-
Sầu Triền Miên
- Tác giả : Đạm Mạc Đích Tử Sắc
- Thể loại : Ngôn Tình, Cổ Đại
- Số chương : 66
- Trạng thái : Full
- Đánh giá : Đánh giá cho truyện này
- DANH SÁCH CHƯƠNG ĐỌC TỪ ĐẦU
Giới thiệu nội dung Sầu Triền Miên:
Lưu Vân Lạc Kỳ, nam nhân uy chấn tứ phương, là đệ đệ của Đương Kim Thánh Thượng, dưới một người, trên vạn người.
Sở Tiêu Lăng, sinh ra là thứ dân tầm thường, buôn bán đậu hũ tại thành phố sống qua ngày.
Hai người vốn không liên quan đến nhau, lại vì một màn ép duyên mà liên quan đến nhau.
Hoan ái qua đi, lạc ái không cánh mà bay, lời đồn đại vang xa mà nàng không thể chối cãi và thanh minh được, hắn là người khởi xướng nhưng chỉ nói một câu: “Một nữ nhân đê tiện như cô, là tàn hoa bại liễu, có hư hỏng hay không ai mà biết được.”
Bất ngờ mang thai, trong lòng tràn đầy vui mừng, mong đợi, vậy mà hắn lại đáp nàng là một chén canh thuốc phá thai. Đau lòng, nhưng vì muốn giữ đứa con trong bụng, nàng chỉ có thể ngậm nhục mà thừa nhận đứa con trong bụng là “Dã chủng”, “con hoang”!
Một tờ hưu thư, làm cho nàng trở thành trò cười trong toàn bộ người trong kinh thành, chịu đủ phỉ nhổ, xem thường, không cách nào sống yên ổn,…
Tất cả, rốt cuộc là vì sao?
Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là vì duyên cớ gì ?
Có lúc, nàng hỏi mình: có hận không?
Trong lòng lại phát ra là đáp án là: không!
Không yêu, làm sao có thể hận!
Ba năm sau, hoàng đế "Băng hà", hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế trở thành tân hoàng đế.
Lại lần nữa liên lụy, một lần nữa đớn đau, làm cho nàng buồn bã đến mức tận cùng đau đớn.
Vừa là số mệnh buộc chặt, sát cơ sậu khởi, vừa là tình ý không thể chối từ, sầu triền miên.
Khi nàng gặp gỡ hắn, là do số mệnh ngàn năm luân hồi hay do dây dưa không rõ nên yêu say đắm?
Khi hắn gặp gỡ nàng, là thiên cổ không đổi nhu tình hay do là đau khổ triền miên truy đuổi?
Phồn hoa tan mất cũng chỉ như sóng đào cát, ân oán đã qua nhưng tình vẫn không thể nào chối từ,tình xưa giờ đã là dĩ vãng, yêu hận không thể lí giải được, ân oán không giải thích ngọn nguồn…
★ Đoạn ngắn đặc sắc một ★
"Cho ngươi hai con đường, một là cầm này tờ hưu thư, mang theo dã chủng cút ra khỏi vương phủ, sau lần đó không được bước vào vương phủ nửa bước! Hai là uống hết chén canh thuốc này, tiếp tục lưu lại vương phủ!" Lời nói vô tình, lạnh lùng từ miệng của Lưu Vân lạc kì bật ra…
Dã chủng ư? Sở Tiêu Lăng cảm giác bản thân mình đang giận đến run rẩy, buồn bã, xấu hổ, rồi lại tự cười nhạo chính bản thân mình!Rốt cuộc là cốt nhục của hắn nhưng lại bị hắn nói là dã chủng, vậy hắn là thứ gì ? Gian phu của cô sao ? Tầm mắt nhìn theo khuôn mặt lạnh lùng của hắn, rồi dời đi chỗ khác, từ từ chuyển tới từ hưu thư cùng chén thuốc phá thai trên mặt đất, cuối cùng, nàng dứt khoát nhặt tờ từ thư, đứng dậy bước thẳng về phía bên ngoài không thèm quay đầu lại,…
★ Đoạn ngắn đặc sắc hai ★
"Có thể nói cho trẫm. . . Ta, tên của con không?" Nhìn trước mặt một bé gái trắng trẻo, một cảm giác đặc biệt dâng trào trong trái tim của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho hắn không kìm lòng được, bỏ qua chín bậc ngũ chí tôn uy nghi.
"Ta tên là Nữu Nữu, mẫu thân thích gọi ta cô bé con, bởi vì nàng là đại Nữu Nữu!" Cô gái nhỏ nháy đôi mắt đen láy trong suốt như hắc ngọc, khuôn mặt non nớt, làm cho người ta trong nháy mắt cảm thấy này trần thế này không có thứ gì sánh bằng cùng khuôn mặt ngây thơ,chất phác kia.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu. . . . . ." Lưu Vân Lạc Kỳ nhỏ giọng nỉ non, hắn ngồi chổm xuống để nói chuyện với tiểu cô nương:"Phụ thân của con đâu?"
"Mẫu thân nói, khi Nữu Nữu còn trong bụng mẫu thân, phụ thân đã…vị quốc vong thân rồi." Vong thân đối với độ tuổi của nàng là một cái gì đó rất xa lạ.Nhưng nàng kể xong, trong mắt cũng ướt ướt nước mắt.
Phụ thân ở trên chiến trường vị quốc vong thân rồi ! Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng tự dưng nhói đau, nhớ lại mình khi còn là Vương gia, cũng thường xuất chinh đánh giặc, tướng sĩ sa trường chết trận cũng từng gặp, nội tâm cũng từng xúc động. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy áy náy không nói ra được, là ai đã tước đoạt hạnh phúc nên thuộc về Nữu Nữu?
Sở Tiêu Lăng, sinh ra là thứ dân tầm thường, buôn bán đậu hũ tại thành phố sống qua ngày.
Hai người vốn không liên quan đến nhau, lại vì một màn ép duyên mà liên quan đến nhau.
Hoan ái qua đi, lạc ái không cánh mà bay, lời đồn đại vang xa mà nàng không thể chối cãi và thanh minh được, hắn là người khởi xướng nhưng chỉ nói một câu: “Một nữ nhân đê tiện như cô, là tàn hoa bại liễu, có hư hỏng hay không ai mà biết được.”
Bất ngờ mang thai, trong lòng tràn đầy vui mừng, mong đợi, vậy mà hắn lại đáp nàng là một chén canh thuốc phá thai. Đau lòng, nhưng vì muốn giữ đứa con trong bụng, nàng chỉ có thể ngậm nhục mà thừa nhận đứa con trong bụng là “Dã chủng”, “con hoang”!
Một tờ hưu thư, làm cho nàng trở thành trò cười trong toàn bộ người trong kinh thành, chịu đủ phỉ nhổ, xem thường, không cách nào sống yên ổn,…
Tất cả, rốt cuộc là vì sao?
Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là vì duyên cớ gì ?
Có lúc, nàng hỏi mình: có hận không?
Trong lòng lại phát ra là đáp án là: không!
Không yêu, làm sao có thể hận!
Ba năm sau, hoàng đế "Băng hà", hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế trở thành tân hoàng đế.
Lại lần nữa liên lụy, một lần nữa đớn đau, làm cho nàng buồn bã đến mức tận cùng đau đớn.
Vừa là số mệnh buộc chặt, sát cơ sậu khởi, vừa là tình ý không thể chối từ, sầu triền miên.
Khi nàng gặp gỡ hắn, là do số mệnh ngàn năm luân hồi hay do dây dưa không rõ nên yêu say đắm?
Khi hắn gặp gỡ nàng, là thiên cổ không đổi nhu tình hay do là đau khổ triền miên truy đuổi?
Phồn hoa tan mất cũng chỉ như sóng đào cát, ân oán đã qua nhưng tình vẫn không thể nào chối từ,tình xưa giờ đã là dĩ vãng, yêu hận không thể lí giải được, ân oán không giải thích ngọn nguồn…
★ Đoạn ngắn đặc sắc một ★
"Cho ngươi hai con đường, một là cầm này tờ hưu thư, mang theo dã chủng cút ra khỏi vương phủ, sau lần đó không được bước vào vương phủ nửa bước! Hai là uống hết chén canh thuốc này, tiếp tục lưu lại vương phủ!" Lời nói vô tình, lạnh lùng từ miệng của Lưu Vân lạc kì bật ra…
Dã chủng ư? Sở Tiêu Lăng cảm giác bản thân mình đang giận đến run rẩy, buồn bã, xấu hổ, rồi lại tự cười nhạo chính bản thân mình!Rốt cuộc là cốt nhục của hắn nhưng lại bị hắn nói là dã chủng, vậy hắn là thứ gì ? Gian phu của cô sao ? Tầm mắt nhìn theo khuôn mặt lạnh lùng của hắn, rồi dời đi chỗ khác, từ từ chuyển tới từ hưu thư cùng chén thuốc phá thai trên mặt đất, cuối cùng, nàng dứt khoát nhặt tờ từ thư, đứng dậy bước thẳng về phía bên ngoài không thèm quay đầu lại,…
★ Đoạn ngắn đặc sắc hai ★
"Có thể nói cho trẫm. . . Ta, tên của con không?" Nhìn trước mặt một bé gái trắng trẻo, một cảm giác đặc biệt dâng trào trong trái tim của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho hắn không kìm lòng được, bỏ qua chín bậc ngũ chí tôn uy nghi.
"Ta tên là Nữu Nữu, mẫu thân thích gọi ta cô bé con, bởi vì nàng là đại Nữu Nữu!" Cô gái nhỏ nháy đôi mắt đen láy trong suốt như hắc ngọc, khuôn mặt non nớt, làm cho người ta trong nháy mắt cảm thấy này trần thế này không có thứ gì sánh bằng cùng khuôn mặt ngây thơ,chất phác kia.
"Nữu Nữu, Nữu Nữu. . . . . ." Lưu Vân Lạc Kỳ nhỏ giọng nỉ non, hắn ngồi chổm xuống để nói chuyện với tiểu cô nương:"Phụ thân của con đâu?"
"Mẫu thân nói, khi Nữu Nữu còn trong bụng mẫu thân, phụ thân đã…vị quốc vong thân rồi." Vong thân đối với độ tuổi của nàng là một cái gì đó rất xa lạ.Nhưng nàng kể xong, trong mắt cũng ướt ướt nước mắt.
Phụ thân ở trên chiến trường vị quốc vong thân rồi ! Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng tự dưng nhói đau, nhớ lại mình khi còn là Vương gia, cũng thường xuất chinh đánh giặc, tướng sĩ sa trường chết trận cũng từng gặp, nội tâm cũng từng xúc động. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy áy náy không nói ra được, là ai đã tước đoạt hạnh phúc nên thuộc về Nữu Nữu?
Rút gọn
Danh sách chương
Chương 1: Đậu hũ tây thiChương 2: Điều kiện trao đổiChương 3: Cầu hônChương 4: Vào cung gặp vuaChương 5: Ngày đại hônChương 6: Độc thủ khuê phòng (Một mình trong khuê phòng)Chương 7: Nam nhân vô tìnhChương 8: Ngày thứ ba được găp lại gia đìnhChương 9: Lơ đãng xúc độngChương 10: Chịu nhục (thượng)Chương 11: Chịu nhục (hạ)Chương 12: Bị hàm oanChương 13: Ghen tỵ chăngChương 14: Nhan quý phi đi đến tìm hiểuChương 15: Con vẹt tiểu vũ vũChương 16: Tâm kế của Nhan HâmChương 17: Mệnh lệnh của hắnChương 18: Được hắn ômChương 19: Gian kếChương 20: Gian kế đượcc thực hiênChương 21: Thực hiện âm mưu tà ácChương 22: Đêm đầu tiên và lạc hồngChương 23: Mệnh định nhân duyênChương 24: Triền miên trong độngChương 25: Vô tình chịu sự nhục nhãChương 26: Nhu tình như nướcChương 27: Ta không quyến rũ ngươiChương 28: Lạc kỳ cuồng bạoChương 29: Sự ôn nhu hiếm thấy của hắnChương 30: Trước khi ly biệt triền miênChương 31: Có thai trung tuầnChương 32: Bắt được gian phuChương 33: Bị hãm hại như thế
Chương 34: Sự lạnh lùng của hắnChương 35: Đuổi tận giết tuyệt là hắnChương 36: Gặp ngày gió mát sinh chuyện mớiChương 37: Bị bắt rời điChương 38: Nữ nhi ra đờiChương 39: Hối hận tại kinh thànhChương 40: Mất đi điều tốt đẹpChương 41: Kỳ và Lăng hội ngộChương 42: Rung độngChương 43: Sắc tính không thay đổiChương 44: Ép Sở Tiêu Lăng vào cungChương 45: Sở Tiêu Lăng tiến cung gặp lại Nữu NữuChương 46: Lập thành hiệp nghịChương 47: Sát khí ám muộiChương 48: Cường đếnChương 49: Thiệt tình triền miênChương 50: Lại lần nữa chìm đắm trong bể tìnhChương 51: Tiểu biệt thắng tân hônChương 52: Lòng hắn thương yêuChương 53: Ác nhân có ác báoChương 54: Quỷ kếChương 55: Đêm lạnh như nướcChương 56Chương 57: Tứ diện sở ca (bốn bề thọ dịch)Chương 58: Kỳ giăng bẫyChương 59Chương 60Chương 61: Tiêu Lăng làm cho người khác phải đau lòngChương 62: Gặp lại TrinhChương 63: Lòng có quyết địnhChương 64: Kỳ đến tìm lăngChương 65: Đại kết cục (thượng)Chương 66: Đại kết cục (hạ)