Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan Chương 96: Phương thức thổ lộ

Tịch Mạt cho là Bùi Hạo Thần sẽ không trở lại nhưng khi đang định nghỉ ngơi trước thì hắn lại xuất hiện ở trong phòng ngủ.

"Bùi Hạo Thần!"

"Em gọi tôi là cái gì?" Bùi Hạo Thần cau mày.

"Anh không phải không thích tôi gọi là 'anh Hạo Thần' cũng không muốn tôi gọi là chồng hay sao? Không gọi tên thì phải gọi bằng gì?" Tịch Mạt có chút bất đắc dĩ.

"Vậy em có cần gọi cả tên cả họ của tôi cứng rắn như vậy không?" Bùi Hạo Thần nổi giận. "Em thường gọi người khác thế nào thì gọi tôi như vậy. Cái gì mà Kỳ Nhiên, ngay cả Tề Tử Hằng cũng là..."

"Hạo Thần!" Tịch Mạt mở miệng.

"Em..." Bùi Hạo Thần nổi đoá, Tịch Mạt thuận theo ngược lại làm hắn muốn phát điên. Hắn cũng không biết mình muốn thế nào nữa? Tiêu Lăng Phong nói rất đúng, Tịch Mạt có làm sao hắn cũng cảm thấy không hài lòng. Hít thật sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn một lần nữa nhắc nhở mình không cần quan tâm càng không phải là ghen, lặp đi lặp lại ba lần hắn mới đi đến bên giường. "Lương Tịch Mạt, chuyện ngày hôm nay tôi không so đo với em nhưng tôi mong sẽ không có lần sau." Hắn rất không hài lòng. "Nằm xuống tắt đèn." Hắn bá đạo ra lệnh.

Tịch Mạt sửng sốt một chút. "Có thể thương lượng không?"

"Không được." Giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, Bùi Hạo Thần ngồi dậy đưa cánh tay ra tắt đèn ngủ, trong phút chốc trong phòng một màn đen tối.

Tịch Mạt theo bản năng co lại rụt thân thể.

Bùi Hạo Thần biết Tịch Mạt sợ nhưng vẫn không nguyện ý dựa vào hắn, trong bóng tối hắn cau mày.

"A!" Hắn khống chế không được phiền não hô một tiếng. (Au:E thua a😂😂)

"Á!!! Tịch Mạt bị dọa thét đến chói tai.

Nghe tiếng kêu hoảng sợ của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần rốt cuộc cảm thấy trong lòng thư thái hẳn, hắn vui vẻ cười nhẹ một tiếng.

Tịch Mọt tức giận quay đầu lại, đêm tối che dấu trong mắt cô là nước mắt, nghe tiếng cười của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt buồn bực nằm xuống ôm chăn co rút thành một cục.

"Tịch Mạt, em còn nhớ câu chuyện khi xưa tôi kể cho em không? Đó chính là câu chuyện 《 cõng mẹ 》!"

"Á...!!!" Tịch Mạt vừa thét lên một tiếng Bùi Hạo Thần liền cười càng thêm lớn tiếng, giống như mọi muộn phiền đều lần lượt mà tan biến.

"Bùi Hạo Thần anh còn có thể ngây thơ hơn nữa đó." Tịch Mạt tức giận đem gối đầu ôm vào trong ngực không nhìn tới trước mắt một màn tối đen hắc ám.

Bùi hạo thần cười thoả mãn, rốt cuộc trong lòng cũng thư thái. Nhìn Tịch Mạt xoay mặt, hắn mượn ánh sang mông lung ngoài cửa sổ nhìn cô thân thể có chút run rẩy. "Tại sao tôi hiện tại đang ở bên cạnh em nhưng em vẫn không muốn dựa vào tôi?" Bùi Hạo Thần từ từ ngang nhiên xông qua từ sau lưng ôm lấy Tịch Mạt.

Sau lưng cô nhanh chóng có cảm giác cứng lại.

"Vậy em nhớ rõ phòng vệ sinh ở hướng nào không?"

"Bệnh thần kinh!" Tịch Mạt cực kì tức giận mắng to, cô xoay người lại dùng tay đẩy Bùi Hạo Thần ra. "Đừng nói nữa."

Bị đẩy ra, Bùi Hạo Thần cười càng vui vẻ hơn nhưng được một lúc lại im bặt, hắn giống như là không thể cười nổi nữa.

"Tịch Mạt, tại sao vẫn không muốn dựa vào tôi như trước kia?" Hắn có chút mất mác lần nữa ôm lấy Tịch Mạt. Hắn nhớ lần đầu tiên nói đến những chuyện này là thời điểm trong nhà đang cúp điện, Tịch Mạt bị doạ cho sợ đến núp ở trong ngực hắn không dám động. Nhưng là bây giờ, cô tình nguyện một mình sợ hãi cũng không muốn đến gần hắn.

Tịch Mạt không có lên tiếng. 'Tại sao à? Là bởi vì ngày trước anh là 'anh Hạo Thần' mà bây giờ thì...' Tịch Mạt âm thầm than một tiếng.

"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần gọi tên cô, trong bóng tối, họ không nhìn thấy mặt lẫn nhau. Chẳng qua là hắn có thể cảm giác được Tịch Mạt đang run rẩy mà cô cũng cảm giác là hắn đang bất đắc dĩ không biết làm sao.

Bùi Hạo Thần thật chặt cánh tay bá đạo kéo thân thể Tịch Mạt quay lại tựa vào ngực hắn.

"Tịch Mạt, phải nhớ tôi mới là người đàn ông của em, người em có thể dựa vào duy chỉ một mình tôi." Bùi Hạo Thần tuyên thệ.

Lông mi run lên vì mệt mỏi thế nhưng một dạng bị Bùi Hạo Thần ôm vào trong ngực, cô cảm thấy trong lòng cực kì áp lực, thậm chí có chút sợ nhưng lại không có tiền đồ mà giãy dụa.

"Hạo...Hạo Thần!" Tịch Mạt thanh âm run rẩy. "Tôi...tôi mệt quá!"

Bùi Hạo Thần khẽ cau mày, người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng lẽ ở trong lòng cô hắn với phụ nữ chỉ có thể làm ' chuyện đó' thôi sao? Nắm thật chặt quyền nhưng cũng không lên tiếng trách vấn cô.

"Tôi sẽ không đụng đến em! Tịch Mạt, tôi muốn em cam tâm tình nguyện dựa vào tôi!" Bùi Hạo Thần nói cực kì chắc chắn. 'Tôi phải cho em cam tâm tình nguyện dựa vào tôi.' Hắn âm thầm thề, cho dù Tịch Mạt có không thương hắn cũng không cho phép mình thua, càng không cho phép mình cùng một người lại bại đến hai lần.

Nghe Bùi Hạo Thần bảo đảm, Tịch Mạt từ từ buông lỏng thân thể. Nương theo tiếng hít thở trong đêm, Tịch Mạt đã tự nhủ ' năm nay mình mười ba tuổi và bên cạnh mình cũng vẫn là người đàn ông này của mình, là 'anh Hạo Thần' mà, không phải là Bùi Hạo Thần'. Tịch Mạt dần dần ngủ thiếp đi.

Cảm giác được người trong ngực hô hấp cân xứng, Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng dùng cằm cọ xát đỉnh đầu cô. "Tịch Mạt tôi sẽ làm em phải quên Thẩm Kỳ Nhiên, tôi bảo đảm."

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng trên môi Tịch Mạt hôn một cái. "Bất kể em có yêu tôi hay không em đều là của một mình tôi. Mà em nhất định phải yêu tôi, cả đời này tôi cũng không thả cho em thoát đi và tôi cũng tuyệt đối sẽ không bị một lỗi mà phạm đến hai lần." Lần thứ hai bảo đảm, Bùi Hạo Thần cũng thoải mái nhắm lại hai mắt. Tịch Mạt thân thể mềm nhũn, ôm vào trong ngực có một loại cảm giác không nói ra lời. Vốn là vì chuyện lúc sáng mà tính thâu đêm nay sẽ không ngủ nhưng bọn họ lại cùng nhau ngủ cực kỳ ngọt ngào, chắc có lẽ là vì hai người đã ôm chặt lẫn nhau.

"Tôi hôm nay có thể gặp Diệu Tình được không?" Thời điểm đang dùng bữa sáng, Tịch Mạt nhẹ giọng hỏi, cô không có ngẩng đầu lên. Đối với bản thân tối qua ở trong ngực Bùi Hạo Thần ngủ đến thư thái thoải mái, cô cực kỳ kinh ngạc, còn có mấy phần tự khinh bỉ mình.

"Thế nào, tình cảm bị tổn thương nên muốn tìm bạn tốt để bày tỏ sao?" Bùi Hạo Thần vừa nói vừa khuấy nhẹ tách cafe trên bàn.

Tịch Mạt không lên tiếng, an tĩnh ăn mì của mình. Cô quả thật muốn tìm người để bày tỏ nhưng là phải bắt đầu như thế nào để Diệu Tình không lo lắng, khổ sở cùng mình thôi.

"Vậy tôi đi làm đây, hôm nay sẽ về đúng giờ!" Cô buông đũa xuống, nói một câu như thông báo cho hắn biết.

"Muốn gặp thì cứ đi đi!" Bùi Hạo Thần không có ngẩng đầu. Diệu Tình là bạn tốt duy nhất của Tịch Mạt, nếu như cô muốn tâm sự lại không muốn nói cho hắn biết như vậy thì để cô tìm một người để bày tỏ đi, dù sao cô cũng không trốn thoát được.

"Cám ơn!" Tịch bọt thấp giọng nói, rất nhanh sau đó mở cửa ra ngoài.

Bùi Hạo Thần ngồi ở trên ghế nhìn Tịch Mạt rời đi, khi nào thì hắn lại bắt đầu trở nên giống như trước cưng chìu cô như vậy? Chuyện ngày hôm qua, nếu như đổi lại ngày trước hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua nhưng khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, hắn lại không đành lòng, thậm chí còn ôm cô mà an ủi.

'Là lúc Tịch Mạt từ Thẩm thị rời đi sao?' Bởi vì không tìm được cô mà thời điểm đó hắn thật sự sợ hãi, sợ Tịch Mạt lại giống như bốn năm trước sẽ biến mất mà không thấy nữa.

Bùi Hạo Thần thở dài một hơi thật sâu, tại sao gần đây hắn luôn nhớ tới chuyện của bốn nắm trước, chuyện này càng rõ ràng thì trong lòng hắn càng thêm phiền não. "Tịch Mạt, Tịch Mạt!" Hắn một lần lại một lần kêu tên cô. "Tại sao em lại là người nhà họ Lương? Tại sao Lương Văn Xương lại cố tình coi em như trân bảo mà nuông chìu yêu thương? Tại sao?"  
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện