Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan Chương 91: Biến hoá tế nhị

Tập đoàn Hạo Thần

"Phái người đi điều tra An Hạo Luân cho tôi." Bùi Hạo Thần ngồi trên ghế nhìn Phương Uyển Kiệt. 'An Hạo Luân, tao đã cho mày ba phần mặt mũi mày lại không biết cảm kích, được đằng chân lên đằng đầu tiến thêm mấy bước, đã vậy thì tao sẽ cho mày một chút dạy dỗ.'

"An thiếu gia?" Phương Uyển Kiệt nhíu mày. "Thế nào? Hắn lại làm chuyện gì quá phận sao?"

"Bảo cậu điều tra thì điều tra đi, nói nhiều như vậy làm gì?" Vốn là trong lòng cũng đang buồn bực, nghe đến Phương Uyển Kiệt giọng nói chế nhạo hắn càng thêm khó chịu.

"Hảo, muốn tra thì liền tra!" Phương Uyển Kiệt gật đầu.

"Còn nữa, điều tra cho tôi cuộc sống của Tịch Mạt trong bốn năm qua, một chút cũng không được bỏ sót. Còn có, không được để lộ ra ngoài." Bùi Hạo Thần phân phó. Chuyện cho tới bây giờ hắn vẫn không biết trong bốn năm qua cô đã ở đâu, điều này làm cho hắn thật khó chịu. "Nhớ là bí mật điều tra."

"Cậu chẳng phải không quan tâm cô ấy sao?" Phương Uyển Kiệt chế nhạo.

"Cậu nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Bùi Hạo Thần cau mày. "Còn dài dòng nữa, thưởng bổng cuối năm cũng đừng nghĩ tới." Hắn giở giọng uy hiếp. "Tiếp tục nói nhảm tôi liền điều cậu xuống canh ở cửa lớn đại sảnh."

Phương Uyển Kiệt nhún nhún vai, cùng là cộng sự đã lâu, y sao lại không biết Bùi Hạo Thần là vẫn còn quan tâm Tịch Mạt. Bốn năm trước, hắn đối cô cưng chiều thương yêu như vậy nhưng chỉ vì trả thù mà chu đáo phòng ngừa. Một người có thật lòng hay chỉ giả hảo tâm, y chỉ liếc sơ một cái là nhìn ra ngay. 'Hạo Thần à, mặt mũi đối với cậu có thật sự quan trọng như vậy không?'

"Cậu có thể đi rồi." Bùi Hạo Thần phiền não ra lệnh đuổi khách. Hắn lấy ra một điếu thuốc châm lên rồi hút một hơi. 'Bùi Hạo Thần, mày đến tột cùng là đang giở trò quỷ gì, cô ta là con gái của Lương Văn Xương." Mệt mỏi nhắc nhở chính mình, sau đó rút điếu thuốc dụi lên gạt tàn.

"Thói quen của tôi!"

"Thói quen!"

Đáng chết, mấy cái thói quen kiểu đó chẳng phải tạo cho người ta cái cảm giác rất mất mác hay sao? Kể từ khi Tịch Mạt trở về, hết thảy tất cả đều đã thay đổi. Bùi Hạo Thần phiền não ngồi trên ghế, nhìn đống văn kiện chất đống thành núi, hắn lại không có tâm tình làm việc, dứt khoát ném đi cây bút trên tay đứng bật dậy. 'Bùi Hạo Thần, mày không phải bị Lương Tịch Mạt ảnh hưởng tâm tình rối chứ? Tuyệt đối sẽ không, mày như vậy không phải vì cô ta.' Hắn tự nhủ với chính mình rồi lấy điện thoại gọi đi. "Bảo bối, tối nay chờ tôi!" Hắn dịu dàng mập mờ cười, sau đó xoải bước ra khỏi phòng làm việc.

Tịch Mạt từ trong xe taxi bước xuống, cước bộ chậm rãi có vẻ vô lực mệt mỏi, cô hôm nay ở phòng khiêu vũ cả một ngày đều luyện tập không có ngừng nghỉ, toàn thân đều đau nhức, thật muốn nằm xuống đánh ngay một giấc thật ngon.

"Thiếu Phu Nhân"

Tịch Mạt nhàn nhạt gật đầu. "Cơm tối không cần chờ, tôi rất mệt cần nghỉ ngơi."

Bùi Hạo Thần bá đạo đem đồ dùng cá nhân của Tịch Mạt tất cả đều chuyển sang phòng hắn. Cô cũng không nói gì bởi vì có cố sức phản kháng cũng sẽ vô ích mà thôi.

Ngồi dựa vào bồn tắm, Tịch Mạt tẩy đi một thân đẫm mồ hôi. Tắm gội sạch sẽ xong cô liền ngã người lên giường chui vào trong chăn ấm, hô hấp từ từ ổn định đi vào giấc ngủ.

"Két!" Một thanh thanh thuý vang lên, ngoài trời cũng đúng lúc ào ào đổ cơn mưa rất lớn, gió thổi mỗi lúc một mạnh, trên cửa sổ sát đất đã vang lên tiếng leng keng vang dội.

Bùi Hạo Thần trở lại Lăng Vân Hiên thời điểm là là quá khuya. Vốn là lúc này hắn phải đang thấp nhuyễn trong ngực của người đẹp nhưng lại nghe ngoài cửa sổ có tiếng sấm chớp làm hắn không khỏi nhớ đến Tịch Mạt. Cô vốn rất sợ tiếng sấm khi trời mưa, dù là bốn năm trước hay hiện tại cũng vẫn sợ như vậy, thật không biết cô hiện tại như thế nào? Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được bỏ lại hết thảy đứng dậy rời đi.

Đêm mưa tại Lăng Vân Hiên, ánh đèn trên cầu thang có chút mờ ảo, hắn vừa sải bước lên hai bậc thang, trong lòng thậm chí có chút gấp gáp.

Trấn định lại hô hấp, hắn chậm rãi đẩy cửa bước vào phòng ngủ.

Trong phòng đèn mở sáng lạng, một thân thể nhỏ bé co ro trong tấm chăn ấm áp, ánh đèn bao phủ lên người Tịch Mạt giống như một đứa trẻ, cô ngủ cực kì yên ổn, hắn khẽ từ từ bước tới.

"Tịch Mạt, ngoài trời đang mưa to sấm chớp, không có ai an ủi em vẫn có thể ngủ an ổn như vậy sao?" Hắn ngồi bên giường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dáng đáng thương, gương mặt một mảng đỏ ửng giống như cô mới vừa mới khóc qua vậy. 'Rõ ràng là anh biết em trước nhưng tại sao em lại có thể đi thích Thẩm Kỳ Nhiên, cậu ta gây ra cho em biết bao thương tổn nhưng em một chút cũng không thèm để ý. Tịch Mạt, em thật là không công bằng mà!' Nhìn trên cổ tay cô có chút bầm tím, Bùi Hạo Thần thận trọng cầm lấy bàn tay cô, dọc từ bàn tay đến khuỷ tay đều là vết bầm, hắn khó chịu nhíu mày.

"Ưm!" Tịch Mạt hừ nhẹ một tiếng tựa hồ giấc ngủ không được ngon, mi tâm hơi động một chút nheo lại. Bùi Hạo Thần nhìn thấy cẩn thận từng li từng tí xoa nhẹ lên trán giúp cô an thần trở lại. Tịch Mạt bỗng nhúc nhích cơ hồ như sắp tỉnh, hắn vội vàng rút tay đứng nhanh dậy nhưng cô chỉ là động một chút thân thể rồi lại yên lặng chìm vào giấc ngủ. Khoé miệng của Bùi Hạo Thần nâng lên một nụ cười, sao lại giống bộ dạng của một con heo con thế này! Hắn cẩn thận vén chăn lên một chút lại tình cờ nhìn thấy những vết bầm đã chuyển đen như tụ máu bầm trên đầu gối Tịch Mạt, hắn rốt cuộc cũng đã minh bạch, cô không phải ngủ không được ngon mà là do quá mệt mỏi.

"Lương Tịch Mạt, em chính là dùng loại phương pháp này để thôi miên bản thân đó sao?" Bùi Hạo Thần nghiến răng. "Là vì Thẩm Kỳ Nhiên. Hừ!" Hắn tức giận xoay người nhưng đi được một lúc lại quay trở lại, đi vào phòng lần nữa, trên tay mang theo một quả trứng gà.

Vén chăn lên một góc, hắn nhẹ nhàng vừa dùng trứng gà xoa lên vết bầm vừa tự giễu cợt mình ' bệnh thần kinh' nhưng cũng không quên chú ý lực đạo của mình.

Ngoài cửa sổ, trời đã ngừng mưa từ bao giờ, Bùi Hạo Thần đưa tay tắt đèn, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tịch Mạt. Hắn đột nhiên phát hiện, so với những người gieo trên mình mấy loại hương nước hoa nồng nặc kia thì hắn lại thích mùi thơm dịu mát trên người của Tịch Mạt hơn. Vươn tay kéo Tịch Mạt ôm lại gần, nhìn người con gái đang say ngủ kia hắn lại nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô. Ôm lấy Tịch Mạt, bàn tay hắn chầm chậm dọc theo cơ thể cô trượt vào bên trong, da thịt bóng loáng kích thích Bùi Hạo Thần, hắn vừa hôn vừa ở trên người cô dao động qua lại.

Tịch Mạt mày khẽ cau lại, cảm giác không thoải mái mà giãy dụa. Động tác của cô đối với Bùi Hạo Thần là loại kích thích không thể kiềm chế được, hắn như bay lật người Tịch Mạt nằm ngửa ra sau đó đè lên người cô. Nhẹ nhàng vuốt ve gò má, hắn cúi đầu hôn lên mi mắt của Tịch Mạt, hơi thở mang theo dục vọng lần nữa lắp đầy đôi môi cô.

"Ưm..." Tịch Mạt ' ưm' nhẹ một tiếng rồi lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy Bùi Hạo Thần đang ôm hôn mình trong nháy mắt cơn buồn ngủ liền biến mất.

"Anh làm cái gì gì vậy?" Tịch Mạt đẩy Bùi Hạo Thần ra, cô cau mày chất vấn.

Thấy Tịch Mạt đã bừng tỉnh, Bùi Hạo Thần tự giác cảm thấy có chút xấu hổ nhưng lại không đứng dậy mà vẫn như cũ ôm lấy cô. "Không có gì, chỉ là nhớ em thôi!" Hắn lại một lần nữa cúi đầu. "Tịch Mạt!" Hắn dịu dàng gọi tên cô, hơi thở nhuốm mùi dục vọng phả trên mặt cô, dưới lắp quần áo, tay hắn nhẹ nhàng di động khắp nơi.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện