Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 100: Đồ đệ trả thù

Khi về đến nhà đã 9h tối, lưu manh có chút cảm giác kỳ quái, bình thường.vào thời gian này 2 vị đại tiểu thư đang ngồi trên ghế salong mà xem TV. Xem xét cả phòng khách mà ko thấy ai, Hướng Nhật nghĩ các nàng đã ra ngoài mua sắm chưa về.

Tuy nhiên, từ trong phòng tắm có tiếng phát ra làm cho lưu manh biết được tại sao trong phòng khách lại ko có người.

Liếc mắt nhìn vào trong phòng của đồ đệ, cửa mở lộ ra 1 chút ánh sáng, có bóng người bên trong, nàng hẳn đang " bế quan tu luyện". Sở Sở thì ở chung với mình nhưng trong phòng lại ko có 1 bóng người, nói cách khác người trong phòng tắm chính là.ko cần nói cũng có thể hiểu được.

Mặc dù 2 người đã có N lần abc xyz, nhưng đây lại là lần đầu tiên " tập kích trong phòng tắm" làm lưu manh có chút kích động. Ảo tưởng được ôm vào mình thân thể mềm mại 1 cách bất ngờ sẽ làm cho nàng hét lên, Hướng Nhật ko thể nhịn được nữa.

.khẽ cởi giày quăng 1 bên, Hướng Nhật bước nhẹ tiếp cận phòng tắm, nhẹ nhàng mở cửa, tiếng nước chảy truyền đến lổ tai càng làm lưu manh kích thích. Hắn khẽ nuốt nước miếng.

Mặc dù đã bị tấm plastic che phủ nhưng vẫn có thể thấy được dáng người bên trong, một thân thể tuyệt đẹp đang đứng dưới vòi hoa sen dùng tay mà vuốt ve các bộ phận trên người. Mỗi lần tay nàng đi ngang qua các bộ phận " mẫn cảm", lưu manh có thể nghe được âm thanh nhỏ khẽ phát ra từ miệng mình.

Thần tiên gặp cảnh này cũng chịu không nỗi nói chi lưu manh, hắn mở cửa plastic mà xông vào.

"A " Tiếng thét chói tai vang lên.

Hướng Nhật ngay lập tức nhận ra âm thanh từ miệng nàng phát ra ko giống như bình thường, đang muốn xem xét cẩn thận thì cảm giác được bụng có cảm giác đau, 1 cước của nàng đã đến nơi cần đến.

Lưu manh cơ bản ko cần phải để ý nữa, Sở đại tiểu thư ko thể nào có phản ứng nhanh như vậy, giải thích duy nhất ở đây có thể chấp nhận được đó chính là đồ đệ ngoan của mình.

Vì sợ nàng có thể chạy ra ngoài, hắn dùng tay kéo nàng ôm chặt vào người. Nàng muốn hét lên tiếp thì cái miệng nhỏ bé đã bị che lại, lưu manh tuy tay phải bị bó bột nhưng chỉ với tay trái đã làm nàng ko thể vùng vẫy, miệng hắn đã ở trên cặp môi nhỏ bé của nàng, cả người dán chặt vào thân hình ướt nhem, rõ ràng là ép hun đây mà. (1 tay @@!)

Thạch Thanh ánh mắt mở to, thấy rõ người này là ai, ý chí trong đầu lúc này ko còn gì, kể cả những phản ứng giãy dụa kịch liệt cũng ko có.

Lưu manh lúc này đang đắc ý, miệng hắn nút cái miệng nhỏ của nàng ko ngừng, thậm chí còn dùng lưỡi mà tách cặp môi đào kia mà tiến vào bên trong.

Thạch Thanh đã bắt đầu hồi phục tinh thần, tiếp theo là những phản ứng vùng vẫy, nhưng thân thể đã bị khống chế, chỉ có thể mặc cho người trước mặt muốn làm gì thì làm (sao đơn giản quá vậy)

Hướng Nhật sau khi hun đã rồi, 2 tay bắt đầu hoạt động, vốn dĩ đang ôm nàng bằng tay trái rồi hắn đổi tay phải mà ôm, còn tay trái sau khi tự do rồi, bắt đầu " mát xa xoa bóp " cặp ngực của đồ đệ yêu.

Toàn thân Thạch Thanh run rẫy, cảm giác 1 cơn lửa nóng đang bao trùm chính mình phát sinh từ bộ phận mẫn cảm đang bị bàn tay to lớn kia vuốt ve, vốn có thể miễn cưỡng đứng thẳng nhưng bị " đột kích" như thế làm cả thân người mềm ra, chân đã mất cảm giác, cả thân người ngã vào trong lòng lưu manh

Hướng Nhật mang cả thân thể hai người tựa vào vách phòng tắm, cảm thấy được thoải mái được chút, tay của hắn hoạt động liên tục, tay trái liên tục vuốt ve " bộ phận tấn công", tay phải bắt đầu mò xuống dưới " vị trí phòng thủ"

"A." Thân thể Thạch Thanh run rẫy liên tục.

Đang lúc thắng thế, tay phải mò dần dần xuống, vuốt ve cặp mông căng tròn, bắt đầu lần mò vào " khu rùng amazon" sâu kín đã ướt...(do tắm nên ướt đó nha @@!)

Đột nhiên, Thạch Thanh ở đâu lấy lại được sức mạnh, vùng thoát khỏi " bàn tay quỷ", sau đó.1 cái tát

"Bốp!"

Hướng Nhật sửng sốt, Thạch Thanh càng sửng sốt hơn.

"Hix, hix." Tiếng nấc nhẹ từ miệng nàng phát ra.

Hướng Nhật hận ko thể tự tát mình 2 cái, nhìn thấy thân thể đồ đệ đang ngồi trên mặt đất run run, hắn liền có cảm giác hối hận: "Tiểu Thanh, thật xin lỗi, ta ko phải." Ko phải cố ý sao chứ? Giải thích như vậy chẳng khác nào che giấu, hiện tại hắn cảm thấy bất lực.

Thạch Thanh dường như ko nghe thấy hắn nói, vẫn đang tiếp tục khóc.

Chính vào lúc này, âm thanh ngoài phòng tắm truyến đến: "Thanh tỷ, có chuyện gì vậy? Em vừa nghe được tiếng kêu của chị"

Hướng Nhật vừa nghe xong, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay chân bất động, tâm lý chuẩn bị tư thế để bị phát hiện " gian tình ".

Thạch Thanh ngẩng đầu lên, khống chế tâm tình, giọng có chút ủy khuất: "Ko, ko có gì, vừa nãy ko cẩn thận bị trợt chân ngã"

"A, vậy chị có bị thương ở đâu ko? Đúng rồi, có cần em vào giúp ko?" Nói xong, Hướng Nhật nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

"Ko, ko cần" Thạch Thanh liền mở miệng ngăn cản " Chị ko có việc gì, chỉ hơi hoảng sợ, em ko cần vào"

"Được được, em sẽ ko vào" Sở Sở có chút ai oán: "Chẳng qua, Thanh tỷ, chị sao cứ thẹn thùng như vậy? Chúng ta đều là con gái, chị để em nhìn một chút cũng ko sao đâu mà. Em còn muốn nhìn thấy chị mặc những món đồ lót hôm bữa chúng ta đã mua."

"Kìa, em chờ chút, ra ngoài chị cho em xem"

"Thật sao?" Có thể nghe thấy, Sở Sở đang rất cao hứng " Tốt lắm, thay cho em xem a.Thôi, chị cứ từ từ mà tắm, em vào phòng chị đọc sách tiếp đây" Tiếng bước chân đi xa dần cho đến khi biến mất.

Nam nữ trong phòng tắm ko hẹn mà nhìn nhau thở phào nhẹ nhỡm, đột nhiên ý thức trở lại cảm thấy xấu hổ tột cùng, Thạch Thanh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói nhưng giống như đang ra lệnh " Sư phụ, người có thể.xoay người lại được ko?"

Lưu manh đang lúc ko biết phải làm gì, vừa nghe xong vội xoay người ko cần suy nghĩ.

Sau lưng truyền đến những âm thanh xoạt xoạt, hắn biết đồ đệ đang mặc lại quần áo nhưng lại phải chống lại ý niệm xoay đầu lại nhìn coi. Hắn sợ, nhưng ko phải sợ quyền cước của nàng mà sợ nước mắt thương tâm của đồ đệ.

"Sư phụ, được rồi" Tất cả tạp âm đã dừng, nữ đồ đệ có chút xấu hổ, nhẹ giọng lên tiếng

Hướng Nhật xoay người lại, cảnh tượng trước mặt làm cho 2 mắt hắn to lên, sau đó toàn thân như hóa đá, miệng mở rộng hết cỡ.

Cặp đùi thon dài, trắng như tuyết, eo nhỏ gọn ko một chút mỡ làm cặp mắt lưu manh như muốn bay ra ngoài, nhưng mấy thứ đó ko phải là nhất.Thứ làm cho lưu manh muốn chảy máu mũi nhất chính là thứ đồ lót nàng đang mặc.

Áo ngực màu xanh gần như trong suốt, ôm gọn bộ ngực to tròn càng làm cho nó có vẻ to lên, chỉ có thể che được bộ phận quan trọng, làm lộ hết da thịt trắng tuyết của nàng ra, cộng với hô hấp dồn dập làm cho cặp ngực run lên ko ngừng, 2 hạt đào nhỏ tuy bị áp chế bởi lớp vải trong suốt nhưng vẫn có thể nhìn rõ màu hồng của chúng, đang muốn vượt qua cản trở mà kiêu hãnh vươn lên vì những kích thích của lưu manh lúc nãy.

Phía dưới là quần lót cùng màu bó sát, cặp đùi trắng tuyết làm nổi lên vùng tam giác huyền bí, cả khu vực bị quần lót bó đến nỗi có thể thấy rõ ỡ giữa 1 một đường vân thật nhỏ, tất cả có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, da thịt trắng mịn, khe hẹp huyền bí như ẩn như hiện, nếu chỉ nhìn lơ đãng mà nói cũng có thể thấy được màu đen nổi lên, làm nhân sinh khởi dục, chỉ muốn nhìn cho rõ, nhưng càng nhìn lại càng ko thấy gì. (Đồ lót thượng hạng O_o!)

Hướng Nhật chỉ cảm thấy lưỡi mình khô đi, ko thể ko bội phục thiên tài đã thiết kế ra bộ đồ lót này, ko chỉ làm tôn lên những nét đẹp cơ thể của phụ nữ mà còn có thể làm cho dục vọng bị vùi lấp của đàn ông phải trổi dậy khi nhìn thấy. Khó trách nhiều thằng thích nhiều đàn bà mặc đồ lót, thì ra lực hấp dẫn nằm ở đây.

"Tiểu Thanh, thật sự rất đẹp!" Hướng Nhật thở dài, nếu ko vì phản ứng ban nãy của nàng, hắn sớm đã ôm nàng vào lòng.

"Thật ko?" Thạch Thanh tràn ngập vui sướng, dường như đã quên mất "sự kiện" lúc nãy, đồng thời trên mặt đã trở nên ửng hồng.

"Thật, đúng là 1 kiệt tác của ông trời" Lưu manh được nước tiếp tục tán dương.

"Cám ơn" Thạch Thanh ngượng ngùng nói, đột nhiên trong ánh mắt lộ ra một tia gian xảo làm cho người ta khó phát hiện " Sư phụ, em muốn đi ra ngoài, người ở trong này nha"

"Em.đi ra ngoài?" Nghe nói như vậy, trong lòng lưu manh cảm thấy có chút gì đó mất mác.

"Đúng vậy, sư phụ" Thấy cầm thú sư phụ vẻ mặt có chút thất vọng, Thạch Thanh khẽ có chút đắc ý, đây là trả thù ngươi dám đánh lén ta. (em cũng muốn được trả thù như thế)

Xem ngươi sau này còn dám hay ko.Cửa mở ra, Thạch Thanh quay đầu vào trong nói: "Sư phụ, ngày mai em sẽ tặng bộ đồ lót này cho thầy " Nói xong quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng.

Hướng Nhật thất thần, đồ đệ học cách dụ dỗ đàn ông ở đâu vậy? Ngày hôm sau đi học, Hướng Nhật phát hiện ánh mắt mọi người có chút khác thường, chẳng qua nhìn về phía hắn nhưng ko có vẻ miệt thị hay phản đối tình cảm gì đó mà là một cảm giác sợ hãi, thậm chí còn có chứa những điểm kính sợ! Những kẻ ghen ghét hắn bây giờ trốn sạch, ko dám nghênh mặt như trước nữa.

Đối với sự thay đổi này Hướng Nhật cũng ko quan tâm, dù sao những người này vẫn cho hắn là " chết lặng bất nhân" (đại khái một thằng câm) nên ko cần phải chú ý đến nhận thức của họ về mình.

Hắn bây giờ còn nhớ lại buổi sáng lúc vừa rời khỏi giường, đồ đệ thừa dịp Sở đại tiểu thư ko chú ý đã kín đáo đưa cho hắn bộ đồ lót màu xanh, còn ghé sát vào tai hắn mà nói những lời này, làm cho phản ứng sinh lý của hắn đến giờ vẫn chưa biến mất

"Sư phụ, em đã mặc nó ngủ suốt đêm. Bây giờ nó là của người"

Trời ơi! Nếu cứ như vậy có ngày cũng xảy ra án mạng.

Lưu manh mơ hồ đoán được đồ đệ ngoan của mình trả thù cho hành vi tập kích nàng tối hôm qua, nhưng có thể ẩn ý nào khác ko?

A, nhìn được, sờ được mà ko "ăn" được. Đây chắc là cách trả thù của đồ đệ ngoan.

"Lão đại, sáng giờ anh ngáp 27 cái rồi đó" Củ đầu tỏi bên cạnh khoa trương nói.

Hướng Nhật bị những lời nói của củ đầu tỏi làm cho giật mình, liền nhìn trái nhìn phải, chỉ toàn là đực rựa, ngay cả Sở Sở cũng ko có bên cạnh, một bước tiến vào trường đã bị cô đồ đệ kéo đi. Lưu manh ko thể ko cảm thán trước hành vi trả thù độc ác của đồ đệ này

"Oaaaaaaaaaaaaa.."

"Đây là lần thứ 28" Củ đầu tỏi lại nói.

Hướng Nhật bị hắn làm phiền, bực mình nói: "Ta nói tiểu tư ngươi ko biết nhàm chán hả? Thời gian học tập bị ngươi lãng phí chỉ vì ngồi đếm số lần ta ngáp, ngươi ko biết hổ thẹn hả?"

Củ đầu tỏi nghe nói xong, lập tức sửng sờ, lão đại khi nào đã học được triết lý sâu sắc thế? Chẳng qua hắn cũng ko quan tâm lắm vì hắn đang rất tò mò một chuyện " Đúng rồi, lão đại, chuyện kia anh giải quyết như thế nào vậy? Em nghe nói tên họ Mã kia bị đuổi cổ ra khỏi trường, ngay cả tư cách thầy giáo cũng bị tước đoạt"

"Ko biết" Hướng Nhật trực tiếp trả lời hắn.

"Ko thể nào, lão đại, anh nói cho em biết đi, anh nói như vậy càng khiến em tò mò. Trường học vì cái gì mà lại nghịch chuyển như vậy, tất cả đều quay lưng lại nói tên họ Mã trêu chọc cô Tống, còn anh lại trở thành " Anh hùng cứu mỹ nhân".

"
Bởi vì nó lại sự thật, đồ ngu" Hướng Nhật ko để ý đến hắn nữa, thì bên cạnh nghe tiếng thở dài.

"
Ko có lý nào! Nếu là sự thật nhưng hiệu trưởng lại là cữu cữu của tên họ Mã ấy, hắn lẽ nào lại ko giúp cháu của mình?" Nói tới đây, củ đầu tỏi dừng một chút, trong mắt nó hiện lên vẻ kỳ quái " Ta biết, lão đại, gia cảnh của anh quả ko đơn giản. Anh có thể tiết lộ một chút được ko? Bây giờ cả trường học đều đồn ầm lên, có người nói anh sinh ra trong một gia đình cực kì giàu có nhưng lại giả bộ là một tên sinh viên nghèo nàn, có kẻ lại nói rằng anh có chống đỡ sau lưng nên mới dám hành động như vậy."

Củ đầu tỏi thì cứ thao thao bất tuyệt, còn Hướng Nhật vẫn đang tự thì thầm trong miệng

"
Trả thù, trả thù."

"
Xin hỏi, ta có thể ngồi chổ này hay ko?" Một giọng nữ dễ nghe cắt đứt suy nghĩ cùng lời nói của 2 người.

Củ đầu tỏi nhìn người vừa nói, 2 mắt mở to "
Có thể, có thể."
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện