Bạn Cùng Bàn Thật Sự Không Biết Xấu Hổ Chương 3: Khảo sát chất lượng

Giúp đỡ cô em! Giúp cái đầu nhà ngươi!

Tô Tư Doanh nghẹn đến mức chết đi sống lại, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Tên đầy đủ của ta là Tô Tư Doanh."

Thanh âm của lời này, chính là nói cho Bạch Dĩ Dung —— đừng cùng cô thân mật. Lại còn Tư Doanh, ai cho phép ngươi xưng hô thân mật như vậy!!!

Cô đã nói rõ ràng như thế, không nghĩ tới Bạch Dĩ Dung vẫn vui vẻ tươi cười. Mấy đứa oắt ở độ tuổi này, hẳn là đối với rất nhiều chuyện mẫn cảm đến chết, nhưng thái độ của đối phương đối với cô tựa hồ như cái gì cũng chưa phát hiện, Tô Tư Doanh nhíu mày, không biết nàng là giả ngu hay là ngu thật.

"Tô Tư Doanh." Bạch Dĩ Dung cẩn trọng nói ra 3 chữ này, trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ lộ ra mấy phần hồng, "Chị có thể gọi em là Dĩ Dung hoặc Tiểu Dung cũng được."

Vừa nghe đến 2 chữ "Tiểu Dung", Tô Tư Doanh thiếu chút nữa lại phát điên. Cô tận lực bảo trì bình tĩnh liếc nhìn đối phương, "Ừ" một tiếng sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, cầm lên lại tuyển tập 50 bài thơ cổ.

Kỳ thật, tuy rằng cô đang lật qua lật lại quyển sách nhưng một chữ cũng không xem vào.

Vô nghĩa! Ai đời tình địch ngồi kế bên lại còn có thể tiếp tục học《 Tiêu Dao Du 》 a!

Vì thế, toàn bộ thời gian tự học còn lại, trong đầu Tô Tư Doanh đều chỉ toàn những chuyện xui xẻo ở kiếp trước. Những chuyện đã được cô áp chế trong mấy tháng qua, đều nhất thời vùng lên.

Gã bạn trai kia của cô tên là Ninh Sóc - bạn cùng lớp đại học, lần đầu tiên cả lớp đi ăn, hắn uống không ít rượu, rốt cuộc lấy hết can đảm, ở trước mặt cả lớp thổ lộ với cô.

Lúc ấy, hắn thẹn thùng đến đỏ cả mặt, cúi thấp đầu không dám nhìn cô, cuối cùng nhắm mắt lại hô lớn: "Tô Tư Doanh, làm bạn gái của ta được không?"

Tô Tư Doanh đối với nam sinh này cũng chẳng quen biết gì nhiều, nhưng không biết là bởi vì bầu không khí chung quanh cùng tiếng hò reo của bạn bè, hay bởi vì bản thân từ nhỏ đến lớn bị quản thúc ngột ngạt, cô gật đầu, nói "Được".

Năm nhất và năm hai, cô cùng Ninh Sóc cơ bản không có cãi vã, cho dù có đi chăng nữa, cũng là Ninh Sóc quấn lấy cô, không để cho cô phải tức giận. Tô Tư Doanh không phải kiểu người không phân biệt phải trái, hai người nói rõ ràng rành mạch, chuyện gì rồi cũng qua đi. Cô tự nhận thấy mình là một nữ sinh nếu không phải chuyện quá lớn thì cũng chẳng để tâm, cho nên sau khi xuất hiện vấn đề, cô lại càng có khuynh hướng cùng đối phương trao đổi chia sẻ.

Cô vẫn luôn cảm thấy, bất luận là ai có lỗi, chỉ cần giải thích, về sau không tái phạm là được. Nhưng là, một lần khắc khẩu đến suýt chia tay vào năm 3 khiến cho cô lần đầu tiên cảm thấy hoài nghi về ý nghĩ này của mình.

Lần đó, Ninh Sóc tranh luận đến nỗi con mắt đỏ au, hắn đem đồng hồ đeo tay mà cô tặng hung hăng ném xuống đất, sau đó nói: "Tô Tư Doanh, ngươi có thể đừng chuyện gì cũng đều cùng ta ở chỗ này giảng đạo lý được hay không! Ngươi có thể giống một cô gái bình thường được hay không!"

Khi ấy Tô Tư Doanh đầu óc mê man, cô gái bình thường là như thế nào? Tại sao cô lại không bình thường cơ chứ?!

Năm 3 này, thi cử thì dồn dập, lại bận rộn tìm nơi thực tập. Kết quả, Tô Tư Doanh cùng học tỷ bù đầu ở công ty, quan hệ với Ninh Sóc càng lúc càng mờ nhạt, chờ đến khi cô phản ứng lại, năm 3 cũng đã kết thúc.

Gia đình là nhân tố ảnh hưởng rất lớn đến con đường sự nghiệp cùng tình cảm của Tô Tư Doanh, cô có phần tự trách khi ngó lơ bạn trai lâu như vậy. Cô bắt đầu chủ động hẹn hắn, quan hệ của hai người xem như có chút ấm lên, số lần gặp mặt cũng nhiều hơn.

Đến năm 4, nói vội không vội, nói nhàn cũng không nhàn. Chỉ là, chuyện công danh của Tô Tư Doanh cơ bản có tiến triển, nhưng Ninh Sóc vẫn còn chưa quyết định học lên tiếp hay đi tìm việc. Kỳ thi thạc sĩ năm 4 lại sắp bắt đầu nên sự tình hiển nhiên là chậm, cũng không có biện pháp, Ninh Sóc chỉ có thể dưới sự trợ giúp của Tô Tư Doanh bắt đầu tìm công tác, nhưng không nghĩ tới chính là, chuyện này thế nhưng lại chính là nguyên nhân khiến hắn và cô chia tay sau này.

Sau khi tốt nghiệp, Tô Tư Doanh cố ý nói qua chuyện kết hôn, lại bị đối phương cười ha ha gạt qua một bên. Lúc ấy cô còn cho rằng bản thân quá đột ngột, hiện tại ngẫm lại, đầu của cô quả thực bị úng nước rồi. Đột ngột cái gì? Ninh Sóc khi đó hẳn là đã sớm thông đồng cùng Bạch Dĩ Dung.

Hai người đều công tác ở một thành phố, nhưng Tô Tư Doanh quan niệm bảo thủ, tự mình thuê một phòng trọ nhỏ, chứ nhất quyết không ở chung với hắn. Năm đầu đi làm, có nhiều chuyện cực kỳ áp lực, ma cũ bắt nạt ma mới, công việc chưa quen...... Đủ các loại sự tình làm cho Tô Tư Doanh vội đến sứt đầu mẻ trán, ngẫu nhiên ra ngoài cùng Ninh Sóc, cũng là một đống người cùng nhau tụ hội, căn bản không có thời gian ở riêng với nhau.

Sự nghiệp được xem là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn dẫn đến kết cục này, đại khái là cô cũng không thành tâm thích Ninh Sóc.

Hai người ở bên nhau sau, cô đối với Ninh Sóc liền hình thành một loại trách nhiệm, ở bên nhau bất quá cũng chỉ là một loại thói quen. Lúc ấy không cảm thấy gì, nhưng nếu xem xét lại, cô cơ hồ rất ít khi tưởng niệm hắn, mỗi lần nghĩ đến muốn gặp hắn, cũng là bởi vì đã lâu không gặp, cô cảm thấy có chút không nên.

Do đó, vào ngày đông tuyết bay đầy trời, lúc Ninh Sóc lạnh đến đỏ bừng mũi cùng cô nói lời chia tay, cô kinh ngạc nhiều hơn là khổ sở.

Ngày đó, những bông tuyết nhỏ tung bay trên không trung, Ninh Sóc cùng cô đứng ở trước công viên, đột nhiên nói với cô: "Tư Doanh, chúng ta chia tay đi."

Cô cúi đầu hỏi: "Lý do chia tay là gì?"

Ninh Sóc đột ngột cất cao thanh âm, "Tô Tư Doanh, ta chính là chịu không được ngươi như vậy. Vô luận ta làm sai cái gì ngươi đều cùng ta giảng đạo lý, vô luận ta nói cái gì, ngươi cũng chẳng màng quan tâm ta, mà chỉ để ý đến những nguyên nhân phía sau mà ta nói. Yêu đương như vậy, ngươi cảm thấy vui sao?! Năm đó thấy ngươi lớn lên xinh đẹp nên mới theo đuổi, sớm biết tính cách của ngươi như vậy, ai mà thèm theo đuổi cơ chứ!"

Tô Tư Doanh lúc ấy thực khó hiểu, bất đồng còn không phải là muốn phân rõ phải trái sao, đem tình huống nói rõ ràng, sự tình không phải liền được giải quyết ư?

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Ninh Sóc tiếp tục nói: "Ta đã cùng Tiểu Dung ở cùng một chỗ, nàng không giống ngươi, ngươi căn bản không cần ta, nhưng nàng cần ta."

"Ta như thế nào lại không cần ngươi?" Tô Tư Doanh hỏi xong câu này, mới phản ứng lại, "Tiểu Dung là ngươi ở bên ngoài tìm thú vui mới sao?"

Ninh Sóc mở miệng phun ra một làn khói trắng, "Ta cùng nàng ở bên nhau hai tháng, ta nghĩ năm sau sẽ cùng nàng kết hôn."

Tô Tư Doanh rốt cuộc có chút tức giận, "Ngươi kỳ thật có thể nói cùng ta, nếu như không thích hợp, cứ nói ra, chúng ta giải quyết chia tay trong êm ấm, nói như thế nào cũng tốt hơn so với việc ngươi đi tìm nhà dưới rồi đá ta đúng không?"

"Ngươi nói chuyện tại sao khó nghe như vậy? Tìm nhà dưới cái gì, Tô Tư Doanh ngươi có ý gì?!" Ninh Sóc hung tợn trừng mắt liếc cô, "Được, ta biết ngươi xem thường ta, ta một đại nam nhân lại để ngươi giúp đỡ công tác, nhưng ngươi cũng đừng tưởng rằng như vậy là có thể xem thường ta. Đợi Tiểu Dung giúp ta tìm được công việc tốt hơn, tháng sau ta liền từ chức."

Cái quái gì vậy!

Tô Tư Doanh cực kỳ muốn tát hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Cô nhìn hắn nửa ngày, vào trời đông thở ra khói trắng khiến cho cô không thể nhìn rõ cái tên đã quen biết 5 năm nay rốt cuộc trông như thế nào.

Trầm mặc đến cuối cùng, cô xoay người tiến vào công viên. Tô Tư Doanh ở trong công viên nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh, tuyết trắng phủ kín mặt đất, chờ đến khi cô đi ra, vừa lúc thấy được cái người gọi là Tiểu Dung cùng Ninh Sóc ở chung một chỗ.

Ba người khác nhau thì sẽ có ba câu chuyện riêng khác nhau, Tô Tư Doanh đối với hình ảnh này xem như không nhìn thấy, dứt khoát đi qua, kết quả lại chứng kiến Ninh Sóc trước tiên đem Tiểu Bạch Hoa* nhu nhu nhược nhược kéo đến phía sau lưng mình.

*Tiểu Bạch Hoa là tên gọi "thương yêu" mà Tư Doanh dùng để gọi Tiểu Dung ha. Từ này được sử dụng thông thường trong tiểu thuyết, mang ý ẩn dụ phê phán, thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng không có chút lợi ích gì cho mọi người mà ngược lại còn dở chứng đỏng đảnh tiểu thư. Nói dễ hiểu thì từ này có nghĩa giống như từ "bánh bèo" vậy=]]]

Tô Tư Doanh cũng phải phì cười, cô còn chưa đánh Tiểu Bạch Hoa, hắn cần thiết phải làm vậy sao?

Nhưng Tiểu Bạch Hoa lại chủ động từ phía sau chui ra, khuôn mặt nhỏ đông cứng trắng bệch, thanh âm run rẩy, gọi tên của cô: "Tư Doanh?"

Doanh! Con! Khỉ! 2

Sau đó, cô cũng không nhớ rõ chính mình như thế nào đi bar, còn say đến thất điên bát đảo, cả đầu cắm vào trong tuyết, sống sờ sờ đông chết đến trọng sinh.

Tiếng chuông vào học vang lên, Tô Tư Doanh còn đang lạc trôi ở cõi thần tiên, Bạch Dĩ Dung đưa tay vỗ vỗ cô, "Giáo viên đến rồi."

Khuôn mặt của Tiểu Bạch Hoa trong trí nhớ cùng hiện thực dần dần trùng khớp, Tô Tư Doanh phản xạ có điều kiện né về ra sau, ghế dựa cùng bàn ở phía sau va chạm, phát ra một tiếng "Ầm".

Bạn học nhìn về phía cô không ít, Tô Tư Doanh một thân đồng phục của khóa trên ở trong lớp đã đủ chói chang, bởi vậy, ngay cả giáo viên Toán cũng chú ý đến cô.

Trong hai học sinh lưu ban, một người là vì mục tiêu đậu trường đại học danh giá nhất nước, mà một người khác...... Nhận ra Tô Tư Doanh trong nháy mắt, giáo viên Toán học nhịn không được cau mày.

Thi đại học môn Toán còn chưa đến 20 điểm*, học sinh như thế có thể không khiến cho thầy cô đau đầu sao?
*Tổng điểm tối đa của bài thi Toán là 150 điểm, thi chưa được 20 là tạch chắc rồi =]]]

Tô Tư Doanh biết thân biết phận kéo lại ghế ngồi, quay đầu cùng Hạ Đông nói lời xin lỗi, sau đó khi lớp trưởng hô "Đứng dậy" liền cùng đứng lên chào giáo viên.

Tiết đầu tiên của ngày khai giảng, giáo viên Toán theo lẽ thường hướng cả lớp giáo huấn một phen thi đại học môn Toán quan trọng như thế nào sau đó mới bắt đầu, lấy ra một chồng đề kiểm tra ở trong cặp, tìm người phát xuống.

"Các em cả một kỳ nghỉ này không có ai quản lý, cũng không biết học hành ra sao, làm bài khảo sát chất lượng đi. Tôi nói trước, bộ đề này một chút cũng không hề khó, nếu các em không đạt yêu cầu, chép lại bài kiểm tra 10 lần cho tôi!"

Giáo viên ở phía trên phổ biến, Tô Tư Doanh ở dưới vẻ mặt đần thối.

...... Khảo sát chất lượng?

Chờ đến khi đề được phát cho Tô Tư Doanh nơi này, cô nhớ lại khi nãy giáo viên vừa nói "Một chút cũng không hề khó", trong lòng chỉ có một ý tưởng —— giáo viên đều là lừa gạt!

Nhìn đề kiểm tra chi chít những bài toán nhỏ, lại ngắm nghía một chút ở mặt sau, Tô Tư Doanh một đầu cắm ở trên bàn, ảo tưởng sau khi đập đầu chết có thể quay lại 5 năm sau.

Tóm lại ——

10 lần bài kiểm tra này...... Cô chắc chắn phải chép rồi QAQ!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện