Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi? Chương 2: Giang hồ Võ lâm - Cạm bẫy đong đầy

Dẫu đã có 1 đống vàng trong tay, nhưng cái thói ham...lụm vàng từ thuở hàn vi vẫn ko bỏ được.

Đánh được con wái nào thì nhanh tay lụm vàng con wái ấy. Nếu chỉ dừng ở thế thì cũng đâu có gì gọi là "ham vàng" hén.

Khổ 1 nổi, thiên hạ toàn bọn...ác độc. Bọn chúng đánh wái mà ko chịu lụm vàng, cứ để vàng rơi vãi khắp những nơi bước chân tui đặt đến.

Trời ơiiiii... vàng vàng nhìu quá, làm sao quảnh mặt làm ngơ cho được. Phải lụm thôi, lụm thôi. A lê hấp, nhào vô....

"Bạn không thể nhặt vàng của người khác... Bạn không thể nhặt vật phẩm của người khác..."

Grruuu, sao lại ko thể nhặt được chứ hả? Người ta đánh mà người ta ko nhặt thì ta đã rắn mặt mà chấp nhận làm công nhân vệ sinh, dọn dẹp đường làng cho xanh sạch đẹp, sao dám cấm ta hả X-(.

Càng cấm thì tui càng nhặt, làm gì nhau nào? Và cứ thế, cuộc chiến tàn khốc giữa cái máy vô nhân tính và một hiệp nữ đầy nhân tính ( :)) ) đã diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Dĩ nhiên phần thắng luôn thuộc về... tui rồi. Nói gì thì nói, chứ sự gan lỳ và sự rảnh rỗi, làm sao cái máy kia qua mặt nổi tui chứ :D. Nói đến đây công nhận thấy tự hào ghê! Trong quá trình vật lộn với cuộc sống mưu sinh giữa những đàn heo, đàn mèo, thì thường gặp cái hiện tượng " XYZ mời bạn vào tổ đội...".

Chài à, tui chơi game để thỏa chí tung hoành thôi, chứ ko có muốn kết bè lập phái gì đâu nghen. Đừng có dụ dỗ tui kết bạn nghen. Cự tuyệt tất!

Bao nhiêu lần cự tuyệt mà vẫn phe phẩy sống. Ai dè... đến 1 ngày u ám, gặp 1 tên hung thần tàn nhẫn, huhu, hắn mời tui vào tổ đội của hắn, tui theo thói quen cứ cự tuyệt tất. Thế là... ầm 1 cái... về thành dưỡng thương X-(.

Thực đúng là giang hồ đầy cạm bẫy mà. Ngươi ta ko chịu thì thôi, tự nhiên đánh người ta à. Thất đức thế ko biết 
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện