Ve Kêu Mùa Hạ Chương 52: You are my sunshine



Địa điểm party kết hôn của Từ Vĩnh Minh và Lý Tư Nguyên tổ chức ở Cầm Hành của Tam Mao.



Cầm Hành tọa lạc ở trong C thành, tiếp giáp với Cung Thanh niên và Trường Nghệ thuật của C thành, những người đến tham dự phần lớn là bạn học ở Đại học C và đồng nghiệp của hai người. Hai mươi ba mươi người trẻ tuổi, vô cùng náo nhiệt. Mạch Thế Ninh và Trương Quý Khang tất nhiên cũng có trong danh sách khách mời, Hạ Dịch Nặc thì dẫn theo Lương Giác Quân và Lý Mộc. Qua Tết dương lịch, kỳ nghỉ của Lý Mộc liền kết thúc.



Cầm Hành có hai tầng, bố cục của lầu một, chất đầy các nhạc cụ khác nhau, phương Tây, dân tộc, cổ điển, hiện đại, điện tử, tất cả đều khá đơn sơ không qua chuyên nghiệp. Lầu hai ngoại trừ đại sảnh, còn có một số phòng để chơi đàn và một phòng thu âm. Tốt nhất là sân thượng trên lầu hai, không những có thể dựng sân khấu, còn có thể tổ chức tiệc nướng.



Chỉ là không có tính đến, thời tiết thật sự là quá lạnh, thực tế đến buổi tối, coi như là có bếp lò, trên sân thượng gió bấc gào thét, cũng đủ để làm cho người ta đông lạnh. Tam Mao cảm thán: "Thậm chí muốn chọn ngày 1314* này để đăng ký kết hôn, ai ngờ thời tiết lại không được đẹp? Cho nên nói, trong cuộc sống không phải lúc nào mọi chuyện cũng viên mãn."



(*Nghĩa là trọn đời trọn kiếp)



Thành thành thật thật dời sân khấu vào trong nhà, cũng may đại sảnh ở lầu hai cũng đủ lớn. Mà nhân vật chính của buổi tối hôm nay, tất nhiên là cặp vợ chồng mới cưới kia.



Mọi người ồn ào, dù không có mặc áo đỏ đội vương miện, chỉ là hôm nay tiểu Đăng Khoa*, tân lang cũng nên nói vài lời, thể hiện ý tứ một chút có phải hay không.



(*Chỉ những người vừa lấy vợ)



Tam Mao đứng trên sân khấu, rạng rõ lấy giấy hôn thú ra, vui mừng cong mi: "Các ngươi cũng biết hôm nay hàng người trước cửa cục Dân chính dài hơn mọi khi a! Đoán chừng là giống như cái quảng cáo trà sữa kia, có thể vòng quanh Trái đất vài vòng. Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng giài quyết xong chuyện đại sự của cuộc đời ta về mặt pháp lý!"



Mọi người bật cười.



"Trước kia ta cảm thấy hôn nhân bất quá là một loại hình thức, nhưng khi thật sự cầm được tờ giấy đỏ này, vẫn là cảm thấy trĩu nặng, nhưng mà trong lòng lại có một sự an tâm chưa từng có." Tam Mao nắm chặt lấy tay Tư Nguyên, lời nói là nói với mọi người, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn một người, "Hôm nay, cảm ơn mọi người đã dành thời gian bận rộn để đến đây, ăn tốt, uống tốt, vui chơi tốt! Danh sách bài hát tối nay nằm trong tay ta, bằng hữu cảm thấy hứng thú đợi lát nữa có thể nhìn một chút. Còn ta, thả con tép, bắt con tôm, cùng với người bạn đời của ta, ha ha ha, khụ, trước tiên tặng cho mọi người một bài hát để làm ấm một chút!"



Tam Mao cùng Tư Nguyên ngọt ngọt ngào ngào hợp xướng bài hát 'Thế giới nhỏ bé của chúng ta', dưới sân khấu Mạch Thế Ninh nói thật là chịu không nổi: "Tam Mao sao lại càng ngày càng buồn nôn như vậy, ta sắp nổi da gà đến muốn tuột hết da rồi!"



Trương Quý Khang cũng không biết là nói giỡn hay là nghiêm túc, nói với Mạch Thế Ninh: "Lúc nào ngươi có thời gian, chúng ta cũng đi làm một cái giấy chứng nhận đi!"



Mạch Thế Ninh mang vẻ mặt ghét bỏ: "Đừng nói với ta, ngươi là đang cầu hôn đi."



Trương Quý Khang híp mắt cười: "Vậy không bằng ta hát tặng ngươi một bài đi?"



Mạch Thế Ninh trừng mắt nhìn Trương Quý Khang một lần: "Người có ngũ âm không đầy đủ thì không có tư cách để nói chuyện."



Trương Quý Khang nhấc tay, ngoan ngoan im lặng.



Lý Mộc lầm bầm: "Không a, ta cảm thấy rất lãng mạn nha!"



Mạch Thế Ninh vui vẻ: "Ai!!!, tiểu cô nương rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, ôm trong lòng một trái tim của thiếu nữ a!"



Hạ Dịch Nặc nói tiếp: "Ah, nàng đang chờ đợi một tình yêu đơn phương như Don Quijote."



Lý Mộc xấu hổ, hướng Hạ Dịch Nặc làm mặt quỷ: "Hừ, ta đi lấy đồ uống!"



Lương Giác Quân đụng vào tay Hạ Dịch Nặc một cái, bị Hạ Dịch Nặc lặng lẽ xoay tay nắm lấy, lại lập tức buông ra. Đúng lúc này điện thoại vang lên, Lương Giác Quân tỏ ý, đi đến nơi yên tĩnh nghe điện thoại.



Lương Giác Quân vừa đi, Mạch Thế Ninh liền hạ lệnh trục khách với Trương Quý Khang: "Bên kia không phải các nam sinh đang đợi ngươi qua chơi board game* sao, nhanh đi đi, ta và Tiểu Bảo có chuyện muốn nói."



(*Board game là một trò chơi trên bàn gồm cách mảnh được cho di chuyển hoặc được đặt trên một bề mặt hay bảng, tuân theo một hệ thống luật.)



Trương Quý Khang gật gật đầu, lập tức đi ra.



Mạch Thế Ninh kéo Hạ Dịch Nặc đến một chỗ vắng người, nhìn về phía Lương Giác Quân đang đứng trước cửa sổ sát đất cách đó không xa: "Giáng sinh và năm mới Lương lão sư cũng không trở về Mỹ sao?"



"Ân, nàng nói lúc trước vừa trở về rồi, gần đây lại bận rộn, sắp xếp được thời gian khác lại về."



"Oh..."



"Đúng lúc muốn nói với ngươi chuyện này. Ngày mai không phải là có hẹn chụp ảnh gia đình ở chỗ của ngươi sao, sau khi chụp xong mẹ của ta và cậu sẽ đưa bà ngoại về trước, ngươi gọi Quý Khang, ta cũng sẽ giữ ca ca của ta và Mộc Mộc lại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút."



Mạch Thế Ninh chỉ vào Hạ Dịch Nặc, mở to đôi mắt nhìn: "Không phải là ngươi muốn..."



"Ân, Mộc Mộc đã đoán được rồi." Hạ Dịch Nặc chậm rãi gật đầu.



"Cũng tốt", Lời nói của Mạch Thế Ninh xoay chuyển, hiếm khi mang vẻ mặt nghiêm túc, "Ta cũng có lời muốn nói với ngươi."



"Ân, ngươi nói đi."



Mạch Thế Ninh hắng giọng: "Vẫn còn nhớ lời của Cổ Long tiên sinh —— trên thế giới này có rất nhiều loại người, có người thích hồi ức chuyện cũ, có người thích ước mơ về tương lai, nhưng mà cũng có vài người cho rằng, quá khứ cũng không nhất định thật sự là chuyện tốt, tương lai cũng không phải là chuyện mà bất kỳ ai cũng có thể dự đoán được. Chỉ có 'Hiện tại' là chân thật nhất, cho nên nhất định phải hảo hảo nắm chắc."



Hạ Dịch Nặc cười nói: "Mạch Mạch, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì? Ngươi cũng biết, ngươi có thể nói với ta bất cứ chuyện gì mà."



"Khụ, chính là đoạn lời dạo đầu mà thôi", Mạch Thế Ninh ho nhẹ, "Ta đây liền đi thẳng vào vấn đề chính. Lúc trước ta tuổi trẻ khinh cuồng, không biết sợ hãi, đã làm không ít việc ngốc nghếch, bây giờ suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thật sự là vô tâm vô phế, cũng may có các ngươi bao dung và thấu hiểu. Không biết có phải bởi vì lớn tuổi hay không, không thể lại tùy hứng nữa, ta gần đây rõ ràng đang suy nghĩ nghiêm túc đến chuyện về gia đình và hôn nhân."



Nói đến đây, Mạch Thế Ninh nhịn không được mà mỉm cười, Hạ Dịch Nặc ôn hòa mà vỗ vỗ lên vai Mạch Thế Ninh, Mạch Thế Ninh áp lên tay Hạ Dịch Nặc, nói: "Có mấy lời, ta sợ ta không nói, người khác càng không có cơ hội nói với ngươi, mà ta chỉ là hy vọng ngươi hạnh phúc. Ngươi cũng biết, ta không muốn nói về những nguyên tắc đạo lý trên đời, nhưng mà hôm nay, ta lại muốn nói với ngươi, cái gọi là, hiện tại chân thật."



Hạ Dịch Nặc: "Xin rửa tai lắng nghe."



Mạch Thế Ninh: "Ngươi có từng nghĩ tới, tương lai của ngươi và Lương Giác Quân hay không? Vừa rồi ngươi cũng đã nghe Tam Mao nói, về mặt pháp luật, hắn đã hoàn thành đại sự trong cuộc đời hắn. Mà trường hợp của ngươi và Lương lão sư, pháp luật trong nước là không thể nào, ngươi lại là người bướng bỉnh. Trọng tâm vài chục năm trước đây của nàng đều là ở nước ngoài, ngươi đã nói nàng ký hợp đồng ba năm với Đại học C, năm nay là năm thứ hai đi? Cho dù trong nhà nàng có tiếp nhận ngươi, cũng không nhất định sẽ chấp nhận chuyện các ngươi trường kỳ ở trong nước. Cho nên ta muốn biết ngươi suy nghĩ như thế nào."



Hạ Dịch Nặc nghe xong, đôi mắt ấm thuần, cười nói: "Thật sự là nói trúng tim đen a!"



Mạch Thế Ninh sẵng giọng: "Ngu ngốc. Hiếm khi nói với ngươi vài câu chân thành nghiêm túc, ngươi đây là phản ứng gì a? Ta chưa từng phản đối, ngươi cũng biết, thậm chí ta cảm thấy ngươi tìm được một người mà ngươi yêu thích, ta vui vẻ thay cho ngươi. Ta nói những lời này, ngươi phải hiểu được, ta tuyệt không phải là nghi ngờ, chẳng qua là quan tâm đến ngươi."



Hạ Dịch Nặc vẫn mang theo mỉm cười, lại ung dung mà mở miệng: "Mạch Mạch, ngươi yên tâm. Cái gì cũng không phải là đối thủ của tình yêu, ngoại trừ tình yêu."



Mạch Thế Ninh cúi đầu, không nói gì.



"Ta chỉ là đau lòng, nàng ở C thành không có thân nhân, bằng hữu cũng không nhiều...", Trầm ngâm một lát, Hạ Dịch Nặc tiếp tục nói, "Nàng cũng là con gái một trong nhà, còn một năm trong hợp đồng với trường học. Tuy rằng lúc trước nàng từng đề cập đến chuyện muốn ở lại, nhưng mà chúng ta chưa từng thảo luận qua vấn đề này. Huống chi, chưa đến một năm nữa ta sẽ tốt nghiệp, ta cũng không phải là không thể đi theo nàng, dù sao, mẹ của ta còn có ca ca của ta, ba của ta còn có Tiểu Ngôn..."



"Tiểu Bảo! Nói thì nói như vậy, nhưng mà..."



"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ ổn thôi, chúng ta vừa mới bắt đầu, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên."



"Ngươi nói như vậy ta cũng an tâm, ta đây là làm sao đây, thật sự là lo lắng thái quá."



"Sao lại như vậy chứ, Mạch Mạch, ta đều hiểu."



"Ngươi cái gì cũng tốt, chính là có chuyện gì đều yên lặng giấu ở trong lòng. Con người của ta tương đối ích kỷ, ta chỉ quan tâm ngươi có hay không hạnh phúc. Ngay cả khi ngươi cùng với Lương sư tỷ, ta vĩnh viễn đều đứng về phía ngươi, ngươi hiểu chứ?"



"Ta hiểu được."



Đang nói chuyện, Lý Mộc cầm đồ uống đi đến chỗ hai người, nhìn xung quanh một lần mới phát hiện không thấy Lương Giác Quân, nhanh chóng nhân cơ hội hỏi Mạch Thế Ninh: "Mạch Mạch tỷ, ngươi nói cho ta một chút, hai nàng ai theo đuổi ai vậy? Tên quỷ hẹp hòi kia cái gì cũng không chịu nói!"



Hạ Dịch Nặc nhìn về phía Mạch Thế Ninh, mỉm cười không nói.



Lúc này trong lòng Mạch Thế Ninh cảm xúc ngổn ngang, nhưng mà vẫn là treo một khuôn mặt tươi cười bình thường: "Ai!!!, ngươi đúng là chưa biết, khi đó Hạ Tiểu Bảo mỗi ngày đều tìm ta khóc lóc kể lể, nói bản thân thích Lương lão sư như thế nào, xin ta truyền thụ một chút bí kíp đương độc môn. Nói đến đây, đương nhiên là tỷ của ngươi theo đuổi Lương lão sư a!"



"Thật sao?" Lý Mộc hưng phấn rồi, hai mắt tỏa sáng, "Sau đó liền bùng nổ chuyện gì đi!"



Mạch Thế Ninh giả thần giả quỷ: "Phù! Tóe lửa!"



Lý Mộc đầu gật giống như gà con mổ thóc: "Ân! Ân! Ân! Ngươi nói nhanh đi!"



Mạch Thế Ninh nâng khuỷu tay thúc thúc Hạ Dịch Nặc, nói: "Hạ Tiểu Bảo, một tiểu thanh niên văn nghệ muộn tao vụng về! Dù sao lúc đó hai tay đều đã gãy, vào ngày sinh nhật của mình vẫn là, làm cái gì... Dẫn người ta đi đến nhà bà ngoại của mình, cùng nhau xem mặt trời lặn, mãi cho đến khi chúng ta đều ngủ, liền là những chuyện như vậy! Đương nhiên, những chuyện ta không biết, không biết là còn bao nhiêu nữa!"



Lý Mộc lườm Hạ Dịch Nặc một cái: "Không sai! Này người thật sự là nhân tài kiệt xuất trong giới muộn tao! Lần trước ta vốn là muốn mắng nàng, sinh nhật của Lương lão sư, nàng liền dẫn người ta đi ăn lẩu, kết quả quà sinh nhật chính là một con dấu do chính nàng tự khắc! Đại sát khí! Hoàn toàn vô vọng!"



Hạ Dịch Nặc khoanh hai tay: "Không được sao?"



Mạch Thế Ninh giơ ngón tay cái lên: "Cực phẩm!"



"Nói đến cực phẩm, Lương lão sư cũng không kém", Lý Mộc cảm thán nói, "Trong tủ lạnh nhà Lương lão sư, chưa bao giờ thiếu các loại thực phẩm làm từ sữa, còn có hai hộp sữa bột, là lần trước khi nàng đi Mỹ mang về! Sủng hài tử cũng không cần sủng đến mức như vậy đi?!"



"Cực phẩm!" Mạch Thế Ninh miệng nói đùa, trong lòng vừa an tâm lại vừa thoải mái.



Hạ Dịch Nặc cười hì hì, nhìn Lý Mộc cùng Mạch Thế Ninh nói đến nói đi.



Lý Mộc: "Ngươi nói, Lương lão sư đã nhìn trúng tỷ của ta ở điểm nào a?"



Mạch Thế Ninh: "Từ sớm rồi! Hơn nữa Lương lão sư người ta vừa hỏi liền thừa nhận, nói một cách rất thẳng thắn! Cụ thể là lúc nào, ta cũng không rõ. Bất quá khi đó ánh mắt Lương lão sư nhìn Tiểu Bảo, thật sự là có thể chảy ra nước a."



Lúc này, trên sân khấu vừa kết thúc một bản tình ca ngọt ngào, tay chơi bass mặc đồ đen trong dàn nhạc đi đến vị trí chủ âm, đổi lấy một cây đàn guitar, sau khi ra hiệu cho một thành viên khác, bắt đầu cúi đầu đàn hát: "Ngày ấy, hoàng hôn, tuyết trắng đã bắt đầu lất phất rơi. Ưu thương, nở đầy đồi núi đó, chờ bữa tiệc thanh xuân tan cuộc. Bộ phim buổi chiều tối, tràn đầy những tình yêu xưa cũ, trong bóng đêm, là tuổi trẻ ca xướng...*"



(*Bài hát Lưu luyến phong trần)



Lý Mộc lôi kéo góc áo Hạ Dịch Nặc: "Tỷ, ai vậy?"



Hạ Dịch Nặc: "Tay chơi bass của Hoa vị miên, Tô Húc."



"Tiểu Hạ! Tới đây!" Tam Mao giơ một cây đàn guitar lên, ở đầu cầu thang hướng Hạ Dịch Nặc vẫy tay. Hạ Dịch Nặc theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Lương Giác Quân vẫn còn đang gọi điện thoại bên cạnh cửa sổ.



Mạch Thế Ninh một chưởng vỗ lên cái mông của Hạ Tiểu Bảo: "Mau qua đó, ta nói với nàng một tiếng."



Hạ Dịch Nặc không hài lòng trừng mắt liếc nhìn Mạch Thế Ninh, mới đi về phía cầu thang.



Nam tử trên sân khấi vẫn còn trầm thấp ngân nga: "Sương sớm đọng trên đuôi tóc, kết thành những phiền muộn trong suốt, đó là hình ảnh đầu tiên trong đời khiến ta bối rối... Ở độ tuổi tin tưởng vào tình yêu, lại không dám hát tặng ngươi ca khúc nào, đó là điều khiến ta luôn hối tiếc khi nhớ lại..."



Lý Mộc bất chợt hỏi Mạch Thế Ninh: "Tô Húc này, lai lịch thế nào?"



Mạch Thế Ninh: "Chính như lời Tiểu Bảo nói, gia chủ hiện nay của Hoa vị miên. A Húc cũng là nhân vật nguyên lão của ban nhạc, lúc ấy bời vì ta là băng hữu của Tiểu Bảo, thỉnh thoảng cũng đi chơi cùng với nhóm bọn họ, vì vậy mà quen biết Tam Mao. Khi đó A Húc không nói nhiều, là một người ngượng ngùng hướng nội lại vui tính. Sau khi Tam Mao tốt nghiệp, A Húc bắt đầu cầm ngọn cờ đầu, tính ra, cũng hơn bảy năm rồi."



"Hắn ở Đại học C cũng đã nhiều năm như vậy sao?"



"Ân, giống như Tiểu Bảo. Bất quá không biết sau khi hắn tốt nghiệp Hoa vị miên sẽ giao cho ai... Ai, ngươi đừng ngắt lời, ta còn chưa nói xong đâu! Nói đến đâu rồi, a! Lương lão sư nhìn trúng Tiểu Bảo ở điểm nào sao? Ta nghĩ a, có lẽ là bộ dáng xa xăm, ân...", Mạch Thế Ninh nâng cằm lên chăm chú nhớ lại, bỗng nhiên vỗ tay phát ra tiếng, "Ta biết rồi! Nhất định là bởi vì bộ dáng vạn thụ vô cương của Hạ Tiểu Bảo...Ha ha ha ha ha!"



Phía sau bỗng nhiên có người đi đến gần hai người, nói tiếp lời: "Kỳ thật khi đó ta rất thích bộ dáng của nàng khi ngồi dưới ánh mặt trời ban mai, đeo kính râm bóc đậu tương ..."



Lời này vừa nói ra, khiến cho Mạch Thế Ninh sợ đến mức nhảy dựng lên, che ngực oán giận: "Lương lão sư, ngài thật quá không phúc hậu, tới đây cũng không phát ra tiếng! Làm ta sợ muốn rớt tim a!"



Lương Giác Quân nâng tay nhún vai.



Biết rõ Lương Giác Quân là ý tại ngôn ngoại, Mạch Thế Ninh cười đến càng thêm tà ác, một bộ dáng đã hiểu rõ mọi chuyện.



Lý Mộc vẫn luôn dành tình cảm kính yêu cho Lương Giác Quân, sau khi bị bắt gặp liền lập tức ngậm miệng không nói lời nào, âm thầm vui vẻ. Đúng lúc này Lý Tư Nguyên từ bên cạnh đi qua, Lý Mộc giữ chặt lấy nàng: "Tư Nguyên tỷ!"



Lý Tư Nguyên: "Ân?"



Lý Mộc: "Bây giờ sau khi gia chủ tốt nghiệp, ban nhạc và nhóm giao cho ai a?"



Lý Tư Nguyên nhìn về phía sân khấu, chỉ nói: "Người chơi keyboard đứng phía sau A Húc, Tiểu Lai, khoa âm nhạc chính thống, lại đến tham gia cùng nhóm Hoa vị miên vốn không phải là xuất thân chuyên nghiệp. Tiểu Lai làm việc an tâm chăm chỉ, A Húc liền nhắm nàng. Đương nhiên, cuối cùng còn phải nghe ý kiến của mọi người trong nhóm và trong ban nhạc."



"Oh." Lý Mộc gật gật đầu.



Mạch Thế Ninh nhìn thoáng qua vật gì đó trên tay Tư Nguyên, hỏi: "Đây là danh sách bài hát tối nay sao?"



Lý Tư Nguyên cười nói: "Đúng vậy a! Thế nào? Có hứng thú sao?"



Lương Giác Quân: "Có thể cho ta mượn xem một chút không?"



Lý Tư Nguyên: "Đương nhiên!"



Lúc này Tam Mao và Hạ Dịch Nặc đang đứng trong một phòng chơi đàn chỗ ngã rẽ cầu thang.



Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện