Tỳ Nữ Vương Phi Chương 62-2: Sỉ nhục Thiên Thiên (2)

Minh phủ thừa tướng.

Thư Phòng.

“Phụ thân, người nói vào sáng nay Phượng vương gia thổ huyết rốt cuộc là thật hay giả?” Thân là trưởng tử Minh gia, Minh Lam ngồi ở ghế tựa, hơi lộ vẻ âm trầm, một đôi mắt hình tam giác nhãn hơi xếch lên, ngũ quan trên mặt hắn vốn dĩ cũng được xem là khôi ngô tuấn tú, nhưng cả người lại luôn luôn mang một cỗ âm khí lạnh lẽo, làm người ta nhìn vào cảm thấy có vài phần không thoải mái.

“Ngoại trừ Tư ngự y ra, còn có hai ngự y cũng thay nhau kiểm tra cho Phượng vương gia, thật đúng gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng, theo trinh thám bẩm báo đúng là do chuyện xảy ra ở miếu Quan Âm mà bị thương, bằng không thái tử cũng sẽ không giục ngựa lao như điên ở trong kinh thành dâm chết Lưu Đại.” Minh thừa tướng híp mắt, thông minh suy tính, có thể ngồi vào chức vị Thừa tướng, Minh thừa tướng đương nhiên cũng đa mưu túc trí gian xảo, cân nhắc mọi chuyện thật an toàn, “Chẳng qua hiện nay biên quan đang hỗn loạn, Phượng vương gia lại bị thương tổn như vậy, thời cơ quá mức trùng hợp, cho nên khó mà phân biệt.”

“Muội muội gả đến Phượng vương phủ, nhưng Phượng vương gia lại vẫn như cũ không hề tiếp cận với Minh gia chúng ta, hừ, thật sự không biết tốt xấu là gì.” Minh Lam cũng không đoán ra tâm tư của Phượng Kính Dạ, nét mặt âm u, ngữ điệu lại oán trách, ngày đó Minh gia đem Minh Dung gả đến Phượng vương phủ, vốn cho rằng ít nhất sẽ là một Chánh Phi, nhưng không ngờ lại thành Trắc phi, đây là điều khiến cho Minh gia bất mãn.

Minh thừa tướng cũng có quyết định của chính mình, hiện nay hoàng đế không để ý đến triều đình, một lòng lo luyện đan, thái tử cùng Tam hoàng tử cứ đấu tranh gay gắt. Minh Thừa Tướng định dựa mọi chuyện vào Phượng Kính Dạ đang nắm binh quyền trên cành cao kia, chỉ cần Phượng Kính Dạ đứng ở phương nào, phương đó có tỷ lệ chiến thắng tăng cao. Phượng Kính Dạ đứng bên phía Thái Tử cho nên nhất định sau này sẽ lên làm tân đế, mà nhờ chuyện này Minh Gia cũng sẽ chiếm vị trí bất bại.

Nhưng Minh Thừa Tướng buồn bực vì sự thông minh sắc sảo của Phượng Kính Dạ, Minh Gia biểu lộ lập trường đứng bên Phượng Kính Dạ, nhưng hắn lại không hề tiếp cận cứ trì trệ gây bất hòa với Minh Gia, dẫn đến chuyện Minh Thừa Tướng ở trong triều hay bị Vương gia đả kích, lại tiến thoái lưỡng nan khi thấy thái độ không minh bạch của Phượng Kính Dạ, làm cho lập trường Minh Thừa Tướng luôn ở thế bị động làm lão cực kỳ xấu hổ.

“Phụ thân.” Từ phía xa, nghe được thanh âm truyền tới của Minh Dung, Minh Thừa Tướng với Minh Lam đều lập tức ngưng cuộc thảo luận, Minh Lam đi lên mở cửa, thoáng nhìn Minh Dung được gả đến Phượng Vương Phủ, dò la tin tức được một chút, thậm chí biết muội muội không có được sủng ái, Minh Lam không vui lắm, “Sao muội lại về?”

“Phụ thân, đại ca.” Minh Dung đi đến, nhìn phụ thân đang ngồi trên ghế, bỗng nhiên vành mắt lộ ủy khuất,sau đó khóe mắt thoáng lộ vẻ tàn nhẫn, liền mở miệng: “Phụ thân, con muốn người giúp con giết tiện nhân Lâu Hướng Vãn ấy! Tốt nhất ngũ mã phân thây, khiến ả ta chết không tử tế.”

“Chỉ vì một nha đầu vương phủ, ngươi phải trở về nhờ Minh Gia hỗ trợ, muội muội, ngươi chính là trắc phi của Phượng vương phủ mà.:” Minh Lam cau mày, chán ghét nhìn Minh Dung, bất quá thấy hốc mắt nàng đỏ, ngữ điệu cũng dịu lại một chút, “Được rồi, khóc cái gì, bất quá chỉ là một tiện nhân thôi.”

Đại nội tổng quản thái giám Hầu Bảo tự đích thân từ trong hoàng cung đến đón nha hoàn ở Phượng vương phủ để chăm sóc cho Phượng vương gia. Có lẽ trước kia tất cả mọi người sẽ không để ý, với địa vị của nam nhân kia, toàn bộ tỳ nữ nha hoàn trong phủ đều là của mình, nhìn trúng người nào cứ lôi lên giường ngủ, cho dù truyền ra ngoài, bất quá cũng là một câu hứng thú mà thôi.

Nhưng Lâu Hướng Vãn lại không giống thế, nàng dĩ nhiên có thể đi vào cung, được ở gần bên cạnh đặc biệt chăm sóc Phượng Kính Dạ, nói rõ ra nàng tuyệt đối chính là tâm phúc của Phượng vương gia, có thể khiến tên Phượng vương gia tà mị ngang ngạnh tín nhiệm một nha hoàn. Vào ngày đầu tiên Lâu Hướng Vãn tiến cung liền bất kính với Vương hoàng hậu, cự tuyệt bà đem cung nữ tâm phúc đến xem mọi hành động, khiến mọi người hiểu rõ Lâu Hướng Vãn không chỉ không có đầu óc, mà còn tự cho bản thân mình là người thông minh, ở trong cung lập uy cải lệnh Vương hoàng hậu, việc này đã khiến người ở trong cung không có ai dám bất kính với nàng.

Sáng sớm còn gây xung đột với người phủ Tam hoàng tử ở trong Ngự Thiện Phòng, trực tiếp đánh chết một gã sai vặt của phủ Tam hoàng tử, càng nói rõ ra thân phận Lâu Hướng Vãn không phải là nhỏ, dám trở mặt cùng Vương hoàng hậu và phủ Tam hoàng tử, nói rõ ra lá gan của nàng rất lớn nên được Phượng vương gia ngầm đồng ý cho làm xằng làm bậy.

“Người ở trong cung, được các thị vệ bảo vệ, lại còn ngụ trong Kỳ Lân Điện, cả Vương hoàng hậu cũng không tiếp cận được, muốn giết cũng không đơn giản như vậy.” Minh Thừa Tướng do dự, Phượng vương gia thoạt nhìn cả ngày cứ mỉm cười, ưu nhã, nhưng căn bản chính là một người có tính tình tà mị nguy hiểm không thích bị trói buộc, muốn động Lâu Hướng Vãn không phải là chuyện dễ dàng.

“Vậy thì dẫn người ra khỏi cung giết.” Minh Dung âm độc mở miệng nói, biểu cảm vặn vẹo vô cùng dữ tợn, hận không thể lập tức đem Lâu Hướng Vãn kéo đến trước mặt mình, tùy ý bản thân xử trí.

Minh Lam suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười âm tà, “ Không cần phải dùng cách đó chỉ vì một tiện tì, bằng không để người khác biết sẽ chụp mũ vào Minh Gia chúng ta, không phải Mã Chí Ninh có hôn ước với một nha hoàn ở Phượng vương phủ sao, còn là muội muội, ngươi nghĩ cách để cho bọn họ lập tức thành hôn, đến lúc đó tiện nhân Lâu Hướng Vãn nhất định sẽ về lại vương phủ, muốn lóc thịt cũng rất đơn giản.”

“Hôn sự là do Vương hoàng hậu định ra, Dung Nhi, con đi một chuyến đến phủ Tam hoàng tử, phải để Vương hoàng hậu ra mặt chuyện này.” Minh Thừa Tướng híp mắt cân nhắc thật kỹ lưỡng, Phượng Kính Dạ cũng không tôn trọng Minh Gia, đương nhiên Minh Thừa Tướng cũng phải tạo tình cảm với Vương gia, tạm thời không cần làm cương. Nếu Tam hoàng phi bằng lòng hỗ trợ, vậy thì Minh Gia sẽ cố tạo thêm quan hệ thân thiết.

Nghĩ đến chuyện này, nếp nhăn cũng hiện lên trên mặt Minh Thừa Tướng, càng căm giận Phượng Kính Dạ nhiều hơn, nếu Phượng vương phủ bằng lòng, sao Minh Gia lại phải đi kết hảo với Vương gia, nhưng sự thực lại cứ như thế, khiến Minh Thừa Tướng không thể cứ bị động ở một chỗ hoài.

“Dạ, con biết rồi.” Minh Dung khẽ gật đầu, nhanh chóng xoay người ly khai thư phòng, trong đầu cố kiềm nén oán khí.

Khi trở lại hoàng cung, tại Kỳ Lân Điện, Phượng Kính Dạ liếc xéo nhìn Sở Thiên đã sớm chờ trong điện, “Ngươi rảnh rỗi như thế? Muốn phê duyệt tấu chương thì đi Ngự Thư Phòng đi.”

Đối với chuyện lúc trước, Phượng Sở Thiên càng hiểu bản tính Lâu Hướng Vãn, bầu không khí trò chuyện thật vui vẻ. Hiện tại Phượng Kính Dạ vẫn nhớ trong lòng chuyện này, không chút khách khí đuổi người.

“Những lời đồn nhảm trong kinh thành đã giải quyết xong, nhưng lời đồn ở ngoài kinh thành lại càng thêm phiền lòng.” Phượng Sở Thiên rộng lượng hơn Phượng Kính Dạ, giọng cười cất cao, trái lại không để ý đến lời xua đuổi của hắn, trực tiếp để Hầu Bảo dâng trà, sau đó chăm chú nhìn Phượng Kính Dạ, xoay chuyển chủ đề, cười mở miệng, “Yên tâm, ta cũng không cầu xin ngươi, Mộc Mộc, trước đó ngươi nói ngươi có biện pháp tốt mà.”

“Ừ, ừ.” Lâu Hướng Vãn gật đầu, so với tâm tư phức tạp cong cong quẹo quẹo của Phượng Kính Dạ, Phượng Sở Thiên lại có vẻ thẳng thắng hơn nhiều, quả là phong thần hào hiệp tuấn lãng, hiếm có của bậc nối dõi hoàng gia, trong lòng đầy Nghĩa Bạc Vân Thiên (người đầy chính nghĩa) khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy khá thân thiết. Không giống với vương gia nhà mình, không những bụng đầy quỷ kế, còn hay lừa gạt chính mình, hiện giờ hắn cũng nên nếm trải mùi vị bị người lừa gạt đi!

Phượng Kính Dạ chẳng qua chỉ mím môi cười, ánh mắt long lanh như phát sáng nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, im lặng chuyên chú, phượng mâu tựa hồ tỏ ra ánh sáng xinh đẹp nhưng cũng thâm sâu vô cùng, nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, làm nàng cơ hồ có loại xúc động muốn chạy trối chết.

Cảm thấy chính mình có chút chột dạ? Trong lúc đó chính mình cùng Phượng Sở Thiên lại không có gian tình! Không đúng, cho dù có gian tình cũng không liên quan đến vương gia! Lâu Hướng Vãn ưỡn thẳng dáng người nhỏ bé của mình, một người quang minh chính nghĩa, nhưng nhìn vào trong tầm mắt Phượng Kính Dạ cứ nóng bỏng như vậy, cảm giác mặt mình từng chút từng chút nóng lên.

“Có cách nào tốt, nói ra để cho bổn vương xem xét kỹ.” Rốt cuộc, sau đó cả cổ của Lâu Hướng Vãn cũng đều đỏ bừng hết, Phượng Kính Dạ thu hồi ánh mắt, cười mở miệng, trong ngữ điệu mị hoặc mang theo vẻ sủng nịch cùng dung túng, khiến Lâu Hướng Vãn chẳng biết tại sao, cảm thấy thoáng chột dạ.

“Mộc Mộc, nói đi, có biện pháp gì tốt.” Đương nhiên Phượng Sở Thiên sẽ không tham gia vào chuyện tình cảm giữa Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ, tuy rằng hơi bất ngờ khi nhìn thấy sức chịu đựng của Kính Dạ, cũng là một điều thống khoái, nhưng Phượng Sở Thiên hiểu rõ tính tình Phượng Kính Dạ, bản thân thống khoái được một lần, thì sau đó e rằng sẽ gặp rủi ro đến mười lần.

Bản thân quả là khổ mà, làm tổn thương đến tế bào não nhỏ bé của mình rồi! Lâu Hướng Vãn nhìn chăm chú vào dáng vẻ ung dung của Phượng Kính Dạ, lại thoáng nhìn qua thấy vẻ mong chờ của Phượng Sở Thiên, bỗng nhiên thấy vô cùng bi thống, phát hiện bản thân đúng là vẫn dính vào trận lốc xoáy cực lớn mãi kéo dài này, nhưng mà bây giờ, làm thế nào mới có khả năng không cần nhận lấy số mệnh này!

“Kỳ thực biện pháp này rất đơn giản, Vương Trọng Sơn đem lời đồn đại vô căn cứ này phát tán ra ngoài, đơn giản là vì muốn tổn hại thanh danh của thái tử điện hạ, giờ điều chúng ta cần phải làm chính là làm sáng tỏ sự thật này, cho nên cần tìm một con đường đi nhanh nhất, thậm chí có thể cản trước việc Vương Trọng Sơn xuống tay hạ thủ, như vậy dân chúng mới suy xét theo chủ quan của mình, dù có nghe lời đồn của Vương Trọng Sơn cũng vô căn cứ làm bẩn thanh danh điện hạ, cũng sẽ không có ai tin. Trái lại, nếu cố ý kích động thêm một chút, có thể phản tác dụng nhận lấy việc Vương gia cố ý nói xấu thanh danh thái tử.”

Ở hiện đại, tin tức truyền mau lẹ vô cùng, chỉ cần chú tâm vào một người, không quá mười phút thì có thể thông qua Internets TV làm cho cả thiên hạ đều biết, ở cổ đại, tin truyền đi chậm hơn rất nhiều, cho nên Lâu Hướng Vãn mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Phượng Kính Dạ cười tủm tỉm, nói rõ mọi chuyện nhìn Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt mang theo vẻ thỏa mãn cùng kiêu ngạo, càng làm cho Phượng Kính Dạ càng cảm thấy cao hứng hơn việc chiến thắng địch ở chiến trường, có một loại vui sướng trong đau khổ, thậm chí khiến Phượng Kính Dạ có loại cảm xúc bộ dáng của nàng giống nữ nhân đứng đầu của Ngô gia. Tiểu Mộc đầu của hắn lại chói mắt như thế, vừa trầm tĩnh như nước lại sáng rực rỡ.

“Không thể thông qua quan phủ.” Phượng Sở Thiên suy tư, lập tức phủ định ý tưởng để quan phủ thay mặt nói chuyện, không cần nói hiện nay quan phủ cũng không nằm trong vòng khống chế của mình, mà cho dù để quan phủ nói thì dân chúng cũng không dễ dàng tiếp nhận, thậm chí cho rằng quan lại bao che cho nhau, sẽ dẫn đến phản hiệu quả. Ngoại trừ quan phủ, vậy cũng chỉ có nhân sĩ giang hồ, nhưng người trong giang hồ lại nhất định không chịu nhúng tay vào chuyện triều đình, mà toàn bộ nhân sĩ giang hồ có ra mặt cũng chẳng ra làm sao cả.

“Kỳ thực có thể để cho người kể chuyện đến làm.” Lâu Hướng Vãn không để Phượng Sở Thiên chờ quá lâu, tính tình nàng cũng thẳng thắn, cho nên sẽ không cố ý thừa nước đục thả câu thấy người chết mà vui sướng,” Dùng người kể chuyện đem việc này kể ra, phạm vi sẽ cực lớn, hơn nữa một có thể truyền mười, mười truyền một trăm, Vương gia muốn áp chế cũng vô dụng, hơn nữa người kể chuyện có thể đóng vai thái tử ở khắp nơi, chỉ cần có thể vung tiền mua chuột một ít người kể chuyện, cứ như vậy, sau này cũng sẽ dễ dàng khắc phục được hậu quả, không bị người khác bắt được nhược điểm.”

So với quan phủ hay nhân sĩ giang hồ, một số ít người kể chuyện thường nương nhờ trong quán trà quán rượu, nên khá dễ dàng quản lý hơn, bất quá cần phải hao tốn chút bạc, Phượng Sở Thiên cười vang, tán thưởng nhìn Lâu Hướng Vãn, đứng dậy liền đi nhanh ra, “Mộc Mộc, biện pháp này vô cùng tuyệt diệu, ta sẽ cho người đi làm ngay.”

“Mộc Mộc, quả thật không uổn là người đi theo bên cạnh bổn vương, khá thông minh.” Phượng Kính Dạ nhìn theo bước chân rời đi thật nhanh của Phượng Sở Thiên, sau khi nghe xong biện pháp được đề xuất liền cười như không cười, lập tức thấy sắc mặt hối hận của Lâu Hướng Vãn, lại muốn trốn vào trong mai rùa sao? “Vương gia, ta thông minh cùng vương gia không có liên quan gì nhau hết, không cần làm loạn mối quan hệ có được không!” Lâu Hướng Vãn tức giận nhìn về phía Phượng Kính Dạ, đáp lại khuôn mặt tuấn mỹ đang mỉm cười của hắn, nháy mắt trong đầu đều là dáng vẻ kiêu ngạo của hắn. Bản thân mình vốn thông minh, nhưng khi nghĩ lại, Lâu Hướng Vãn cảm thấy không ổn, nhíu nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi mở miệng. “Vương gia, người không phải sớm đã có biện pháp rồi sao?”

Cho nên có biện pháp cũng không nói, căn bản vương gia cố ý lôi mình xuống nước. Thật muốn tự đấm vào đầu mình hai đấm, mình không có mù sao cứ mù quáng trổ tài ra, nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt cũng không giải quyết, vương gia cũng sẽ không cần phải làm vương gia nữa, trực tiếp đi ra ngoài đầu đường bán khoai lang cho rồi.

“Có thì có, bất quá không tốt như biện pháp của Mộc Mộc.” Liền khích lệ không chút bủn xỉn, Phượng Kính Dạ nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Lâu Hướng Vãn, sao cảm thấy tiểu Mộc đầu nhà mình lại đáng yêu như thế chứ, “Mộc Mộc, nguyện vọng của ngươi là gì?” (chết chắc).

Phượng Kính Dạ khôn khéo thì Lâu Hướng Vãn cũng không có ngu, cho nên hắn không thừa nhận Tiểu Mộc Đầu không nhìn thấy tình cảm lộ ra của hắn đối với nàng, nhưng Lâu Hướng Vãn lại cứ luôn trốn tránh khiến Phượng Kính Dạ không thể không suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc trong lòng Lâu Hướng Vãn đang nghĩ cái gì? Một không tham quyền thế, không màn giàu sang phú quý, đương nhiên tiểu Mộc đầu cũng không muốn người có khuôn mặt tuấn tú tà mị, cho nên Phượng Kính Dạ không biết nàng rốt cuộc là muốn cái gì.

Lâu Hướng Vãn cười ngây ngô, “Vương gia, nguyện vọng nô tì chính là tìm nam nhân ba không, không quyền, không thế, không diện mạo để thành thân sinh con, trong tay có chút ít ba bốn mảnh đất, ngày qua ngày cứ mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi.”

Phượng Kính Dạ cười yêu nghiệt, vành môi mỏng cong lên như nói không nên lời, dáng vẻ phong lưu nhã nhặn, “Tiểu Mộc đầu, xem ra bổn vương không xứng với điều kiện 3 không của người rồi?”

Lâu Hướng Vãn dùng sức gật đầu, hiếm thấy vương gia nhà mình lại thành thật vậy, hiểu được điểm này! Phượng Kính Dạ dở khóc dở cười nhìn Lâu Hướng Vãn, thở dài một tiếng, biểu cảm lộ ra vài phần uể oải cùng lười nhác.

“Nhưng bổn vương sẽ không buông tay, Mộc Mộc à.” Phượng Kính Dạ đi về phía trước, lộ rõ ôn nhu lưu luyến, giống như một cái lưới lớn dày đặc đem Lâu Hướng Vãn bọc lại, khiến nàng không cách nào giãy giũa tránh thoát ra được nữa.

Lâu Hướng Vãn cúi đầu, ánh mắt lảng tránh nhìn về phía ngoài cửa, mãi đến thân thể bị ôm vào lồng ngực ấm áp, bàn tay nhẹ nhàng rơi ở trên đầu mình, có cảm giác như chạm vào một báu vật quý giá rất dễ vỡ, khiến Lâu Hướng Vãn giống như bị một cây đinh đóng vào, tim đập thình thịch, tuy rằng không cam lòng nhưng việc trốn tránh lúc đầu cũng đã mất đi rồi.

Phượng Kính Dạ cúi đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đang tựa vào trong ngực, hắn rất muốn hỏi vì sao Tiểu Mộc Đầu nhập phủ khi mới mười hai tuổi, rõ ràng vẫn còn là đứa bé chưa lớn, mà vài năm sống trong vương phủ mình đã rất dung túng, để nàng được sống tự do thoải mái, nhưng tại sao trong mắt nàng lại có hàng ngàn nỗi buồn tang thương, nàng từ đâu đến lại có y thuật tinh thông. Tuy có chút nghi hoặc nhưng Phượng Kính Dạ vẫn cố khắc chế, hắn đang chờ, chờ thời điểm Tiểu Mộc đầu nguyện ý nói rõ bản thân của nàng cho hắn biết.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện