Tú Sắc - Thất Tú Chương 57: Ngạo Thiên rất bận

Tiệc tối cung đình như vậy Garfield cùng Archie sẽ không xuất hiện, nhưng mà Auckland cùng Casimir lại có thể tham gia, hai người này không biết làm sao, đến còn muộn hơn so với Diệp Lâm cùng Xavier.

Tin chiến tranh đã công bố, Diệp Lâm liếc nhìn Aselstine đang chờ lệnh, biết chuyến đi này của hắn không phải thành công thì chính là xả thân, nguy hiểm đồng thời cũng là kỳ ngộ, nhưng mà càng làm cho Diệp Lâm kỳ quái chính là, vì sao tất cả mọi người đều nói cùng một mẹ chỉ có đại hoàng tử Rodliff cùng Aselstine chứ? Rõ ràng người cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế kia cũng vậy mà… Diệp Lâm cảm thấy trí nhớ của mình hẳn là không xuất hiện lệch lạc mới đúng.

“Xavier, ngươi có nghe nói về tình huống của mấy vị hoàng tử không?”

“Đương nhiên.” Xavier mở miệng, “Rodliff Miler, con cả của bệ hạ, trên danh nghĩa là con trai hoàng hậu Codina, trên thực tế mẹ đẻ là thị nữ năm đó hầu hạ bên người bệ hạ, bệ hạ vì hắn thỏa thuận với hoàng hậu, vị này chính là tuyệt đối không có khả năng đi lên ngôi vị hoàng đế, đáng tiếc chính bản thân hắn lại không biết, còn cấu kết với giáo hội, hừ, không biết sống chết! Bệ hạ không đồng ý hắn rời khỏi đô thành cũng là bởi vì phải đặt hắn dưới mí mắt, sẽ không cho phép hắn thoát khỏi khống chế bồi dưỡng thế lực của chính mình.”

Diệp Lâm: “…” Ta đi, có cần phức tạp như thế không? “Aselstine, người này thì ngươi hiểu biết hơn một chút đúng không, nếu không phải hắn vẫn luôn không chịu kết hôn, chỉ sợ bệ hạ đã sớm lập hắn làm hoàng thái tử, bởi vì hoàng hậu Codina chỉ sinh hai đứa con trai, một là hắn, một là tam hoàng tử Roloji, đáng tiếc chính là Roloji trước đó cũng đã gãy một chân…”

“Cho nên đây là nguyên nhân vị Roloji kia chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác?” Diệp Lâm nhịn không được nói.

Xavier gật gật đầu, “Đúng, đó cũng là xuất phát từ bảo vệ hắn.”

Diệp Lâm thở dài trong lòng, đến cuối cùng, ngược lại là vị hoàng tử Roloji gần như chưa từng xuất hiện này ngư ông đắc lợi a, sau khi Aselstine chết, Rodliff cùng vài em trai khác đều đấu đến ngươi chết ta sống, ừ, điện hạ Rodliff tự cao tự đại căn bản là không coi vị bị gãy chân kia là em trai, càng không đặt hắn vào mắt, nhưng cuối cùng hắn cùng những người khác hầu như đều là kết cục đồng quy vu tận, đi lên ngôi vị hoàng đế ngược lại là Roloji trước đó vẫn luôn lặng yên không một tiếng động.

Cũng may thế giới này không có bởi vì tàn tật mà mất quyền thừa kế và vân vân…

“Các ngươi đang nói Roloji?” Auckland đi tới nói.

Diệp Lâm nhìn về phía hắn, “Ngươi có biết?”

“Đương nhiên biết, Roloji vẫn luôn luôn ở Berysford mà.”

Diệp Lâm lập tức đứng lên, “Cái gì?!”

Auckland nhìn y một cái, “Roloji vẫn luôn ở Berysford, so với cung đình, hắn càng thích hồ Kilekor ở Berysford.”

Lúc này, một số chuyện không sai biệt lắm đã quên đi hết dần dần trồi lên mặt nước trong đầu Diệp Lâm, y là xem qua bản tiểu thuyết kia không sai, nhưng bản tiểu thuyết này quá dài, rất nhiều chi tiết bên trong thật ra y đều không nhớ rõ lắm, chỉ có thể nhớ rõ một số nhân vật chủ yếu cùng cốt truyện chính, giống như vị hoàng tử Roloji này, y căn bản không có nửa điểm ấn tượng.

Nhưng Auckland vừa nói như thế, y bỗng nhiên liền nghĩ ra, Ngạo Thiên chính là gặp Roloji ở Berysford, thậm chí ấn tượng của Roloji đối với hắn còn coi như không tệ, đó cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Roloji lên ngôi hoàng đế lại có mấy lần dễ dàng tha thứ với Ngạo Thiên.

Hồ Kilekor? Diệp Lâm híp mắt, nơi đó cách khu ký túc xá cỏ dại mọc lẫn lộn Ngạo Thiên ở kia rất gần.

“Auckland, có phải vị đường đệ kia của ngươi đã đến đô thành?”

“Đúng.” Auckland có chút lười nhác ngồi xuống bên cạnh Diệp Lâm, Casimir ngồi ở bên cạnh hắn, vẫn luôn có chút muốn nói lại thôi nhìn Xavier.

Xavier mỉm cười, “Casimir, chuyện ngươi hỏi ta lúc trước, ta hiện tại có một đề nghị, có muốn nghe hay không?”

Đôi mắt Casimir sáng lên, “Là cái gì?”

Auckland nhíu mày nhìn về phía Casimir, “Ngươi thật sự nói?”

Casimir giữ yên lặng.

Không sai, hắn nói.

Diệp Lâm nhìn nhìn Auckland lại nhìn nhìn Casimir, không khỏi thở dài, y thật sâu nghi ngờ đây căn bản là do Xavier tạo nghiệt a mẹ kiếp! Rõ ràng Auckland trong tiểu thuyết tự kỷ lại ngạo mạn, căn bản là không có người yêu được không, sau này còn thích công chúa Arrilla… Hiện tại vì sao lại có cảm giác Auckland đã triệt để tan vỡ còn cùng hắn đi giảo cơ?

… Nếu, lúc ấy không có cái gọi là quả nam tô kia mà nói, Casimir có phải đều vẫn là người qua đường giáp kia trong toàn câu chuyện hay không… Thân là bằng hữu của Auckland, sau khi Auckland bí ẩn bị Ngạo Thiên hại chết, hắn căn bản là sẽ không biết Auckland có kết cục thê thảm như thế nào.

“Nói đến nói đi, chẳng qua là bởi vì gia tộc Bonas cần một người thừa kế mà thôi.” Hai tay Xavier vắt chéo đặt trên đầu gối, giọng điệu thoải mái.

Không sai, Auckland không giống Diệp Lâm, hắn cần bận tâm toàn bộ gia tộc, Diệp Lâm có thể cùng Xavier một chỗ, dù sao, dù sao bọn họ cũng không phải huyết mạch chân chính của nhà Anbridge… Hơn nữa, Diệp Lâm cảm thấy cho dù y có cùng một chỗ với một nữ nhân, hơn phân nửa cũng là không sinh được đời sau, y có khác biệt về bản chất với người trên thế giới này, Auckland cần một đứa con, không có nam hài thậm chí có một nữ hài cũng được.

“Thật ra rất đơn giản, ngươi cưới vợ là được.”

“Tuyệt đối không được!” Casimir kiên định phản đối.

Xavier liếc mắt nhìn hắn, “Lấy một thê tử, giam cầm nàng ở trong nhà, tìm từ trong tộc của ngươi một tên không khác ngươi lắm, vào thời điểm thê tử hắn mang thai cũng để cho vợ ngươi giả mang thai, mười tháng sau, trộm đứa bé kia lại đây rồi nói là thê tử ngươi sinh không được sao? Sau đó lại đem sơ hở duy nhất —— thê tử của ngươi giết chết, tất cả không phải là rất hoàn mỹ sao?”

Diệp Lâm: “…”

Mẹ nó, đây là tam quan vỡ nát gì, đây là kế sách âm hiểm độc ác gì, gặp quỷ, Xavier căn bản là vẫn đi theo con đường làm nhân vật phản diện a!

Càng đáng sợ chính là, Auckland vậy mà lại nghiêm túc suy xét!

Mẹ, Diệp Lâm cuối cùng hiểu được vì sao hai người bọn họ đều là nhân vật phản diện! Căn bản là tam qua nát đầy đất a ta đi!

Casimir là người đầu tiên đứng ra phản đối, “Không được!… Dù sao, nữ nhân kia là vô tội.”

Auckland trầm mặc, sau đó chậm rãi nói: “Nếu hắn phản đối, vậy quên đi.”

Trong lòng Casimir chợt rút một cái, không biết vì cái gì, chỉ là mờ mịt khó chịu.

“Thật ngốc.” Xavier lại cười nhạo, “Tìm một nữ nhân không vô tội không được sao?”

Diệp Lâm: “…”

Làm sao giờ, y vẫn cảm thấy tam quan của Xavier đã triệt để liều mạng không quay về… t^t

“Auckland.” Diệp Lâm bỗng nhiên mở miệng nói.

Auckland nhìn về phía y, “Ừ?”

“Thật ra, chuyện này có thể để suy nghĩ sau, hiện tại cần suy xét, là các ngươi tính toán đối đãi vị đường đệ kia như thế nào.”

“Trong gia tộc đã ra quyết định, muốn đưa hắn đến Berysford, nhưng đây cũng không tỏ vẻ chúng ta không có biện pháp động tay động chân.” Sắc mặt Auckland tối tăm, “Ta đã dặn một số người ——”

“Không.” Diệp Lâm lắc đầu, “Hiện tại các ngươi ngáng chân đối phó hắn là rất không sáng suốt.” Y nhớ rõ lúc Ngạo Thiên mới vừa đến đô thành chính là dựa vào địa vị yếu thế của mình chiếm được không ít đồng tình trong gia tộc Bonas, vì thế dần dần, cha con Auckland liền hoàn toàn trở thành người xấu.

Auckland ngồi ngay ngắn, “Vì sao lại nói như vậy?”

“Hiện tại có phải trong gia tộc ngươi là không đồng ý các ngươi ra tay với vị kia?”

“Đúng, tuy rằng bọn họ thừa nhận sai lầm của Kay Bonas, nhưng đồng thời kiên trì cho rằng đứa bé là vô tội.” Auckland hừ lạnh một tiếng, “Bọn họ không phát hiện vị đường đệ tốt kia của ta căn bản là một tiểu quái vật, căn bản chẳng phải là cái trẻ con vô tội gì!”

Xavier nói thẳng: “Hà tất phiền toái như vậy, trực tiếp tìm người xử lý hắn cũng không phải việc khó gì, yên tâm, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến trên người các ngươi.”

Auckland lắc đầu, “Không đơn giản như vậy, duy nhất nhìn hắn chướng mắt chính là ta cùng phụ thân ta, thậm chí đám kẻ thù trên đất phong của hắn kia đều bị thanh lý không sai biệt lắm, một khi hắn hiện tại xảy ra chuyện gì, hơn phân nửa sẽ nghi ngờ lên đầu ta cùng cha ta.” Hắn dừng một chút, “Ít nhất phải cho hắn bình an qua hai năm nay.”

Diệp Lâm cũng hiểu được, để Ngạo Thiên sống thêm một hai năm không phải vấn đề quá lớn, chỉ cần trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành bóp chết hắn, như vậy là đủ rồi, hiện tại đô thành là địa bàn của bọn họ, cuối cùng làm cho Diệp Lâm cảm thấy nắm giữ một chút quyền chủ động.

“Một khi đã như vậy, chúng ta có thể có phương pháp tốt hơn.” Diệp Lâm khẽ cười nói, “Có một từ, gọi là phủng sát!”

Auckland nhíu mày, “Phủng sát?”

“Chính là phải đối với hắn tốt,” Diệp Lâm đè thấp thanh âm, “Đối với hắn tốt đến mức về sau cho dù hắn chết, cũng sẽ không có người nghi ngờ các ngươi, hiện tại, không phải có sẵn một cái cớ đây sao?”

“Cớ gì?”

Xavier như nhận ra cái gì, liếc mắt nhìn Casimir một cái, “Tai tiếng.”

“Không sai.” Diệp Lâm làm sâu sắc ý cười, “Nếu truyền ra tin đồn Auckland ngươi thích nam nhân không thích nữ nhân, như vậy ngươi cùng phụ thân ngươi đối với vị kia dù tốt cũng đều có giải thích ——”

Bởi vì Auckland không còn cách nào để có người thừa kế, cho nên phải đối tốt với Ngạo Thiên, giải thích này không tệ đúng không?

Casimir nghe đến câu này, liếc mắt nhìn Auckland một cái, bên tai hơi hơi phiếm hồng.

Thật ra không chỉ có một lần, hắn hy vọng hắn cùng Auckland có thể quang minh chính đại mà sóng vai dắt tay, hôn môi dưới ánh mặt trời, mà không phải giống như bây giờ, qua đêm cũng phải thật cẩn thận tìm hết cớ này đến cớ nọ.

Cho dù là giả cũng được.

Hắn không thể chống lại loại khát vọng từ đáy lòng này.

“Chính bởi vì coi hắn là người thừa kế, phụ thân ngươi có thể phái quản gia tốt nhất nghiêm khắc nhất đến cho hắn, tôi tớ phái cho hắn đều là chính trực lại trung thành, ah, trung thành này chính là yêu cầu trung thành với gia tộc các ngươi, những gia phó chính trực có thể khuyên bảo hắn hướng về phía trước kia, lại thêm vài kỵ sĩ có kinh nghiệm tính cách ngay thẳng, ừ, tốt nhất còn có nữ phó xinh đẹp lại thông minh, tâm ghen tị mạnh có dã tâm tinh thông trạch đấu càng tốt…”

Ngạo Thiên thân là một người xuyên qua, hắn đã bắt đầu tích lũy lực lượng của mình từ rất sớm, bí mật trên người không cần nhiều lời, thật sự là nhiều lắm, tìm một đám người như vậy đi theo hắn quản lý hắn như một đứa trẻ mười tuổi thật sự, ngẫm lại cũng biết hắn sẽ như thế nào, mà những kỵ sĩ kinh nghiệm phong phú tính cách ngay thẳng kia nhất định sẽ phát hiện vị tiểu thiếu gia này rất không thích hợp, ah, đúng rồi, nữ phó xinh đẹp lại thông minh tinh thông trạch đấu, hy vọng vị nữ phó tiểu thư khờ dại đơn thuần bên cạnh Ngạo Thiên hiện tại kia sẽ không gặp phải bất trắc, nàng xem như nữ nhân đầu tiên của Ngạo Thiên không phải sao…

Theo lời Diệp Lâm nói, ánh mắt Auckland tỏa sáng lên từng chút một.

“Tất cả đều cho hắn tốt nhất, sắp xếp hắn ở ký túc xá tốt nhất trong Berysford, ừ, ta đã nghe ngóng rồi, trong số học sinh nhập học năm nay, có con trai trưởng công chúa Berty, cháu trai thứ hai nhà công tước Bolse, con nhỏ của đại thần tài chính Wadinton các hạ…” Khụ khụ, đừng tưởng rằng Diệp Lâm là đang đưa tiểu đệ cho Ngạo Thiên, vì phòng ngừa xuất hiện loại tình huống này, Diệp Lâm đều là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới có thể sắp xếp vài người thân phận đặc biệt này, không giống với trong tiểu thuyết Ngạo Thiên ở tại ký túc xá bình dân kết giao với mỹ nhân bình dân nữ giả trang nam, thu một đống tiểu đệ, mấy người này, đều là con cháu quý tộc nổi danh trong đô thành.

Trưởng công chúa Berty, không được bệ hạ thích, bản thân kiêu căng tự đại gây họa vô số, nếu không phải nàng là thân phận công chúa, chỉ sợ đã sớm không biết chết bao nhiêu lần, con trai nàng so với nàng chỉ có hơn chứ không có kém, từ nhỏ đã cực kỳ bạo ngược, bình quân mỗi hai tháng lại phải đổi một đám cận phó(1), từ nhỏ đến lớn, xương cốt tôi tớ bị hắn ngược đãi chết đều đủ để xếp thành một ngọn núi nhỏ, lấy một đứa trẻ mười tuổi mà nói, loại chiến tích này quả thực là nghe rợn cả người.

Công tước Bolse, một trong những quý tộc lâu năm ở đô thành, có quan hệ thông gia với rất nhiều quý tộc trong đô thành, mạng lưới quan hệ của vị này rắc rối khó gỡ, là nhân vật không chọc được ít có trong đô thành, thật ra đứa cháu cả của hắn cũng không tệ lắm, làm người thừa kế rất phù hợp với các loại quy phạm quý tộc, chỉ là đứa cháu thứ hai này lại rất khó lường, hắn rõ ràng mới mười tuổi lại đã truyền ra danh háo sắc, bao nhiêu không được chứ, trưởng thành sớm cũng không phải sớm kiểu như vậy, mà trưởng thành sớm đến độ dám ra tay với chính đường tỷ của mình, lá gan này thật là không phải lớn bình thường! Tóm lại, đó là một tiểu sắc côn không tiết tháo đến mức chỉ cần là mỹ nữ thì mặc kệ là người gì cũng dám động.

Về phần đại thần tài chính Wadinton, vị này cũng rất lợi hại, tham tài háo sắc ôm đồm còn chưa tính, con trai cũng nuôi đến rất không xong, mỗi người đều là nhân vật kỳ ba, đứa con nhỏ này cũng không có thanh danh đặc biệt xấu gì, nhưng mà bởi vì nắm giữ mạng lưới thông tin ngầm của đô thành, mấy người Diệp Lâm cũng biết không ít bí tân một số người khác không biết, tỷ như nam hài mười một tuổi này không chỉ dáng vẻ văn nhã thanh tú, càng chưa bao giờ thích nữ phó, chỉ thích quấn lấy cùng những tôi tớ anh tuấn xinh đẹp của hắn kia, trong năm nay càng là đã xảy ra một chuyện làm người ngã vỡ kính mắt, chạy đến phòng ca ca hắn nhân lúc vị ca ca kia uống rượu cùng hắn xảy ra quan hệ. Ngươi mới mười một tuổi thôi thân! Vì thế, vị này không phải mặt ngoài nương pháp bên trong đàn ông như Diệp Lâm, mà là một ẻo lả thích tô son điểm phấn chân chính.

Quý tộc sa đọa trong đô thành nhiều lắm, muốn tìm ra vài đứa trẻ như vậy thật ra cũng không quá khó khăn, trong vài năm nay Diệp Lâm tận sức đào móc những nhân vật như vậy, cuối cùng cũng góp đủ năm người cho ký túc xá của Ngạo Thiên.

A ha ha, bọn họ đều có một đặc điểm chung rõ ràng, xuất thân cao quý, tính cách rõ ràng, xử sự “rất có đặc sắc”.

Lại nói phụ thân Auckland cũng rất có lý do, hy vọng cháu trai trở lại đô thành có thể ở chung tốt đẹp với thiếu niên quý tộc chân chính, đánh chắc trụ cột cho tương lai hắn bước vào giới quý tộc nhất lưu.

Casimir không lời nào để nói nhìn về phía Diệp Lâm, “… Lind, ngươi thật âm hiểm…”

Auckland tao nhã mỉm cười, “Cảm ơn, Lind, ta biết nên làm thế nào.”

Đây mới chân chính là cao minh!

Xem ra hắn cần nói chuyện đàng hoàng với phụ thân, để cho tất cả quý tộc trong đô thành đều nhìn ra bọn họ đối với vị đường đệ kia có bao nhiêu tốt, nếu hắn không biết thức thời —— đó chính là vấn đề của bản thân hắn.

Nói vậy những ngày tương lai của vị đường đệ tâm cao khí ngạo không chịu quản giáo kia nhất định sẽ thật tốt đẹp không phải sao?

“A đúng rồi, ngươi cũng có thể tìm lão sư quen biết một chút,” Diệp Lâm bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đương nhiên không phải làm khó hắn, là muốn trọng, điểm, quan, tâm, hắn, hiểu chưa?”

Casimir cười phun ra, “Rất hiểu!”

Là học sinh ai cũng biết, những ngày bị lão sư trọng điểm quan tâm sẽ có bao nhiêu đau đớn, huống chi, Ngạo Thiên cũng không phải trẻ con mười tuổi thật sự, hắn cần đầy đủ thời gian đi làm nghề phụ cưa gái của hắn, nếu như liên tục các tiết học bị lão sư trọng điểm quan ái, phỏng chừng Ngạo Thiên sẽ mười phần muốn chết…

Vào lúc bọn họ thảo luận hố chết Ngạo Thiên, Aselstine đã lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc, Diệp Lâm đoán hắn nhất định là muốn đi tìm mẹ con Nathaly, chiến tranh, hết sức căng thẳng.

“Xem ra, chúng ta cũng cần trở về thu thập hành trang.” Xavier đứng dậy.

Diệp Lâm cũng rất hy vọng đi ra ngoài, y ở đô thành bởi vì phải ngụy trang thành Ierze, đã bị nghẹn lâu lắm.

Auckland trầm mặc một lúc, “Ta cũng đi tiền tuyến.”

Diệp Lâm nhìn qua, “Ngươi cũng đi?”

“Garfield đi mà nói Archie khẳng định cũng đi, làm sao có thể thiếu ta cùng Auckland?” Casimir cười nói.

Xavier nhíu mày, “Như vậy chuyện nơi này làm thế nào? Chuyện ‘Ierze’ còn cần vận tác một chút.”

Thân phận Ierze này đương nhiên không thể cứ như vậy bị chết không rõ ràng, còn cần tăng thêm chút dầu, tính toán ban đầu của Xavier chính là để Auckland ở đô thành quấy rối cục diện.

Auckland nhún vai, “Pegit bọn họ đáng giá tín nhiệm, cũng nên cho bọn họ cơ hội một mình đảm đương một phía.”

“Cũng tốt, có khế ước ở, không phải sợ bọn họ sẽ phản bội.” Diệp Lâm nói, bởi vì đời trước Xavier chính là bởi vì phản bội mà dẫn đến vương quốc bóng tối kia sụp đổ, cho nên lúc này Diệp Lâm đặc biệt chú ý điểm này, không chỉ như thế, y đem những người quan trọng nhất của bọn họ cất bước đến sinh sống xa ở trên một hải đảo phụ cận đảo không người, đương nhiên, tất cả đều là tốt nhất, bình yên an bình, nhưng chưa chắc đã không phải thủ đoạn đặc biệt để khống chế nhóm Pegit Charley.

Con cháu quý tộc giống như bọn họ, gặp phải chiến tranh hơn phân nửa là lui về phía sau, khẩn cầu đi tiền tuyến rất nhiều đều là kỵ sĩ mới, bọn họ muốn liều mạng xem xem có thể được đến một tước vị quý tộc hay không, hoặc là một số quý tộc nhỏ xuống dốc cầu tranh đến vinh quang một lần nữa phục hưng gia tộc, cùng loại với mấy người bọn họ này, cơ bản không cần chủ động yêu cầu đi tiền tuyến.

Cho nên khi hoàng đế bệ hạ thu được thân thỉnh của bọn họ thật vui mừng, sâu sắc tán dương bọn họ một lần, trong đô thành bắt đầu có đồn đãi mới, Auckland Bonas cùng Casimir Anjie sở dĩ thân thỉnh đi tiền tuyến, là bởi vì muốn né tránh cha mẹ hai bên, bởi vì bọn, họ, đồng, tính, luyến, ái!

Đây còn không phải bát quái làm người khiếp sợ, cả đô thành đều đang truyền hồng y giáo chủ Blemen các hạ ác độc nguyền rủa hầu tước Lindberg Anbridge cùng bá tước Sal Anbridge cuối cùng không thể trở về từ tiền tuyến! Phải biết, giáo hội vừa mới sát hại tiểu thư Ierze Antrusther – người trong lòng của bọn họ…

Ở trong đủ loại đồn đãi, hoàng tử Aselstine thống lĩnh đại quân xuất phát đi biên cảnh, mà rất nhanh, Ngạo Thiên liền nghênh đón ngày khai giảng của hắn.

“Thiếu gia, đến thời gian luyện tập buổi sáng.” Thanh âm cứng nhắc vang lên từ ngoài cửa.

Một cánh tay ấm áp trơn mềm bò lên cổ Ngạo Thiên, thiếu nữ xinh đẹp thổ khí như lan sắc mặt đỏ ửng, “Thiếu gia, chúng ta ngủ tiếp trong chốc lát đi?”

Ngạo Thiên ôn nhu mà vỗ vỗ cánh tay nàng, tùy tay ném một bình kim loại chạm rỗng vào trên cửa phát ra một tiếng “rầm”, “Cút cho ta!”

Đáng chết, những người này làm cho hắn sắp hít thở không thông!

Thẳng đến hiện tại hắn còn không biết kiếp sống của hắn bắt đầu từ ngày nhập học đầu tiên, đã sinh hoạt trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế nào, giống như sau khi một chân giẫm vào trong đầm lầy thì càng giãy dụa lại càng chìm xuống sâu, cố tình, hắn còn là loại tính cách kiêu ngạo bất khuất này, đồng thời còn phải thường thường lo lắng một chút nữ thần đi xa đến tiền tuyến…

Giáo hội quang minh, ngươi không yên với ta! Ngạo Thiên kiên định nghĩ, vì thế bắt đầu tự hỏi làm sao làm cho thanh danh giáo hội quang minh trở nên tệ hơn một chút, tất cả ác thế lực đối nghịch với nữ thần đều là kẻ địch của Ngạo Thiên ta!

Ừ, Ngạo Thiên rất bận, bận đến căn bản không có thời gian lại đi nghĩ cái gì đối nghịch với bá phụ cùng đường ca hắn…

(1) Cận phó: Người hầu hạ làm những việc gần người
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện