Y Lộ Phong Hoa Chương 116: Thiếu



Không bao lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai thức ăn. Vì rất tập trung ăn cơm nên rất nhanh Vô Ưu đã ăn xong phần cơm trong bát, không biết tại sao, hôm nay lại rất đói bụng, bình thường ăn một bát cơm đã no rồi, bây giờ vẫn chưa no lắm, chắc vì mình làm việc cả nửa ngày rồi? Ngẩng đầu một cái, phát hiện các nha hoàn không ở bên cạnh, Thẩm Quân cúi đầu ăn cơm, cũng không chú ý cơm trong bát nàng đã hết rồi. Quay đầu nhìn sang nồi cơm, thấy nồi cơm chỉ cách mình ba bước, được đặt trên một cái bàn, cúi đầu nhìn chân trái của mình một cái, hơi do dự, vẫn đứng lên, cầm bát của mình bước một bước về hướng đó, nhưng không ngờ, lúc chân trái chạm đất vẫn rất đau, nàng không khỏi nhíu mày lại, cũng kêu lên một tiếng: "A..."

Nghe thấy tiếng kêu nhẹ của nàng, Thẩm Quân ngẩng đầu một cái, thấy Vô Ưu vậy mà lại đứng lên cơ thể đang mất thăng bằng, hắn vội vàng ném đôi đũa trong tay lên bàn, nhanh chóng đứng dậy bước qua, lập tức đỡ lấy cánh tay Vô Ưu! "A!" Nhưng, Vô Ưu bị đụng vào cánh tay lại kêu lên. Cổ tay vừa lệch, cái bát trong tay choang một tiếng rơi xuống đất rồi vỡ tan tành!

Thấy nét mặt nàng nhăn nhó, Thẩm Quân không khỏi nhíu mày hỏi: "Ngươi sao vậy?" Hình như không phải vì chân đau nên nàng mới như vậy.

Nhìn thấy mặt Thẩm Quân có sự sốt ruột rõ ràng, Vô Ưu nhẹ nhàng đẩy tay Thẩm Quân ra, mặt hơi trắng bệch nặn ra một nụ cười, trả lời: "Không sao!"

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Đương nhiên Thẩm Quân không tin, giọng nói có phần bén nhọn.

"Thật sự không sao!" Vô Ưu vẫn phủ nhận.

Thấy nàng kiên trì nói mình không sao, Thẩm Quân đưa tay đỡ nàng ngồi xuống ghế. Lúc này, bọn hạ nhân phía ngoài nghe thấy trong nhà có tiếng đồ sứ rơi vỡ. Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Liên Kiều và Xuân Lan, Ngọc Trúc đều đang đều đứng ở ngoài cửa, vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn vào trong, hỏi: "Nhị gia, nhị nãi nãi, cái gì bị vỡ rồi sao?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu chỉ nói qua loa: "Không sao, làm vỡ một cái bát mà thôi!"

Thẩm Quân thấy thế, xoay người ngồi xuống bên cạnh, cũng nói: "Xới một bát cơm mới cho nhị nãi nãi!"

"Vâng." Ngọc Trúc nhanh chóng đáp lời, đi lấy một cái bát mới, xới cơm rồi đặt trước mặt Vô Ưu.

Cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt một cái, Vô Ưu ngẩng đầu, đã thấy Thẩm Quân như không có chuyện gì, đang nhàn nhã ăn cơm như cũ. Sau đó, nàng cũng cúi đầu ăn. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Thật biết giả vờ, trước mặt các hạ nhân quả nhiên là bộ dạng của một chủ tử!"

Đợi lúc Liên Kiều và các nàng dọn mảnh sứ sạch sẽ, Vô Ưu nói: "Các ngươi đi xuống dùng cơm cả đi!"

"Vâng." Nghe vậy, các nha hoàn mới lui xuống.

Các nha hoàn đi rồi, Vô Ưu tiếp tục cúi đầu ăn, mãi đến khi mình sắp ăn no rồi, người đối diện mới nói một câu: "Nếu ngươi muốn xới cơm lấy canh cứ nói với ta một tiếng là được!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu lên, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi bị câm rồi đấy!"

Đột nhiên nghe thấy Vô Ưu nói một câu như vậy, Thẩm Quân không nhịn được nhíu mày, khóe miệng kéo lên, chẳng qua vẫn không nói gì! Lúc này, Vô Ưu không khỏi thở dài một hơi trong lòng, sao cái người này lại nhạt nhẽo như vậy, trời ạ! May mà hắn không phải người chồng thực sự của nàng, nếu không... Suốt ngày nhìn một người như vậy quả thật là sẽ làm mình ngạt chết đó!

Sau đó, Vô Ưu đưa tay đẩy bát đũa trước mặt, nói: "Ta ăn no rồi!" Sau đó, nàng cúi đầu nhìn chân của mình một cái, sầu thảm trong lòng: Nàng phải quay về bằng cách nào đây? Bây giờ bọn nha hoàn đi ăn cơm cả rồi, nhưng người trước mặt kia không nói năng gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng. Nhưng mà nếu hắn để ý tới lời của nàng, nàng cũng không tiện chủ động yêu cầu người ta bế nàng về giường chứ? Thật ra nếu là ở hiện đại khi cả hai bên đều trong sáng ngay thẳng thì chuyện này cũng không có gì, nhưng ở cổ đại lại không như vậy. Có điều, hắn bế nàng đi vẫn rất nhẹ nhõm, thoải mái hơn cái chân khập khiễng của mình nhiều!

Ai biết vừa cúi đầu nhìn xuống chân mình, chẳng ngờ cái tên đối diện kia cũng đẩy bát ăn cơm không ăn nữa, sau đó chỉ thấy hắn đứng lên đi tới trước mặt Vô Ưu, Vô Ưu nhìn thấy một đôi giày màu đen đứng trước mặt mình, vội ngẩng đầu lên, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt sâu thẳm đen như mực! Đôi mắt ấy nhìn nàng một lát, không nói một câu nào khom lưng dùng cách cũ, bế nàng lên khỏi ghế lần nữa!

Đầu bị choáng một hồi sau, mắt Vô Ưu nhìn thẳng vào đỉnh đầu người kia. Lúc này, nàng cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của nàng? Hắn luôn im lặng âm thầm như vậy, làm tốt chuyện thuộc về nàng. Nàng cứ nhìn hắn như vậy, ánh mắt của hắn cũng nhìn nàng, nàng mặc một bộ quần áo bình thường màu xanh lục thêu hình lá trúc, tóc búi nhẹ như mọi khi, chỉ cài một cây trâm ngọc, trên

Nhấn vào đây để nhận thông báo khi có chương mới
Đánh giá :
Đánh giá cho truyện này
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện