Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh Chương 66

“Tịch Lục à?” Trần Giới nhẹ nhàng cười lên, nói.

Tịch Lục vội vàng trả lời: “Đúng vậy, Trần Giới, cậu biết giải thi đấu bơi lội toàn quốc này không? Cậu có tham gia không?” Lúc cậu hỏi một câu cuối cùng, trong giọng nói mang theo thấp thỏm còn có một chút kích động.

Trần Giới nói: “Giải thi đấu toàn quốc?”

Vừa nghe những lời này của Trần Giới, trong lòng Tịch Lục lạnh đi một nửa, cảm giác giống như Trần Giới không biết giải thi đấu này, vậy thì không phải là có nghĩa cô sẽ không tới thành phố D sao? Câu tiếp theo Trần Giới lại kéo Tịch Lục từ địa ngục đến thiên đường trong nháy mắt, cô nói: “Giải thi đấu toàn quốc tôi không rõ lắm, chẳng qua gần đây nhà trường có đăng ký tham gia một giải thi đấu, những việc cụ thể còn chưa có nói với chúng tôi.”

Tịch Lục chợt nhảy nhót lên ngay tại chỗ, thật tốt quá, sau đó cậu giương môi lên nói: “Giải thi đấu kia phải tới thành phố D, Trần Giới, khi tới nhất định gọi điện thoại cho mình, mình dẫn cậu đi chơi khắp nơi.”

Trần Giới cười cười, nói: “Vậy được, tôi nhất định sẽ đi.”

“Trần Giới, đi nhà sách không?” Bên cạnh, một giọng con gái từ trong loa điện thoại truyền tới.

Tịch Lục sợ quấy rầy đến Trần Giới, bèn lập tức nói: “Trần Giới, vậy cậu đi làm việc đi, lúc đến mình lại gọi điện thoại cho cậu.”

Trần Giới nghe giọng nói của Tịch Lục ở đầu điện thoại bên kia, hơi hơi cong khóe mắt lên, sau đó nói: ” Được, tôi cúp máy đây.”

Cho đến sau khi trong loa truyền đến tiếng tút tút tút, Tịch Lục mới bỏ điện thoại vào trong túi một lần nữa, ngẩng mặt, tâm tình quả thực là vô cùng tốt.

Từ Phương nghiêng mặt qua nhìn Trần Giới, nói: “Tâm tình cậu hôm nay thoạt nhìn không tệ.”

Trần Giới ngẩn người, sau đó rũ mắt xuống, cười cười, nói: “Ừm.”

Từ Phương nhìn di động Trần Giới cầm trong tay, cô nghĩ, người trò chuyện với Trần Giới bên kia, hẳn là rất quan trọng nhỉ, bằng không cũng sẽ không nói mấy câu đã làm cho Trần Giới trở thành như vậy.



Tịch Lục vừa trải qua ngày nghỉ ngắn ngủi của mình, vừa nhón chân trông ngóng giải thi đấu bơi lội, mắt thấy tới gần đến ngày thi đấu, Chân Tần lại mang cho Tịch Lục một tin tức tốt.

Nói cách khác, có một nhà máy chocolate tên tuổi rất lớn vừa ý hai người cậu và Chân Tần, muốn để cho hai người bọn họ cùng nhau quay quảng cáo, thù lao rất hậu hĩnh, hơn nữa quảng cáo sẽ phát ở các kênh truyền hình lớn, dùng lời Chân Tần để nói, loại cơ hội nổi tiếng này quá tốt, cho dù là không cho thù lao cũng muốn chụp.

Nhưng là sau khi Tịch Lục nghe được, lại một hơi từ chối.

Nguyên nhân không có gì khác, chỗ nhà máy Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên đã tốt lên, hai người bọn họ hi vọng mình đặt trọng tâm ở trên phương diện học tập, kiếm tiền gì đó có thể sau này hãy nói, quan trọng nhất là ngày quay quảng cáo chocolate, vừa lúc cùng ngày với giải thi đấu bơi lội của Trần Giới.

Thái độ của Tịch Lục rất quyết đoán, vì giải thi đấu bơi lội của Trần Giới, cho dù là cho nhiều tiền hơn nữa cũng không đi.

Chân Tần giận đến mức trực tiếp muốn đi lên cho cậu một cái tát, cậu ta nói: “Ông là đứa ngốc sao? Không phải là không có biện pháp gặp mặt, chờ ông nổi tiếng rồi kiếm được càng nhiều tiền rồi, mỗi ngày ông đi gặp cô ấy cũng không có vấn đề gì, ông xem Trương Giai có thế đâu, cô ấy rất rất hiểu tôi, bảo tôi hết thảy đều lấy công việc làm trọng, huống hồ Trần Giới kia cũng không phải là bạn gái của ông, ông khẩn trương cái gì.”

Tịch Lục yên lặng ngẩng đầu nhìn Chân Tần, sau đó trả lời một câu, nói: “Chẳng lẽ Trương Giai nói như vậy, ông liền thật sự cho rằng cậu ấy sẽ không khổ sở sao?”

Chân Tần bị nghẹn một câu cũng không phản bác được.

Trương Giai làm hậu thuẫn của Chân Tần, một mực yên lặng ủng hộ cậu ta, Tịch Lục nhìn ở trong mắt, nếu như nói muốn xếp hàng một thứ tự trong thế giới của Chân Tần mà nói, như vậy nổi tiếng nhất định là xếp thứ nhất, mà tình cảm nhất định là kém hơn.

Chân Tần tức giận đến đi đi lại lại, chủ yếu là đối phương yêu cầu nhất định phải hai người bọn họ đồng thời tham gia quay, bằng không cậu ta cũng sẽ không gấp gáp như vậy.

Tịch Lục thì lật tờ lịch, trong lòng tính toán có mấy ngày nữa có thể nhìn thấy Trần Giới rồi, thật tuyệt mà.

Lúc về đến nhà, Tịch Nam Phương và Lục Quyên Quyên, một người nằm trên ghế sa lon xem tv, mà một người khác úp mặt ở trên máy tính chơi đấu địa chủ, tuy rằng nhà nhỏ đi, nhưng là trong nhà đã lại có sức sống ban đầu.

Tịch Lục giương môi lên, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo một vẻ cười ngây ngô.

Lúc Tịch Nam Phương nghiêng đầu, liền nhìn thấy cái dạng ngu ngốc kia của Tịch Lục, cau mày, nói: “Mày cười cái gì mà cười, y như thằng ngốc, đúng rồi, trong nhà máy có con gái của người làm thuê muốn xin chữ ký của mày, mày ký cho người ta một cái… Aiz, thật không biết, mày là nổi tiếng được như thế nào.”

Tịch Lục cười lên, nói: “Đây còn không phải là gen tốt đẹp của bố và mẹ con.”

Tịch Nam Phương nghe vậy, kiêu ngạo hất mặt lên, nói: “Biết là tốt.”

Lục Quyên Quyên đang đấu địa chủ đấu đến khí thế ngất trời, cũng không có nhàn rỗi đấu võ mồm với Tịch Nam Phương.

Tịch Lục đến bàn ăn, ăn cơm Lục Quyên Quyên đã sớm nấu xong đến không còn một hạt.

Tịch Nam Phương nằm trên ghế sa lon, nhận một cú điện thoại, chưa nói vài câu, ông đã nhìn Tịch Lục đang ăn cơm một cái, Tịch Lục cũng không có phát hiện Tịch Nam Phương đang nhìn cậu, cậu tiếp tục đang đấu tranh với đùi gà trong đĩa.

Tịch Nam Phương cuối cùng gật gật đầu, nói: “Được, nếu như vậy, tôi nhất định sẽ bảo nó đi, trước đó cũng làm phiền các anh rồi.”

Tịch Lục ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tịch Nam Phương, dùng giấy xoa xoa tất cả dầu mỡ trên miệng mình, lúc đang chuẩn bị trở về phòng mình học bài, lại bị Tịch Nam Phương gọi lại.

Tịch Nam Phương nói: “Tịch Lục, vì sao con muốn từ chối quay quảng cáo?”

Tịch Lục ngẩn người, quay đầu, hỏi: “Bố, sao bố lại biết?”

Tịch Nam Phương nói: “Đối phương gọi điện thoại tới, nói hi vọng con tham gia, hơn nữa nghe nói Chân Tần rất muốn đi, con không đi, vì sao?”

Tịch Lục đỏ mặt, nói: “Không tại sao!”

Tịch Nam Phương nhíu mày, nói: “Vậy con hãy tham gia đi, tuy rằng bố và mẹ con không phải là tán thành con làm nghề này lắm, chẳng qua bây giờ là nghỉ hè, Chân Tần đã giúp con không ít việc nhỉ? Làm người phải phúc hậu.”

Tịch Lục cúi đầu, nhìn giày đá bóng của mình, quả thật Chân Tần giúp mình không ít, lần này là Chân Tần tha thiết ước mơ, nếu như mình không đi, cũng chính là có nghĩa, bỏ lỡ một lần cơ hội có thể nổi tiếng.

Tịch Nam Phương còn nói thêm: “Đối phương nói, thời gian quay chỉ là chín giờ đến mười hai giờ sáng, những thời gian khác sẽ không làm chậm trễ thời gian của các con…”

Tịch Lục chợt ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, nói: “Nhân tính hóa như vậy, vậy được, con đi.”

Tịch Nam Phương sửng sốt, đang suy nghĩ có cái gì không đúng, sau đó hỏi: “Sau mười hai giờ con muốn đi làm cái gì?”

Tịch Lục đỏ mặt, nói với Tịch Nam Phương một câu: “Bí mật.” Rồi vọt vào trong phòng mình luôn.

Tịch Nam Phương nói với bà vợ mình: “Quyên Quyên à, sao anh cảm thấy Tịch Lục như là có bạn gái? Không thích hợp mà.”

Lục Quyên Quyên chuyển động con chuột nhanh chóng, nhìn quân bài bên mình vừa phát xuống, trả lời: “Có bạn gái sao? Lộc Lộc nhà chúng ta đẹp trai như vậy, không có bạn gái cũng không khoa học mà.”

Tịch Nam Phương nói: “Nhưng mà, bây giờ nó còn chưa đến mười tám tuổi mà.”

Lục Quyên Quyên không nhịn được trả lời một câu, nói: “Anh không xem trong TV có nhiều trẻ con tiểu học cũng đã nói chuyện yêu đương sao? Đây không phải rất tốt sao? Tịch Lục chuyển dời trọng tâm từ chỗ Trần Giới bên kia, làm một đứa trẻ bình thường không tốt sao? Chỉ cần đừng quá trớn, chúng ta mở một con mắt nhắm một mắt chẳng phải là được rồi.”

Tịch Nam Phương ngẩn người, cuối cùng cảm thấy Lục Quyên Quyên nói có lý, cũng là tiếp tục xem tiết mục giải trí của mình.

Đáng tiếc, bọn họ không biết, trọng tâm của Tịch Lục vẫn luôn không thay đổi, vẫn là Trần Giới.

Vô luận nơi này là thành phố A hay là thành phố D.

Sự việc quảng cáo Chocolate xem như quyết định rồi, đối phương dựa theo thời gian của Tịch Lục bên này, vừa có thể đi tham gia quay phim không đắc tội Chân Tần lại có thể đi xem Trần Giới thi đấu.

Dựa theo thời gian hẹn sẵn, Tịch Lục võ trang đầy đủ ra cửa, bây giờ cậu ra cửa đều phải mang kính râm khiêm tốn, còn may bình thường trang phục của cậu đều khá bình thường, đi trên đường cũng không tính là dễ làm người khác chú ý, cậu dặn đi dặn lại Chân Tần qua điện thoại, bảo cậu ta nhất định phải điệu thấp một chút.

Đi trên đường phố, cậu xuyên qua kính râm nhìn người đi qua bên cạnh mình, có lẽ là thói quen, khi cậu ra đường luôn nhìn vẻ mặt người qua đường.

Phấn chấn, vui vẻ, đau lòng, hoặc là một gương mặt cứng nhắc.

Giống như là một người đứng xem, nhìn chăm chú vào bọn họ.

Nhưng mà, chỉ là dư quang kinh hồng[1] thoáng nhìn, Tịch Lục đã sững sờ tại chỗ.

Cậu xoay người, nhanh chóng chạy qua đám người đi ngược chiều.

Tác giả có lời muốn nói: =V= thi đấu bơi lội vừa xong, chúng ta sẽ đi nói chuyện! yêu! đương!

[1]Kinh hồng: Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này đã từng xuất hiện trong bài “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:

Phiên nhược kinh hồng,

Uyển nhược du long.

Có nghĩa là: nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay.

Một thoáng kinh hồng: để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một cái nhìn thoáng vội vàng, lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng. (st)
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện