Trọng Sinh Ngư Dân Nữ Chương 67: Thăm bệnh

“Đại tẩu vẫn là tốt, lúc ấy ở riêng, ta còn từng oán nàng,” Lâm thị có chút ngại ngùng xét lại mình.

“Chờ cuộc sống sau này của chúng ta tốt lên, sẽ giúp đỡ giúp đỡ Đại tẩu nhiều hơn,” Trần Đông Sinh khóe miệng thoáng nhếch lên, phỏng chứng là cách làm của Chu thị làm cho trong lòng hắn tốt hơn rất nhiều.

“Này còn cần ngươi nói?” Lâm thị hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, liền không nói thêm cái gì nữa.

Trần Ngư nghe bọn họ nói chuyện xong, trong lòng đối với Chu thị có hiểu biết nhất định. Thực lòng mà nói, cho đến giờ Chu thị là người duy nhất bình thường trong số trưởng bối ở Trần gia, nếu nói nàng có chỗ nào là không thể đụng chạm, đó chính là ba nhi tử của nàng. Đó là vì sao lại đồng ý ở riêng, đoán chừng là không muốn nhi tử chịu ủy khuất, bây giờ giúp đỡ nhà bọn họ, là bởi vì chính nghĩa trong khung xương không cách nào để yên cho Hồ thị cùng Trương thị cố tình gây sự, cho nên mới làm như vậy.

Đối với Chu thị, Trần Ngư không thể không nói mình đối nàng có rất nhiều hảo cảm. Người, đều có tính ích kỷ, cho nên hoàn toàn có thể hiểu được.

“Thùng thùng…,” Chu thị đi không bao lâu, Trần Ngư vừa mới bị Lâm thị ôm muốn đi nghỉ ngơi, thì nghe đến ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, làm cho người một nhà đều kinh ngạc một chút, thời điểm buồn bực này, ai còn sẽ tới nhà bọn họ. Mở cửa, như trước là Trần Đông Sinh, nhưng đi vào, cũng có mấy người.

“Nương Ngư nhi, Ngư nhi sao rồi?” Dẫn đầu tiến vào là Lương thị, chỉ thấy nàng mặc quần áo vải thô màu xanh, vẻ mặt quan tâm nhìn Ngư nhi hỏi.

“Mặt còn sưng,” Vốn muốn vào phòng Trần Ngư lại bị ôm ra tới, Lâm thị đặt nàng ở trên ghế chua xót nói.

“Thực là làm bậy a!” Thấy trên mặt Trần Ngư bị thương xong, Lương thị đau lòng mắng.

“Còn thực hạ ngoan tay kia,” Theo sau, ngoài cửa tiến vào mấy người phụ nhân tuổi cùng Lâm thị không sai biệt lắm, trong tay mỗi người cầm một cái giỏ nhỏ, tiến vào nhìn thấy trên mặt Trần Ngư bị thương sau đó nhao nhao chỉ trích.

“Bà chính là người như thế,” Trong đó một người phụ nhân mặc quần áo vải hoa màu lam đánh mụn vá bĩu môi khinh thường nói: “Trừ chính bà ra, bà cái gì  mà không hạ ngoan tay được, lúc trước chính là hung bạo đánh gãy đùi Thu Sinh, huống chi là Ngư nhi của chúng ta!”

Ngư nhi của chúng ta? Đại nương, ta cùng ngươi, giống như không phải rất quen thuộc a!? Trần Ngư ở trong lòng nói thầm, nhưng trên mặt như trước lộ ra tươi cười khủng bố mà nàng lại tự cho là ngọt ngào. Những người này có thể tới, đã xem như một phần tâm ý.

“Tiểu Tố,” Lâm thị gọi tên của nàng, lại một lần nghẹn ngào.

“Tẩu tử, ngươi cũng thực là,” Phụ nhân được goi là tiểu Tố kia bất mãn quở trách nói: “Thế nào không bảo hộ Ngư nhi đâu? Người nhẫn tâm kia có chuyện gì mà làm không được, nếu đánh đến trên đầu, còn không biết bị thương thành như thế nào,”

Tẩu tử? Trần Ngư hai mắt ngó người phụ nhân kia, buồn bực nàng tới cùng là có thân phận gì? “Đều trách ta, đều trách ta không bảo hộ nàng tốt!” Vốn đã hổ thẹn Lâm thị bị tiểu Tố này khẽ quở trách, trong lòng càng thêm khổ sở.

“Tiểu Tố, sự tình đều đã như vậy, có thể trách tẩu tử ngươi sao?” Lương thị thực sự cầu thị nói: “Ngươi cũng không phải không biết bà là cái đức hạnh gì, nếu tẩu tử ngươi ngăn ở trước mặt bà, còn không biết hạ ngoan tay gì đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Ngưới phía sau cũng cùng phụ hoạ.

Khi các nàng nói những lời này, Trần Đông Sinh là không ở đây. Hắn nhìn thấy nhiều phụ nhân tới như vậy, mình không tiện ở nhà, liền mở cửa đi ra ngoài.

“Ngư nhi, đây là thím mang trứng gà, để nương chưng bồi bổ cho ngươi, biết không?” Tiểu Tố này người cũng hào sảng, không dây dưa tiếp vấn đề này, đem cái giỏ của mình đưa tới, ôn nhu nói.

Trần Ngư không có nhận, chỉ là mờ mịt mở lớn mắt nhìn nàng, lại nhìn nhìn Lâm thị, chờ nàng quyết định.
Đánh giá :
Đánh giá cho truyện này
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện