Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu Chương 61

“Ừm, anh đi tắm đây, em ngủ một chút đi.” Mặc Tây Quyết nói xong đi vào nhà tắm.

Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt vào ngủ một lúc, khi tỉnh dậy thì phát hiện Mặc Tây Quyết đã rời đi, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi.

Cô quay trở lại phòng ngủ thì phát hiện ga trải giường đều được thay thế bằng cái mới, một màu xanh nhạt được phủ bằng hoa mai trắng, khiến cho người nhìn cảm thấy tươi mát và dễ chịu.

Cô đặt giấy vào giá vẽ, lần này cô phải thiết kế một tác phẩm có linh hồn.

Tiếng bút phát ra tiếng sột soạt đặc biệt trên giấy, giống như có linh hồn đang nhảy múa vậy, lần này cô xuống bút vẽ rất thanh thoát và liền mạch, không còn giống như lần trước bị bế tắc.

Hạ bút xuống, cô nhìn bản thiết kế trước mặt, cảm thấy có khí chất rất tự nhiên.

Làm thế nào mà vừa nhìn đã hài lòng, cô cười rạng rỡ rồi cho bản thiết kế quét vào ổ USB, cuộc thi quy định ngoài tác phẩm thực tế ra thì phải có bản thảo gốc.

Sao khi lưu xong bản gốc, cô bắt đầu nghĩ làm thế nào để làm chiếc váy này, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định tự tay làm chiếc váy này.

Cách ngày thi còn 4 ngày, cô nên tìm nguyên liệu ở đâu đây?

Lúc này Mặc Tây Quyết trở về, thấy cô vẽ xong bản thảo gốc, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng: “Cái này cũng khá hoàn hảo.”

Ngôn Tiểu Nặc được anh khen ngợi, trong lòng càng thấy vui, cúi đầu hỏi một câu ngắn gọn: “Vậy anh nói xem có được giải nhất không?”

“Được.” Mặc Tây Quyết trả lời một cách rất tự nhiên.

Có anh ở đây, cô lấy được giải nhất hay không không phải việc khó. “Ừm, nếu như em được giải nhất thì em sẽ mời anh đi ăn!” Ngôn Tiểu Nặc nói muốn cách vô tư.

Mặc Tây Quyết nghĩ đến vụ lần trước sắc mặt liền trầm lại hự một tiếng: “Nếu như lần này còn bỏ bom anh thì anh nhất quyết sẽ không tha cho em.”

Ngôn Tiểu Nặc có chút xấu hổ cúi đầu xuống, “Lần này sẽ không thế đâu.”

Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Vậy còn tạm được.”

“Cậu Mặc, em muốn tự mình làm chiếc váy này, anh biết lấy nguyên liệu từ đâu không?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi anh.

Mắc Tư Quyết đồng ý với một điều kiện, “Đi làm bánh ngọt.”

“Được!” Ngôn Tiểu Nặc biết anh đồng ý rồi nở nụ cười rạng rỡ, “Lần này em sẽ không cho nhiều đường!”

Thấy dáng người nhảy nhót của cô, Mặc Tây Quyết không kìm được nhếch môi lên cười.

Ngày hôm sau Ngôn Tiểu Nặc không phải đi học, vừa ăn xong bữa sáng, quản gia Duy Đức mang đến tất cả dụng cụ và nguyên liệu làm chiếc váy đến, đặt vào chỗ cũ trong phòng. “Cô Ngôn, những thứ cậu chủ dặn đã mang đến đầy đủ rồi ạ.” Giọng nói của quản gia nhẹ nhàng lễ phép.

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Vâng, vất vả cho bác rồi, quản gia Duy Đức.”

Quản gia Duy Đức cười lên: “Tiện chúc cô giành được giải nhất cuộc thi.” Ngôn Tiểu Nặc nói cảm ơn, sau khi tiễn quản gia Duy Đức xong cô bắt tay vào may chiếc váy.

Cô cũng có thể tìm nhà thiết kế làm, chỉ có điều cô không yên tâm, mặc dù đây là tác phẩm tham gia cuộc thi nhưng đây cũng là tác phầm đầu tay của cô.

Tay nghề may vá cũng là do bà ngoại cô dạy cô, ngày trước cô thường hay may áo cho cô và bà ngoại, cho nên máy may cô dùng rất thành thạo.

Nhưng chiếc váy này không chỉ dùng máy may là có thể làm được, một số chỗ phải dùng đến tay xử lý mới được.

Cô ngồi đó trong vô thức nửa ngày đã trôi qua, toàn thân đau mỏi, cô buông tay ra nắn gân cốt.

Sau khi thấy tốt hơn cô lại tiếp tục may tiếp.

Cho đến khi Mặc Tây Quyết quay về, thì anh phát hiện cô ngủ gục trên bàn, bên cạnh tay để một chiếc váy đã may xong.

Đây là một chiếc váy thân váy màu trắng được làm bằng vải Organza cao cấp và vải voan, mềm mại mà lại lên dáng, chiếc váy khá dài nhưng có cảm giác thiết kế không theo quy tắc và hơi có tính hoang dã.

Anh treo chiếc váy này lên tủ treo quần áo, nhìn trên sàn nhà đầy những tấm vải vụn và trên bàn đầy những chiếc kim, lông mày anh nhau lại, cô biết may quần áo thật sao? “Hmm.” Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc rất say, phát ra một tiếng trong giấc mộng.

Mặc Tây Quyết nhanh chóng ôm cô về phòng ngủ, Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngủ rất say, nằm lên giường ôm chăn rồi ngủ tiếp. “Mặc Tây Quyết.đồ xấu xa….”

Giọng nói trong giấc mơ của Ngôn Tiểu Nặc truyền vào tai của Mặc Tây Quyết, ánh mắt của anh tự nhiên trở nên trầm lại. “Hình như cũng không phải là rất xấu…” Mắt của Ngôn Tiểu Nặc vẫn nhắm = và vẫn nói ra một câu.

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết từ trầm lại dần dần trở nên sáng hơn.

Ngôn Tiểu Nặc quay lại một cách vô thức rồi lại lầm bầm: “Tôi phải lấy được giải nhất…”

Mặc Tây Quyết nghe thấy rõ ràng, lông mày anh hơi cau lại, ngủ mơ cũng đòi lấy giải nhất? Anh chỉ là nói trong khi cô ngủ mà thôi.

Xem ra đây là tâm nguyện của cô ấy.

Môi của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, bàn tay anh khẽ chạm vào vầng trán trắng nõn của cô, một lúc sau mới nói ra một tiếng: “Thật là một cô gái ngốc.”

Ngôn Tiểu Nặc ngủ say không biết gì sau một giấc ngủ dậy đã thấy trời tối rồi, vì ngủ khá lâu nên cô thấy đầu óc u mê, một hồi sau mới trở lại bình thường. “Sao mình lại ngủ ở trên giường vậy?” Ngôn Tiểu Nặc tự nói với bản thân rồi ngồi dậy.

Cô nhìn vào trong nhà sách thì thấy bóng dáng của Mặc Tây Quyết đang xem tài liệu, anh về từ lúc nào vậy?

Nghe thấy tiếng bước chân, Mặc Tây Quyết quay đầu lại, đôi mắt đen trầm lại: “Tình rồi sao?”

“Vâng, anh về từ khi nào vậy?”

“4 giờ 20 phút trước”. Mặc Tây Quyết đặt tài liệu xuống, “Em thật biết ngủ.”

Ngôn Tiểu Nặc lúng túng, “Vậy, anh đói không? Chúng ta ăn tối thôi.” Đồ ăn sắp đầy trên bàn trong nhà ăn khiến cho cô thấy đói cồn cào.

Đôi môi của Mặc Tây Quyết như cười như không, rồi cùng cô ngồi vào bàn ăn. “Đã tìm được người mẫu chưa?” Mặc Tây Quyết vừa cầm nĩa lên vừa hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu: “Vẫn chưa, chiếc váy vừa mới may xong.”

“Cuộc thi vẫn còn 4 ngày, em nên chọn người mẫu, người mẫu còn phải thử váy nữa, rồi thử đi trên sàn catwalk nữa, chú ý sắp xếp thời gian.” Mặc Tây Quyết có ý tốt nhắc nhở cô. “Nhưng người mẫu nên tìm ở đâu bây giờ?” Ngôn Tiểu Nặc tay ôm lên trán, biểu cảm bối rối. Tìm người mẫu phải mất tiền mà cô giờ lại không có tiền. “Chiều mai cùng anh đi đến tập đoàn Đế Quốc chọn một người.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện