Thiến Nam U Hồn Chương 17: Lá bùa biến thành khói

Editor: Vivi

Sau khi màn đêm buông xuống, tỳ nữ tên là Tiểu Đồng cởi mặt nạ, hiện ra hai búi tóc cùng với khuôn mặt xinh đẹp đầy sung sướng, cười khanh khách đi theo Ninh Thải Nhi trở về phòng nghỉ ngơi.

Đi ngang qua hậu viện, nơi những cây mây xanh quấn quýt bên giàn nho, lủng lẳng  những quả nho tím đỏ,  trước mắt Ninh Thải Nhi, chúng vô cùng  xinh đẹp ướt át khiến nàng thèm thuồng.

Ninh Thải Nhi lảo đảo đi tới cạnh giàn nho, lấy một quả bỏ vào trong miệng, tận hưởng vị chua ngọt của trái cây.

Tiểu Đồng khéo léo lấy khăn tay, lau khóe miệng nàng: "Phu nhân, ngọt  không?"

Nghe vậy, Ninh Thải Nhi hơi sững sờ, cầm quả nho đưa tới miệng Tiểu Đồng: "Ta không phải phu nhân của ngươi, không cần gọi ta như vậy, gọi  Thải Nhi là được rồi. Quả nho này rất ngọt, có muốn nếm thử không?" 

Tiểu Đồng cười, lắc đầu, khuôn mặt thoáng hiện vẻ khổ sở: "Nô tỳ không thể ăn quả này."

Ninh Thải Nhi vừa muốn hỏi nàng nguyên nhân, bỗng nhiên xuất hiện một cơn gió, ngay cả những cây mây cũng bị thổi lung lay. Chẳng biết từ lúc nào, trong sân, xuất hiện một khoảng không đen tối, nhanh chóng tiến  tới chỗ hai người.

Ninh Thải Nhi kéo Tiểu Đồng lùi mấy bước về phía sau, bỗng nhiên chân dẫm vào viên gạch, lúc sắp ngã thì cả người bị lớp sương đen bao phủ, một cánh tay mạnh mẽ vươn ra, ôm lấy eo nàng, màn sương đen từ từ tản ra, hiện rõ thân hình cao lớn. 

Hắn mặc một bộ trường bào đen rộng rãi, lông mày đen dài, giống như hai nét chữ, vai rộng tạo cảm giác sừng sững to lớn. Mực không  phát triển theo một khuôn mẫu nào rối tung lên, giống như bị gió thổi mất trật tự, tăng thêm mấy phần phong   cách thoải mái không đi vào khuôn khổ.

Ninh Thải Nhi giật mình ngừng thở,  hỏi  ngập ngừng: "Ngươi là ai?"

Nam nhân bỗng nhiên cầm tay phải của nàng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Cô nương, ngươi có bằng lòng gả cho ta không?"

Ninh Thải Nhi phun nước bọt ra ngoài, rốt cuộc người này là ai vậy hả, vừa thấy mặt đã hướng về phía người  ta cầu hôn, coi như vừa nhìn đã yêu cũng không nhanh và mãnh liệt như vậy.

Nàng từ chối dứt khoát: "Công tử, ngươi tìm người khác đi."

Khuôn mặt nam nhân tỏ vẻ thất vọng, hất tay Ninh Thải Nhi, chuyển sang cầng tay Tiểu Đồng, tiếp tục sử dụng khuôn mặt nghiêm túc nói với Tiểu Đồng: "Còn ngươi, bằng lòng gả cho ta không?" 

Tiểu Đồng lập tức rút tay về, khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Huyền Thanh công tử, lần trước, người  đã hỏi rồi, hôn sự của nô tỳ do ta công tử nhà ta quyết định, xin thứ cho nô tỳ không có cách nào làm chủ."

Nam nhân được gọi là Huyền Thanh hất cằm: "Bản đại gia cần sự cam tâm tình nguyện, nếu như bây giờ ngươi đồng ý, ta lập tức kêu Ngân Quyết đồng ý hôn sự của hai ta. Nói nhanh một chút, ngươi đồng ý gả cho ta."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đồng càng hồng, cũng sắp biến thành màu gan heo, nói ấp úng: "Ta...... Ta không thể làm chủ......"

Huyền Thanh tức giận tới mức dậm chân một cái: "Nữ nhân các ngươi tại sao ai cũng như vậy, gật đầu nhẹ một cái không được à , thật là lề mề."

"Ai vậy, dám can đảm to mồm ở hậu viện lớn." Tiếng quát nhẹ hờn dỗi cắt đứt lời nói đối của hai người, giọng nói đó khiến Ninh Thải Nhi thấy hơi  quen tai.

Chỉ thấy một cô gái áo vàng đi ra từ bụi hoa, đứng đối diện với Ninh Thải Nhi, lông mày chau thành một đường thẳng: "Sao ngươi lại ở đây?"

Ninh Thải Nhi nhớ lại đêm đó, cảnh tượng nàng ta hút dương khí của người sống, theo bản năng nắm chặt tay người bên cạnh thì  phát hiện ra tay của Tiểu Đồng lạnh như băng.Tiểu Đồng đứng chắn ở trước mặt  Ninh Thải Nhi, cười nịnh nọt: "Lê Nhi tỷ tỷ, Ninh Cô Nương là người của Công Tử, là không thể đụng vào."

Diệp Lê hơi ngạc nhiên, quét mắt đánh giá  Ninh Thải Nhi từ trên xuống dưới, ưỡn bộ ngực cao ngất, vểnh môi, hừ nhẹ một tiếng: "Khẩu vị của công tử thật sự không tốt lắm."

Ninh Thải Nhi bị nhìn chằm chằm khiến đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, lại thấy có chút không vui, nàng bị nữ nhân này ghét bỏ vì ngực nhỏ đây mà.

Thấy phong thái xoay người uyển chuyển của Diệp Lê, Huyền Thanh bất ngờ lao vọt đến trước mặt nàng ta, cản đường, cầm hai tay của  nàng ta, nghiêm túc hỏi: "Mặc dù ngươi rất hung dữ nhưng ta vẫn phải hỏi một câu, cô nương, ngươi bằng lòng gả cho ta không?"

"Ngươi đã đến bao nhiêu lần, ta cũng trả lời bấy nhiêu lần, ta, không, bằng lòng!" Nàng hung hăng quăng một bạt tai lên mặt hắn, hùng hổ phất tay áo rời đi.

Huyền Thanh giơ tay che lại nơi năm dấu tay lưu lại, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta nhớ ra rồi, lần trước cũng là nàng ta đánh ta, biết thừa là ta không đánh nữ nhân, ai...ui.., đau quá......"

Ninh Thải Nhi vội vàng kéo Tiểu Đồng, cách xa nơi thị phi này.

Sau khi trở về phòng, Tiểu Đồng cần cù vất vả dọn dẹp phòng, thao thao bất tuyệt nói về chuyện của  Huyền Thanh.

Thì ra là Huyền Thanh là bạn lâu năm của Ngân Quyết công tử, nhà ở núi Hắc Phong. Không biết đắc tội cái cao nhân tài giỏi lì lạ nào, người ta hạ tà thuật khiến nhân duyên của  hắn đứt đoạn, mỗi lần thành thân đều có đại họa giáng xuống, cho tới bây giờ vẫn phòng không chiếc bóng. Tóm lại là vì vậy, tính cách hắn trở nên vô cùng kỳ lạ, nhìn thấy bất kỳ cô gái nào mặc kệ là già hay trẻ, cũng sẽ cầu hôn đối phương, tỳ nữ trong phủ, người bị cầu hôn  ít nhất cũng bị hắn hỏi tới  mười mấy lần.

Nàng vừa nói vừa cười, nhặt chiếc giỏ làm bằng trúc ở trên mặt đắt len, lôi đồ ở bên trong ra ngoài: "Nô tỳ giúp người sửa sang lại."

"Đợi chút, đừng sờ lung tung." Ninh Thải Nhi lớn tiếng ngăn lại, nhưng đã muộn.

"Ah, tờ giấy vàng này là cái gì?" Tiểu Đồng rút ra lá bùa màu vàng, bỗng nhiên toàn thân truyền tới từng cơn run rẩy, ngón tay chạm vào lá bùa  giống như bị châm lửa, cháy mạnh   mẽ lan dọc theo làn da mịn màng da thịt.

"A a...... Đau...... Cứu ta......" Lúc này, toàn thân Tiểu Đồng  bị ngọn lửa đen bao trùm, trong cơn đau đớn, khóc sụt sùi vươn tay về phía Ninh Thải Nhi.

Ninh Thải Nhi cố gắng dùng nước trong thùng dập tắt ngọn lửa đen nhưng hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Đồng đang sống sờ sờ tan thành mây khói trong thời gian không tới nửa chén trà.

Gió thổi qua, đem tro cốt Tiểu Đồng  bay đi, chỉ còn lại bộ quần áo màu xanh của nàng.

Ninh Thải Nhi ngồi xổm, nhặt quần áo ôm vào trong ngực, khóe mắt ẩm ướt, cúi đầu.

Nhìn lá bùa còn nhỏ hơn cả ngón út, nằm trên nên đất, hình vẽ rồng bay phượng múa giống như khuôn mặt vặn vẹo, nhe răng trợn mắt  cười nhạo nàng trong lúc khốn cùng.

Đúng lúc này, hai ngón tay giống như ngọc, chậm rãi hướng về lá bùa trên mặt đất.

"Đừng chạm vào nó, ngươi sẽ....."  Ninh Thải Nhi giật mình, khom lưng lao tới cướp, nhưng lá bùa đã được  kẹp trong 2 đầu ngón tay của Ngân Quyết công tử.

Hắn nhìn chằm chằm lá bùa màu vàng ngắn nhỏ nhắn, đôi mắt đen lạnh lẽo, sâu hút không nhìn thấy đáy, một chút  ý cười nhật nhẽo khó dò hiện ra: "Một cái bùa giấy thôi mà."

Lời vừa dứt, màu đen xuất hiện từ một góc lá bùa lan tràn ra xung quanh, lá bùa hóa thành bột cùng với tro cốt theo gió bay vào hư không..... 
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện