Soán Đường Quyển 1 - Chương 52: Lổ dung

Trịnh Hoành Nghị chỉ cần nghe chuyện dĩ nhiên không có yêu cầu gì.

Từ Thế Tích đã nghe qua câu chuyện Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố, tuy rằng Ngôn Khánh nói rất đặc sắc nhưng hắn lại không dụng tâm như Trịnh Hoành Nghị.

Ở trên thư án, hắn thuận tay lật một bản thảo, xem hai trang xong hai mắt liền sáng ngời.

Từ Thế Tích lúc trước khi đến Lạc Dương cũng đã biet chữ.

Luận về cơ bản hắn hơn Trịnh Hoành Nghị rất nhiều, tuy ở trên danh nghĩa là bạn cùng học nhưng Nhan Sư Cổ đổi với Từ Thế Tích vô cùng coi trọng, cho nên Từ Thế Tích hiện tại đọc sách không giống như Hoành Nghị.

Từ Thế Tích mở trang đàu của bản thảo ra, hắn nhìn trên đó có viết bốn chữ sách thể vịnh ngỗng quen thuộc: Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Tiên sinh gần đây khổ đọc Tam Quốc, tại sao Ngôn Khánh lại ở đây ghi tam quốc? Nhan Sư Cổ và Ngôn Khánh đánh cược với nhau cũng không cho bất kỳ kẻ nào biết, Trịnh Ngôn Khánh không muốn nói Nhan Sư Cổ càng không để lộ ra. Nếu Ngôn Khánh là đương kim danh sĩ mà nói, Nhan Sư Cổ sẽ vô cùng cao điệu nói cho người khác, nhưng Ngôn Khánh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Ngôn Khánh là một tiểu gia nô, tuổi còn bao nhiêu?

Nhan Sư Cổ mặc dù nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng đánh cuộc với Trịnh Ngôn Khánh chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì hắn cũng mất mặt.

Cho nên Từ Thế Tích chỉ biết rằng Nhan Sư Cổ gần đây khổ đọc Tam Quốc nhưng không rõ chân tướng.

Bên kia Trịnh Ngôn Khánh đang kể chuyện đến mức nước miếng tung bay, đặc sắc vô cùng. Trịnh Hoành Nghị nghe tới mức nhập thần, không ngừng phát ra thanh âm ủng hộ.

Từ Thế Tích ở bên cạnh thì xem Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Kỳ thật trên mặt bàn Ngôn Khánh chỉ ghi chương 1: Giặc Khăn Vàng nổi loạn, tất cả các lộ anh hùng nhao nhao hưởng ứng, Lưu Quan Trương đào viên kết nghĩa, họ Hoàng Phủ hỏa thiêu trường xa. Những câu chuyện này, Từ Thế Tích đã nghe qua, nhưng khi Ngôn Khánh đem chuyển hóa thành chữ thì đọc càng có phong vị, Ngôn Khánh thậm chí còn miêu tả chi tiết tỉ mỉ việc hỏa thiêu trường xã, phụ dùng binh thư chiến pháp.

Kỳ thật binh pháp mưu lược, đời sau sau khi đọc binh pháp Tôn Tử xong coi hỏa thiêu trường xã này là một thế trận điển hình.

Từ Thế Tích xem xong quyển sách này nhịn không được nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.

Hắn đã bắt đầu học tập binh pháp sao?

Lúc trước Trịnh Ngôn Khánh không thể bái Nhan Sư Cổ làm môn hạ, Từ Thế Tích còn có hơi đắc ý, Vịnh Ngỗng công tử thì sao, viết ra Vịnh Ngỗng thể thì có thể làm gì? Hôm nay ta được danh sư chỉ đạo, mà ngươi chỉ có thể ở Học Xá học vỡ lòng, tương lai ta nhất định có thể vượt xa ngươi.

Nhưng hiện tại hắn đã phát hiện, Ngôn Khánh có lẽ đã siêu việt hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Hắn có tiến bộ, Ngôn Khánh có tiến bộ càng lớn hơn, hắn vừa học Hiếu Kinh lễ nhạc, Ngôn Khánh đã nghiên cứu binh pháp.

Điều đáng sợ là Ngôn Khánh tuổi còn nhỏ hơn cả mình.

Trong nhất thời, Từ Thế Tích sinh ra một khủng hoảng không hiểu nổi.

Chẳng lẽ cả đời ta không hơn được hắn sao? Trong lòng hắn nghĩ như vậy cũng không để ý đến sự tình xung quanh, càng không lưu ý Ngôn Khánh đã kể chuyện xong từ lúc nào.

Trịnh Hoành Nghị nói:

- Thế Tích ca ca, Thế Tích ca ca.

- Chuyện gì vậy?

- Huynh vừa rồi bị sao vậy?

- Ta....

Từ Thế Tích buông bản thảo xuống, thần sắc phức tạp nhìn Ngôn Khánh rồi đắc chát cười nói:

- Ta không sao.

- Vậy sao sắc mặt của huynh lại lúc đỏ lúc trắng, chẳng lẽ trong người không khỏe sao?

- Không, ta rất thoải mái.

- Ngôn Khánh, ngươi có khát không? Ta đi rửa một chút hoa quả.

Trịnh Ngôn Khánh cười cười chỉ lên mâm đựng trái cây bên cạnh thư án:

- Gia gia sợ ta đọc sách khát nước nên đã chuẩn bị một ít ở đây.

Trong mâm đựng trái cây, có một số quả đào.

Quả đào này rất ngon, thợ săn lúc đi vào núi sẽ hái một ít dã anh đào cho Trịnh Thế An, Trịnh Thế An không nỡ ăn nên để toàn bộ lại cho Trịnh Ngôn Khánh.

Từ Thế Tích rửa sạch rửa sạch anh đào, chỉ thấy Trịnh Hoành Nghị hoan hô chạy tới muốn ăn.

Ngôn Khánh nhăn mày lại,sau khi đưa cho Hoành Nghị một quả đào hắn đưa cho Từ Thế Tích một quả mình tự lấy một quả ăn rồi cười nói:

- Tiểu công tử, còn muốn nghe kể chuyện không?

- Muốn!

Trịnh Hoành Nghị không nói nhiều lời, lập tức ngồi xuống, trơ mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

- Câu chuyện này nhân vật chính chính là một danh sĩ thời Tam Quốc, tên là Lỗ Dung.

Ngôn Khánh từ từ kể lại chuyện của Lỗ Dung.

- Tiểu công tử, Lỗ Dung tiên sinh về sau trở thành danh sĩ đại danh đỉnh đỉnh, tương lai công tử có muốn như hắn không?

Câu chuyện về Lỗ Dung kỳ thật thời đại này đã truyền lưu.

Chỉ là Trịnh Hoành Nghị tuổi con nhỏ, học chưa tới nên không rõ lắm.

Từ Thế Tích suy nghĩ kỳ quái, rồi lại nhìn Trịnh Ngôn Khánh, hắn đột nhiên trong lòng có một ý nghĩ kỳ quái.

Nếu để cho hắn thay ta làm tiên sinh của hoành Nghị thì còn ra gì nữa?

Nhưng ý niệm này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, Từ Thế Tích cảm thấy buồn cười với mình: Người này, tuổi còn nhỏ hơn ta mà...

------------------------

Từ Thế Tích và Trịnh Hoành Nghị về đến nhà thì trời đã tối.

- Tiểu công tử, mọi người đi đậu vậy làm phu nhân lo lắng.

Thôi Đạo Lâm vội vàng tiến ra nghênh đón, ở bên cạnh đỡ Trịnh Hoành Nghị xuống xe mà nói. Hắn vốn có hảo ý, nhưng rơi vào lỗ tai của Trịnh Hoành Nghị thì thay đổi hương vị. Trịnh Ngôn Khánh sở dĩ ở điền trang là vì nguyên nhân của tên Thôi Đạo Lâm này. Thật đáng giận, vì hắn mà ta không cách nào nghe kể chuyện mỗi ngày được.

Một buổi chiều, đủ để Trịnh Hoành Nghị coi trọng Trịnh Ngôn Khánh.

Thôi Đạo Lâm còn chưa dứt lời thì Trịnh Hoành Nghị đã lạnh lùng nói một câu:

- Ta đi nơi nào còn phải nói trước cho ngươi biết sao?

- Đến tột cùng, ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?

- A...

Trên khuôn mặt thon gầy của Thôi Đạo Lâm liền xuất hiện một vẻ đỏ ửng, hắn cứng họng không biết phải trả lời thế nào cho phải. Hắn nhìn qua Từ Thế Tích, thầm nghĩ một tiếng: Tiểu thiếu gia làm sao vậy, có phải gặp chuyện gì không vui nên mới nóng tính như vậy?

Từ Thế Tích biết được nguyên nhân nhưng lúc này hắn không có ý định trợ giúp.

Vì vậy liền giữ im lặng, theo Trịnh Hoành Nghị vào trong đại môn của Trịnh phủ, Trịnh Nhân Cơ và Thôi phu nhân đều ở đây, Nhan Sư Cổ hiếm khi xuất hiện cũng ra mặt nói chuyện phiếm, ăn dã anh đào từ điền trang vừa mang tới.

- Đại huynh, hình như có tâm sự.

Trịnh Nhân Cơ cười khổ nói:

- Ta trước khi đến Lạc Dương đã được Phó Xạ đại nhân giao phó cho tìm một người, nhiều ngày trôi qua như vậy lại không có đầu mối, đệ nói xem ở sông Lạc nhiều người như vậy, tìm kiếm đâu phải dễ dàng.

- Phó Xạ đai nhân muốn huynh tìm ai?

- Chính là Ngỗng công tử....
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện