Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo Chương 72: Kim bài người đại diện (12)



Edit: Quỳnh Thiên


Bầu không khí nguyên bản còn nhiệt liệt, bởi vì một câu hỏi bất thình lình, bên trong lâm vào một mảnh quỷ dị. Tập đoàn Tinh Nhuệ trước mắt người quản lí đứng sau lưng cha Thì, khẩn trương xoa mồ hôi trên trán, thận trọng hỏi: "Thì tiên sinh, ngài cùng vị này... có quen biết sao?" Thì Dật trầm mặc, không nói một lời.


 Cha Thì nhìn hắn cái tính bướng bỉnh kia, rõ ràng khi còn bé như cục bông mềm mềm đáng yêu, nhìn nhu thuận không chịu được, làm sao khi lớn lên lại hoàn toàn thay đổi, chỉ hận lúc ấy vì tại sao lại không sinh con gái vừa tri kỷ vừa dễ mến. Nhưng tóm lại vẫn là con của hắn, người trong nhà khi dễ , giải trí thì đó gọi là yêu, còn người bên ngoài sao có thể để bị khi dễ được.


Nghĩ đến mấy ngày trước ở trên mạng nhìn những tiếng mắng mỏ kia, cha Thì lúc ấy liền đem bộ chén sứ thanh hoa mà mình yêu nhất đập vỡ, may mắn tình huống đã đảo ngược, bằng không thì hắn cùng bà xã đều phải ra mặt tung chứng cớ. (cha Thì ngạo kiều a ^^)


Hội nghị lần này, cũng là vì thời khắc này mà mở. Trong lúc mọi người hoặc sáng hoặc tối dò xét, chỉ thấy cha Thì thân mật vỗ vai Thì Dật, lời nói mặc dù phàn nàn, nhưng trong giọng nói kiêu ngạo lại hoàn toàn không che giấu được: "Đây là con trai của tôi Thì Dật, vốn muốn bồi dưỡng nó làm người thừa kế, nó lại không chịu a, một lòng muốn ca hát, không nghĩ tới bây giờ thật sự làm nên chút thành tựu, người làm cha mẹ như tôi cũng chỉ có thể ủng hộ nó."


Vừa dứt lời, mọi người tại đây đều là một bộ không thể tin. Không ai từng nghĩ tới, trong đám người bọn họ, lại chui vào một thái tử gia ngậm thìa vàng sinh ra, mà vị này còn phá lệ... Điệu thấp, chưa từng thấy hắn đùa nghịch quá lớn, cẩn trọng tuân theo người đại diện, hoàn thành việc trong tay.


Đằng sau quản lý đi theo, giờ phút này cũng rốt cuộc minh bạch boss vì cái gì đột nhiên muốn tới công ty thị sát. Thì gia làm giàu từ bất động sản, đằng sau lại hành nghề điện tử cùng giải trí, trong đó công ty giải trí cũng không được coi trọng, chủ yếu tài nguyên vẫn là nghiêng ở hai phương diện khác, còn bên này, một năm chỉ có lúc tổng kết cuối năm, mới có thể gặp đại lão bản một lần.


Mà bây giờ, bọn hắn lại đem con trai boss... Ký hợp đồng với công ty. Cái này. . . Cái này là duyên phận cỡ nào a! Quản lý ở cửa hàng biến thành hồ ly, lúc này tiến lên một bước, nụ cười nhiệt tình thành khẩn, các loại tán dương giống như không cần tiền vứt xuống trên người Thì Dật: "Thì tiên sinh lợi hại, tiểu tiên sinh cũng thật lợi hại, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử."


 "Nào có, còn không phải là một thằng ranh con, suốt ngày cáu kỉnh, không hiểu chuyện." Cha Thì trong miệng mặc dù nói như vậy, trên mặt lại tràn đầy kiêu ngạo.


Quản lý đương nhiên sẽ không theo hắn đi nói Thì Dật không đúng, ngược lại càng thêm dụng tâm mà khen. Hai người cứ kẻ tới ta đi, thẳng đem Thì Dật khen lên tới trên trời không còn thấy đất. Tô Nhược đứng ở một bên, Thì Dật cao lớn che lại hơn phân nửa thân ảnh cô, chỉ lộ ra nửa thân thể nhỏ bé. Cô cúi đầu, lông mi nồng đậm vểnh lên nháy nháy, từ phía sau nhìn Thì Dật bởi vì xấu hổ mà lỗ tai ửng đỏ, luôn cảm thấy... Muốn cười.


"Cha." Thì Dật bất đắc dĩ kêu một tiếng, "Liên hoan."


Cha Thì cùng quản lý lúc này đã giao lưu lẫn nhau nuôi đứa bé tâm đắc thế nào, con trai mình trung nhị kỳ (trung nhị bệnh) khiến mà đau đầu, hai người có chút cùng chung chí hướng.


Lúc này lời nói bị Thì Dật đánh gãy, đặc biệt không khách khí hướng cha mình trừng mắt một cái, một bộ lão ngoan đồng, hoàn toàn không ôn nhuận nho nhã trước đó.


" Chuyện chúng ta vừa mới nói con đều đã nghe, đừng đóng phim nữa, con trở về thừa kế gia sản cho cha." Cha Thì dương dương đắc ý uy hiếp nói.


Thì Dật chần chờ hai giây, chậm rãi nói: "Cha."


"Ân? Chuyện gì?"


"Giấc mơ của con là ca hát ra đĩa nhạc, cùng đóng phim không liên quan."


Cha Thì: "..." Đồ giày thối này, còn quậy phá như thế sao?


Đám người vây xem: "..." Hiện tại không phấn đấu cho tốt, sẽ phải về nhà thừa kế gia sản hàng tỷ, chuyện bi thống, đau khổ như thế, làm ơn hãy để cho bọn họ tới a! Bọn họ có thể chịu được.


"Thì Dật tiên sinh ca hát êm tai, hiện tại có rất nhiều fan, công ty chúng tôi nam8 nay đang chuẩn bị ra đĩa nhạc, tôi cảm thấy Thì Dật tiên sinh rất tốt." 


Quản lý không chút hoang mang đem câu chuyện tiếp nhận, ngược lại còn hỏi người đứng phía sau, "Mọi người thấy đúng không?"


"Đó là dĩ nhiên."


"Kỳ thật tôi cũng là fan của Thì Dật tiên sinh."


"Tôi cũng cảm thấy rất tốt." ... Một tràng tiếng phụ họa vang lên, trước kia bọn họ vì tranh tài nguyên còn náo động đến mặt đỏ tới mang tai, lúc này trăm miệng một lời cảm thấy Thì Dật có thể đảm đương chức trách to lớn này, sáu tháng cuối năm đĩa nhạc trừ hắn ra còn có thể là ai khác. Đây chính là thế lực, có nhân mạch tốt.


Thì Dật cùng Tô Nhược cũng không phải Mary Sue trong phim thần tượng não tàn, rõ ràng có tài nguyên tốt, còn muốn cự tuyệt, nói cái gì cái này không đúng, đối với những khác người không công bằng, quả thực chính là trò cười.


Mỗi người từ khi sinh ra một khắc kia trở đi, đã không hề tồn tại công bằng. Ở thâm sơn cùng cốc sinh ra đứa bé, cùng lúc đó ở giàu có cũng sinh ra một đứa. Hai cái điểm xuất phát này đã không giống nhau, về sau nhân sinh cũng sẽ là ngày đêm khác biệt. Trong vòng giải trí vốn chính là các kiểu leo tìm tài nguyên, chắp nối, bọn họ có sẵn giao thiệp, tự nhiên là muốn dùng.


Thì cha còn sợ Thì Dật bướng bỉnh, đầu tiên là tượng trưng khước từ vài câu, sau đó dưới nhiệt tình của mọi người, 'Cố mà làm' đem tài nguyên cầm hạ thủ.


"Đúng rồi, Thì Dật tiên sinh —— "


"Quản lý anh cứ gọi tôi là Thì Dật đi." Luôn cảm thấy 'Thì Dật tiên sinh' nghe... Là lạ. (cv là Thì tiên sinh nhỏ ^^)


Quản lý do dự một chút, thấy cha Thì không phản bác, nụ cười nhiệt tình nói: "Tôi so cậu lớn tuổi hơn, nếu như cậu không ngại, thì tôi gọi cậu một tiếng tiểu Dật, thế nào?" Nhũ danh mới lộ ra thân thiết a, đại danh nhiều chỉ thêm lạnh nhạt.


"Có thể." Một cái xưng hô mà thôi, Thì Dật không quan tâm.


Cha Thì co rúm khóe miệng: "..." Hắn còn không có gọi qua con trai nhà mình như vậy, lúc này... Đau lòng khó nhịn.


"Ta nhớ tiểu Dật cậu vừa mới vào công ty không bao lâu, người đại diện cũng là người mới, Vạn Giang là người đại diện vương bài của công ty chúng tôi, dưới tay chỉ có một ảnh đế, chờ một lúc đợi hắn tới, hai người các cậu tâm sự?" Hắn nói uyển chuyển, nhưng mọi người ở đây tất cả đều nghe rõ. Chung quanh nhóm nghệ sĩ nhỏ nghe lén, nghe vậy đáy mắt cực kỳ hâm mộ.


Vạn Giang năm nay 30 tuổi, ở giới giải trí lăn lộn rất nhiều năm, trong tay tài nguyên nhiều, người được hắn mang qua, kém cỏi nhất cũng là hạng một, cơ bản toàn đều đỏ, vào tay hắn, đại biểu ngày nổi tiếng không xa. Một người đại diện tốt, có thể tạo được tác dụng mang tính quyết định.


Bị ở trước mặt đào góc tường Tô Nhược: "..." Tâm tình phức tạp.


"Không cần." Thì Dật không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Tôi đối với người đại diện hiện tại rất hài lòng." 


Hắn vừa nói chuyện, một bên tránh ra, đem Tô Nhược hiện ra trước mặt mọi người, mặc áo sơ mi trắng váy màu lam, phía dưới giẫm lên một đôi giày cao gót mũi nhọn, hai chân trắng nõn mượt mà, một đôi mắt mèo như có tinh quang chiếu xuống, rực rỡ mê người, duới mặt trời môi son màu vỏ quýt lộ ra mười phần nhẹ nhàng khoan khoái, vì cô tăng thêm mấy phần diễm lệ.


"Đây là...Nghệ sĩ của công ty sao?" Quản lý nhìn mắt ngây người, kìm lòng không được nói. Không nên a! Điều kiện bề ngoài tốt như vậy, xem như đẩy ra làm bình hoa, cũng nên lửa a!


"Chào quản lý, tôi là người đại diện cua3 Thì Dật, tôi họ Tô, tên đầy đủ là Tô Nhược, đây là danh thiếp của tôi." Tô Nhược cười nói tự nhiên, khí chất nhu hòa, hết lần này tới lần khác cả người lộ ra gọn gàng, dù cho nói kính ngữ, cũng không chút nào rơi xuống hạ phong.


"Chào cô" Quản lý lấy lại tinh thần, xấu hổ tiếp nhận danh thiếp, tiện thể đưa danh thiếp của mình như quà đáp lễ, hắn nhìn Thì Dật ánh mắt nóng bỏng kia, lại xem xét đánh giá Tô Nhược gương mặt tinh xảo kiều mị, luôn cảm thấy... Mình có vẻ như phát hiện một bí mật lớn. Y, việc nhà của boss, hắn coi như mắt mù, không nhìn tốt.


Thì cha là một người khôn khéo, Thì Dật laị không thèm che giấu tình cảm chút nào, nên hắn liếc mắt một cái là thấy ngay. "Tôi nhìn dáng vẻ Tô tiểu thư cô mới 21,22, lại là người đại diện, tôi lần đầu tiên còn tưởng rằng cô là nghệ sĩ đâu, thật sự là tuổi trẻ tài cao a." Cha Thì đột nhiên xen vào, mang theo thăm dò mà hỏi.


Tô Nhược cười cười: "Thì tổng quá khen, kỳ thật ta năm nay đã 25, không nhỏ." Cha Thì tính một cái, con trai nhà hắn năm nay mười chín, nói cách khác hai người chênh lệch sáu tuổi. Ở độ tuổi này kém... Nói lớn cũng không phải rất lớn, nhưng nói nhỏ, cũng không nhỏ, tóm lại có điểm là lạ.


"Ơ! Đều 25 a! Hoàn toàn nhìn không ra." Cha Thì vui vẻ khen vài câu, lời nói xoay chuyển, nói: "Không biết Tô tiểu thư có gia đình hay chưa a? Trong tay của tôi có mấy thanh niên độc thân không tệ, tuổi tác cũng tương tự cô, có thể giới thiệu cho cô a!" Tô Nhược há hốc mồm, còn không kịp nói chuyện. 


Thì Dật tựa như là mèo bị dẫm đuôi, lông mao toàn thân đều muốn nổ: "Tô Nhược làm việc bận rộn, không quen bạn trai suông, cha nếu là nhàn đến phát chán, có thể đưa mẹ ra ngoài hưởng tuần trăng mật tốt." Cha Thì tức đến đau bụng, hắn làm những chuyện này, còn không phải là vì cái thằng ranh con này.


Hảo tâm bị xem như lòng lang dạ thú, Cha Thì cũng rất không vui, mặt lập tức bình tĩnh lại, hầm hừ nói: "Chúng ta ở đây cũng chậm trễ đã lâu, bây giờ đi ăn cơm."


"Được rồi, Thì tiên sinh." Buổi giao lưu này, tổng cộng bất quá tầm mười phút. Nhưng người ở chỗ này, trừ Tô Nhược cùng cha con Thì gia bên ngoài, còn lại đám người nhận kích thích quá lớn, đều có dáng vẻ tinh thần hoảng hốt. Trong đó Yến Vũ cùng Lâm Văn Bân nhận kích thích lớn nhất, Lâm Văn Bân hành trình bận bịu, lần này tới tham gia tụ hội, là cuối cùng mới tới được, Yến Vũ không rảnh tìm Tô Nhược phiền phức.


Trên đài lúc nói chuyện, cô trong đầu đều là đợi lát nữa như thế nào để quản lý Thái đi tìm Tô Nhược gây phiền phức, tốt nhất là có thể làm cho Tô Nhược khóc sướt mướt rời khỏi, về sau cũng không dám trở lại giới giải trí. Cô càng nghĩ, trong lòng liền càng vặn vẹo, giống như đã thấy bộ dáng bi thảm của Tô Nhược.


Thẳng đến tiếng đám người kinh hô vang lên, Yến Vũ mới lấy lại tinh thần, nghe bên kia đối thoại, cả người đều không tốt. 


Tại sao có thể như vậy? Thì Dật lại là con trai lớn của ông chủ, kia Tô Nhược thân là người hắn thích, làm gì có kẻ nào không có mắt dám đi động Tô Nhược, đây không phải rõ ràng muốn chết sao? Yến Vũ lần này hổng liên tục, tâm tình Lâm Văn Bân cũng mất, ngơ ngơ ngác ngác đi theo bước chân đám người, trong lòng cực sợ.


Vạn nhất Tô Nhược tới... Trả thù cô thì làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng sợ hãi, Yến Vũ bước chân cũng càng ngày càng chậm, dần dần bị mọi người hưng phấn vung đến lọt lại cuối cùng .

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện