Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo Chương 62: Kim bài người đại diện (2)





Edit: Quỳnh Thiên


Tô Nhược trong tay, hết thảy có ba nghệ sĩ. Theo thứ tự là nam soái ca ngôi sao nhỏ tuổi, thiếu nữ bất lương mười tám tuổi bỏ học , cùng cô nàng dựa vào bạo nhũ bán thịt (khoe ngực) tuyến mười tám. Tóm lại, liền tạm thời mà nói, không có một cái có thể coi được.


Lần này tiết mục chương trình, muốn chơi các loại trò chơi, phương diện thể lực sẽ tiêu hao khá lớn, Tô Nhược quyết định để hình nam soái ca bên trên, còn làm cho hắn một thân thể cường tráng, tác phong nam nghệ sĩ ngây thơ.


Sau khi tin tức truyền ra, hai vị khác không phục lắm tìm tới. Thiếu nữ bất lương nhuộm một đầu đỏ hồng, trang điểm cầu kì, trên thân mang theo một đống đồ chơi nhỏ sáng lấp lánh, cô quệt mồm, đặc biệt khó chịu nói: "Mọi người danh tiếng đều như nhau, dựa vào cái gì để hắn lên a? Tôi nói người đại diện, cô sẽ không coi trọng hắn đi?"


Bán thịt tiểu tỷ tỷ hơi bình tĩnh một chút, phía sau cắm đao: "Nhược Nhược, người ta cũng rất muốn đi lên mà ~ ~ " Nam nghệ sĩ duy nhất xấu hổ đứng ở một bên, không dám chen vào nói.


"Các người đi?" Tô Nhược một bên nhanh chóng liếc nhìn văn kiện trong tay, một bên khinh bỉ nhìn hai người một chút, không khách khí chút nào nói: "Hai người các người chính là hố đen, đua theo phong trào, đem trang sức đều tháo xuống cho tôi, quá xấu."


"Mộ Băng Lâm quần áo của cô mặc, quá mức bại lộ, sẽ chỉ làm người cảm thấy rất LOW*." Hai người sắc mặt trong nháy mắt liền khó coi.


Low*: thấp, hèn...


Tô Nhược tiện tay ném kịch bản cho Thịnh Lấy Đông: "Một nhân vật nhỏ, thiếu nữ bất lương thời kì phản nghịch, đem đổi cách trang điểm một chút, có thể bản sắc biểu diễn." 


Kịch bản chỉ có vài trang hơi mỏng, Thịnh Lấy Đông nhìn tên, ánh mắt liền sáng lên, kinh hỉ nói: "Cái này là kịch luân lý gia đình công ty gần nhất đang tranh, tôi đi chẳng lẽ có thể nhìn thấy ảnh đế, quá tốt rồi." Được chỗ tốt, tiểu cô nương một mặt ý cười, Tô Nhược nói lời cũng không để ý.


Mộ Băng Lâm không cam tâm, quệt miệng u oán nói: "Hai người bọn họ đều có tài nguyên rồi? Vậy tôi đây này?" 


Đưa đến trong tay Tô Nhược phần lớn tài nguyên chẳng ra sao cả, đều là một chút pháo hôi Giáp Ất Bính, chỉ có thể bên trong người lùn chọn người cao, trước để bọn họ đi bôn ba, miễn cho quá nhàn, ngược lại xảy ra phiền toái, từ đó chọn lấy một nhân vật nhỏ cho Mộ Băng Lâm, đối phương gặp, mặc dù có chút không vừa ý, lại cũng không dám nhiều lời.


Bên trong tài nguyên ba người, không thể nghi ngờ là tiết mục tốt nhất, Mộ Băng Lâm kém cỏi nhất. Không có cách, vật trong tay một chút. như vậy Chỉ là một tiết mục trù hoạch, liền để Tô Nhược bận rộn hồi lâu, cái này một lát, cô lại không thể lập tức lại biến ra một cái, vuốt cái trán, dặn dò vài câu, để bọn họ đi đoàn làm phim điệu thấp làm người, đừng gây chuyện về sau, liền phất phất tay, đều đem bọn họ xin ra ngoài.


Thân là một người mới, Tô Nhược không thể nghi ngờ là làm ra sắc(?). Ở cùng một đám người tiến vào bên trong, những người còn lại còn luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải, cô đã lôi lệ phong hành cho mình làm ra tài nguyên, tiện thể dựa vào trù hoạch tống nghệ, thỉnh thoảng cùng những đồng nghiệp khác tâm sự.


Ưu nhã ôn hòa nữ nhân, mặc áo sơ mi trắng cùng váy, cười một tiếng đều có thể đẹp như tranh. Trừ một số người bên ngoài, tất cả mọi người rất thích cái nhân viên mới này.


Tô Nhược kiến thức rộng, trong đầu có hạt nhân cứng rắn, mặc kệ những người còn lại nói cái gì, đều có thể thoả đáng đem lời đầu đón lấy, đồng thời mở rộng phân tích, còn giúp bộ trù hoạch sửa chữa văn án, để quản lí chi nhánh nhiều lần tiếc hận, cảm thấy cô đi làm người đại diện, quá lãng phí.


Ba người thủ hạ toàn bộ phân phối ra, Tô Nhược liền nghĩ đào móc người mới. Cô đi quan sát thực tập sinh tập luyện mới gia nhập công ty một chút, phần lớn đều đúng quy củ, không có cái điểm sáng, đến mức chọn lựa vài ngày, đều không nhìn trúng, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.


Thế giới này, muốn đánh bại nữ chính. Một vị nghệ nhân có tiềm lực làm cự tinh siêu cấp nhất định thể thiếu. Thời điểm tháng mười, Tô Nhược nhận được tiền lương đầu tiên ở cái thế giới này, bởi vì nguyên nhân trù hoạch án, nhiều hơn một phần tiền thưởng phong phú, không do dự nữa, cô thu dọn đồ đạc từ nơi này dời ra ngoài, mặt khác thuê cái một phòng ngủ một phòng khách nhỏ ở chung cư.


Là ban đêm. Thời điểm phần lớn mọi người đã ngủ say, một ít địa phương so với ban ngày còn náo nhiệt, trong quán bar ánh đèn tránh đến tránh đi, giữa sàn nhảy nam nữ trẻ tuổi, giãy dụa thân thể, mặt mày mơ màng. Tô Nhược ngồi ở bên quầy bar, trong tay bưng một chén rượu nhỏ màu lam, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.


"Thật vất vả tới nơi này, mà vẫn ngồi như vậy, đứng dậy nào nha." Bên cạnh thân nữ nhân mặc màu đen giày đinh, tóc bên phải thắt ba bím tóc, trên lỗ tai xỏ một loạt bông tai, cười hi hi ha ha. "Không được, tuổi tác đã cao, bất động."


Tô Nhược lắc đầu. "A a! ! Ngậm miệng, không cho phép cậu nói như vậy, tớ và cậu bằng tuổi, vĩnh viễn là mười tám tuổi thanh xuân tịnh lệ." Nữ nhân biểu thị rất ai oán.


Tô Nhược nhún nhún vai, không nói gì. Vị này chính là khuê mật của nguyên chủ giao tình không tệ, bởi vì chuyện nam chính, nguyên chủ đồi phế khó chịu, từ khi làm việc cũng không có liên lạc với cô, hay là đối phương chủ động tới gõ Tô Nhược, hai người lúc này mới hẹn ở quán bar này.


"Nghe nói cậu đi làm người đại diện rồi?"


"Ân? Làm sao? Muốn giới thiệu tài nguyên cho tớ?" Tô Nhược trả lời.


"Đó là dĩ nhiên, chúng ta là quan hệ như thế nào, chị em tốt đỉnh thiên lập địa, tớ nhất định phải giúp cậu a!" Cô gái nháy mắt ra hiệu, ở bên trong ánh mắt nghi hoặc của Tô Nhược, mang theo chút kiêu ngạo nói: "Tớ trước đó viết một quyển tiểu thuyết muốn dựng thành phim truyền hình , bên kia mời tớ đi làm biên kịch, tớ có thể đề cử cái nhân vật cho cậu nha."


Tô Nhược nháy mắt mấy cái: "Đây thật là một tin tức tốt."


"Nói đi, cậu định làm sao cám ơn tớ?"


"Ngày hôm nay cậu cứ việc uống, tiền có tớ chống đỡ, uống say tớ đưa cậu về nhà, tuyệt đối không để cậu ngủ ngoài đường." Tô Nhược vung tay lên, hào sảng nói.


"Nhược Nhược cậu là nhất." Cô gái uống một hớp rượu lớn, nhìn sàn nhảy cách đó không xa, liên tục dò hỏi: "Cậu không đi qua chơi, vậy tớ đi."


"Đi đi." Đại khái là thật lâu không có ra cửa, cô gái ngày hôm nay chơi đặc biệt này, thời gian chậm rãi tới mười hai giờ, trên sàn nhảy hát khàn cả giọng dàn nhạc theo thứ tự xuống đài, nhân viên công tác mới lại đi lên lần nữa. So với trước đó, lần này đơn giản nhiều. Chỉ có một người.


Người kia tuổi tác ước chừng không lớn, mặc áo khoác da, tóc chia ba bảy đến sau tai, cặp mắt đào hoa phong lưu tùy ý, mũi rất cao, môi mỏng bạc tình, mặt mày mang theo một cỗ hương vị phóng đãng không kiềm chế được.


Trong quán bar hiển nhiên có không ít người biết hắn, nhiệt liệt hô hào tên của hắn. "Jack! Jack! Jack!" Thật sự là cái tên đủ phổ biến dễ hiểu Jack. 


Tô Nhược hứng thú nhìn hắn chằm chằm, trong lòng có chút ý động, không nói những cái khác, riêng bề ngoài xuất sắc này, khí chất, cho dù chỉ là bình hoa, chắc hẳn cũng có người nguyện ý tính tiền. Hắn vừa lên tiếng nói, trong quán bar không khí lập tức liền đổi hướng.


Lực thanh âm của hắn bộc phát cực mạnh, âm vực rộng, có lẽ là học qua, nửa chừng cũng chưa từng xuất hiện tình huống thở gấp. Không ít cô gái ăn mặc rất ít, hướng trên sàn nhảy liếc mắt đưa tình, làm càn nói lời tâm tình. Nhưng thanh niên trên đài toàn bộ hành trình đều bất vi sở động, tự mình ca hát, một ánh mắt cũng chẳng muốn vứt cho phía dưới.


Bộ dạng cao ngạo lại tự tin này, đủ để đám người càng điên cuồng hơn. Tô Nhược một mực ngồi ở dưới đài, đánh giá hắn, tính toán nên như thế nào đem hắn thu vào tay. Người này sẽ hot, Jack mười hai giờ lên đài, lúc trời vừa rạng sáng, liền đi xuống, lại dàn nhạc đổi mới. Tô Nhược chú ý tới hắn đi hướng hậu trường, muốn qua, nhưng bị bảo an ngăn lại.


Tô Nhược từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình: "Chào anh, tôi là người đại diện Tinh Nhuệ, đối với Jack rất có hứng thú..."


"Đừng nói bậy, đi đi đi." Bảo an nhìn cũng không nhìn muốn đuổi người. Tô Nhược ở trong lòng thầm thở dài một hơi, vung tóc dài lên, môi đỏ hơi câu, xinh đẹp đá mắt mèo để mặt của mình lộ ra càng nhỏ hơn: "Không thể dàn xếp một chút sao? Cũng chỉ có một người là tôi đi vào a ~ "


Bảo an khuôn mặt đỏ lên: "Cái này. . ."


"Xin nhờ mà~ người ta chỉ là muốn kí tên thôi." Cô nháy mắt mấy cái, tiếng nói mềm làm nũng. Bên này bất quá là quán bar hạng hai, quản không nghiêm, bình thường cũng có khách muốn đến trong hậu trường. Bảo an do dự một chút, tránh ra: "Vậy cô mau vào đi, không cho phép chạy loạn, mau nhanh ra đây."


"Tốt nha! Cảm ơn tiểu ca ca." Tình huống hậu trường tương đối lộn xộn, có không ít người ở bên trong, Tô Nhược vừa vào, liền nhận không ít ánh mắt của đám người, còn có người hỏi cô là ca sĩ mới tới sao? Cô lắc đầu, ở bên trong một góc vắng vẻ tìm được Jack vừa mới xuống đài. Hắn đang tại thu dọn đồ đạc, nếu như Tô Nhược đến muộn một chút, có lẽ đã đi.


"Chào anh." Cô đi qua chào hỏi.


Hắn cũng không ngẩng đầu lên: "Không hẹn hò, không bán thân, không có hứng thú cảm ơn."


Tô Nhược nghe vậy sững sờ, nhiều thêm một chút hứng thú nói: "Làm sao anh biết là tôi tới tìm anh, vạn nhất tôi là nhân viên công tác trong quán bar, chỉ là muốn bắt chuyện với anh thì sao."


"Lúc vừa mới trên đài, tôi nhìn thấy cô."


"Đây thật là duyên phận." Jack không nói lời nào, hiển nhiên là đối với Tô Nhược không có hứng thú.


Một nhân viên khác trong dàn nhạc cười hi hi ha ha, trêu ghẹo Jack có phải là tăng lữ, suốt ngày thanh tâm quả dục, thân thể có vấn đề. Tô Nhược từ trong túi rút ra một tấm danh thiếp: "Tôi là người đại diện Tinh Nhuệ, không biết anh có hứng thú trở thành minh tinh hay không." Vừa mới nói xong, đám người vừa mới ồn ào lập tức lặng câm.


Đều ước ao ghen tị nhìn chằm chằm hắn. Jack ngẩng đầu, lần thứ nhất dùng con mắt nhìn Tô Nhược, do dự một chút, nhỏ giọng mở miệng nói: "Đi ca hát sao?"


"Không." Tô Nhược lắc đầu, "Hiện hát là ngành nghề kinh tế đình trệ, rất khó ra mặt, tôi muốn làm minh tinh, đi diễn kịch, đóng phim truyền hình, ngoại hình của anh rất tốt, nhất định rất nhanh có thể hot lên." Jack nghe vậy, lại lần nữa cúi đầu xuống, thanh âm khôi phục lãnh đạm: "Không hứng thú."


"Nhưng là, về sau anh nổi danh, công ty có lẽ sẽ cho anh ra đĩa nhạc." Tô Nhược không nhanh không chậm bổ sung: "Thanh âm của anh rất êm tai, ca hát cũng rất tuyệt, một mực ngốc ở cái địa phương này, chỉ mai một thiên phú của anh."


Jack: "... Chỉ là có lẽ mà thôi."


"Nhưng anh đóng phim có tiền, cũng có thể tự mình làm ra a!" Tô Nhược trên dưới dò xét một vòng, quần áo trên người hắn đều là giá rẻ không có hiệu, "Tình huống kinh tế của cậu, có vẻ như không tốt lắm, nếu cậu đồng ý, cũng có thể cải thiện sinh hoạt tốt một chút." Jack do dự một chút, thu hồi danh thiếp: "Tôi sẽ suy nghĩ."


"Hoan nghênh cậu tùy thời liên hệ với tôi." Tô Nhược cười cười.


Chỉ cần có hứng thú là tốt rồi, cô nhất định sẽ đem trong tay người chơi tới đổ. Jack lễ phép hướng Tô Nhược gật đầu, đem đồ thu thập tốt, chuẩn bị về nhà. Mà Tô Nhược thì trong quán bar, đem khuê mật uống đến say như chết ôm lên, kéo lấy đi ra ngoài, thật vừa đúng lúc, vừa vặn đụng phải Jack đang chờ xe.


Thiên: Cả bộ, chỗ nào m.n đọc thấy khó hiểu, hoặc ko sửa, để y như cv... thì là vì cả edit cũng ko biết luôn  (=_=)  e hèm xl mn

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện