Kim Tiền Bang Chương 58

CHƯƠNG 58

Lần này Tiền Tiểu Phi nghe thật cẩn thận, nhờ đó mới có thể loại bỏ khả năng người dưới giếng là Sadako (ai chưa biết thì thỉnh xem The Ring nhé). Thứ nhất, giọng nói của Sadako không thể nghe già như vậy, thứ hai, Sadako nói tiếng Nhật, không nói tiếng Trung.

Nghĩ nghĩ, Tiền Tiểu Phi đánh bạo hỏi lại: “Ngươi là ai?”

Từ dưới giếng lập tức có tiếng người vọng lên: “Viện tử này hoang phế nhiều năm, tại sao bây giờ lại có người ở? Sư phụ của ngươi là ai?”

“Triệu thần thủ!” Tiền Tiểu Phi không hề nghĩ ngợi, lập tức đáo.

“Triệu thần thủ?” Người dưới giếng yên lặng một hồi, sau đó lại nói: “Người này xuất hiện từ khi nào ta? Hơn nữa pháp danh này nghe thế nào cũng giống đệ tử tục gia?”

Ngất! Trong chùa đường nhiên không có người này! Tiền Tiểu Phi trợn trắng mắt, đây là sư phụ của hắn ở thời hiện đại, mười năm liền dạy hắn cách móc túi a.

Bất quá nghe khẩu khí của người trong giếng, xem ra là người trong chùa. Nhưng tại sao người của chùa lại rơi vào trong này được? “Ta là Tiền Tiểu Phi, không phải người trong Tích Thiện Tự. Ngươi là ai?” Nếu muốn biết tên người khác, trước hết phải nói tên mình, cho nên Tiền Tiểu Phi rất thức thời nói luôn tình trạng hiện tại của mình, “Ta là bị lão… Ân… Trụ trì Pháp Giới mời tới đây làm khách!” Tiền Tiểu Phi cố ý nhấn mạnh chữ “mời”.

Không ngờ người trong giếng lại vui vẻ cười, tiếc là giọng cười của lão hòa thượng này quả thật không êm tai chút nào: “Nguyên lai là Kim Tiền Bang Bang chủ đang làm mưa làm gió trên giang hồ. Pháp Giới… cuối cùng vẫn xuất thủ sao.”

Nhất thời, Tiền Tiểu Phi không hiểu người trong giếng muốn nói gì, bởi vậy hắn liền hỏi lại: “Ngươi là ai a? Vì sao lại rơi vào giếng?”

“Bần tăng Viên Tịch.” Thanh âm trầm trầm truyền lên.

Viên Tịch? Tiền Tiểu Phi cảm thấy cái tên này quen quen, suy nghĩ n lâu mới nhớ ra tên này từng được Không Vô nhắc tới.

“Chẳng lẽ ngươi là tiền nhiệm trụ trì đã mất tích nhiều năm?”

“Đúng là bần tăng. Bất quá nói mất tích là sai rồi, nơi này chính là chỗ bần tăng tự lựa chọn.”

“Nghĩa là sao?” Tiền Tiểu Phi không hiểu. Chẳng lẽ là tình thế bức bách?

“Phật viết, hết thảy đều là nhân quả. Chuyện này kể ra thì thật dài, thí chủ nếu muốn có thể xuống đây nghe bần tăng nói từ đầu.”

Gì?! Tiền Tiểu Phi nghe xong, cằm suýt nữa rơi xuống giếng: “Xuống xong khỏi lên luôn a.”

“Lời này của thí chủ lại không đúng nữa, nếu bần tăng mời thí chủ xuống giếng, tất cả cách đưa thí chủ ra ngoài.” Lão hòa thượng rất tự tin.

“Ta không tin.” Tiền Tiểu Phi chém đinh chặt sát, “Nếu ngươi có thể đưa ta lên, vậy việc gì phải ở dưới đó lâu vậy?”

“Ngươi cho là lão nạp không thể lên sao? Không phải. Không phải không lên, mà thời cơ chưa tới thôi.”

“Có phải hòa thượng tên nào cũng thích nói mấy thứ mơ mơ hồ hồ này để giữ thể diện không?” Tiền Tiểu Phi vẫn là không tin.

“Thí chủ, người xuất gia không nói dối, lão nạp nói được nhất định làm được.” Giọng nói lại vang lên, “Không tin ngươi hãy nhìn vào mắt lão nạp. Ánh mắt không thể lừa người được.”

Tiền Tiểu Phi nghe vậy nhìn nhìn xuống dưới. Một mảnh tối đen.

“Ánh mắt của ngươi có phải đục ngầu không vậy, một tia sáng cũng không thấy.” Tiền Tiểu Phi phát hiện không biết từ bao giờ mình đã học được kiểu mỉa mai người khác của Kim Hàn.

“Khụ, khụ, lão nạp vì sao ở đây nhiều năm như vậy, ngươi hãy cẩn thận nghe hết đã.” Hòa thượng thản nhiên coi lời mỉa mai của Tiền Tiểu Phi như không có, bắt đầu kể thiên huyết lệ sử bi thống của mình.

“Lão nạp năm đó thừa di huấn của sư tổ, chỉ nhận một thủ hạ đệ tử, hy vọng trong tương lai hắn có thể đem Tích Thiện Tự phát dương quang đại, người này chính là Pháp Giới. Sở dĩ chọn hắn, là bởi vì hắn thông minh lanh lợi, là người có tuệ căn nhất trong số tiểu hòa thượng, bần tăng cơ hồ đem hết y bát truyền cho hắn. Nhưng hắn, ai, từ trong cốt tủy đã có sát khí chứa đọng, đã thành thâm căn cố đế, bần tăng cho hắn thủ hào Pháp Giới, chính là hy vọng hắn giới tham giới sân giới si, vứt bỏ hết thảy tạp niệm mà dốc lòng tu Phật. Ai ngờ một lần đại hội võ lâm cải biến con người. Hắn muốn làm võ lâm minh chủ.”

“Võ lâm minh chủ?” Tiền Tiểu Phi kinh ngạc lên tiếng, quả thật có chức vị này sao!

“Đúng, là võ lâm minh chủ, ngươi nói xem, ngay cả ta cũng không dám hy vọng xa vời đi làm… Ân… Khụ, ý ta là, ý ta là người xuất gia không thể có tham niệm như vậy, cho nên bần tăng mới ngăn cản Pháp Giới…”

Ngất, lão hòa thượng này cũng giỏi lấp liếm thật.

“Ai ngờ hắn lại muốn làm chưởng môn sớm, lợi dụng Tích Thiện Tự để làm chỗ dựa cho giấc mộng xưng bá võ lâm.”

“Vậy nên ngươi bị giam tại đây?” Tiền Tiểu Phi thuận miệng nói.

“Không, đây là do bần tăng tự mình lựa chọn. Nếu phải ngày phòng đêm phòng không thể an tâm tu Phật, chi bằng ta tự mình rời khỏi thị phi. Hai mắt nhắm lại, quanh thân là Phật. Nơi này chính là thánh địa Phật môn của ta a.”

Tiền Tiểu Phi cố gắng bỏ hết định ngữ trạng ngữ bổ ngữ đủ loại chồng chồng chất chất cả chuỗi dài ngoằng, cuối cùng đưa ra kết luận – Hắn sợ mình bị ám toán, cho nên đi trước một bước!

“Công phu của Pháp Giới rất lợi hại, chẳng lẽ không phải do ngươi dạy? Ngươi còn sợ không đánh lại hắn?” Tiền Tiểu Phi hỏi.

“Một thân võ công của hắn không liên quan gì tới lão nạp, là Pháp Giới tự mình vụng trộm luyện thành. Ai, ta mà biến thì hắn làm sao mà luyện nổi! Ta còn không trăm phương nghìn kế phá đám… Ân…Ý là ta người trong Phật môn không cần dùng võ công, chỉ cần mấy cuốn kinh Phật là đủ.”

Tiền Tiểu Phi bó tay nói: “Ngươi ở trong giếng lâu như vậy, tại sao lại biết ta?” Tiền Tiểu Phi nghĩ nghĩ, ngay lúc vừa gặp hòa thượng đã biết tới Kim Tiền Bang.

“Phật tri vạn vật, động tất trần thế. Mấy cơn sóng gió nho nhỏ trên giang hồ làm sao tránh được đôi mắt Phật.”

Đấy, lại nữa! Tiền Tiểu Phi bất lực luôn.

“Vậy ngươi ở đây nhiều năm như vậy, không cơm không nước, sống kiểu gì a?”

“Phật tại tâm trung, ngã thân bất tử.”

Tiền Tiểu Phi quyết định câm nín và té khẩn, một là hắn không có hứng thú với ‘bí mật Tích Thiện Tự’ (cái này có mỗi anh Trịnh Ngân Tử thích thôi), hai là nói chuyện với cái tên trụ trì quái gở này… mệt quá. Cứ tiếp nữa coi chừng mình cùng hắn đều tâm thần cả đám luôn không chừng.

Đang muốn bước đi, trong giếng lại truyền ra tiếng nói: “Muốn ra ngoài, ta có thể giúp.”

“Thật sao?” Tiền Tiểu Phi vẫn rất rất rất rất hoài nghi lời lão hòa thượng này.

Người dưới giếng chưa trả lời, cửa viện tử đã mở ra. Nguyên lai là Pháp Giới nghe thấy hắn đã tỉnh lại, liền vội vôi vàng vàng chạy tới.

Nhanh chóng vào phòng, Tiền Tiểu Phi giả vờ như chưa có chuyện gì. Tiếp theo lại là một vòng đấu trí.

Ban đêm, Tiền Tiểu Phi nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Viên Tịch, cái tên hòa thượng kỳ quặc này có đáng tin không? Nếu hắn có thể cứu mình ra, tại sao lại phải một mình ở dưới giếng lâu như vậy? Nhưng trừ hắn ra, mình tựa hồ không có hy vọng gì. Huống hồ…

Đang nghĩ tới chuyện lão hòa thượng, Tiền Tiểu Phi chợt cảm thấy không khí khác thường. Có người! Cũng không phải là cảm giác của hắn linh mẫn [cái đó là độc quyền của đại hiệp võ công cao cường thôi], mà vì trong không khí tràn ngập một mùi nhàn nhạt vốn không thuộc về nơi đây.

Tiền Tiểu Phi rón ra rón rén châm đèn, cả phòng sáng lên. Hắn nhanh chóng liếc quanh bốn phía, phát hiện ra ở phía đông bắc có một người! Chẳng lẽ là trộm?!

Người này mặc hắc y, xem dáng người có lẽ là một nữ nhân. Nhưng… Trong phòng giờ đèn đuốc sáng trưng, mà người này hành động như đúng rồi, hoàn toàn không thèm quan tâm. Chẳng lẽ lại là một người mù?

Tiền Tiểu Phi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nhìn. Nữ nhân thuần thục dùng công cụ khoét tường, chẳng bao lâu đã lấy được một viên gạch ra. Bên trong khối gạch là một khoảng rỗng, nữ nhân sờ soạng một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một khối ngọc bội, cất vào trong người.

Tiền Tiểu Phi giờ đã chắc chắn, thị lực của người này rất rất bình thường, bởi vì động tác khoét tường vừa rồi thật vô cùng lưu loát.

Hắc y nhân nhanh chóng đứng dậy, khiến cho Tiền Tiểu Phi giật mình một cái. Tiếp theo đó, nữ nhân chậm rãi xoay người, nhờ đó hắn mới có thể thấy mặt nàng, hoặc nói đúng hơn là miếng vải che mặt của nàng!

Ánh mắt nữ nhân thản nhiên lướt qua Tiền Tiểu Phi, không thèm dừng lại, thái độ tự nhiên như thể Tiền Tiểu Phi là người vô hình. Tiền Tiểu Phi nhìn nàng chậm rãi đi qua mặt mình, bước ra cửa, rốt cuộc không nhịn được.

Hắn chạy tới cản đường nữ nhân, nói: “Ngươi vừa rồi… là trộm đồ, đúng không?”

Nữ tử nghiêng đầu không đáp, thần thái tựa hồ như muốn nói “Ta trộm thì sao?”

“Này, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trước mắt mọi người… Ân… Trước mắt ta, ngươi có phải là quá tự nhiên rồi không?” Tiền Tiểu Phi nhíu mày, chưa từng gặp tên trộm nào lớn mật như vậy a.

Không ngờ nữ tử lại cười khẩy: “Nếu có khả năng, ta rất muốn coi như ngươi không tồn tại.”

Từ đã! Giọng nói này… Tiền Tiểu Phi tin chắc mình không nghe lầm! Nữ nhân này là Diệu Không Không!

Bất quá không đợi hắn mở miệng, nữ nhân đã tiếp tục bước đi. Tiền Tiểu Phi vội vàng ngăn lại: “Uy, ngươi thấy ta bị nhốt thế này mà không hỗ trợ gì sao?” Làm hắn tưởng mình biến thành người vô hình rồi chứ.

“Ta thấy ngươi sống thư thả đó chứ, không có gì cần người khác hỗ trợ a.” Diệu Không Không bày ra vẻ mặt xem trò, “Ta tới nơi này để trộm Bàn Long Bội, ngươi chết hay sống liên can gì đâu.”

“Này này!” Tiền Tiểu Phi vội vàng nói, “Ta chết rồi chẳng phải ngươi hết đối thủ sao? Đến lúc đó ngươi tìm ai phân cao thấp?” Bây giờ bảo mệnh là quan trọng nhất, Tiền Tiểu Phi thà chịu nửa đời sau dây dưa với Diệu Không Không còn hơn ngỏm rục xương ở đây.

Ai ngờ nữ nhân lại nói: “Loại như ngươi toàn dùng mấy thứ thủ đoạn bẩn thỉu thì chết đi cũng tốt!”

Sách, Tiền Tiểu Phi bây giờ mới biết rõ sự khủng bố của nữ nhân khi oán hận.

Nhưng hắn nào có thể bỏ cuộc được, cơ hội khó lắm mới có, vì thế hắn vội vàng giơ cổ tay tới trước mặt nữ nhân.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, sẹo cùng miệng vết thương chằng chịt làm nữ nhân nhíu mày. Tiền Tiểu Phi mừng thầm, xem ra nữ nhân lúc nào cũng giàu lòng thương người đi.

“Vết thương như vậy trên người ta còn nhiều thật nhiều, bất quá nam nữ hữu biệt, ta không thể cho ngươi coi hết được.” Tiền Tiểu Phi rèn sắt còn nóng luôn, nói, “Xem ta đã thảm tới thế này rồi, ngươi vẫn là không chịu giúp sao?”

Diệu Không Không mím môi, tựa hồ đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Ngươi không biết khinh công, đúng không?”

“Ân.” Tiền Tiểu Phi gật đầu, có dự cảm xấu.

Quả nhiên, Diệu Không Không cười cười: “Vậy đâu thể trách ra. Ngôi chùa này phòng vệ cẩn mật, nếu ngươi không biết khinh công, ta cũng chẳng có cách nào.”

Ô ~~ Tại sao tại sao! Tiền Tiểu Phi khóc thét trong lòng. Nhìn thấy Diệu Không Không sắp đi, hắn thật sự không muốn mất cơ hội tốt như vậy, vội vàng nói: “Không cứu ta cũng được, nhưng giúp ta truyền tin cho Kim Hàn, để hắn tới cứu ta, được không?”

“Này…” Diệu Không Không tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, “Hắn chắc chắn đang ở cùng với tên kia, ta không muốn gặp phiền toái.”

Tiền Tiểu Phi biết “Tên kia” là Trịnh Ngân Tử, vì thế lại vội vàng nói: “Ngươi giúp ta truyền tin, ta nói cho ngươi biết nhược điểm của Trịnh Ngân Tử.”

“Thật sao!” Diệu Không Không lập tức tràn đầy tinh thần.

“Đương nhiên! Ghé tai lại đây…”

Cứ như vậy, Tiền Tiểu Phi cùng Diệu Không Không hoàn thành giao dịch. Tới khi Diệu Không Không rời đi, Tiền Tiểu Phi lại một lần nữa cảm thấy sinh lực trở lại. Thần may mắn đã quay về bên hắn rồi nha. Đầu tiên là Viên Tịch, tiếp theo là Diệu Không Không, xem ra mình quả thật đã đổi vận.

Nói tới Viên Tịch, Tiền Tiểu Phi lại trầm tư. Một hòa thượng lại có thể bí mật sống trong giếng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại thật sự không ăn không uống? Hắn có thể giúp mình ra ngoài không?

Ngày mai lại tìm hắn đi – trước khi lăn ra ngủ, Tiền Tiểu Phi nghĩ như vậy.

Đêm khuya. Giếng hoang.

“Sư phụ, Pháp Từ đưa cơm tới đây.”

“Đồ đệ tử bất hiếu này, sao giờ mới đến! Muốn vi sư đói chết a!”

“Giới luật viện có việc, hơn nữa chẳng phải mười năm nay vẫn vậy có sao đâu…”

“Đó là vì thân thể vi sư cường tráng, bằng không mỗi ngày ăn có một chút như vậy làm sao ta sống được chứ.”

“Phải phải phải…”

“Có lẽ, sau này ngươi sẽ không phiền toái như vậy nữa…”

“Là sao? Chẳng lẽ sư phụ cuối cùng cũng muốn ra khỏi giếng? Ngươi đánh không lại Pháp Giới a!”

“Có nhân rồi sẽ có quả, giờ đã là lúc chấm dứt tất thảy…”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện