Khách Điếm Lão Bản Chương 59: Thiên diện 1

Bởi vì vết thương trên cổ nên Mạc Ly phải ở trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. Trong mấy ngày này, Hàn Tử Tự chăm sóc cho Mạc Ly có thể nói là thật chu đáo, bất luận chuyện lớn chuyện nhỏ đều do một tay hắn lo.Mạc Ly thực sự không hiểu, nhân vật chưởng môn trong ấn tượng của y, không phải công vụ ngập thân bận tối mặt hay sao? Hiện tại xem ra, Hàn môn chủ so với y khi làm khách điếm lão bản còn nhàn rỗi hơn.

Lần thở dài thứ một trăm lẻ một của Mạc Ly trong ngày.Y nhìn thìa thuốc đang được Hàn Tử Tự bón tới: “Hàn Tử Tự, ta bị thương ở cổ, không phải ở tay, ta có thể tự dùng thuốc được…”

Hàn Tử Tự cười: “Ta sủng ngươi, không tốt sao?”

Mạc Ly thực muốn trợn trừng hai mắt, nhưng y hết cách với Hàn Tử Tự rồi, buộc phải mở miệng dùng thìa thuốc đã lơ lửng rất lâu kia.

Mấy ngày liền dùng loại ngưng thương ngọc cao hảo hạng, vết thương liền lại rất nhanh. Da non đã lên, rất ngứa, Mạc Ly đôi khi không nhịn được, bất giác đưa tay gãi. Hàn Tử Tự lại kéo tay y xuống: “Đừng gãi, muốn bị đau thêm vài ngày nữa ư?”

Mạc Ly bất đắc dĩ: “Thật sự ngứa đến khó chịu…”

Hàn Tử Tự suy nghĩ một chút, quay đầu dặn dò hai câu. Thị tỳ nhận lệnh, một lúc sau, liền bưng đến một chậu nước có chứa một khối băng.Hàn Tử Tự lấy khăn nhúng nước lạnh, nhẹ nhàng đắp lên cổ Mạc Ly, “Thế nào, thoải mái hơn không?”

Cảm giác đau ngứa tức khắc tán đi rất nhiều, Mạc Ly nghiễm nhiên thở phào, “Ừm…”

Hàn Tử Tự thay khăn mấy lần, “Thế này cũng chỉ là tạm thời thôi, hiệu quả không lâu lắm.”Lúc này mới bảo hạ nhân mang chậu nước đi. Hàn Tử Tự ngồi lên giường, ôm lấy Mạc Ly, “Sau này, có chuyện gì phải nói cho ta, đừng dày vò bản thân, biết chưa?”

Hàn Tử Tự hôn lên cổ Mạc Ly, ngón tay khẽ di chuyển, nới lỏng đai lưng kia. Chiếc áo rộng thuận thế trượt xuống trên cơ thể Mạc Ly, lộ ra bờ vai trần nhẵn nhụi.Nghe lời vừa nói xong, thân thể Mạc Ly cứng đờ, lập tức vội lấy tay tóm lại chiếc áo đang có xu hướng trượt xuống. Trong lòng có chút hỗn loạn, chẳng lẽ Hàn Tử Tự đã nhìn thấu mánh khóe của y? Mạc Ly không dám đoán bừa nữa, nhưng vẫn giả bộ bực bội: “Đừng nháo, ta…”

Cảm thấy nụ hôn của Hàn Tử Tự đặt lên sống lưng mình, khiến thân thể tê dại một hồi. Có chút sợ hãi chuyện tiếp theo sẽ đến, cơ thể Mạc Ly căng cứng.

Hàn Tử Tự làm như trừng phạt cắn nhẹ vào vai Mạc Ly, “Không cần như lâm đại địch đối với ta thế, thả lòng một chút.”

Mạc Ly bị đau, rên nhỏ mộttiếng.

Tiếng cười khàn khàn của Hàn Tử Tự truyền đến, mãi mới nói: “Ngày mai, đưa ngươi ra ngoài giải sầu được không?”Ngón tay Mạc Ly bị Hàn Tử Tự chộp lấy đùa bỡn.

“Được thì được, nhưng ngươi không sợ Văn Sát…”

Hàn Tử Tự ngắt lời: “Đừng có để kẻ kia làm mất vui.”

Cảm giác được trong giọng nói Hàn Tử Tự có sự tức giận, Mạc Ly nhanh chóng ngậm miệng.

Ngày hôm sau, sáng sớm Mạc Ly tỉnh lại, phát hiện đồ đạc bao phục để xuất hành đã được thu xếp ổn thỏa. Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, y còn chưa kịp phản ứng đã bị Hàn Tử Tự dùng chăn mỏng cuộn lấy ôm lên xe ngựa.

“Nhìn ngươi ngủ thật ngon, không đành gọi dậy, cũng trễ giờ rồi, phải mau mau khởi hành mới được.” Xe ngựachuyển động, Hàn Tử Tự vuốt ve tấm lưng Mạc Ly: “Ngủ thêm một chút nữa đi, đường còn rất xa đó.”

Mạc Ly ngồi dậy, nói: “Không ngủ nữa, chúng ta đi đâu đây?”

Hàn Tử Tự nở nụ cười bí hiểm: “Tới nơi ngươi sẽ biết.”

Đi đường phải một ngày một đêm, mãi khuya mới tới nơi, đoàn người lại đổi thủy lộ.

Hai ngày nay gió sông thổi thật lớn, thuyền lắc lư khá dữ. Không quen đi thuyền nên Mạc Ly hơi say sóng, nhưng vẫn không thích dùng quả mơ chống say.

Hàn Tử Tự nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạc Ly, thật là không nỡ, liền gọi hạ nhân mang dược thiện an thần vào cho y dùng, nhìn y ngủ thiếp đi lần nữa mới an tâm.

Trên đường, Mạc Ly ngủ rất không an ổn, nếu không có Hàn Tử Tự ôm lấy, phỏng chừng vì chòng chành sông nước sẽ khiến y lăn xuống tháp.

Rốt cục cũng qua được một đêm dài, chờ Mạc Ly tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình được Hàn Tử Tự ôm ngồi trên boong thuyền cao. Ánh dương trước mặt tỏa ra thật chói mắt, Mạc Ly vô thức nép vào ***g ngực Hàn Tử Tự. Hắn xoa xoa đầu y:

“Ly Nhi lười biếng của ta, còn không mở mắt xem đây là đâu?” Thanh âm thư thái hoan hỉ không nên lời.

Mạc Ly mới phát hiện mình đang ở một nơi khác, ý thức nhất thời trở lại. Phóng mắt nhìn ra xa, mặt trời mùa hạ đã lên, giữa sông sóng đánh lăn tăn từng phiến. Thủy điểu lướt nhẹtrên mặt sông, mỏ cắp vài ba con cá bé. Chẳng những cỏ lau ven sông tươi tốt, ngay cả hoa sen bên bờ cũng khẽ đung đưa nở trong gió.

Đây chẳng phải cảnh đẹp tuyệt trần theo câu thơ “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng”.

[28: Tạm dịch: Lá sen xanh biếc tiếp nối đến chân trời, hoa sen phản ánh mặt trời khoe dáng hồng đặc biệt.]

“Nơi này là…”

Mạc Ly say sóng cả đêm, đại não nhất thời chưa hồi phục, chỉ ngơ nhác nhìn mỹ cảnh hình như rất quen mà lòng thầm sửng sốt.

“Ly Nhi, trước kia ngươi lúc nào cũng thích ra bến đò ngắm cảnh sông, hôm nay đổi góc độ, không nhận ra ư?”

Nghe Hàn Tử Tự nói xong, Mạc Ly thầm kinh hỉ, “Lẽ nào…”

“Không sai.”

Nhìn theo hướng Hàn Tử Tự chỉ, Mạc Ly đã thấy rõ khung cảnh hết sức quen thuộc, kia là khách điếm cũ kỹ của mình bên bến đò.

Thăm lại chốn xưa, nỗi kích động của Mạc Ly thực khó có thể kìm nén.

Hàn Tử Tự hạ lệnh cho thuyền cập bờ, đỡ Mạc Ly xuống thuyền, “Ngươi đã rời đi rất lâu, có phát hiện nơi này thay đổi không?”

Mạc Ly tham lam hít hà hương sen thơm mát nhàn nhạt trong không khí, “A? Sen? Ta nhớ trước đây không có.”

Hàn Tử Tự cười: “Thích không?”

Mạc Ly nghe xong, giật mình: “Là ngươi cho người trồng?”

Hàn Tử Tự đáp: “Kỳ thật, đem loại sen này cho ngư dân ven bờ là được rồi, họ cũng vui vẻ làm việc, suy cho cùng tới hạ, còn có thể thu hoạch hạt sen và ngó sen, sao không làm?”

Hàn Tử Tự chỉvề phía một cọc gỗ cạnh bến đò, “Nếu ta nhớ không lầm, trước kia, ngươi thích ngồi ở đó nhất?”

Tâm tư đang lơ lửng của Mạc Ly như sực tỉnh vì cái gọi là “trước kia.” Khi đó, mình đã cứu một Sửu Nô nghèo túng, dung nhan thối rữa, hai người lúc rỗi việc ở khách điếm sẽ đến bến đò này ngắm cảnh. Chỉ là khoảng thời gian bình thản đó đã một đi không trở lại rồi. Người đang đứng bên cạnh mình đây, không bao giờ có thể làm một Sửu Nô ngày đó nữa.

Dạo qua chốn cũ, trong lòng Mạc Ly khó tránh chút cảm khái.

Hàn Tử Tự cũng không ngại y miên man suy nghĩ, dẫu sao trong đáy lòng, lúc nào hắn cũng muốn y là chính mình.

Ngồi bên bờ sông hồi lâu, Hàn Tử Tự thấy thái dương đã dần gay gắt, mới kéo Mạc Ly quay lại khách điếm. Dọc đường, chốc chốc Mạc Ly lại ngoảnh đầu lại, tựa hồ như lưu luyến cảnh trì kia.

Hàn Tử Tự cười: “Không cần phải vậy, sau này có cả đống thời gian để ngắm mà.”

Mạc Ly không nhìn vào mắt Hàn Tử Tự, và… cũng không còn quay đầu lại.

Hai người trở lại khách điếm.Khách *** cũ nát cửa đóng chặt, tay kéo bằng sắt vốn bóng loáng do giờ loang lổ kết rỉ.

Hàn Tử Tự đi trước, thay Mạc Ly mở khóa, mở cửa.Khói mùi mốc mục loáng thoáng tỏa ra, Mạc Ly dính chút bụi, ho khan không ngừng. Hàn Tử Tự đẩy y ra ngoài.

“Đồ ngốc, ta vào trước dọn dẹp một chút.” Dứt lời liền đi mất dạng.

Đợi Hàn Tử Tự quay lại trước mặt Mạc Ly, đã thay bộ đồ thô sơ tối màu quen mắt với Mạc Ly, nhanh nhẹn dọn dẹp.

Bộ đồ đenấy nguyên là bộ đồ Sửu Nô thường mặc. Bộ đồ cũ sớm không tìm lại được, còn bộ đồ hiện tại, có lẽ là Hàn Tử Tự dựa vào trí nhớ sai người làm.

Động tác của Hàn Tử Tự rất nhanh, mạng nhện bụi đất trong đại đường của khách điếm đã được dọn sạch. Ánh sáng mạnh mẽ mang theo mùi nắng rọi vào, vừa rồi hẵng còn là một khách điếm tối mù, giờ đã khôi phục lại sức sống.

Mạc Ly đứng tại chỗ thở dài.Dụng tâm lương khổ của Hàn Tử Tự, y sao không biết.Nhưng mà, nhân sinh lộ chỉ có một, lúc nào cũng nhớ về quá khứ chỉ thêm sầu thêm cảm thôi.

Mạc Ly không muốn nhàn rỗi nữa, xắn tay áo lên đi vào nội đường thu dọn phòng bếp và phòng ngủ. Củi trong sài phòng đã sớm mục không dùng được nữa, vại chứa nước cũng đã cạn. Loại việc lao động chân tay này Hàn Tử Tự không cho Mạc Ly làm, hắn cới áo buộc lên lưng, tay trần dưới ánh mặt trời nấu nước chẻ củi.

Hai người yên lặng không nói, chẳng biết bận bịu đã bao lâu, sắc trời dần xuống.Bụng Mạc Ly chợt kêu lên, mới nhớ đến đã đến lúc nhóm lửa làm cơm.

Ngồi xổm trước bàn bếp cũ kỹ, Mạc Ly dọn dẹp muốn nhét chút cỏ vào cửa bếp, ai ngờ sau khi đắp cỏ xong thình lình có tiếng động nho nhỏ.

Vốn Mạc Ly tưởng là có chuột làm ổ bên trong, nhưng khi bới cỏ ra, phát hiện hóa ra là con thỏ nhỏ A Vong đã từng nuôi.Thỏ con giờ đã trưởng thành, chỉ nhờ màu lông Mạc Ly mới có thể nhận ra.

Mạc Ly còn nhớ, ngày đó mình mang A Vong đi trốn trong Dược cốc, mấy con thú non này không thể chăm sóc được, đơn giản phóng sinh tất cả.Không ngờ lâu như vậy rồi, bé con này vẫn ở lại khách điếm chờ y.Mạc Ly ôm thỏ con vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm của nó.

Hàn Tử Tự đi vào, cười tà: “Tối nay ăn thịt thỏ?”

Mạc Ly liếc xéo Hàn Tử Tự: “Tránh sang một bên, dám động vào nó là ngươi không yên với ta đâu.”

Lời vừa xuất khẩu khiến Mạc Ly thấy không khí có chút bất thường. Hình như đã lâu lắm rồi mình không dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện.

Hàn Tử Tự ngược lại cười rất hài lòng, tóm cái tai dài của chú thỏ bé nhỏ.Thỏ duỗi thẳng chân trong tay Hàn Tử Tự.

“Này, ngươi!” Mạc Ly với tay muốn cướp lại, lại bị Hàn Tử Tự giơ cao tay lên không trả.

Hàn Tử Tự sờ sờ cằm: “Ngươi cứ yêu chiều nó, có định làm cơm không đấy?”

Mạc Ly lúc này mới nhớ mình đang ngây người trong bếp, lửa còn chưa thổi lên, vội vàng sờ mũi đi làm việc.

Sắc trời dần tối, trongphòng sáng lên ánh đèn nến.Hai người ăn những món ăn thường ngày lâu lắm không dùng, bầu không khí hòa hợp.

Đợi Mạc Ly thu dọn xong, Hàn Tử Tự nói: “Nước ta đã chuẩn bị rồi, ngươi đi tắm đi, trên thuyền xe mệt nhọc.”

Mạc Ly gật đầu, trở về phòng.Lấy quần áo, y ngâm nước ấm trong thùng gỗ, thân thể dần thả lỏng. Trời mới biết, y có bao nhiêu tưởng niệm nơi này, nghĩ về cuộc sống vô ưu vô lự trước kia.

Không khí ở đây, tựa hồ vẫn còn ghi dấu những ngày y chung sống với Dược Lang, Cửu Nhụ, A Thổ, Tam Nương, tiếng nói cười khi đó giờ sớm không còn, hôm nay chỉ còn lại hoang tàn trống vắng.

Không nén nổi nỗi bi tư.

Mạc Ly đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy cả người bị ôm lên khỏi mặt nước. Phục hồi lại, Mạc Ly có chút lúng túng. Hàn Tử Tự ghé vào tai y nói nhỏ: “Ngâm lâu rồi, nước lạnh đi đó.”

Tiết trời rõ ràng rất nóng, Mạc Ly lại thoáng phát run.Vốn định giãy giụa đòi xuống, nhưng phát hiện không thể động đậy được. Y có chút giật mình nhìn Hàn Tử Tự.

Hàn Tử Tự nói: “Không sao, ta điểm ma huyệt của ngươi, ngươi chỉ không còn sức mà thôi.” Ôm Mạc Ly đến chiếc giường đã sớm chỉnh trang lại.

[29: ma huyệt: huyệt gây tê.]

Mạc Ly hình như biết sắp phát sinh chuyện gì, miệng phát ra tiếng thuyết phục vô lực: “Hàn Tử Tự, ngươi không nên…”

Hàn Tử Tự trực tiếp hôn nuốt lấy lời cự tuyệt của Mạc Ly. Môi lưỡi bá đạo điên cuồng chiếm giữ khoang miệng Mạc Ly, tay Hàn Tử Tự chạy trên người y, thử dấy lên ngọn lửa dục vọng.

Tay chân Mạc Ly không có sức, tuy không thể động đậy, nhưng xúc giác vẫn chẳng chút bị ảnh hưởng, “A… Ưm…”

Nụ hôn của Hàn Tử Tự chạy xuống rốn y, đầu lưỡi chuyển quanh.Thân thể Mạc Ly run rẩy, phần eo hơi cong lên, “Hàn Tử Tự, ngươi buông, ưm…”

“Ly Nhi, ta chỉ không muốn ngươi tự làm mình bị thương.”Thanh âm của Hàn Tử Tự ôn nhu đến nỗi vắt ra nước, nhưng trong đó lại chứa đựng sự bá đạo không để ai từ chối hắn, “Cái gì cũng không cần quan tâm, yên tâm cảm thụ là được.”

So với Văn Sát, Hàn Tử Tự càng sẽ quan tâm đến cảm thụ của Mạc Ly khi hành phòng, cho dù là tạm thời áp chế dục vọng của mình, hắn cũng biết trước hết phải làm Mạc Ly trầm luân đã.Môi rời xuống hạ thân Mạc Ly, Hàn Tử Tự mang theo ý cười xấu xa, khẽ liếm khí vật *** xảo đã sớm hơi ngẩng cao kia.

“A ưm…”Tiếng rên ngọt lịm không khỏi thoát ra từ miệng Mạc Ly. Y rất quẫn, lập tức cắn chặt môi dưới.

Đầu ngón tay của Hàn Tử Tự ép nhẹ mở rộng chân trong Mạc Ly, ngậm lấy khí vật của y.

“A… Không… A a…”

Nóng ướt vây lấy khiến toàn thân Mạc Ly phiếm hồng, thanh âm chực khóc càng lúc càng phát ra vô kể từ miệng t. Kiểu săn sóc này kích thích quá độ khiến y không thể chống đỡ được, khoái cảm vừa xuất hiện, liền xuất ra.Dư vị lên đỉnh vẫn chưa rời khỏi Mạc Ly, nháy mắt, hậu huyệt đã bị vật cứng cực đại nhét vào.

“A…”Mạc Ly phát ra tiếng rên cao. Cảm giác chốc lát bị lấp đầy khiến hạ thân y co thắt một hồi, cả người phát run.

Hàn Tử Tự cắn răng, bất động trong cơ thể Mạc Ly. Bàn tay mơn trởn mái tóc còn ướt của Mạc Ly, “Sao vậy, còn chưa được ư?”

Mạc Ly bất lực lay động trên gối, “Ô… Đừng hỏi ta… Không được…”

Thấy khóe mắt hồng lên của Mạc Ly, Hàn Tử Tự biết y đã động tình, liền không khách khí nữa mà động vòng eo, công thành lược địa.Giải huyệt đạo cho Mạc Ly, Hàn Tử Tự để đôi chân mảnh khảnh của y ôm lấy thắt lưng mình. Mỗi lần tiến nhập, Hàn Tử Tự cũng không vội vàng, trái lại rất chậm rãi, nhưng không lần nào là không vào cả căn rễ, nhẹ nhàng xuất nhập, quả thật có thể bức thánh nhân phát điên.

“A… Ưm…”

Mười ngón tay của Hàn Tử Tự và Mạc Ly đan chặt lấy nhau, có lẽ để phòng ngừa y sẽ tự làm mình bị thương như lần trước.

Mạc Ly bị Hàn Tử Tự thong thả dày vò muốn chết đi sống lại, thân thể đã qua điều giáo tự nhiên phản ứng, hậu huyệt cuối cùng bất giác mà co rút từng cơn, không chịu để cự vật kia thoát ra.

Hàn Tử Tự cảm nhận thấy phản ứng của Mạc Ly, khẽ cười, “Chớ vội, Ly Nhi, ta sẽ cho ngươi…”Ngữ âm vừa thoát, va chạm dưới thân càng mãnh liệt gấp trăm lần.

“A —”Tiếng thét của Mạc Lyhòa vào tiếng thở trầm thấp của Hàn Tử Tự, âm hưởng trong lúc xác thịt va chạm càng hỗn loạn, không khí cũng nóng đến độ muốn bốc cháy.

Trán Hàn Tử Tự vã mồ hôi, rơi ướt cả người Mạc Ly.Cảm nhận thấy tốc độ co rút của cự vật trong mình càng lúc càng mau, Mạc Ly biết đó là dấu hiệu sắp tiết *** của nam giới. Mạc Ly bất lực nghẹn ngào: “Xin ngươi, đừng bắn ở trong… A —”

Lời còn chưa dứt, dòng dịch cháy bỏng kia đã lấp đầy cơ thể.

Thân mình cao lớn của Hàn Tử Tự phục xuống trên Mạc Ly.

Mạc Ly cảm thấy cự vật vẫn còn chút động đậy, mãi hồi lâu, dòng dương *** kia mới tiết hết.Cơ thể y không thể chứa đựng quá nhiều, bạch trọc đó tràn ra từ bộ vị vẫn tiếp hợp của cả hai, trong phòng nhất thời tràn ngập mùi xạ hương nam tính.

Lệ rơi xuống, y thốt ra lời vô thức: “Ta thật bẩn… Ta thật bẩn…”

Hàn Tử Tự rút mình ra khỏi Mạc Ly, ngón tay nhẹ nhàng nhu thuận huyệt khẩu sửng đỏ đang chưa thể khép lại.Hắn hôn lấy tiếng thút thít của Mạc Ly, “Ngươi không bẩn, ngươi sạch sẽ nhất.”

Nhìn Mạc Ly bất lực rơi lệ, hạ phúc vừa phát tiết lại nổi nhiệt lưu, chạy loạn lên. Hắn ôm lấy eo y, lần thứ hai chôn mình vào thân thể ấy, “Mùi vị của tên kia, ta sẽ rửa sạch…”

Áp Mạc Ly lên đùi, y bị nâng lên, không thể làm gì ngoài chịu đựng từng va chạm của hắn, “Ngươi là của ta, Ly Nhi, ngươi là của ta…”Điên cuồng lặp lại những lời này, Hàn Tử Tự cơ hồ đã mất đi lý trí mà chiếm lấy người dưới thân.

Mạc Ly bị khoái cảm ùn ùn kéo tới vùi lấp. Những suy nghĩ khác, y không muốn nghĩ đến. Thế giới này rối loạn, hoàn toàn rối loạn rồi.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện