Hào Môn Kiếp: Vợ Thế Tội Của Tổng Giám Đốc Satan Chương 114: Bị tập kích

Bùi Hạo Thần vừa lái xe vừa mở nhạc bên trong, Tịch Mạt hiển nhiên vẫn còn đang chìm trong niềm vui của sự thành công. Bùi Hạo Thần bởi vì Tịch Mạt vui sướng mà tâm tình cũng liền vui vẻ, không hề chú ý phía sau có một chiếc xe đang đuổi theo.

"Anh chở em đi đâu vậy?" Tịch Mạt hỏi

"Dẫn em đi bỏ trốn!" Bùi Hạo Thần cười, đột nhiên ánh mắt sắt bén mãnh liệt bắn tới, hắn bẻ tay lái quẹo sang hướng khác, xe xông phá hàng rào chắn ở ven đường.

"Ừm!" Tịch Mạt gật đầu. Ngay vào lúc này, xe đột nhiên bị đụng mạnh từ phía sau, bên trong một hồi lay động đến kịch liệt.

"Shit!" Bùi Hạo Thần mắng. Xe quẹo đi thật nhanh, đằng sau xe áp sát không một chút buông lỏng. Vốn muốn ra vùng ngoại ô ít người ăn mừng với Tịch Mạt nhưng bây giờ hiện tại xem ra căng thẳng rồi, tình hình trước mắt là cách quá xa khu dân cư, đây chính là tự tìm đường chết.

"Anh...anh Hạo Thần, làm sao bây giờ?" Tịch Mạt thanh âm run rẩy.

"Tịch Mạt đừng sợ, có anh ở đây!" Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt khẩn trương nhẹ hóng an ủi, thuận thế kiểm tra một chút dây nịt an toàn của cô. "Tin tưởng anh!" Bùi Hạo Thần nắm lấy tay Tịch Mạt

Chân mày bỗng chốc cau chặt lại, trên trán mồ hôi đã trượt dài xuống mặt. Xe lao đi càng lúc càng nhanh, tựa hồ không thể khống chế được. "Hèn hạ." Hắn mắng, xe đến lúc này không cách nào dừng lại được.

"Xem ra lần này An Hạo Luân đến là đã có chuẩn bị." Bùi Hạo Thần nhìn đám người đang đeo bám phía sau thốt ra một câu.

"A!" Tịch Mạt hét lên. Xe ở giữa đường cái xoay tròn mấy vòng, rốt cuộc cũng ổn định. Bùi Hạo Thần lo lắng quay mặt sang nhìn Tịch Mạt đang một hồi run sợ. Hắn cũng nuốt nước miếng, trong lòng thầm hô hỏng bét.

Xe rất nhanh đã lái đi nhưng hắn lại cảm thấy rất kỳ quái, xe của bọn chúng siêu tốc nhiều như vậy thế nhưng không có cảnh sát giao thông nào phát hiện, xe càng chạy thì càng xa, trước mặt chính là một đường rẽ cao tốc, mà xoay qua chỗ khác chính là một dãy núi vây quanh công lộ, nếu như ở nơi này rơi xuống, chỉ sợ chết cũng không toàn thay, Tịch Mạt xoay mặt nhìn trán đầy mồ hôi của Bùi Hạo Thần, từ từ giơ tay lên đặt lên tay hắn.

"Đừng sợ, Tịch Mạt, có anh ở đây." Hắn an ủi, trong lòng bàn tay lại toát ra mồ hôi hột. Chuyện này không lạ chút nào, An Hạo Luân chính là đang trả thù, một mình hắn thì không có gì nhưng còn Tịch Mạt.... "Tịch Mạt, anh một hồi thả chậm tốc độ, em nhanh chống nhảy xuống, tìm nơi an toàn trốn đi có nghe không?"

"Không cần!" Tịch Mạt kêu gào .

"Nghe lời!" Hắn ra lệnh.

"Em tất cả đều không sợ." Tịch Mạt hét lớn trở lại. Cô lấy trong túi sách điện thoại di động nhưng lại phát hiện điện thoại một chút tín hiệu cũng không có.

"Anh Hạo Thần, làm sao bây giờ!" Tịch Mạt có chút bối rối, cô xoay đầu nhìn theo đoàn xe đang đuổi theo phía sau, trong lòng thấp thỏm không yên.

"Anh đã nói không được gọi anh như vậy!" Bùi Hạo Thần khó chịu lên tiếng. "Tịch Mạt, chúng ta cùng nhau nhảy xuống, em có sợ không?"

"Hạo Thần, anh không cần phải lo lắng, em không sợ!"
Tịch Mạt lắc đầu một cái, sau đó cởi dây an toàn ra. Bùi Hạo Thần cười khẽ, trong lúc đối mặt với nguy hiểm mà Tịch Mạt cũng có thể bình tĩnh đến như vậy. Nắm thật chặt tay của cô, hắn hít thật sâu một hơi. Dùng hết sức đem Tịch Mạt ôm thật chặt vào trong ngực, đẩy cửa xe nhảy ra ngoài.

Thân thể hai người rất nhanh tung ra lăn lộn trên mặt đất, Bùi Hạo Thần ôm thật chặt thân thể Tịch Mạt, đem toàn lực bảo vệ cô không bị thương. Tịch Mạt cũng thật chặt nắm lấy vạt áo hắn, hai người lăn lộn một đường đến rào chắn mới dừng lại.

"Bùm!!!" Bùi Hạo Thần đau đầu, hắn liên tiếp chịu đòn do va chạm lúc hai người lăn khỏi xe. Chưa kịp phát ra thanh âm đã nhìn thấy phía xa có đoàn xe vọt chạy tới.

"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần kêu lên một tiếng, dùng thân thể ngăn ở phía trước cô, đang ở lúc hắn tưởng chắc bọn họ sẽ bỏ mạng lại nghe được tiếng thắng xe đến chói tai. Tất cả gần như đều ngừng hoạt động, xe đã ngừng lại nhưng khoảng cách chưa tới 10km là có thê đến một địa phương lân cận.

Rẽ vào nơi chiếc xe đang bốc cháy mang theo nụ cười thản nhiên, không quá mấy giây. "Bùm!!" Tiếng nổ mạnh vang lớn khắp con đường vắng.

"Tịch Mạt, đã lâu không gặp!" An Hạo Luân cười chào hỏi. "Để xem một chút. Wow, xe của tôi thắng cũng không tệ đi. Hạo Thần, xe của cậu đã bao lâu không sửa chữa lại rồi, không biết thắng xe không ăn là rất nguy hiểm à?!"

Nghe thanh âm của An Hạo Luân, Bùi Hạo Thần loạng choạng thân người đứng dậy.

Ô. . . . . . Tịch Mạt chán ghét tránh né.

"Tịch Mạt, có anh ở đây, không có việc gì, ngồi xuống trước đã."

Tịch Mạt ngoan ngoãn ngồi xuống. Cho dù Bùi Hạo Thần không nói cô cũng biết, thắng xe chắc chắn đã bị phá hư.

"Ya! Hạo Thần, sao lại trùng hợp như vậy a!?" An Hạo Luân cười.

"Mày muốn làm gì?" Bùi Hạo Thần hỏi.

"Đã biết rõ mà còn hỏi!" An Hạo Luân khéo léo vuốt nhẹ cây cây chuỷ thủ trong tay. "Dĩ nhiên là trả thù rồi." Hắn vừa nói xong liền cười phá lên. Đi theo sau lưng là đám người cũng đồng dạng phát ra tiếng cười chế giễu. Tiếng cười của bọn họ ở trong đêm tối càng tăng thêm vạn phần khủng bố.

"An Hạo Luân, mày cũng chỉ biết chơi trò đánh lén thôi sao?" Bùi Hạo Thần khinh bỉ.

"Thế sự đã rồi, mày còn ồn ào cái gì?" An Hạo Luân cười. "Bùi Hạo Thần, mày có biết tao ghét nhất ở mày chính là cái điểm này."

"Vậy mày muốn thế nào?"

"Cái này thì...." An Hạo Luân suy nghĩ một chút. "Mày đem cô ấy giao cho tao, hôm nay tao sẽ tạm tha cho mày. Ân oán của chúng ta xem như một cuộc mua bán."

"Hèn hạ!" Bùi Hạo Thần cắn răng, tay giơ lên, dùng sức hướng An Hạo Luân đánh một quyền.

Không nghĩ tới Bùi Hạo Thần sẽ ra tay, An Hạo Luân không có bất kì phòng bị nào, mạnh mẽ bị đẩy ngã xổng xoài trên mặt đất.

"Chết tiệt!" An Hạo Luân mắng. "Bùi Hạo Thần, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày.". Ngữ khí hậm hực càng tăng thêm gấp bội. Nghe theo lời của hắn, phía sau một tốp mấy người trong tay cầm sẵn côn sắt bước đi tới. Bùi Hạo Thần lắc lắc đầu, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào khiến hắn có một chút mở mắt không lên, vết thương càng không ngừng chảy máu, hắn cơ hồ cảm giác được sự bất an.

"A!" Tịch Mạt hét lên một tiếng. Cô bò dậy chạy đến phía Bùi Hạo Thần lại bị An Hạo Luân đưa tay bắt được.

"Buông tôi ra!" Tịch Mạt giãy dụa.

"Em đâu phải không biết, tôi là rất hứng thú với em a!" An Hạo Luân cười. " Ngược lại là em, như thế nào lại không cẩn thận, hôm nay lại rơi vào trong tay tôi, cái này...cũng không thể trách được tôi a!

"An Hạo Luân, mày buông cô ấy ra!" Bùi Hạo Thần rống giận.

"Hạo Thần, hảo hảo mà lo cho bản thân mình đi. Yên tâm, tao sẽ giúp mày hầu hạ cô ấy." Hắn nắm lấy tay Tịch Mạt, nghiêng người gần tới sát bên cô cúi xuống. "Thật là thơm!"

"An Hạo Luân, mày mà dám động đến Tịch Mạt tao sẽ giết mày!" Bùi Hạo Thần rống lớn.

"Kia, chờ mày có cơ hội rồi hãy nói." An Hạo Luân đem Tịch Mạt giam cầm ở trong ngực mình. "Mày hãy nghĩ  bản thân làm sao mà vượt qua được tối nay thì tốt hơn."

Nhìn Bùi Hạo Thần cơ hồ đứng cũng không vững, một tên trong đó xông lên, giơ tay cầm côn sắt hướng Bùi Hạo Thần đánh tới.

Bùi Hạo Thần nhìn thấy khúc côn giáng xuống, đưa tay chính xác tiếp được, sau đó dùng lực đoạt lấy. Hắn trở tay đánh người đàn ông đứng bên cạnh mình, do bất ngờ trở tay không kịp mà gã ngã nhào xuống đất. Mấy tên đồng bọn nhìn thấy người ngã xuống liền đồng loạt xông lên trước. Bọn chúng tấn công tứ phía, một mình Bùi Hạo Thần đánh một hướng lại lơ là bị một tên trong đó từ hướng khác thúc một cước vào bụng. Hắn gục người cúi xuống liền tiện đà cho bọn chúng giơ lên côn sắt đánh liên tục trên lưng của hắn.

"An Hạo Luân, thằng khốn kiếp, buông Tịch Mạt ra." Bùi Hạo Thần hét lớn liền bị một phát ngã khuỵ xuống. "Khụ khụ...." Hắn ho khang, máu tươi từ trong miệng khạc ra, trên người đầy rẫy những vết thương, máu vương vãi khắp người, cũng xác định được nơi nào mới thật sự bị thương nữa.
"An Hạo Luân, kêu bọn chúng dừng tay!"
Nhìn Bùi Hạo Thần bị đánh cơ hồ đứng cũng không vững, Tịch Mạt khóc lóc van xin. "Đừng đánh mà! Ô...ô..."
"Tịch Mạt, như vậy sao được?" An Hạo Luân làm khó. "Hiện tạo tất cả người trong T thị đều biết An Hạo Luân tôi bị ức hiếp như thê nào rồi, mà tôi thì một chút uất ức thôi cũng không thể chịu được. Tịch Mạt, em nói tôi về sau làm gì còn mặt mũi ở T thị nữa đây?" Hắn nói xong cũng không quên vuốt lên gò má của Tịch Mạt.

"An Hạo Luân, mau gọi người của anh dừng tay!" Tịch Mạt kêu gào .

"Tịch Mạt, hắn bình thường đều khi dễ em, tôi chính là đang giúp em báo thù!" An Hạo Luân tự cho mình là đúng bất chấp Tịch Mạt đang gào khóc. "Nhìn cho thật kỹ tôi thế nào giúp em hả giân đây."

"An Hạo Luân, hôm nay mày có bản lĩnh thì cứ giết tao đi, đừng có làm mấy trò mèo vặt vãnh như vậy." Bùi Hạo Thần giật nhẹ cà vạt.

"Hạo Thần, mày biết rõ người tao không thể giết chính là mày." Vẫn nụ cười như cũ, chẳng qua bên trong lại ẩn chứa cả sự khiêu khích. "Nhưng mà... nếu thủ hạ của tao nông cạn, muốn đòi công bằng cho chủ nhân mà hạ dao không lưu tình thì...hừm...Hạo Thần, mày cũng đừng có trách tao, bất quá mày cứ yên tâm, tao sẽ làm tròn trách nhiệm thay thế mày chăm sóc cho Tịch Mạt cả đời."

"Anh Hạo Thần!" Tịch Mạt kêu lên, cô kéo ra cổ áo nhuộm đỏ cả một một mảng loang lỗ toàn là máu. "Anh chảy máu...!"

"Không có sao!" Bùi Hạo Thần mắt ánh lên tớ máu, vươn cánh tay ngăn trở phía trước Tịch Mạt.

'Bùi Hạo Thần, mày không thể ngã xuống, mày phải bảo vệ Tịch Mạt.' Hắn tự nói với mình.

"An Hạo Luân, gây thương tích cho mày là tao không đúng, đây là ân oán giữa chúng ta cùng Tịch Mạt không có liên quan, để cho Tịch Mạt rời đi.!"

"Em không cần!" Tịch Mạt lắc đầu."Em sẽ không bỏ lại anh!"

"Đi mau!" Bùi Hạo Thần đột nhiên đẩy Tịch Mạt ra.

"Anh Hạo Thần!"

"Đi mau!" Bùi hạo thần rống giận.

"Rời đi? Haha...." An Hạo Luân giống như đang nghe một chuyện khôi hài rồi lại cười phá lên. "Tao không nghe lầm chứ? Bùi Hạo Thần, mày dám nói muốn cô ấy rời đi sao?" Hắn tiếng đến một bước, đèn xe chiếu rọi bao phủ thân ảnh của ba người. "Giữa chúng ta hết thảy ân oán đều từ cô ấy mà ra, mày lại còn nói cùng cô ấy là không sao hả?"

"Tao chính là nói không sao." Bùi Hạo Thần ngẩng đầu, trong mắt hàn quang bởi vì máu chảy khắp mặt và người mà càng thêm 'nhiếp nhân tâm phách'*

"Vậy thì tao hảo hảo giáo huấn mày xong sẽ mang cô ấy đi." An Hạo Luân không nổi giận, ngược lại còn tỏ hảo ý giải thích cho hắn nghe.

"Buông tôi ra, buông ra." Tịch Mạt giùng giằng. "Anh Hạo Thần!" Tịch Mạt khóc lớn.

"Tịch Mạt, em biết mình phải làm gì?" Hắn cười đắc ý.

"Mày thả cô ấy ra, tao để mặc cho mày xử trí." Bùi Hạo Thần suy yếu ho khan. Hắn hận bản thân mình đã khinh thường, biết rõ An Hạo Luân có thù tất sẽ trả, tại sao có thể buông lỏng cảnh giác như vậy, bây giờ còn liên luỵ luôn cả Tịch Mạt!

"Bùi Hạo Thần, mày nên biết, cho dù mày có để mặc cho tao xử trí tao cũng sẽ không tha cho Tịch Mạt." Hắn cười đắc ý. "Bất quá mày lại đúng lúc đã nhắc nhở tao...." Vừa nói hắn vừa dùng lực kéo lấy quần áo của Tịch Mạt.

*cướp đi trái tim tính mạng hồn phách người ta khiến họ muốn nín thở.
Nhấn vào đây để nhận thông báo khi có chương mới
Đánh giá :
9.1/10 - từ 12 lượt đánh giá
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện