[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội Chương 84: Tin đồn (Hạ)

Dịch: Phong Bụi

Xấu đi, xấu đi, hội đồng quản trị.

“Xem chỗ này!” Tiểu Chu kéo xuống dưới, kéo ra một hình cắt bóng.

Tuy rằng chỉ thấy một màu đen. Nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn có thể vừa nhìn liền nhận ra đó là khi bản thân vừa ra nghề, một tấm ảnh đi trên catwalk nào đó.

Thẩm Thận Nguyên lắp bắp hỏi: “Vụ án không phải đã kết thúc rồi sao?”

Tiểu Chu hỏi: “Cậu muốn nghe phiên bản Cao Cần, phiên bản Mã Thụy hay là phiên bản Đại Kiều?”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Ngay cả sư huynh cũng biết rồi sao?”

“Hôm qua anh ta có thông báo phải thông đêm, tôi theo suốt hành trình.”

Thẩm Thận Nguyên lúc này mới chú ý đến mắt của Tiểu Chu đầy những tơ máu, “Sư huynh nói thế nào?”

Tiểu Chu đấm một cái xuống, cũng may Thẩm Thận Nguyên phản ứng nhanh, kéo dịch máy tính ra, nếu không bàn phím nhất định sẽ lõm xuống một hố, “Tin vịt!”

“Sau đó thì sao?”

“Bị kéo đi tiếp tục làm thông báo rồi. Có điều anh ta bảo tôi về công ty thăm dò tin tức, thế là lại có hai phiên bản khác. Cái này có thể cùng biểu diễn.” Tiểu Chu phồng má lên, vỗ ga giường hỏi: “Người này là ai? Lập tức điều tra cho tôi!”

Không đợi Thẩm Thận Nguyên mở miệng, Tiểu Chu lại dài mặt, lười nhác hỏi: “Kích động như thế làm gì? Nếu như là nhân viên trong công ty, anh định phát phần thưởng nhân viên ưu tú sao?”

Thẩm Thận Nguyên cho ý kiến, “Giám đốc Mã lúc không vui thích phun nước bọt, giám đốc Cao lúc không vui sẽ liếc xéo.”

Tiểu Chu nhanh chóng thu nạp ý kiến, điều chỉnh biểu diễn, nỗ lực phun nước bọt, “Cao Cần! Anh tốt nhất xử lý việc này cho tốt! Nếu như người này là nhân viên công ty, anh biết sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đối với công ty không?”

Liếc xéo, “Từ đâu anh nhìn ra người này là nhân viên công ty?”

Phun nước bọt, “Hình cắt này còn chưa đủ rõ ràng sao? Đừng nói với tôi anh không biết lúc Thẩm Thận Nguyên ở bệnh viện tại sao lại có cảnh sát canh chừng!”

Liếc xéo, “Bởi vì cậu ta là người nộp thuế.”

Phun nước bọt, “Vậy sao? Được thôi, để tôi xem xem cuối cùng anh sẽ thu dọn bãi chiến trường này như thế nào.”

Liếc xéo, “Y Mã Đặc là do Mã thị nắm cổ phần, nếu như tôi nhớ không nhầm, Mã gia mới là người đứng đầu thì phải?”

Tiểu Chu thở hổn hển ngồi xuống.

Thẩm Thận Nguyên hỏi tiếp: “Vậy giám đốc Mã nói thế nào?”

“Ông ta đóng sầm cửa lại đi mất.”

Thẩm Thận Nguyên ôm đầu, “Bây giờ phải làm thế nào?”

Tiểu Chu nói: “Giám đốc Cao đã chặn báo chí tạp chí rồi, bên diễn đàn cũng đang cố gắng quan hệ. Anh ta muốn cậu yên tâm, cảnh sát cũng bỏ qua cho cậu rồi, giới truyền thông cũng chẳng thể làm được gì. Trợ lý Tiểu Chúc của cậu đã chính thức từ chức, giám đốc Cao bảo tôi đến làm thay mấy hôm, đến lúc tìm được người mới thì thôi.”

Thẩm Thận Nguyên ngồi bệt trên sàn, đầu dựa vào giường, uể oải nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo!” Tiểu Chu thấy cảm xúc cậu uể oải, cố gắng làm sôi nổi bầu không khí, “Thời khắc quan trọng chính là lúc cần đồng tâm hiệp lực! Vừa hay tôi họ Chu, vừa nghe tên liền cảm thấy rất đáng tin rồi…  Nhắc mới nhớ hôm qua nói chuyện với Đại Kiều, anh ta không ngờ không biết tên của tôi là gì, chỉ biết gọi là Tiểu Chu! Lại còn xiaozhou, anh ta tưởng rằng tôi là người nước ngoài chắc? Cậu biết tôi tên là gì không? Này?”

Đáp lời cô là tiếng khò khò khe khẽ của Thẩm Thận Nguyên.

“….”

Tiểu Chu không biết nói gì nhìn màn hình máy tính, lại nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, lẩm bẩm nói: “Ai bảo Thẩm Thận Nguyên sẽ tinh thần sa sút không gượng dậy nổi chứ? Giám đốc Cao cũng có lúc lo xa rồi.”

Thẩm Thận Nguyên ngủ đến tận trưa mới tỉnh, đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tiểu Chu mặc tạp dề đi lại trong nhà bếp, trên bàn đặt ba món mặn một hai bát cơm. “Cô nấu à?”

Tiểu Chu hưng phấn hỏi: “Giống sao?”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cô sinh sao?”

“…Tôi mua đó.”

“Bưng bát đĩa nhà tôi đi sao?”

“Không, bưng chúng về đó.”

“Tại sao lại phải bày ra bát đĩa?” Thẩm Thận Nguyên cho rằng rửa bát là một trong những chuyện thống khổ nhất đời người, bày đồ ăn mua về ra bát đĩa nhà mình đích thực là tự mình ngược đãi.

Tiểu Chu đáp: “Tôi đang thử nghiệm. Cái này, thứ bảy mẹ tôi sẽ dẫn con trai bạn mẹ đến ăn cơm…”

“Ra mắt?”

“Đừng nói trực tiếp như thế!”

“Nhận họ sao?”

Tiểu Chu ôm mặt cười: “Sau khi ra mắt thành công mới tính là nhận họ.”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Đây chính là “chỉ cho phép quan phóng hỏa, không cho phép dân đốt đèn” trong truyền thuyết mà.

“Cậu nếm thử xem mùi vị thế nào.”

“Cái này không cần nói, nhất định …” Thẩm Thận Nguyên gắp một miếng cho vào mồm, nhai nhai, sắc mặt thay đổi vài lần, “Cô thực sự quyết định thứ bảy dùng những món này sao?”

Tiểu Chu nói: “Tôi đã đi rất nhiều nhà, quán này tương đối tốt.”

“Tốt đó đo bằng gì?”

“Giá cả hợp lý, vật liệu chân thực, lượng ăn vừa đủ.”

“Mùi vị thì sao?”

Tiểu Chu vẻ mặt thành thực trả lời: “Ăn được. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Cô cũng không phải tiếp tế dân nghèo đói. Hiện giờ không phải giải quyết vấn đề ăn no mặc ấm căn bản, mà là cần phải ăn ngon.” Thẩm Thận Nguyên nói, “Muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông trước tiên cần nắm lấy dạ dày của anh ta, mãi mãi là chân lý không đổi rồi.”

Tiểu Chu tròn xoe mắt nhìn cậu, “Kỹ thuật nấu ăn của cậu thế nào?”

Mặt Thẩm Thận Nguyên chợt đỏ lên, “Đang yên đang lành tại sao lại hỏi về tôi chứ?”

“Cứu trợ kỹ thuật mà, cậu đỏ mặt cái gì?”

“Nguyên nhân đỏ mặt là vì kỹ thuật của tôi rất kém.”

“Haizz.” Tiểu Chu buồn bã ngồi xuống.

“Tôi biết có một nhà hàng đồ ăn rất ngon.” Thẩm Thận Nguyên giới thiệu.

Tiểu Chu mặt càng khổ, mi càng sầu, “Món ăn hạng nhất bằng giá với một bàn ăn bình thường đó.”

“Hay là…” Thẩm Thận Nguyên chạy biến vào trong phòng.

Chẳng lẽ Thẩm Thận Nguyên lấy tiền tiết kiệm viện trợ cô? Tiểu Chu lòng đầy kích động. Trực tiếp quả nhiên có lợi. Có điều cô là một người rất khí khái, không thể nhận của ăn xin, vẫn nên từ chối thôi.

Cô tiếc nuối thở dài.

Thẩm Thận Nguyên lấy điện thoại từ phòng ngủ ra, vừa nói vừa gật đầu.

Tiểu Chu: “…” Không phải là cả đồ ăn cũng đã đặt sẵn rồi đấy chứ? Haizz, thế này bảo cô làm sao từ chối? Thẩm Thận Nguyên gác điện thoại, “Tôi đã nói giúp cô rồi.”

“Cái này, thế sao được?” Tiểu Chu vừa mừng vừa đắn đo.

“Không sao. Giám đốc Cao nói nếu như trả trước 1 tháng lương không đủ thì có thể trả trước 2 tháng lương, nhất định phải hạ gục thành lũy này trước chủ nhật!”

Tiểu Chu: “…” Tại sao đột nhiên không còn mong đợi gì vào thứ bảy rồi?

Tiếng chuông cửa vang lên.

Tiểu Chu nhìn qua mắt mèo ở cửa mới mở cửa ra.

La Thiếu Thần xách hai túi đồ ăn đi vào, ánh mắt trực tiếp liếc qua Tiểu Chu đang chặn ở cửa, rơi xuống người Thẩm Thận Nguyên.

Tiểu Chu kinh ngạc nhìn chăm chăm khăn quàng cổ của La Thiếu Thần, lặng lẽ lùi đến bên người Thẩm Thận Nguyên, dùng khuỷu tay khẽ huých cậu.

Đây là động tác khi bọn họ cần nói nhỏ với nhau, Thẩm Thận Nguyên rất hiểu ý khom gối.

Tiểu Chu nhỏ giọng hỏi: “Tại sao…”

“Tôi vừa ra viện, anh ta đến thăm tôi.”

“Tôi không hỏi mục đích anh ta đến, làm việc ở Y Mã Đặc bao nhiêu năm như vậy, tôi đã quen việc một đàn ông độc thân xuất hiện trong nhà một đàn ông độc thân khác rồi. Ý tôi là, trong ấn tượng La Thiếu vẫn luôn tây trang sơ mi cà vạt và một cặp kính lúc có lúc không. Từ lúc nào đã ăn mặc thời trang thế này? Còn quấn khăn, bên ngoài rất lạnh sao? Sáng sớm tôi đi xe đạp điện đến cũng không quấn khăn mà.”

“Anh ta sợ lạnh.”

“Vậy thì thu bớt lãnh khí trên người lại.”

Thẩm Thận Nguyên vô thức biện hộ cho La Thiếu Thần, “Gần đây đã bớt đi nhiều rồi.”

Cậu vừa nói xong, La Thiếu Thần một nhát nhãn đao phi trúng Tiểu Chu.

Tiểu Chu lập tức bị K.O (knock-out). Lãnh khí đúng là bớt đi nhiều, toàn bộ tiến hóa thành sát khí rồi.

Ba người quây quanh một bàn ăn cơm.

Thẩm Thận Nguyên nhìn bộ dạng cẩn trọng của Tiểu Chu trước mặt La Thiếu Thần, lập tức cả thấy bản thân cũng thấp đi một chút, dường như trở về trước đây, biểu cảm cũng bắt đầu mất tự nhiên, ngay cả gắp đồ ăn cũng không dám vượt quá phạm vi 30cm.

Khó khăn lắm mới ăn xong cơm, Tiểu Chu đang định nhân cơ hội thu dọn rúc vào phòng bếp, liền nghe thấy La Thiếu Thần mở miệng hỏi: “Người tung tin đã bắt được chưa?”

Tiểu Chu đặt mông ngồi lại, nghiêm sắc mặt đáp: “Vẫn chưa.”

La Thiếu Thần nhìn cô.

Tiểu Chu: “…” Đây là liếc xéo phải không, là liếc xéo mà… là biểu cảm mà giám đốc Cao lúc không vui hay dùng đúng chứ? Nhớ đến tính cách chung của La Thiếu và giám đốc Cao, cô ngồi không yên nữa, lập tức đứng dậy cung kính nói: “Tôi đi bắt ngay đây!”

Thẩm Thận Nguyên trợn mắt há mồm, vừa định hỏi biển người mênh mông đi đâu mà tìm, liền nhìn thấy La Thiếu Thần khẽ gật gật đầu, sau đó Tiểu Chu cầm ba lô liền chạy thẳng.

Thẩm Thận Nguyên: “…” Trong khi bọn họ giao lưu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không để người khác biết!

La Thiếu Thần rút khăn giấy lau lau miệng, lại thuận tiện lau lau miệng Thẩm Thận Nguyên, nói: “Mấy ngày này đừng chạy lung tung, tôi mua bánh mỳ, sữa làm bữa sáng, bữa trưa và bữa tối tôi sẽ mang đến.”

“Làm phiền anh quá, tự tôi gọi đồ ăn bên ngoài là được rồi.”

“Phóng viên vì thu thập tình báo sẽ không từ thủ đoạn, mua người cung cấp tin cũng là một trong số đó.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc, “Bọn họ nhìn ra hình cắt bóng đó là tôi sao?”

“Chúng ta tốt nhất nên tính đến tình huống xấu nhất.”

Thẩm Thận Nguyên suy sụp ngồi xuống, “Chẳng lẽ tôi ra nghề hai năm đã phải ở ẩn rồi?”

La Thiếu Thần đang định an ủi cậu, liền nhận được điện của Cao Cần.

Cao Cần trầm giọng nói: “Sự việc trở nên xấu đi rồi.”

Tuy rằng thead trên Biển rộng trời cao đã bị xóa, nhưng trước khi bị xóa đã bị phát tán rất nhiều trang web, rất nhiều trang web nhỏ đến mức không tìm thấy người quản lý. Không ít cư dân mạng dấy lên hoạt động tìm kiếm hình cắt bóng đó, cuối cùng tìm ra tấm ảnh trên sàn catwalk đó, xác nhận người trên hình cắt chính là Thẩm Thận Nguyên. Tuy rằng báo và tạp chí đã bị chặn lại, nhưng trên mạng đã vô cùng sôi nổi náo nhiệt.

“Mã Thụy mở cuộc họp hội đồng quản trị bất thường, cuộc họp quyết định hủy bỏ hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên. Đây là lần không nể nang gì nhất từ khi ông ta lên nhậm chức đến nay.” IQ của Mã Thụy rõ ràng không thể nhìn ra được vụ án của Mã Ngọc phức tạp đến mức nào, ông ta chỉ biết cảnh sát vốn đã nghi ngờ Thẩm Thận Nguyên, nhưng Thẩm Thận Nguyên vô tội được phóng thích, Mã Duy Càn bị điều tra ra tàng trữ ma túy, Mã Ngọc vì thế mà tự sát. Thẩm Thận Nguyên bất hạnh trở thành đối tượng trút giận của ông ta, là cái đinh trong mắt số 2 chỉ sau Đồ Lạc Văn.

Nếu như là con đường khác, Cao Cần còn có thể chặn lại được, nhưng hội đồng quản trị là phạm vị thế lực của Mã Thụy. Anh tuy rằng là một trong các thành viên hội đồng quản trị của Y Mã Đặc, nhưng cổ phần ít, không đủ để lung lay quyết định của hội đồng quản trị.

La Thiếu Thần hỏi: “Ông ta không sợ liên lụy đến những nghệ sĩ khác trong công ty sao?” Một khi Thẩm Thận Nguyên bị gắn lên cái mác nghệ sĩ buôn ma túy, những bạn bè có quan hệ tốt đều sẽ bị liên lụy, đứng đầu chính là người đã trở thành nghệ sĩ hàng đầu của Y Mã Đặc – Kiều Dĩ Hàng.

Cao Cần lạnh giọng đáp: “Nghĩ đến thì đã không phải Mã Thụy.”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện