Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt Chương 41: Thề ước Hồng đậu

Vùng Thảo Nguyên bao la rộng lớn luôn có một sức hút không thể nào cưỡng lại đối với những con người yêu tự do. Ban ngày săn bắn, ban đêm ca hát. Thật tiêu diêu tự tại không gì sánh bằng. Hơn mộ tháng ở vùng đất này, Lôi Vi cảm thấy mình lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Vì công việc chuẩn bị y phục cho Trung sinh và Thượng đẳng ca vũ chủ yếu là vào buổi chiều nên nàng chỉ cần có thời gian rảnh nàng một là tập múa, hai là thêu thùa và ba là rong chơi trên cánh đồng xanh bạt ngàn. Và nhờ những lần rong chơi như thế nên nàng đã học được điệu múa của vùng Thảo Nguyên từ Băng Luân Công chúa và A Sa. Những động tác múa tuy đơn giản nhưng lại có ích rất nhiều cho nàng trong việc luyện tập múa trống. Nghĩ đến việc chẳng còn bao lâu nữa nàng có thể múa trống một cách thuần thục, lòng nàng không khỏi vui mừng.

Và Lôi Vi cũng thầm cảm ơn chuyến đi này đã giúp nàng hiểu được nhiều chuyện hơn, giúp nàng có lại được niềm tin để bước tiếp về con đường phía trước. Hiểu được tình cảm của Phúc Tuần dành cho mình, nàng nguyện cùng chàng bước trên con đường dài phía trước. Tương lai dù có ra sao, chỉ cần hai người yêu thương nhau thật lòng nàng tin cả hai sẽ vượt qua mọi chông gai. Có lẽ vì có được suy nghĩ ấy, nên những lần tình cờ gặp Phúc Hoằng nàng không còn lúng túng, bị động nữa.

Tương lai có lẽ sẽ có trận phong vân xảy ra nhưng hiện tại Lôi Vi rất hạnh phúc. Nàng không muốn vì quá lo lắng cho tương lai mà đánh mất hiện tại. Ở thời đại này, mọi việc có thể thay đổi trong một tích tắc rất nhỏ. Vậy nên thay vì lo nghĩ quá nhiều cho tương lai, chi bằng hãy sống thật tốt cho hiện tại. Nghĩ đến đó những mũi kim của nàng mỗi lúc một trở nên nhanh nhẹn hơn. Hôm nay nàng quyết chí phải thêu cho xong Tương tư phạ [1].

Cứ thế, cứ thế, Lôi Vi chẳng biết mình đã thêu trong bao lâu. Nàng chỉ biết rằng đến khi nàng thay chỉ trời đã về chiều. Nàng muốn thêu xong nó càng nhanh càng tốt. Bởi theo lịch từ Ipad của nàng báo, ngày Valentine đã qua rồi nên giờ, nàng chỉ có thể tặng quà cho Phúc Tuần vào ngày 14/3 mà thôi.

Từ sau khi bị lạc về thời đại này, chiếc Ipad trở thành vật bất ly thân của Lôi Vi. Vì nó là đồ dùng điện tử thời hiện đại duy nhất của nàng đem đến thời đại này để nàng có thể nắm bắt được thời gian cũng như những kiến thức ứng dụng cần thiết khác. Vậy nên, sau khi đến đây một thời gian, nàng đã điều chỉnh lại thời gian cho Ipad. Nhớ lại việc này thật khiến nàng khổ tâm. Thời đại này đâu đã sản xuất ra Ipad và cái này cũng chỉ có ở thời đại nàng, vậy nên bộ đếm thời gian của nó cũng chỉ nằm trong phạm vi thế kỷ XX-XXI mà thôi. Phải vất vả lắm nàng mới mở được ứng dụng lịch vạn niên trong máy ra rồi cài lại thời gian. Để làm việc này các ngón tay của nàng phải làm việc hết công suốt đến độ các đầu ngón tay đều đỏ cả lên.

_ Muội vẫn cặm cụi thêu sao? Chất giọng trong trẻo của Quân Đài vang lên khiến Lôi Vi không khỏi giật mình. Ngẩng đầu lên nàng nhận ra Quân Đài và Băng Tư đã tập múa về rồi. Bên ngoài trời cũng đã ngả sang màu vàng rán.

_ Đã chiều rồi sao?!

Câu cảm thán của Lôi Vi khiến Quân Đài lẫn Băng Tư không khỏi bật cười. Đến khi cười xong họ mới nhận ra nàng đã chạy ra khỏi lều để đi chuẩn bị phục trang cho ca vũ tối nay.

_ Xem ra hôm nay chúng ta phải giúp Vi Nhi một tay thôi.

Không nói gì, Băng Tư gật đầu đồng tình. Cả nhanh chóng đuổi theo Lôi Vi sang lều phục trang của Thái Thường Nhạc phủ.

Chưa đầy nửa canh giờ, cả ba đã chuẩn bị xong phục trang cho tiệc tối nay. Từ lúc Định An Hoàng đế xuất tuần đến nay, không tối nào là không tổ chức yến tiệc. Chẳng biết những người dự tiệc có thắt chặt thêm tình cảm hay không nhưng sự xa hoa là điều có thể nhìn thấy rõ ràng. Song đãi khách, họ sao có thể dùng những thứ tầm thường, dân dã được. Tuy biết là tốn kém nhưng vẫn phải chi. Quả thật không thể xét sự việc chỉ qua vẻ bề ngoài.

Sau khi sắp xếp y phục xong, Lôi Vi vội kéo Quân Đài và Băng Tư vào khu rừng cách đó không xa. Cách đây mấy ngày trước, trong lúc dạo chơi cùng Băng Luân Công chúa và A Sa, nàng tình cờ phát hiện ra một ngọn thác trong rừng. Ngọn thác trắng xóa. Dòng nước mát lạnh. Được ngâm mình trong đó còn gì tuyệt hơn. Tuy nhiên đối với một người đến từ thời hiện đại như nàng, tắm tiên quả thật là một việc khó thực hiện vô cùng. Vậy nên dù hớn hở dẫn Quân Đài và Băng Tư đến thác nước song trong khi Quân Đài và Băng Tư không ngại trút bỏ xiêm y rồi xuống nước, nàng lại chần chừ mãi. Hai Trung sinh đi cùng nàng phải khuyên mãi nàng mới mạnh dạn cởi bỏ y phục và xuống nước.

Làn nước mát lạnh xua tan đi bao mệt mỏi muộn phiền. Cả ba vui vẻ đùa vui dưới thác nước trắng. Tiếng cười hòa lần với tiếng nước vang vọng vào trong không trung tạo nên một âm thanh tươi trẻ và tràn đầy sức sống. Cứ vậy họ vui đùa với nhau trong làn nước, bỏ quên mọi sự ưu phiền đến khi ngẩng đầu lên nhìn họ mới nhận ra trời đã chạng vạng từ lúc nào.

Cả ba vội lên bờ mặc lại y phục. Song trong khi Quân Đài và Băng Tư nhanh chóng tìm được y phục của mình, Lôi Vi lại tìm mãi không thấy đâu. Cả ba đưa mắt dáo giác tìm khắp nơi hòng có thể nhìn thấy sắc tím của bộ y phục. Không có y phục nàng sao có thể lên bờ được chứ. Trong khi đó sắc trời đang tối dần, việc tìm kiếm sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

_ Tìm cái này phải không?

Chất giọng nhàn nhã vui thú chậm rãi cất lên khiến cả ba giật mình quay lại nhìn. Trong gió bộ y phục màu tím nhẹ nhàng bay bay mang theo đó là hương hoa thoang thoảng. Dịch đôi mắt nhìn sang bên cạnh. Lôi Vi nhìn thấy Phúc Tường đang ngồi trên bờ một tay cầm bộ y phục của nàng một tay đưa lên chống cằm. Dáng vẻ cực kỳ thoải mái cứ như chàng ta đang thưởng thức kịch hay vậy.

_ Tham kiến Bát Hoàng tử!- Quân Đài và Băng Tư vội hành lễ.- Bát Hoàng tử cát tường.

_ Miễn!- Chất giọng của Phúc Tường đầy cao ngạo.- Các ngươi về trước đi!

_ Bát Hoàng tử!- Lôi Vi kêu lên.- Ngài...ngài lại định dở trò gì vậy?

Quân Đài lẫn Băng Tư hết đưa mắt nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Lôi Vi và Phúc Tường. Rất nhanh thôi trời sẽ tối và trong rừng, sương đêm cũng sẽ xuống nhanh hơn, nếu Lôi Vi vẫn cứ tiếp tục ngâm mình trong nước như thế này khẳng định nàng thể nào cũng nằm liệt giường mấy ngày. Sự lo lắng thể hiện mỗi lúc một rõ trong đôi mắt của Quân Đài.

_ Sao còn chưa đi? Hay là các ngươi muốn Lôi Vi ngâm nước ở đây mãi?

Vượt qua tiếng "ầm ầm" của thác nước, Phúc Tường lạnh lùng lên tiếng. Đưa mắt liếc nhìn Lôi Vi, Băng Tư hít một hơi thật sâu rồi quay về phía Phúc Tường.

_ Bát Hoàng tử!- Băng Tư chậm rãi lên tiếng.- Thứ lỗi cho tiểu nữ nhiều chuyện nhưng trước khi đi, tiểu nữ có lời nhất định phải nói.

_ Nói!- Phúc Tường khẽ nhếch mép.- Để ta xem thử xem có lọt vào tai ta không.

_ Vâng! Trong cung giờ ai cũng biết Lôi Vi đã đi theo Linh Thân vương. Tình cảm của hai người họ như thế nào ắt hẳn Ngài cũng hiểu rõ. Ngài là đệ đệ của Linh Thân vương. Hy vọng Ngài đừng vì thú vui nhất thời của mình mà để mất hòa khí huynh đệ.

Dứt câu, Băng Tư chậm rãi gật đầu với Quân Đài rồi cả hai nhanh chóng rời đi. Dõi theo hai người đang chầm chậm khuất sau những tán cây, Lôi Vi đưa mắt nhìn về phía Phúc Tường.

_ Ngài rốt cuộc muốn gì đây?

Ngoài sự bực tức, chất giọng của Lôi Vi ít nhiều sự ngang tàng khiến ngay cả chính bản thân nàng cũng phải giật mình. Nhìn chằm chằm vào Phúc Tường, nàng thật muốn ăn tươi nuốt sống tên này.

_ Không...không muốn gì cả!- Vừa cười, Phúc Tường vừa trả lời.- Chỉ muốn chơi cùng ngươi tí thôi.

Nghe câu trả lời của Phúc Tường, Lôi Vi đã tức lại càng thêm tức. Trong khi đó chàng ta lại nhàn nhã ngồi trên bờ nhìn nàng bằng ánh mắt khiêu khích.

_ Nếu ngươi cầu xin ta, ta sẽ suy nghĩ mà trả lại y phục cho ngươi sớm.

Im lặng! Lôi Vi quyết không nói với Phúc Tường nửa lời. Nàng mặc kệ! Dù nàng có lạnh chết nàng cũng không cuối đầu cầu xin gã nam nhân xấu xa đáng ghét kia. Bầu trời vẫn chưa tối nhưng trăng đã bắt đầu nhô lên. Nửa mảnh trăng mỏng manh ẩn hiện giữa tầng không chẳng khác gì một làn sương có thể tan đi bất kỳ lúc nào. Bầu không khí xung quanh hai người yên tĩnh tuyệt đối. Ngoài tiếng thác đổ ra, tuyệt không còn có bất kỳ âm thanh nào khác.

Vẫn ngồi trên bờ, Phúc Tường vẫn dõi mắt quan sát mọi cảm xúc bộc lộ trên gương mặt thanh tú của Lôi Vi. Bình tĩnh. Ngang bương. Không chịu khuất phục. Đó là những gì chàng nhìn thấy lúc này. Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thường ngày của nàng. Tinh nghịch. Náo loạn. Lạc quan. Nữ tử này ngay khi vừa vào cung chàng đã tò mò, hiếu kỳ. Không biết nàng là người như thế nào mà có thể khiến Hoàng cung bao phen náo động. Chàng kiên nhẫn nghe ngóng và chờ đợi một dịp thích hợp để gặp nàng. Bởi chàng tuy mê tửu sắc nhưng cũng có nguyên tắc riêng của mình. Cuộc chiến tranh giành mỹ nhân của Tam huynh và Ngũ huynh, chàng không có hứng thú xen vào. Đến khi chuyện ngã ngũ, nàng đi theo Phúc Tường, người huynh trưởng chàng luôn kính trọng, chàng bắt đầu tìm cách gặp nàng một lần. Xem thử nàng có giống như trong tưởng tượng của mình. Thật không ngờ cơ hội lại tới trong ngày sinh thần của Thất huynh chàng. Nàng mà chàng nhìn thấy khi ấy là một nữ tử biết tiến lùi, sắc sảo, hài hước. Còn trên sân khấu nàng khiến chàng phải thốt lên câu: "Cửu thiên tiên nữ! Đúng là cửu thiên tiên nữ hạ phàm!". Nhưng khi nàng mời chàng lên sân khấu, chàng mới biết nàng náo loạn đến mức nào. Thật là một nữ tử thú vị! Trong một tích tắc rất nhỏ, Phúc Tường chợt thần người ra.

_ Vi Nhi!

Chất giọng quen thuộc vang lên khiến cả Lôi Vi lẫn Phúc Tường giật mình. Vội quay lại nhìn cả hai nhận ra một nam nhân trong y phục màu khói đang tiến về phía này.

_ Khải ca!- Lôi Vi reo lên.

Hơi chau mày, Phúc Tường vội vàng đứng lên. Vì bất cẩn, y phục của Lôi Vi tuột khỏi tay chàng rơi xuống nước và nhanh chóng trôi theo dòng chảy của con suối.

_ Bát Hoàng tử! Ngài...

Chất giọng của Lôi Vi như sắp khóc đến nơi khiến Phúc Tường vội quay lại. Đến khi chàng nhận ra, bộ y phục màu tím của nàng đã mất hút. Lúng túng, chàng đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

_ Bát đệ! Đệ làm gì vậy? Vi Nhi vốn không thể chịu lạnh được.

Vừa tới nơi, Phúc Khải đã lên tiếng quở trách. Dứt câu, chàng vội cởi áo khoác ra.

_ Áo của muội!- Vừa nói, Lôi Vi vừa chỉ về phía xa dòng suối.- Trôi mất rồi!

Phúc Khải quay ngoắt về phía Phúc Tường khiến chàng toàn thân đông cứng tại chỗ. Vẫn giữ thái độ đó, Phúc Khải chậm rãi đứng lên tiến về phía Phúc Tường.

_ Cởi áo ngoài của đệ ra.

Phúc Tường ngớ người. Dù không nói câu nào nhưng gương mặt chàng thể hiện rõ thái độ không can tâm.

_ Chấp nhất với một tiểu cô nương, đệ có xứng là nam nhân không vậy?

Sự nghiêm khắc hiện rõ trong đôi mắt của Phúc Khải khiến Phúc Tường dù không can tâm cũng phải tự động cởi áo ngoài ra. Xong việc, chàng bỏ đi một nước không thèm quay đầu lại nhìn. Nhìn tướng đi của chàng, Lôi Vi muốn nhịn cười cũng không nhịn được.

_ Được rồi! Muội mặc tạm áo của Bát đệ vào đi.- Vừa nói, Phúc Khải vừa đưa áo cho Lôi Vi.

_ Huynh quay mặt đi chỗ khác!- Vừa nói, Lôi Vi vừa đón lấy áo.

Đợi cho Phúc Khải quay mặt đi, Lôi Vi mới vội vàng lên bờ rồi nhanh chóng mặc chiếc áo của Phúc Tường vào. Nhìn thân thể của Phúc Tường cũng không quá cao lớn vậy mà y phục của chàng ta lại rộng thùng thình.

_ Khải ca!- Vừa mặc áo, Lôi Vi vừa lên tiếng.- Muội muốn trả thù! Huynh phải giúp muội.

_ Được! Được! Ta giúp muội!- Phúc Khải đồng ý ngay lập tức.

_ Còn nữa! Chuyện này đừng để Phúc Tuần biết, không chàng ấy lại lo lắng.

Không nói gì, Phúc Khải thở ra. Trong hơi thở ngoài ngán ngẩm ra còn có cả sự ngưỡng mộ. Đưa mắt nhìn lưng của chàng, Lôi Vi không khỏi bật cười.

_ Sớm tìm một tiểu cô nương đi. Rồi huynh sẽ không phải thở dài nữa.

Lôi Vi! Người như muội vốn chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Muội bảo ta đi đâu để tìm nữ tử giống muội trong khi ta đã dành hết tình cảm cho muội? Những gì ta có thể làm đó là trở thành một hảo ca ca âm thầm chăm sóc và bảo vệ muội.

Nụ cười trên môi Phúc Khải nhạt dần, nhạt dần rồi vụt tắt. Nhìn Lôi Vi chậm rãi bước ra khỏi khu rừng. Lòng chàng dâng lên một cảm xúc vừa ngọt ngào nhưng cũng đau nhói.

_ Vi Nhi! Với ta, hạnh phúc lớn nhất chính là ta nhìn thấy muội có được hạnh phúc, một đời bình an.

Từ xa, Lôi Vi vờ như không nghe. Nhưng tâm trí nàng không khỏi hỗn loạn. Phúc Khải cứ như vậy khiến nàng không yên tâm tí nào. Chàng nếu cứ như vậy, nhất định sẽ bỏ qua người con gái tốt đang chờ đợi chàng. Gọi chàng một tiếng Khải ca, nàng mong chàng tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

*

Ngồi trên giường quấn chăn, vừa xỏ từng mũi kim, Lôi Vi vừa cười. Nhớ lại gương mặt của Phúc Tường vừa này nàng lại không thể nào nhịn được cười khiến toàn thân theo đó mà rung động. Gương mặt hốt hoảng nhanh chóng chuyển sang ngờ nghệt, bộ dạng thất thần, tất cả đều rất sống động. Chỉ cần nhớ đến thôi nàng lại ôm bụng cười no, không cách nào kìm lại được. Cũng bởi vậy nên nàng phải vất vả lắm mới thêu được đường thêu thắng thớm vừa mắt.

Công phu thêu thùa của Lôi Vi vốn không đến nỗi quá tệ nhưng vì cứ cười mãi nên mũi kim bắt đầu có dấu hiệu lệch đường. Cố không nghĩ đến chuyện cài bẫy Phúc Tường thành công nữa, nàng tập trung sức lực của mình vào từng đường kim mũi chỉ. Đây là chiếc khăn tay đặc biệt, nàng quyết không thể để nó xảy ra sai sót được. Cứ thế, từng mũi thêu nối tiếp nhau. Đến khi cắt chỉ, nàng mới nhận ra trong phòng xuất hiện thêm một người nữa từ khi nào.

_ Phúc Tuần?- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên.- Anh vào từ khi nào thế?

_ Từ khi nàng cặm cụi thêu chiếc khăn đó.

Vừa nói, Phúc Tuần vừa từ chiếc ghế cách giường một khoảng đứng lên tiến về phía Lôi Vi. Đôi mắt chàng hết nhìn vào chiếc khăn đang thêu dở dang lại nhìn vào gương mặt thanh tú của nàng. Khóe môi chàng khẽ mỉm cười. Đáy mắt dâng lên sự ấm áp, ngọt ngào.

_ Hôm nay trời không lạnh lắm sao nàng lại trùm chăn thế này?- Vừa ngồi xuống bên cạnh Lôi Vi, Phúc Tuần vừa hỏi.

_ Lúc chiều, em đi tắm ở ngoài suối với Quân Đài và Băng Tư. Vì ngâm mình hơi lâu nên em thấy hơi lạnh.

Mi tâm của Phúc Tuần hơi chau lại nhưng trên gương mặt chàng tuyệt không nhìn ra sự tức giận. Chàng chỉ là lo lắng cho nàng. Thân thể của nàng vốn không phải thuộc dạng ốm yếu, dễ đổ bệnh song nàng vốn không được khỏe mạnh cho lắm. Chỉ cần trời trở lạnh một chút cũng đủ khiến nàng run lên rồi.

_ Nàng nên chú ý thân thể. Trời mùa này đang ấm lên nhưng đêm đến vẫn còn lạnh. Trời tối, nàng đừng nên tắm.

Nhận thấy sự quan tâm thể hiện qua từng câu, từng chữ của Phúc Tuần, sự ấm áp cứ thế mà len vào trong trái tim nhỏ bé của nàng. Xỏ mũi kim lên, nàng chậm rãi quay về phía chàng, hé nở nụ cười.

_ Được rồi! Sau này em sẽ chú ý!

Gật đầu hài lòng, Phúc Tuần nhoài người về phía Lôi Vi.

_ Nàng đang thêu gì vậy?

_ Không cho anh biết!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lấy tay che lại không cho Phúc Tuần xem.- Chờ đến khi em thêu xong đã.

Có chút nghi ngờ song Phúc Tuần vẫn mỉm cười vui vẻ.

_ Được! Ta qua bên kia đợi nàng.

Dứt câu, không để Lôi Vi kịp phản ứng Phúc Tuần đã nhanh chóng đặt môi mình lên môi nàng. Rồi cũng nhanh chóng như vậy, môi chàng rời khỏi môi nàng. Khẽ mỉm cười thích thú, chàng nhanh nhẹn đứng lên tiến về phía chiếc bàn nhỏ gần đó cầm quyển kinh thi của nàng lên đọc.

Từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đến khi phát hiện ra Phúc Tuần đã làm gì, hai gò má của Lôi Vi đã đỏ lự lên từ bao giờ. Chàng liệu có thể bớt cuồng nhiệt lại không? Cứ như thế này có lẽ nàng không chết vì say tình cũng chết do đau tim bởi những hành động bất ngờ, không thể đoán trước của chàng.

Dư vị ngọt ngào vẫn còn vương trên môi. Nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào, Lôi Vi đưa mắt nhìn về phía Phúc Tuần. Một con người đạo mạo, tài năng xuất chúng, có vẻ ngoài điềm tĩnh lại biết chừng mực như chàng không ngờ khi yêu lại có thể làm ra những điều không ai dám nghĩ tới. Cách đây không lâu, nụ hôn đầu của nàng và chàng là vào một buổi chiều tà, khi cả hai đang cùng nhau ngắm hoàng hôn. Đêm nay nụ hôn thứ hai diễn ra rất nhanh, rất nhẹ nhưng địa điểm lại là nơi có khả năng người ngoài có thể vào bất kỳ lúc nào. Có khi nào một ngày nào đó chàng sẽ hôn nàng trước mặt bao nhiêu là người, không có kiêng kỵ gì nữa hay không? Nghĩ đến đây nàng không khỏi giật mình. Với tình cách này, chàng sinh ra ở thời cổ đại thật uổng quá. Nếu sinh ra ở thời hiện đại, chàng chắc chắn sẽ trở thành hảo soái ca, trở thành nam thần khiến vạn thiếu nữ mê mệt. Câu "vạn tiễn xuyên tâm" [2] khi ấy có khả năng phải đổi lại thành "tiễn xuyên vạn tâm" [3] cũng nên.

Nhanh như làn gió. Nhẹ như cánh hoa.

Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Lôi Vi cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào. Mũi kim như hiểu lòng nàng. Từng mũi, từng mũi bỗng trở nên đẹp đẽ hơn và mang trong nó là hạnh phúc tràn đầy.

Kỳ thực mà nói Lôi Vi với việc thêu thùa này cũng có một chút kinh nghiệm vì khoảng thời gian trước khi bị xuyên không đến đây, nàng có tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang dành cho đối tượng học sinh của tập đoàn thời trang nổi tiếng quốc tế FK tổ chức. Tuy đích đến cho con đường sự nghiệp sau này của nàng không phải là tập đoàn ấy mà là tập đoàn Gres, tập đoàn thời trang nổi tiếng số một trong nước và hiện đang vươn mình ra biển lớn, nhưng có được học bổng của tập đoàn FK cũng không phải là một kế hoạch tồn. Có được học bổng của tập đoàn đó, nàng có thể tới Milan học ở Milano và được làm việc tại FK nữa. Nhờ vậy nàng sẽ có cơ hội lớn được vào làm việc tại tập đoàn Gres một tập đoàn tuyển nhân sự gắt gao bậc nhất. Trong quá khứ, Gres là một tập đoàn thời trang có thế lực, vậy nên chắc chắn trong tương lai, Gres sẽ còn phát triển mạnh và nổi tiếng hơn nữa. Vì tương lai ấy, nàng đã thức đêm thức hôm để học thêu thùa, tự tay thêu mẫu thiết kế của mình. Nhưng từ ngày nàng bị ngã xuống hồ nước, tất cả liền trở thành một giấc mộng không thể nào với tới...

Giờ nghĩ lại, lòng Lôi Vi đã không còn dâng lên sự chua xót như những ngày đầu nữa. Chỉ có nỗi buồn man mác mà thôi. Song ngay thời khắc này, lúc nàng đang thêu chiếc khăn tay này, lòng nàng dâng lên hạnh phúc triền miên. Thêu khăn tay cho người mình yêu thương nhất quả thật rất ngọt ngào, hạnh phúc. Xem ra công phu thêu thùa của nàng không những không bị uổng phí mà nó còn trở nên rất có ý nghĩa nữa.

Ngắm nghía thật kỹ chiếc khăn tay, Lôi Vi nhẹ nàng đưa tay lên phủi bụi vải đang bám trên khăn. Nhìn từng đường kim mũi chỉ, nàng khẽ gật đầu hài lòng. Nở một nụ cười thật tươi, nàng nhanh chóng tiến về phía Phúc Tuần.

Lúc Lôi Vi tiến đến, Phúc Tuần vẫn đang chăn chú đọc sách. Lúc này chàng đã đọc đến Khiêm thường. Nàng có nhớ trước bài này vài trang chính là bài thơ nàng đã đọc trong lần đầu tiên hai người gặp nhau tại Phù Dung viên của Chiêu Anh hầu phủ, Sơn hữu phù tô. Khi ấy nàng chỉ đọc bừa một bài để hả tức không ngờ bài thơ ấy quả thật có trong quyển Kinh thi này. Giờ nhớ lại nàng thật phải gắng lắm mới nhịn được cười.

_ Anh định lén phén với ai hay sao mà đọc bài Khiêm thường [4] thế?

Nghe giọng nói Lôi Vi vang lên bên cạnh, Phúc Tuần khẽ mỉm cười rồi thuận tay kéo nàng ngồi xuống đùi mình và ôm nàng vào lòng.

_ Ta căn bản là không "định" mà chính là "đang" lén phén đấy.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa hôn một cái thật sâu vào một bên má của Lôi Vi.

Lôi Vi vội đẩy Phúc Tuần ra nhưng vẫn ngồi trên người chàng. Nàng cố tình dùng ánh mắt ngùn ngụt lửa giận nhìn chàng. Những tưởng chàng sẽ sợ ai dè chàng lại cười lớn.

_ Đừng nói với ta là nàng đang ghen với chính mình đấy nhé?

Gì chứ? Phúc Tuần nói thế nghĩa là chàng đang lén phén với nàng. Bồ nhí sao? Thật tức chết mà! Không chịu được Lôi Vi đưa tay lên đánh chàng không ngừng nghỉ. Mặc kệ nàng đánh, chàng vẫn cười sảng khoái với nàng. Tức quá nàng kiên quyết đứng lên nhưng lại bị vòng tay chàng kiềm chặt.

_ Nàng định đâu? Không phải là nàng có thứ muốn cho ta xem sao?

Nhớ tới khi nãy bản thân nói sau khi thêu khăn xong sẽ cho Phúc Tuần xem, nàng hơn ngẩn người. Song bị chàng làm cho tức đến thế này, nàng kiên quyết có chết cùng không đưa.

_ Thứ gì chứ? Làm gì có?

Nhìn đôi mắt đang lúng liếng của Lôi Vi, Phúc Tuần nhẹ nhàng mỉm cười, chàng vén tay áo của mình lên rồi cho tay vào trong ống tay áo của nàng khiến nàng khẽ giật mình. Quả thật từ ngày yêu nhau hai người mỗi lần gặp nhau là một lần ôm ấp nhưng những lúc ấy cả hai vẫn có tầng tầng lớp lớp y phục ngăn cách. Nay chàng cho tay vào ống tay áo nàng, da thịt cả hai trực tiếp tiếp xúc với nhau khiến tim nàng nhanh chóng đập rộn lên dù khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong một tích tắt rất ngắn.

Rút tay mình ra khỏi ống tay áo của Lôi Vi, vừa ngắm gương mặt đang đỏ lự của nàng, Phúc Tuần vừa mở lòng bàn tay ra. Chiếc khăn tay nàng vừa thêu xong hiện ra trước mắt. Chàng nhanh chóng mở chiếc khăn ấy ra ngắm. Trên chiếc khăn thêu hình một cành Hồng đậu [5]. Cành cây căng tràn sức sống với những chiếc lá xanh mơn mởn. Hồng đậu từng hạt nhỏ hình trái tim màu đỏ. Khẽ mỉm cười, chàng chậm rãi ngẩm đầu lên ngắm nàng và nhận ra đôi mắt nàng lộ rõ sự bối rối.

_ Vi Nhi! Ta cứ nghĩ đôi mắt nàng vạn năm tĩnh lặng không ngờ hôm nay nó lại biểu hiện sinh động đến vậy.

_ Trả lại cho em!

Vừa hét lên, Lôi Vi vừa với tay ra. Nhưng Phúc Tuần đã nhanh hơn nàng, chàng đã kịp đưa chiếc khăn lên cao.

_ Không được! Tương tư phạ này ta nhất định phải lấy. Mười chín hạt Hồng đậu này nhất định phải thuộc về bổn Vương gia của nàng.

Vốn chiếc khăn này Lôi Vi thêu để tặng cho chàng vậy nên khi chàng giành lấy nàng cũng không tranh chấp, giành lại làm gì. Chỉ biết cúi đầu giấu đi nụ cười.

Ngắm gương mặt của Lôi Vi, lòng Phúc Tuần dâng lên không biết bao nhiêu cảm xúc. Chậm rãi chàng trải chiếc khăn ra giữa bàn rồi cùng nàng đứng lên. Nét cuồng thảo [6] thanh thoát, bay bổng hiện ra trước mắt hai người. Trong khi chàng phóng bút, nàng lại cố gắng đọc từng chữ. Nhưng kiểu chữ thiếu nét này thực sự làm khó nàng rồi. Đến khi chàng viết xong rồi nàng vẫn chưa đọc xong. Ở thời hiện đại bụng nàng tuy không đầy kinh thư nhưng nàng cũng đã đi học được mười năm trời, chữ nghĩa không ít vậy mà về đến thời cổ đại, nàng lập tức thành kẻ mù chữ. Bởi thế mới nói sự đời thật lắm điều dị thường.

_ Anh...anh viết gì thế?

Nhìn vẻ mặt đang chăm chú đọc của Lôi Vi, Phúc Tuần cũng không muốn ghẹo nàng. Chàng chậm rãi đọc bài thơ mình vừa viết cho nàng nghe:

Bạch quyên hồng đậu chi

Hồng tâm chu nhất sắc

Tương tư tình mạn phạ

Tương ái đa bất thiếu. *

_ Vẫn không hay bằng thơ của Vương Duy [7]!

Biết rõ Lôi Vi cố ý chọc mình, Phúc Tuần không bận tâm. Chàng chậm rãi lấy từ trong ngực ra một sợi dây trước mặt Lôi Vi khiến nàng không khỏi ngỡ ngàng. Chiếc vòng được kết từ những hạt Hồng đậu thật sự.

_ Đây là...

_ Chiếc vòng này được kết từ một trăm hạt Hồng đậu tất cả.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đeo chiếc vòng vào tay nàng.- Tuy nó không phải là món đồ đắt giá, nhưng nó là tấm lòng của ta. Không chỉ là kiếp này, kiếp sau hay kiếp sau nữa; không chỉ là chục năm, trăm năm hay vạn năm bất luận thế nào ta vẫn muốn ở bên nàng, tương thân tương ái. Vĩnh viễn không rời.

Từng hạt Hồng đậu màu đỏ tươi như trái tim căng tràn sức sống, tràn đầy tình yêu. Thật mãnh liệt! ngắm nhìn chiếc vòng trên tay gò má của Lôi Vi cứ đỏ dần cả lên. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng vươn tay về phía Phúc Tuần cầm một lọn tóc của chàng, tay kia cầm một lọn tóc của mình rồi kết lại với nhau.

_ Kết tóc thề, nguyện cùng quân tử đến trời cuối đất. Vĩnh viễn không rời xa.

Mỹ nhân như hoa. Đẹp đẽ và yêu kiều. Chỉ xứng với người quân tử.

Và cũng chỉ có người quân tử mới xứng đáng có được bông hoa đẹp nhất. Đôi mắt Phúc Tuần trở nên nồng ấm hơn bao giờ hết.

_ Vĩnh viễn không rời xa!

Vừa nắm bàn tay nhỏ nhắn của Lôi Vi, Phúc Tuần vừa chậm rãi nói. Chất giọng của chàng dịu dàng như nước nhưng cũng mãnh liệt như sóng thủy triều. Và trên hết đó là sự kiên định.

Thật nhẹ nhàng, Phúc Tuần nghiên đầu qua rồi chậm rãi cúi xuống. Đôi môi mền tựa cánh hoa của Lôi Vi nhanh chóng đưa môi chàng bao phủ. Một nụ hôn dịu dàng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt khiến cả hai ngây ngất. Chiếc lưỡi chàng lướt một đường thanh thao lên vành môi của nàng rồi nhanh chóng xâm nhập vào bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Vòng tay chàng càng lúc càng xiết chặt lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Hơi thở cả hai váng vấn, hòa quyện vào nhau không rời...

------------------------------------

[1] Tương tư phạ: khăn tay tương tư.

[2] Vạn tiễn xuyên tâm: vạn mũi tên đâm xuyên vào tim.

[3] Tiễn xuyên vạn tâm: một mũi tên đâm xuyên vạn trái tim.

[4] Khiêm thường: một bài thơ trong Kinh thi:

"Tử huệ tư ngã,

Khiên thường thiệp Vĩ.

Tử bất ngã tư,

Khỉ vô tha sĩ?

Cuồng đồng chi cuồng dã thư."

Dịch:

"Chàng mà thương yêu nghĩ nhớ đến em,

Thì em sẽ xăn quần lội qua sông Vĩ để theo chàng.

Chàng mà không nghĩ nhớ đến em,

Thì há lại chẳng có người khác (để em đi theo hay sao)?

Chàng bé bỏng cuồng ngông này thật là điên khùng vậy."

Ở đây chữ "ngã" trong Hán văn nghĩa là "ta". Vì vậy Lôi Vi ám chỉ rằng bài thơ này, Phúc Tuần đang tự nói chính mình.

[5] Hồng đậu: không phải đậu đỏ của mình. Đây là Hồng đậu sinh trưởng tập trung ở các vùng phía Nam của Trung Quốc: Vân Nam, Quảng Tây, Hồ Nam...Đậu màu đỏ có hình dáng như hình trái tim. Vậy nên ngoài tên Hồng đậu nó còn có tên là Khổng Tước đậu hoặc Tương Tư đậu. Hồng đậu từ xưa đến nay được mọi người xem là tín vật tình yêu. Số lượng hạt Hồng đậu cũng mang ý nghĩa riêng:

1 hạt: Trong lòng anh chỉ có một mình em

2 hạt: Đôi ta như chim liền cánh

3 hạt: Anh yêu em

10 hạt: Yêu em toàn tâm toàn ý

11 hạt: Một lòng một dạ yêu em

13 hạt: Em yêu, xin hãy đón nhận tình yêu của anh

17 hạt: Bên em suốt đời

18 hạt: Thanh xuân mãi mãi

19 hạt: Yêu đến tận cùng

21 hạt: Yêu nhất là em

22 hạt: Trong em có anh, trong anh có em

33 hạt: 3 đời 3 kiếp bên nhau

36 hạt: Tình yêu của anh chỉ có em

66 hạt: Yêu em mãi không đổi thay

99 hạt: Thiên trường địa cửu

100 hạt: Bách niên giai lão; hoặc là Yêu em một vạn năm

999 hạt: Anh là người hạnh phúc nhất trên thế gian này

[6] Cuồng thảo: một lối viết nhanh, các nét trong chữ dính liền nhau. Kiểu viết này được viết chỉ trong một lần chấm bút nên người viết thường chỉ viết những nét chính của chữ còn bỏ những nét không cần thiết đi.

[7] Vương Duy: một nhà thơ thời Đường. Ông là tác giả bài thơ Tương tư. Hình ảnh được sử dụng trong thơ chính là Hồng đậu.

*Tấm vải trắng (có) cành Hồng đậu

Trái tim đỏ một màu

Tình tương tư đầy khăn tay

Tương ái nhiều không thiếu

------------------------------

Hết chương 41
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện