[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp Chương 52

Edit: Lã Thiên Di

Lạc Lan bị tên pháp sư kỳ quái đội chiếc mặt nạ bằng giáp sắt truy đuổi – giữa cái đó và bây giờ nói ‘tốt lắm’ không giống nhau a! Tên pháp sư biến thái này muốn quậy đến khi nào nữa vậy??? Cô cũng không phải là thành viên của Fairy Tail, cô còn không có bất kỳ lợi thế nào để đánh bại ai, ở đó còn bày đặt truy đuổi người khác, truy truy cái đầu nhà ngươi!

Lúc này cô mới ý thức được, tự cho là chính bản thân mình cùng với nội chiến của Fairy Tail sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu nên cứ yên tâm mà chạy, giờ ngẫm lại hành vi này thật sự không hề sáng suốt. Lạc Lan vừa chạy vừa phỉ nhổ tên biến thái đã đi theo cô từ chỗ kia đến tận bây giờ, cô tính chạy trở về quán rượu Fairy Tail, nơi đó chắn chắn là an toàn, nhưng tên kia giống như đã thấy rõ ý nghĩ của cô. Khi cô đang muốn về hội Fairy Tail nằm trên con phố kia, bỗng nhiên có hình nhân xuất hiện phá hỏng con đường cô đang muốn chạy đến.

“Tên đáng ghét chết tiệt kia! Ngươi là cái đồ biến thái! Làm cái quái gì mà lại đuổi theo tôi hoài thế!?” Cô quay đầu chửi bới tên pháp sư ở phía sau một trận, vừa chạy vừa nhìn xung quanh — Căn cứ theo con đường này thì cứ tiếp tục đi thẳng một vòng lớn thì cô sẽ chạy ra được khỏi thị trấn như đã định từ trước! Hoặc cô nên đi tìm nơi nào đó để xử lý tên biến thái này!

Tên pháp sư “biến thái” cư nhiên còn rất sĩ diện, ở phía sau lên tiếng kháng nghị: “Cái gì mà biến thái!! Tên của ta là Bixlow — Vừa mới khi nãy, cô đã quấy rầy trận chiến giữa ta và Gray, là do cô chạy tới nên cô phải thay hắn chơi đùa với ta không phải là điều nên làm sao!?”

Lạc Lan biết vậy nên đầy mặt huyết (hiện tượng máu dồn lên não) — đây là cái kiểu logic thần thánh gì vậy!

Cô hoàn toàn không có hứng thú lại cùng với người này đấu khẩu với nhau, thay vào đó còn không bằng giữ lại khí lực để chạy thêm vài bước nữa…… Xét cho cùng, bản thân cô, cô tự mình hiểu lấy — Dựa theo con người của cô thì cơ bản sẽ không vận động, từ trước đến nay không thèm rèn luyện thể lực mà nói, đã chạy lâu trong một thời gian như vậy thì dường như lúc này đây cô đã không còn một tí máu nào.

Chân mệt mỏi quá!!!

Bị đuổi theo đã lâu, Lạc Lan vô cùng phát điên chợt lóe qua ý tưởng: Đem hắn “thủ tiêu” đi — Người này chắc sẽ cho là cô cùng với Gray giống nhau, chỉ dùng đến pháp thuật hệ băng? Vậy thì cô đem năng lượng của Lullaby ra để đánh ngã hắn đi!…… Chính là cô chưa từng dùng qua, không biết hiệu quả có thể sẽ vô cùng đáng ngạc nhiên hay không, quả nhiên vẫn nên tìm nơi nào đó không có người dân a —

Mặt đối mặt đánh bừa sợ không phần thắng, đánh lén thì càng có thể nắm chắc được phần thắng trong tay đi? Nhưng là……

Lạc Lan nhìn con đường chật kín người, cảm thấy vô cùng tàn bạo. Chính là vì lễ hội Fantasia, người dân trong thị trấn này gần như đã hoàn toàn bị “công tác thường ngày” của Fairy Tail bồi dưỡng thành dây thần kinh thép rồi. Bọn họ thấy cô bị người đuổi theo, lại có còn thể tưởng rằng bọn họ đang chuẩn bị cho hoạt động nào đó —

Mệt mỏi quá… Cô có cảm giác sẽ không lại yêu thích việc này nữa đâu……

Ngay tại lúc Lạc Lan thiếu chút nữa phải bắt buộc cuồng bạo (điên cuồng), cô nhìn thấy phía trước có một tòa giáo hội vô cùng hoa lệ và hoành tráng! Vào thời gian lễ hội Fantasia diễn ra, trong giáo hội sẽ không có bất kỳ người nào đi!

Nếu không phải cô đang chạy trốn, cô tuyệt đối muốn chống nạnh hướng lên trời cười to ba tiếng, tỏ vẻ sung sướng không thể lấy bất kỳ ngôn ngữ nào để diễn tả cảm giác này.

Bởi vì thấy được hi vọng như ánh sáng bình minh, hai chân Lạc Lan vốn đã muốn đau nhức và mệt mỏi giờ đây đã có khí lực trở lại! Cô chạy tới cánh cửa giáo hội đang được rộng mở kia —

Tiếng bước chân hỗn loạn đánh vỡ sự yên tĩnh trong giáo hội.

Đáng lý ra giáo hội giờ phút này vốn không nên có người bây giờ lại có khách ngồi đó. Người kia ngồi trước bàn thờ, trên những bậc thang thật dài, bởi vì ánh sáng sau lưng người đó quá chói nên thậm chí đối phương là nam hay nữ Lạc Lan cũng không hề rõ.

Trong nháy mắt, Lạc Lan vì nhìn đến bên trong giáo hội có người ở nên đã bắt đầu dừng bước chân lại ngay, cô thở hổn hển bước thêm hai bước nữa rồi mới dừng bàn chân mình lại —

Có người! Làm sao tấn công bây giờ, lúc này lại đi vòng vèo thật sự rất là……

Cô lập tức quay đầu lại nhìn, Bixlow đuổi theo phía sau một bên phát ra tiếng cười vang như sấm, một bên bắt đầu bước tiến vào: “… Thế nào, dự định tự chui đầu vào lưới sao?”

Lạc Lan tức giận đến mức muốn nghĩ đến việc dậm chân: “Ngươi làm ơn có thể để yên cho ta được không!? Các ngươi không phải đang nội chiến sao — Nói tự chui đầu vào lưới là ý gì kia chứ!!!”

Vị pháp sư biến thái mặt được che một nửa này đã đuổi theo cô cũng đã rất lâu, nhưng chỉ là do dáng vẻ tươi cười đáng đánh đòn kia làm cho Lạc Lan cảm thấy vô cùng chướng mắt. “…… Laxus.” Bixlow không có quan tâm đến Lạc Lan đang nói nhảm, tầm mắt liền lướt qua người ở phía sau lưng Lạc Lan, ngả ngớn (không nghiêm túc) vẫy tay với người ở phía sau cô: “Không nghĩ qua là sẽ chạy vào được đây, ta lập tức liền đem người này tống ra ngoài.”

Lạc Lan lập tức xoay cổ lại, cô vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy một đầu màu vàng óng ánh của Laxus, cô phát ra âm thanh vô cùng vui mừng: “Laxus!!! Đây là người quen của anh sao!?” Phản ứng đầu tiên của cô chính là — Gặp được cứu tinh!

Oh yeah baby, làm việc vững chãi không mạo hiểm, toàn bộ đã không uổng phí sức lực a!

Lúc này Lạc Lan mới cảm giác được đụng phải tên biên thái này cũng không sai, tốt xấu gì cũng bởi vì hắn nên cô mới chạy đến giáo hội, mới có thể tìm được nhân vật mấu chốt Laxus.

Laxus đáp lại tương đương thật lạnh nhạt, hắn thoáng nhìn về hướng Bixlow ở phía sau Lạc Lan, trong giọng nói lộ ra vẻ không vui: “Bixlow, ngươi không lo ở khu vực của mình phụ trách công việc, mà đi đuổi theo một người ngoài chạy đến nơi này làm gì?”

Bixlow chỉ vào Lạc Lan: “Khi tôi cùng với Gray đang chiến đấu thì người này nhảy ra giúp đỡ Gray –” Hắn nói, lộ ra tươi cười thèm nhỏ dãi: “Hơn nữa… Linh hồn của cô ta có chút thú vị, tôi cảm thấy rất có hứng thú.”

Lạc Lan duỗi tay ra: “Chậm lại cái đã! Đó là do nhìn thấy thấy bạn bè của mình gặp nguy hiểm nên mới làm ra hành vi phản xạ như vậy, tôi vốn chỉ là đi ngang qua mà thôi!” Cô mặt không đỏ, tim không đập nhanh bắt đầu bẻ cong sự thật về sự xuất hiện của mình ở nơi Bixlow cùng Gray chiến đấu, một mặt dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Laxus, lại không nghĩ rằng hắn ta sẽ nói ra một câu không đầu không đuôi —

“…… Cho nên nói, cô đứng về phía Fairy Tail?” Laxus trực tiếp đem cô phán tội, hai tay để lên đầu gối bắt đầu đứng lên, “Bixlow, ngươi đi làm chuyện nên làm của mình đi, cô ta sẽ do ta ‘giải quyết’.”

“… Nhưng mà……” Trong phút chốc, Bixlow hơi duy trì do dự, nhưng rất nhanh hắn liền thỏa hiệp: “Tôi đã biết.” Hình như căn bản chính là tuân theo mệnh lệnh của Laxus, Bixlow rất nhanh liền rời khỏi giáo hội.

Lạc Lan trợn mắt, há hốc mồm.

Mối nguy cơ khủng hoảng cũ đã được giải quyết không sai, nhưng về mối nguy cơ khủng hoàng mới — Thật sự rất nguy hiểm a! “Giải quyết” ở đây là chỉ ý tứ gì vậy! Tên này muốn làm gì???

Mắt thấy Laxus từng bước từng bước một đi tới, Lạc Lan lui về phía sau vài bước, bắt đầu dựa sát vào phía sau hai cây cột hình trụ lớn trốn tránh: “Chờ chút! Tôi chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, tay trói gà không chặt, như vậy mà anh cũng muốn hạ độc thủ sao!?”

Cô từng bước lui về phía sau, Laxus cư nhiên vốn không hề lại gần đây. Hắn ngừng lại ở nơi đó cách xa cô khoảng vài mét, ánh mắt lạnh lẽo giống như tàng băng. Laxus một mặt không hề thay đổi đứng ở nơi đó, cũng không có dâu hiệu muốn động thủ.

Lạc Lan lộ ra biểu tình có chút nghi hoặc, thì lại nghe người này nói ra một câu không đầu không đuôi như thế này —

“Ngay cả cô cũng không đồng ý với cách làm của ta sao?”

Hả?

Dường như Lạc Lan nghe được Laxus cắn răng nói ra một câu như vậy, trong đầu bỗng nhiên có chút ánh sáng chợt lóe qua — Này này này, cái đó và suy đoán ban đầu của cô có phải có mối liên hệ với nhau không?

Bởi vì trước đây hội trưởng Makarov chỉ một lòng một dạ lo vùi đầu vào vấn đề của hiệp hội, không có thời gian quan tâm chăm sóc đến thời thơ ấu thuần khiết và tâm tư của Laxus. Tâm tình vốn hoàn hảo của người thiếu niên đã luôn luôn bị sự lạnh nhạt này bóp méo, cho nên lúc này mới muốn làm ra chút chuyện kinh thiên động địa để được sự quan tâm của hội trưởng?

Tự quyết định bổ sung roàn bộ câu chuyện tự biên tự diễn của mình vào não. Bỗng nhiên Lạc Lan cảm thấy Laxus cũng rất đáng thương, nhưng tính cách của người này hiển nhiên chính là sẽ không nhận ý tốt của người khác một cách dễ dàng như vậy, đồng cảm gì đó càng không có khả năng, tuyệt đối chỉ mang lại kết quả ngược trở lại thôi.

Vậy thì phải làm sao mới được?

Lạc Lan đem câu nói kia của Laxus yên lặng suy ngẫm một lần — “Không đồng ý với cách làm của anh ta?” Là chỉ trước đó cô đã ra tay trợ giúp Gray sao, cho nên anh ta mới cảm thấy cô đứng về phía Fairy Tail, vì thấy bọn họ chống đỡ hết nổi nên anh ta mới nghĩ là cô giúp đỡ cho cuộc chiến của họ đi?

“…… Trước hết, để tôi nói về một chút lập trường của mình.” Lạc Lan giơ hai tay lên tỏ vẻ chính mình là ‘thật tâm thành ý’ nói, bắt đầu nói ra những lời như sau: “Tôi đối với chuyện nội bộ bên trong hiệp hội của anh, dù xảy ra bất cứ chuyện nhỏ nào tôi căn bản không hề cảm thấy có bất kỳ hứng thú nào, bất quá cho dù là anh, Erza, Lucy hay là Gray, mọi người đều là bạn bè của tôi.”

Laxus cau mày, khí tức lãnh khốc vòng quanh thân người Laxus càng phát ra mãnh liệt, mà trên mặt hắn rõ ràng chính là phiền phán, thể hiện tâm tình giờ phút này của hắn có bao nhiêu không xong.

Lạc Lan rối rắm một chút, vẫn là quyết định đem sự thật nói ra: “Tôi là do ‘mạc danh kỳ diệu’ xuất hiện ở trong thế giới này, trước thời gian gặp được các ngươi, tôi… vẫn đều không có bất kỳ người bạn nào. Mà sau khi ở lại thị trấn Magnolia, các ngươi bắt đầu kết giao với tôi, từ đó tôi đã bắt đầu có bạn bè ở trên thế giới này — Cho dù bên trong các ngươi có là ai, tôi cũng không hi vọng nhìn thấy bạn bè của mình bị tổn thương. Trước đó, khi tôi ra tay trợ giúp Gray cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.” Cô dừng lại một chút, bổ sung nói: “Lấy lập trường của tôi ra xem, thì căn bản, tôi không cần thiết phải phủ nhận cách làm của anh, bởi vì — đã nhận định anh là bạn bè của tôi, cũng không cần phải lôi ra lập trường này nọ ra để phán quyết.”

“Hừ –” Laxus phát ra âm thang cười nhạt, vẻ mặt hắn đầy vẻ không kiên nhẫn cùng với không cho là đúng: “Bạn bè? A, cô sẽ không tự cao cho rằng ta sẽ cần đến loại bạn bè hay đồng đội này đó đi!”

Lạc Lan liền chống nạnh, cũng học hắn “hừ” một tiếng: “Chuyện tôi đem anh trở thành bạn bè của mình cũng không cần đến sự đồng ý của anh! Từ lần trước anh đã đem tôi cứu ra, đưa tôi về Magnolia, thì kể từ lần đó anh đã là bạn của tôi, thế thì sao? Anh có ý kiến?”

Một luồng điện của Laxus trực tiếp đập bể nền nhà dưới chân Lạc Lan.

Lạc Lan thực cứng khí ngây ngẩn người, lập tức đem tiếng kêu sợ hãi nuốt vào trong bụng, nhấc cằm lên: “Như vậy đòi hỏi cần phải có sự đồng cảm đi? Như vậy đi, chúng ta đánh cược là được rồi, nếu tôi thua, thì tôi sẽ đưa hai tay hai chân của mình ra để giúp đỡ anh, suy cho cùng thì sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh, thế nào! Nhưng nếu như anh thua, anh liền ngoan ngoãn thừa nhận anh chính là bạn của tôi.”

Hình như Laxus không nghĩ tới lá gan của Lạc Lan sẽ lớn đến như vậy, lúc này còn có thể dám cùng hắn đưa ra đánh đố, hắn nheo mắt lại, vết sẹo ngay mắt phải của hắn phụ trợ thêm phần âm trầm và nguy hiểm của Laxus: “Nhưng thật ra lại rất có can đảm, chỉ là…” Hắn bỗng nhiên bắt đầu bước chân lên, khoảng cách vài mét bị kéo gần ngay trong nháy mắt, Laxus từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt với Lạc Lan, ánh mắt có vài phần hung ác, vài phần còn lại chính là khinh thường: “Cô dựa vào cái gì?”

Lạc Lan dùng sức trừng trở lại, dùng thủ đoạn khích tướng: “Dựa vào việc tôi sẽ thắng!”

Nghe được câu này của cô, xem ra Laxus chỉ có thể nói “Ngây thơ dại dột.” Sau lời nói đó, thì hắn tuôn ra một trận cười to bao hàm châm chọc —

“Cùng cô chơi đùa cũng không phải không thể, nói — đánh cược là gì!?”

Tròng mắt Lạc Lan vừa chuyển, phi thường có thứ tự nói ra đánh cược:

“Không phải là anh muốn chức hội trưởng Fairy Tail sao? Liền đánh cược, anh có thể ngồi lên vị trí này hay không.”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện