Đại Việt Truyền Kỳ Chương 58: Thương tích nghiêm trọng



Từ phía đằng đông, một tia cầu vồng bay đến, thoắt cái đã đáp xuống ngay trước mặt Phạm Văn Long. 

Hào quang tán đi, hóa thành một vị lão giả râu tóc bạc phơ, gương mặt hồng hào, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh, tiên phong đạo cốt.

Mục quang của lão thoáng đảo qua Trần Công Minh, rồi chăm chú nhìn vào Phạm Văn Long rất lâu, chợt thần sắc khẽ biến đổi, các nếp nhăn trên trán hơi giãn ra.

Đối diện, Phạm Văn Long vừa quan sát thấy diện mạo đối phương trong lòng vô cùng sửng sốt, đôi môi run rẩy muốn mở miệng, nhưng chưa kịp bật thành tiếng bất ngờ cổ họng trào lên một mùi vị tanh nồng, đôi chân xiêu vẹo trụ không vững, cơ hồ chỉ cần một làn gió thoảng qua cũng đủ khiến hắn đổ sầm xuống.

Lúc này, thương thế của Phạm Văn Long cực kỳ trầm trọng, kinh mạch đã bị tàn phá đến mức thảm hại, tinh huyết hao tổn nặng nề dẫn đến đầu óc u mê, mày mặt trắng bệch như tờ giấy, trông chẳng khác nào cái xác vô hồn. 

Nhìn tình trạng sống dở chết dở đó, vị lão giả hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên, phẩy ra một chùm sáng màu xanh đậm, bay thẳng đến rồi dung nhập vào trong cơ thể Phạm Văn Long.

Vừa hay, Phạm Văn Long cảm thụ như có dòng suối hiền hòa mát mẻ, dịu dàng luân chuyển qua kỳ kinh bát mạch, rồi chạy xuống lục phủ ngũ tạng, thấm qua từng vách ngăn, lập tức sự đau đớn liền có dấu hiệu thuyên giảm rõ rệt, vô cùng thư sướng. 

Sau một lát, rốt cuộc Phạm Văn Long sắc mặt cũng đá khá hơn, gắng gượng chắp tay hành lễ:

- Học trò Phạm Văn Long xin bái kiến Lê Châu trưởng lão.

Đúng vậy, nhân vật vừa xuất hiện cứu nguy không ai khác chính là Lê Châu, một trong số các vị trưởng lão Thánh viện. 

Thấy Phạm Văn Long đã qua cơn nguy biến, thần sắc Lê Châu trưởng lão có phần dịu đi, nhưng có điều, với mức độ thương tổn nghiêm trọng thế này thì một chút tác động đó tựa hồ hắt nước đổ vào sa mạc, nếu không trải qua quá trình nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong thời gian dài, e rằng khó có thể hoàn toàn bình phục.

Lê Châu trưởng lão thở hắt ra một hơi, trong đầu thầm bảo: “May mà ta đến kịp lúc, nếu không hậu họa khó lường.”

Nhớ ngày ấy đi vào Tây Nguyên cấm địa cùng Cao Thăng và Phi Yến tiên tử, trải qua trận kịch chiến với Hoàng Kim Cự Long, không ngờ lúc trở ra người nào người nấy mình mẩy chứa đầy thương tích. Bởi vậy Lê Châu trưởng lão hơn mười ngày qua vẫn một mực bế quan, cho đến rạng sáng nay, đột nhiên nhận tin báo của đám thủ vệ truyền tống trận, rằng Phạm Văn Long từ trong cấm địa đã an toàn trở về. 

Bao năm nay, Lê Châu vẫn mòn mỏi truy tìm một người sở hữu Thủy linh mạch hoàn mỹ để hoàn thành Thập Bát Hải Trận Đồ. Chính vì lẽ đó, sự sống còn của Phạm Văn Long đối với lão cực kỳ quan trọng. Vừa hay tin, Lê Châu trưởng lão vui mừng khôn xiết, nôn nóng muốn tận mắt kiểm tra, liền gác hết thảy công việc sang một bên, đạp vân bay đến Hưng Yên ký túc. 

Đến gần, chợt nghe bên tai những tiếng nổ rền vang. Sau đó, thấy Phạm Văn Long thân lâm hiểm cảnh liền cấp kỳ phách ra một chưởng cứu nguy, rồi nhanh chóng đáp xuống.

Cách đó không xa, Trần Công Minh toàn thân run rẩy, hai tay ôm chặt ngực, hơi thở đứt quãng. Nghĩ đến cảm giác tử vong vừa trải qua, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng. Hắn không dám tin tưởng, cho dù đối mặt với tồn tại Vương cấp thì cũng không có loại cảm giác tuyệt vọng quá mức như thế. 

Nhìn một màn này, toàn bộ mấy trăm học viên chết lặng như tờ, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra? Đến khi nghe câu nói của Phạm Văn Long, đều kinh hãi hướng về Lê Châu trưởng lão chờ đợi.

Đúng lúc này, đằng xa xuất hiện một đám học viên, nhân số ước chừng hai ba mươi người, dẫn đầu chính là Đỗ Quan và Tập Bình. 

Rất nhanh, bọn họ đã tiến vào khoảnh sân. Nhận ra sự có mặt của Lê Châu trưởng lão, Đỗ Quan và Tập Bình sống lưng lạnh toát, vội vàng chạy tới hành lễ:

- Chúng học trò xin vấn an Lê Châu trưởng lão.

Nói xong cả hai cúi rạp người xuống, không dám động đậy.

Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thanh âm của Lê Châu trưởng lão, rõ ràng tỏ vẻ không hài lòng:

- Thánh viện giao cho các ngươi trách nhiệm quản lý nơi này, tại sao để xảy ra tình trạng học viên tranh đấu sống chết với nhau như vậy hả? 

Nhìn cảnh tượng hoang tàn đổ nát, lại nghe Lê Châu trưởng lão truy hỏi, cả hai người hồn vía lên mây, run rẩy nói:

- Học trò vừa nhận được thông báo vội lập tức chạy đến đây ngay, không dám có chút chậm trễ. Kính xin trưởng lão suy xét!!!

Nói đoạn, Đỗ Quan chỉ tay về đám học viên ban nãy cùng đi với hắn. Vừa đảo mắt thoáng qua, Lê Châu trưởng lão đã nhận ra ngay cảnh giới Nhân vực cấp mười, mười một của bọn chúng.

Trong số đó, bất ngờ nhảy ra một người, hớt hải chạy đến trước mặt Phạm Văn Long, căm phẫn hét lên:

- Đậu má!!! Mấy thằng chó chết trong Phục Minh đúng là bọn khốn kiếp mà! Phạm Văn Long… Ngươi sao rồi, có đau lắm không? Nhìn kỹ hóa ra chính là Đức Hùng. Trước tình cảnh thê thảm của Phạm Văn Long, hắn không cầm lòng được buông ngay một câu chửi thề, quên béng rằng ở bên cạnh đang có một tồn tại Thánh cấp cường giả. 

Cảm nhận sự quan tâm lo lắng của Đức Hùng dành cho mình, Phạm Văn Long cố nhịn đau, mỉm cười bảo: 

- Ta không sao đâu!!! Chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi. Ta còn…

Chưa nói hết câu, thân thể Phạm Văn Long bất ngờ co rúm lại, đổ sầm xuống. Trước khi thiếp đi, hắn vẫn còn nghe bên tai tiếng gào khóc của Đức Hùng:

- Con bà nó, ngươi đừng có chết!!! Phạm Văn Long… Mau tỉnh lại cho ta… Huhu…

….


Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Phạm Văn Long mới từ từ hồi tỉnh. Vừa mở mắt, đã thấy ngay khung cảnh trong căn nhà tranh quen thuộc.

Khó khăn một thoáng mới có thể ngồi dậy, hắn lấy tay lau mồ hôi trên trán. Thân hình vừa khẽ động, khắp mình mẩy cảm thấy đau đớn kịch liệt khiến hắn muốn ngất xỉu, mãi một hồi sau cơn đau mới dịu đi. 

Hắn ngồi yên trên giường, không dám cử động nữa, hai mắt nhắm chặt thả tinh thần kiểm tra toàn bộ nội thể.

Tình huống rất xấu! Hệ thống kinh mạch, gân cốt bị phá hủy tan nát. Khắp mọi ngóc ngách đều bùng lên sự đau đớn khôn cùng. Trong lòng Phạm Văn Long trầm xuống rất nhiều, ngay thời khắc thôi động Đẩu Chuyển Tinh Di, hắn đã đoán chắc rằng cơ thể sẽ bị phản phệ không nhẹ, nhưng vẫn không nghĩ tới lại dẫn đến hậu quả quá sức kinh khủng như thế này. 

Quả nhiên, giữa bản thân và Trần Công Minh vẫn có sự chênh lệch rất lớn. Mặc dù có thể tránh khỏi một kiếp nạn, tuy nhiên cái giá không phải là nhỏ, ngoài những thống khổ về thể xác, không ngờ tu vi rớt hẳn xuống một bậc, hiện tại chỉ còn Nhân vực cấp mười một. Thế nhưng nếu như không liều mạng thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di nhất định thương thế sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí dẫn đến tử vong. 

Lẳng lặng ngây người một thời gian, tâm thần mới mệt mỏi triệt hồi khỏi cơ thể, Phạm Văn Long chậm rãi mở mắt, cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi.

- Không ngờ Trần Công Minh chiến lực lại kinh khủng như vậy? Nếu lúc đó nhận thêm một chưởng của hắn thì ta hoàn toàn xong đời rồi.

Ngoài trời trăng đã lên cao. Ánh trăng khéo léo luồn qua khe cửa, dịu dàng soi rọi mọi thứ bên trong. Phạm Văn Long loay hoay ngó nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy nhà cửa trống trơn, không hiểu bản thân đã hôn mê bao lâu rồi? 

Đúng lúc đó, bỗng có tiếng bước chân lại gần, chỉ qua vài hơi thở đã thấy Đức Hùng tiến vào, theo sau còn có cô bé đáng yêu Tiểu Mai. 

Vừa nhìn thấy bộ dáng của Phạm Văn Long, Đức Hùng vui mừng như điên, nhảy đến cười toe toét:

- Ha ha, cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh lại rồi. Thật là tốt quá!!!

Phạm Văn Long hơi động thân mình, nhưng không cách nào đứng dậy nổi, gương mặt nhăn nhúm bởi cơn đau đang tác oai tác quái. 

Đức Hùng liền bước đến bên giường, quắc mắt nhìn hắn bảo:

- Cái tên ôn vật nhà ngươi thật đáng đánh! Nếu không phải phúc lớn mạng lớn, chắc hẳn giờ này lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi đó.

Phạm Văn Long cười khan một tiếng, xấu hổ không đáp. Ngừng một chặp, Đức Hùng lại nói tiếp:

- Ngoại thương của ngươi không đáng kể nhưng kinh mạch bên trong tổn thương quá nặng, nếu không an tâm tịnh dưỡng dăm bữa nửa tháng thì không ổn đâu. À phải rồi, Lê Châu trưởng lão sai người mang đến cho ngươi một viên Hoàn Hồn Đan đây, nghe nói rất hữu ích trong việc chữa trị nội thương.

Dứt lời, Đức Hùng liền lấy trong người ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Phạm Văn Long. Vừa đổ ra tay liền thấy ngay một viên đan dược màu đen, hình dáng trông như một hạt nhãn, thoang thoảng hương thơm, khiến tinh thần thỏa mái, dễ chịu.

Thấy khóe môi Phạm Văn Long mấp máy định lên tiếng, Đức Hùng vỗ nhè nhẹ vào vai hắn, bảo:

- Ta biết ngươi đang có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng trước hết hãy ăn một chút đã rồi nói sau.

Dứt lời, hắn liền xoay người đón nhận một tô cháo nghi ngút khói từ tay Tiểu Mai, nhanh nhảu nói:

- Cháo này do đích thân Tiểu Mai và ta cùng song kiếm hợp bích nấu riêng cho ngươi đó. Khôn hồn ăn bằng hết, nếu không đừng trách ta thủ đoạn vô tình, hà hà…

Ngửi thấy mùi thơm bay vào cánh mũi, Phạm Văn Long nhận ra bản thân quả thực cũng hơi đói. Hắn không khách sáo nữa, kề lên miệng húp sùm sụp. Hơi nóng đi vào cổ họng, rồi chạy thẳng xuống bụng khiến hắn thư sướng, cảm giác đau đớn nhờ vậy giảm đi ít nhiều. 

Xong xuôi, Phạm Văn Long ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Mai, mỉm cười nói:

- Tiểu Mai, tay nghề của muội khá lắm. Cháo rất ngon!!!

Được khen ngợi, Tiểu Mai mặt mày ửng đỏ, cúi đầu đáp: 

- Không phải, là do muội và… cái tên chết dẫm này cùng nấu…

Đức Hùng nghe vậy cười ha hả, thần sắc tỏ vẻ đắc ý. 

Nhìn một màn này, Phạm Văn Long cười khổ, trong lòng chợt nhớ đến hình bóng Lý Tiên Dung. Một lát, hắn mới tỉnh táo trở lại, nghiêm túc hỏi:

- Phải rồi, mọi chuyện sau đó như thế nào? 

Nói đến chuyện chính, Đức Hùng thu lại nét mặt cà giỡn, nhìn Phạm Văn Long hưng phấn kể:

- Hôm qua, lúc ngươi đi tìm bọn Phục Minh, ta biết chẳng thể ngăn cản nên mới nghĩ ra một cách, đó là kêu gọi các tân sinh cũng nhau kéo đến chỗ của hai người Đỗ Quan và Tập Bình để đòi lại công bằng. Ban đầu, bọn chúng tỏ vẻ dửng dưng, còn lớn tiếng quát nạt bắt chúng ta trở về. Thế nhưng, lúc ta vừa nhắc đến tên ngươi, đột nhiên cả hai xanh mặt, vội ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến nơi. 

Phạm Văn Long gật gù, tiếp tục lắng nghe câu chuyện. 

- Nhớ khi ngươi ngã xuống, ta sợ quá cứ khóc rống lên. Sau đó Lê Châu trưởng lão bước đến kiểm tra, bảo rằng do ngươi hao tổn tinh huyết nhiều quá nên bị hôn mê mà thôi, không nguy hiểm tính mạng. Thế rồi chúng ta vội đưa ngươi trở về nhà. Còn sự việc hội Phục Minh hoành hành ngang ngược, ta cũng đã bẩm báo với Lê Châu trưởng lão. Lão nhân gia người đùng đùng nổi giận, bắt bọn chúng bồi hoàn lại số linh đồng đã thu của mỗi người và toàn bộ số tài sản bị phá hủy. Nếu còn dám tái phạm sẽ lập tức đuổi khỏi Thánh viện. Ha ha… Lúc Lê Châu trưởng lão giáo huấn, tên nào tên nấy toàn thân run như cầy sấy, trông mặt ngu không chịu được, nào còn cái vẻ hống hách như ngày thường. Con mẹ nó, sung sướng quá đi!!! Ha ha…

Xong một trận cười, Đức Hùng bỗng nói tiếp:

- Ban đầu rất nhiều học viên ở đây căm ghét ngươi, nhưng khi hay tin ngươi một thân một mình xông vào Phục Minh hội, còn đánh cho bọn chúng một trận tơi bời hoa lá thì ai nấy đều rất cảm phục và ủng hộ ngươi. Chuyến này ngươi đã trở thành người nổi tiếng rồi nhé, hé hé…

Nghe Đức Hùng một lèo kể ra, Phạm Văn Long hơi bất ngờ, phân tích một chút liền nhận ra ngay Lê Châu trưởng lão hình như có điểm ưu ái đến hắn. Bất quá, bản thân hắn mới chỉ là một tên Nhân vực nhỏ bé, không biết đối phương làm vậy rốt cuộc có mục đích gì đây?

Trò chuyện thêm một lát, Đức Hùng và Tiểu Mai nháy mắt kéo nhau vào phòng trong, không quên dặn dò Phạm Văn Long phải chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Liếc nhìn cái vẻ dâm tà lồ lộ của hắn, Phạm Văn Long liền hiểu ngay hai đứa nó lại chuẩn bị tiến hành quá trình “song tu” thần thánh đây mà.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện