Đại Đế Cơ Quyển 1 - Chương 74: Không chịu nổi

Ngay giờ phút này Tiết mẫu vẫn không biết, nên vẫn cười nhàn nhạt, cười như không cười.

“Tiên sinh à, có phải ngài lại làm khó nàng ấy không? Sao lại không nhận nàng ấy làm học trò?” Bà nói.

Thanh Hà tiên sinh nói:

“Cái gì gọi là làm khó? Việc rèn luyện trong quá trình tìm tòi học hỏi vốn dĩ đã rất khó rồi, nào có chuyện nhẹ nhàng như vậy chứ... Tính tình của đứa nhỏ này cũng quá tệ rồi.”

Tiết mẫu nói:

“Có sao? Tính cách của con bé cũng rất tốt mà, tiên sinh, thực ra nếu tính cách của con bé không tốt thì cũng bình thường thôi.”

Thanh Hà tiên sinh hiểu rõ ý của bà ấy, hừ lạnh một cái rồi nói:

“Xằng bậy, đúng là cách nhìn của người ngu muội.”

Thôi thị hứ một tiếng, nói:

“Vậy thì sau này phiền tiên sinh khai sáng đầu óc rồi, hi vọng ngài có thể đạt được ước nguyện.”

Nói thế nào đi chăng nữa thì đứa nhỏ này cũng do một tay ông trông coi, mặc dù bị trì hoãn, nhưng từ từ dạy dỗ thì cũng không phải là quá muộn. Thanh Hà tiên sinh không quan tâm đến sự kỳ quái của Thôi thị. Nhìn sắc trời bên ngoài đang tối dần, đột nhiên ông nhớ tới cảnh gặp đứa nhỏ kia ngày hôm nay, tự dưng nhớ đến một chuyện, ông nói:

“Tông Chu sắp đến rồi.”

Thôi thị nói:

“Biết rồi, không cần phải lo lắng, chỉ là một cậu bé.”

Thanh Hà tiên sinh nói:

“Điều ta lo lắng không phải là cái này, cho dù là một nhi nữ thì chắc con bé cũng không sao đâu.”

Thôi thị nhìn ông một cái rồi nói:

“Tiên sinh ngài chắc cũng phát hiện ra rồi, đây cũng coi như là ông trời phù hộ.” Nói tới đây thì có vài phần kích động: “Cũng giống như ban đầu, trong tình huống đó mà vẫn cứu được con bé ra, lửa lớn như vậy, vốn còn nghĩ là không kịp nữa.”

Phu thê nhà họ Võ à, Thanh Hà tiên sinh không để ý tới lời nói của bà ấy, trầm giọng nói:

“Điều ta lo lắng là tính tình của con bé, tới lúc đó đừng chuốc lấy rắc rối. Các người đều để ý con bé đi. Những gì con bé nói trước mặt các người chưa chắc đã làm giống hoàn toàn đâu.”

Có sao? Là do ông tưởng tượng khác đi thì có, tâm tư của người đọc sách quả là nặng. Thôi thị nói:

“Chỉ là do tiên sinh không thân với con bé thôi”. Nói xong nhìn sắc trời bên ngoài: “Ta nên quay về rồi, con bé rất siêng năng, dậy cũng rất sớm.”

Thanh Hà tiên sinh nói:

“Suy nghĩ siêng năng này không ổn, sau này bà đừng nói với con bé những câu như thế này nữa, dạy thành dáng vẻ y như con buôn vậy.”

Thôi thị cười như không cười nói:

“Nếu như không có trái tim con buôn đó thì tiên sinh nghĩ con bé có lí do gì để một lòng hướng đạo? Tiên sinh, nếu nói về vấn đề hướng đạo này, trước tiên phải tiếp tục sống mới là quan trọng nhất. Những việc này đều là Đốc đại nhân dặn dò, nếu như tiên sinh có điều gì không hài lòng thì mời tiên sinh đến thương lượng với Đốc đại nhân.”

Nói xong liền phất ống tay áo, thi lễ xong liền quay người đi.

Sắc mặt của Thanh Hà tiên sinh trầm xuống, nhìn bà biến mất trong bóng tối, gió núi thổi tới khiến ông không nhịn được cảm thấy lạnh cóng mà hắt hơi vài cái.

Gió núi mùa hạ vẫn còn có chút lạnh sao? Ông không nhịn được mà quấn quần áo quanh người rồi quay người đi vào bên trong.

Căn nhà cỏ trong đêm đen truyền tới tiếng ho liên tục không dứt, tiểu đồng đang ngủ ở bên ngoài mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Tiên sinh, người không sao chứ?” Cậu bé hỏi.

Mở đầu câu trả lời là một trận ho, sau đó gian ngoài vọng tới tiếng mũi nghèn nghẹn của Thanh Hà tiên sinh:

“Không sao, chắc là trúng phải gió lạnh.” Vừa dứt câu lại truyền tới một trận ho, cũng nói không ra lời nữa.

Gió lạnh? Vậy cũng không nên xem nhẹ, tiểu đồng lẩm bẩm nói:

“Con đi đun thuốc.”

Căn nhà cỏ trong đêm sáng ánh đèn lửa, vang tới âm thanh ầm ĩ.

Thôi thị đi tới chân núi quay lại nhìn ánh đèn lúc ẩn lúc hiện một cái rồi nhẹ nhàng vỗ ống tay áo.

“Thực ra thì nhịn không nổi rồi, dù sao Đốc đại nhân cũng không có ở đây...” Người đọc sách đúng là phiền phức, ho nhiều một chút, ít nói những lời kia lại.



Chuyện Tiết Thanh và Thanh Hà tiên sinh đánh cược dĩ nhiên cũng truyền tới nhà họ Quách. Mấy đứa nhỏ luôn quan tâm chuyện này đợi được xem kịch phải đối diện với kết quả này thì vẻ mặt cũng trở nên cổ quái.

Bọn chúng nghĩ rằng Thanh Hà tiên sinh không nhận Tiết Thanh, nhưng không nhận của bây giờ nghĩ thế nào cũng thấy chẳng ra sao cả, ngược lại lại giống như Tiết Thanh lại không nhận Thanh Hà tiên sinh làm thầy... Tại sao phải nói “lại”? “Bị điên à?” Quách Bảo Nhi nói.

“Nó cũng lợi hại lắm”. Quách Tử Khiêm chớp chớp mắt nói.

Câu nói này Quách Tử An vô cùng không thích nghe, hứ một tiếng, nói:

“Đó cũng chỉ là lời mà tiên sinh nói ra để cố ý không nhận nó thôi, sang năm thi huyện ư? Đúng là gặp quỷ mà!”

Cho dù ra sao, mặc dù nói là tự học nhưng Tiết Thanh đã có thể vào trường xã học rồi nghe giảng, cho dù là trường xã nhưng chỉ cần Tiết Thanh xách giỏ trúc ra ngoài đi học sẽ không ai nói nó nói dối rồi... Nên chúc mừng nó sang năm thi tú tài mới được. Đúng vậy, Tiết Thanh lại đặc biệt dậy trễ để gặp mấy người ở trong trường.Truyện đ-ược dịch trực tiếp tại iRE-AD--“Các người chúc mừng đúng là không chân thành”. Tiết Thanh nói.

Mấy cậu nhóc đang ngồi ngay góc tường đổ nát bên kia ngơ một hồi, muốn chân thành như thế nào chứ?

“Nên chúc mừng ta đậu trạng nguyên... Thi tú tài tính là gì?” Tiết Thanh nói, nói xong chầm chậm bước đi.

Thật là... Mấy cậu nhóc nhìn nhau.

“Trạng nguyên gia, lần sau chơi xúc cúc (1) nhớ chăm sóc đặc biệt cho chúng tôi nhé... Thắng sẽ chia tiền cho cậu.” Bản Đẳng, Thập Mạch hét lớn, khuôn mặt rất chân thành.

Tiết Thanh vẫy vẫy tay:

“Được thôi!”



Sau khi ra khỏi cửa trường, người trên đường nhìn về phía nàng cũng ít đi rất nhiều. Đối với dân chúng thành Trường An mà nói, cái tên Tiết Thanh này có rất nhiều người không thể so bì được, tên như sấm dội bên tai. Nhưng đều là chuyện cười, nghe chuyện cười xong là được rồi, quan tâm người ta trông như thế nào làm gì.

Tiết Thanh một đường chạy qua trường học băng qua sáu con suối ở dưới chân núi, nhớ tới hôm nay cũng muộn rồi, Tứ Hạt tiên sinh chắc chắn lại vui vẻ có lời muốn nói rồi nhưng nàng còn chưa tới được trường học, lại bị một rễ cây đột nhiên vươn ra suýt chút nữa làm cho vấp ngã... đương nhiên là không vấp ngã, Tiết Thanh đã nhấc chân bước qua.

Trên mặt đất dĩ nhiên sẽ không đột nhiên vươn ra một cái rễ cây, ai lại nhàm chán như vậy, Tiết Thanh quay đầu lại nhìn, thấy một người đội nón lá ngồi ở giữa kẽ hở của hai cửa tiệm... Mặc dù bên dưới nón lá còn có khăn bọc kín khuôn mặt nhưng Tiết Thanh có thể nhận ra đó là Tứ Hạt tiên sinh.

Tiết Thanh có chút nói không nên lời, nói:

“Tiên sinh ngài....” Nàng cất cao giọng hét lên.

Nàng vừa mở miệng liền bị Tứ Hạt tiên sinh ngăn lại, ngăn không cho nàng nói và vẫy tay, một mặt thì nhìn trái phải, sau đó bay lên lui vào bên trong kẽ hở.

Tiết Thanh cũng bước vào bên trong, nói:

“... Người bị vạch trần thân phận nên bị quan phủ phát lệnh truy nã rồi sao? Sư đồ đồng môn, hay là con đi báo quan kiếm một khoản tiền thưởng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài....”

Tứ Hạt bị nói đến ngơ ra, quên mất bản thân muốn nói cái gì, nói:

“Thân phận gì?”

Tiết Thanh nói:

“Cường đạo, trộm hái hoa (2) gì đấy...”

Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng:

“Ngươi chẳng thể nghĩ tiên sinh ngươi tốt được một chút.”

Tiết Thanh đánh giá ông một cái rồi buông tay.

Tứ Hạt tiên sinh lại hứ một tiếng.

Tiết Thanh ngồi trước mặt ông ấy rồi nói:

“Tiên sinh người làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà người phải cải trang lẩn trốn vậy... Người chạy rồi tiền người nợ con làm sao bây giờ?”

Tứ Hạt tiên sinh giơ tay kẹp đầu nàng lại, tháo miếng vải che mặt xuống, trừng mắt nói:

“Ngươi còn hỏi xảy ra chuyện gì! Hôm qua ngươi lại làm cái gì!”

Tiết Thanh ực một tiếng, nhớ tới cái gì đó nói:

“Tiên sinh, vừa lúc muốn nói với người. Thanh Hà tiên sinh tin những lời mà người nói, cảm thấy con không đậu thi huyện, người cũng nên không chịu thua kém đi chứ.”

Tứ Hạt tiên sinh nói:

“Ta đánh một cái bây giờ, rõ ràng là ngươi nói mấy lời đó!”

Tiết Thanh nói:

“Con đâu có, người nói có thể khiến con thi đậu trạng nguyên, thi huyện thì tính là cái gì.”

Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt nói:

“Nhưng là năm năm sau chứ không phải năm sau! Tháng hai năm sau ngươi còn chưa được mười bốn tuổi, ngươi biết từ xưa đến nay có mấy người chưa tới mười bốn có thể đậu thi huyện không?”

Tiết Thanh nói:

“Học hành sao có thể nói tới tuổi tác chứ, đã là người đọc sách thì đều là học sinh, không có trẻ con người lớn, đều như nhau, đều như nhau cả mà.”

Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng:

“.... Ngươi nói khoác quá khiến ta không dám bước tới trường học luôn, lỡ như nếu để người khác biết ta là thầy của ngươi.... chắc ta không dám gặp mặt người khác luôn.”

Tiết Thanh nói:

“Vì vậy tiên sinh người phải cố gắng không để làm mất mặt.”

Sắp bị đứa học trò này chọc cho tức chết, Tứ Hạt tiên sinh trừng mắt, đột nhiên lại lầm bầm cười nói:

“Đúng vậy, nếu như đã nói ra những lời đó rồi, suy cho cùng cũng không thể làm mất mặt. Học trò à, năm năm biến thành một năm, vậy bài tập cũng phải tăng thêm lên rồi.”

Tiết Thanh nhìn nụ cười trên mặt Tứ Hạt tiên sinh liền đoán ông ấy chắc chẳng có ý đồ gì tốt, quả nhiên Tứ Hạt tiên sinh chụp đầu, lôi nàng cùng đi với ông... nhưng không quay về trường học mà đi tới vách núi, Tứ Hạt tiên sinh giống như người nhện leo qua sáu con suối ở trên đỉnh núi.

Ngay lúc Tiết Thanh đang đoán ông ấy sẽ đi uy hiếp Thanh Hà tiên sinh hay là đi đốt trường học, một mặt khi đang định vươn tay nắm chặt dây thừng chuẩn bị leo lên, sợi dây đột nhiên “pặc” một tiếng giống như con rắn bị ném xuống.

Giọng nói của Tứ Hạt tiên sinh cũng từ trên cao vọng xuống:

“Tay không leo lên đi.”

Tay không...

Tiết Thanh nhìn sợi dây thừng còn nằm trong tay, một lần nữa nâng đầu lên nhìn vách núi cao vút dốc đứng.

“Tiên sinh, thực ra con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi”. Nàng cao giọng hét lên.

***

(1) Xúc cúc: là một loại hình đá bóng xuất hiện từ thời cổ đại ở Trung Quốc.

(2) Trộm hái hoa: từ văn hoa để chỉ dâm tặc vì ngày xưa con gái ví như hoa nên bọn dâm tặc ví như hái hoa, vì thế được gọi là đạo tặc chuyên hái hoa.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện