Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước Chương 42

Tôn Huệ chưa tìm được cơ hội hỏi Ngô Chi, thế nhưng trong nhà ngoài ý muốn có một người tới chơi, người này Tôn Huệ hoàn toàn không ngờ tới.

"Phùng công tử, nhanh vào trong ngồi, để tôi rót cho anh cốc nước."

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tôn Huệ mở ra liền nhìn thấy Phùng Hiên đang đứng ngẩn ra ở ngoài cửa, sửng sốt một chút sau đó cười bắt chuyện. Người đã đến rồi, cũng không thể không cho hắn vào nhà, dù gì cũng coi như quen biết.

Phùng Hiên gật gật đầu, không nói lời nào, lúc này trái tim hắn đang đập thình thịch, không dám liếc nhìn Tôn Huệ, cúi đầu theo vào. Đến giờ hắn vẫn còn đang ảo não, không biết hôm nay mình bị làm sao, vốn là theo mợ đến tìm Ngô Chi, vừa tới thôn Thanh Hà liền đi tới chỗ này, còn gõ cửa, thật sự có chút thất lễ.

Lúc Tôn Huệ rót nước hắn lén lút liếc nhìn, khuôn mặt nàng cũng không coi là thanh tú, hơi có chút góc cạnh, thế nhưng khí chất nàng rất đặc biệt, khiến cho người ta yêu thích. Mà điều này chính là thứ hấp dẫn Phùng Hiên, lần đầu tiên gặp mặt nàng, trong lòng đã lưu lại ấn tượng rất sâu, nhớ thật kỹ tên của nàng, khí tức của nàng.

Lần trước ở hiệu sách, Phùng Hiên lại nhìn thấy Tôn Huệ một lần nữa, trong lòng hắn nổi lên cảm giác thật lạ lùng, năm nay hắn mười ba tuổi, đã bước đầu biết đến tình yêu nam nữ, cũng phán đoán đại khái đâu là yêu đâu là thích. Suy đoán như vậy khiến cho Phùng Hiên kinh hoảng, tư tưởng nho gia thuần khiết nhắc nhở hắn như thế này là không đúng, giữa nam nữ phải qua mai mối ước định, đó mới là chân lý.

Thế nhưng những điều cấm kỵ lại mang đến cho Phùng Hiên một loại khoái cảm kỳ lạ, đây cũng là nguyên nhân thôi thúc hắn tới nơi này. Chẳng qua cũng chỉ là những suy nghĩ giấu kín trong lòng, không dám có chút ý niệm muốn vượt rào nào, bởi vì luân lý đạo đức ràng buộc, mà cũng do tính cách bản thân hắn nữa, cho nên chỉ có thể đi đến một bước này. Thứ tình cảm kia phải chôn dưới đáy lòng, không dám tiết lộ cho ai.

"Anh đến tìm Ngô Nhị ca bọn họ đúng không?" Tôn Huệ hỏi."Ngày hôm nay không lên chợ gia súc, hẳn là ở nhà mới đúng, anh không gặp được sao?" Không phải chứ, trước đó nàng mới đi tới Ngô gia tìm Thải Điệp xong, cũng nhìn thấy Ngô Chi, ngày hôm nay hắn ngốc trong nhà không đi đâu, sao lại không gặp được.

"Tôi đến đây cùng mợ, có gặp mặt Ngô Nhị ca, bọn họ có chuyện cần bàn bạc, tôi liền ra ngoài đi dạo một mình." Phùng Hiên nuốt nước bọt một cái, ánh mắt có chút mất tập trung: "Cô cũng biết, ở đây tôi không quen biết ai, chỉ có cô cũng coi như chỗ quen biết, liền đến đây." Lúc nói lời này, Phùng Hiên cảm thấy tim đập loạn xạ, cực kỳ căng thẳng.

Tôn Huệ "À" một tiếng, cũng không truy hỏi sâu, nếu không Phùng Hiên chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết: "Như vậy sao, vậy anh cứ ở đây ngồi một lát, nếu nhàm chán có thể đi tới cây cầu nhỏ trước thôn, lúc này có lẽ đệ đệ tôi đang câu cá ở đó." Mới vừa học câu cá, rất là mới mẻ, đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là có thể thêm món ăn, nếu như cá quá nhỏ thì nấu canh, bỏ thêm ít hành băm, uống cũng rất thơm ; nếu cá hơn hơn chút thì có thể rán hoặc kho, như thế lại càng thêm mỹ vị. Đây chính là lý do Tôn Duẫn cảm thấy hứng thú nhất.

Phùng Hiên tới đây chủ yếu muốn gặp mặt Tôn Huệ, đương nhiên sẽ không đi xem câu cá, cho nên hắn nói: "Tôi ngồi một chút thôi, chốc lát nữa sẽ phải đi về, không qua lại khắp nơi cho mất công."

Tôn Huệ gật đầu, nói: "Cũng phải, mới vừa đi xa như vậy tất nhiên là nóng, lúc này đã cuối thu nhưng trời vẫn nắng gay gắt! Anh cứ nghỉ ngơi một chút đi."

Hai người ngồi đối diện nhau, nói chuyện câu được câu không, toàn là những chuyện nhạt thếch, chuyện nhà chuyện cửa cũng chẳng tới đâu, Phùng Hiên ý thức được cứ như vậy sẽ khôgn thể kéo dài được bao lâu, đến lúc đó hắn không thể không cáo từ. Bởi vì quá lúng túng, nói đến nói đi cũng chỉ có mấy chuyện như vậy.

Phải tìm một chủ đề mới thôi, Phùng Hiên nghĩ, nên chọn vấn đề gì mà cả hai người đều có thể tập trung vào, không để cho tình cảnh có vẻ lúng túng như thế nữa. Hơn nữa cho dù bị người ta biết, cũng sẽ không bị bàn tán xôn xao, đứng đắn đường hoàng một chút mới được. Cũng may lễ giáo của thời đại này không tới mức không thể tưởng tượng nổi, nam nữ gặp mặt không bị cấm đoán tuyệt đối giống như thời Minh Thanh trong thế giới trước kia mà Tôn Huệ biết, có chút tương tự thời nhà Đường, nhưng không cởi mở giống như vậy.

Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, Phùng Hiên nhìn Tôn Huệ hỏi: "Lần trước cô mua sách, có chữ nào không biết hay không, tôi cũng đọc sách được mấy năm, có gì không biết có thể hỏi tôi, tôi có thể giảng cho cô." Thiên Tự văn Tôn Huệ mua, đại khái chỉ có những chữ quen thuộc nhất, như vậy hoàn toàn có thể bắt tay dạy nàng, ở chung càng lâu, sau này nói không chừng còn có thể đến đây thêm mấy lần. Cũng có thể gặp gỡ nhiều hơn.

Tôn Huệ rất động tâm, nàng mua sách lâu như vậy rồi, lật xem nhiều lần, nhưng cuối cùng đều thở phì phì gấp sách lại, oán giận không chỉ một lần, tại sao lại bị xuyên vào một thế giới có hệ thống chữ viết quái lạ như thế, kỳ thực vấn đề lớn nhất chính là nàng sinh ra trong gia đình này, muốn học chữ một lần quả thực quá khó.

Hiện tại có người muốn dạy dỗ, Tôn Huệ sao có đạo lý không đáp ứng, nhưng suy cho cùng vẫn chưa quen thuộc, cứ thế mà đáp ứng dường như quá mức phiền toái, nàng hơi chần chừ.
Phùng Hiên thấy Tôn Huệ như vậy, liền biết là nàng sợ làm phiền hắn, vội nói: "Tôi cũng đang nhàm chán, dạy cô mấy chữ cơ sở cũng không mất bao nhiêu công." Phùng Hiên nghĩ nếu không nói mấy lời này ra khỏi miệng, Tôn Huệ sẽ từ chối hắn.

Trong lòng Tôn Huệ đang giãy giụa, nàng thật sự không muốn làm phiền Phùng Hiên, đặc biệt là từ lần trước biết được hắn ký thác hi vọng vào khoa cử nhiều như thế nào. Nàng không muốn làm mất thời gian của Phùng Hiên, dù sao ở cổ đại này, khoa cử tuyệt đối là chuyện quan trọng bậc nhất, không thể qua loa. Thế nhưng hiện giờ người ta đã tới cửa, hơn nữa lúc này cũng nhàm chán thật, xem dáng vẻ Phùng Hiên, mợ hắn bàn chuyện còn lâu, dường như không thể cho hắn biết, nàng thầm nghĩ, thôi nhờ hắn một lát đi vậy, chỉ cần không quá tốn thời gian là được rồi.

Ý tưởng này càng ngày càng chiếm thế chủ động, cuối cùng Tôn Huệ gõ một cái, cứ như vậy đi. Quyết định xong, Tôn Huệ đứng thẳng lên nói: "Vậy thì phiền phức anh. Tôi đi lấy sách lại đây, anh dạy cho tôi vài chữ đi." Nói chuyện phiếm còn không bằng biết thêm vài chữ.

Phùng Hiên thở phào một hơi, hắn chỉ sợ Tôn Huệ không đáp ứng, như vậy lần sau sẽ không biết lấy cớ gì để đi sang bên này.

Tôn Huệ cầm sách qua, còn mang theo một tấm ván gỗ, một viên than củi, đặt đồ lên bàn, hơi xấu hổ nói: "Bởi vì mới học, cũng không mua giấy bút, đành dùng tạm hai thứ này." Nàng hơi bất an, không biết Phùng Hiên có thể vung tay áo rời đi luôn hay không.

Thế nhưng Tôn Huệ cả nghĩ quá rồi, tuy Phùng Hiên kinh ngạc, thế nhưng cử chỉ vẫn khéo léo như cũ, đồng thời còn hiểu ý nói: "Không sao, dùng thứ này có viết sai thì chỉ cần lau sạch là được, rất tiện lợi." Hắn cũng biết điều kiện trong nhà của Tôn gia, nếu dùng giấy bút để luyện tập thì quá phí tiền. Hắn góp ý: "Ban đầu không cần đến giấy, lần sau có thể mua một cây bút lông, thêm mấy viên mực, luyện chữ trên gỗ." Cũng không thể cứ dùng than để viết chữ mãi được.

"Được, lần sau tôi sẽ đi mua." Tôn Huệ vốn có dự định này, kỳ thực nàng chỉ cần nhận biết chữ, viết chữ không phải vấn đề, nàng biết chút thư pháp, có thể viết bằng bút lông. Nàng mua giấy bút, chủ yếu để cho Tôn Duẫn luyện tập.

Không nói lan man thêm nữa, Phùng Hiên mở sách, dạy từ trụ cột nhất. Hắn giảng rất tỉ mỉ, êm tai, chen lẫn một ít điển cố, khá là thú vị. Mỗi một chữ đều phân tích cẩn thận, miêu tả tinh tế.

Tuy Tôn Huệ không biết một chữ nào, nhưng bởi vì đây đều là chữ tượng hình, mỗi chữ có một nghĩa khác nhau, có cơ sở đời trước, học tập khá nhanh, điều này làm cho Phùng Hiên rất là kinh ngạc, đồng thời cũng thán phục sự thông minh của nàng. Còn nói nàng học tập nhanh hơn nhiều so với hắn trước đây. Điều này làm cho Tôn Huệ rất xấu hổ, linh hồn nàng là linh hồn của người trưởng thành, hơn nữa mấy thứ này đều là cơ sở, nếu còn học không nhanh, chẳng bằng đi đầu thai một lần nữa cho xong.

"Ngày hôm nay trước hết dạy cô mấy chữ này, cô chăm chỉ luyện tập, nhớ nhiều một chút tốt rồi." Thời điểm Phùng Hiên dạy hết mười lăm chữ liền ngừng lại, không phải bởi vì muốn để dành sau này tới đây dạy thêm mấy lần, mà là vì người mới quen mặt chữ tiếp thu không thành vấn đề, nhưng quên cũng rất nhanh, rất có khả năng mười lăm chữ cuối cùng chỉ có thể nhớ được mười chữ, hoặc là còn ít hơn. Cho nên dạy nhiều quên càng nhiều hơn, còn không bằng dạy ít một chút, đến đâu nhớ kỹ đến đấy, như vậy tốc độ sẽ còn nhanh hơn nữa.

Lần học tập này làm cho Tôn Huệ chưa hết thòm thèm, nhưng nàng cũng biết tham thì thâm, đừng thấy hiện tại đều nhớ kỹ, vài ngày nữa có khi sẽ quên hết, không bằng thấy được thì thôi, như vậy còn có thể nhớ kỹ hơn.

"Cảm tạ." Nàng thực lòng biết ơn.

Ngô mẫu hết bận việc ngoài ruộng liền tới trông cháu thay con gái, biết mấy tuần nay nàng mệt nhọc, bèn bảo nàng cứ thoải mái nghỉ ngơi. Mà không có gì làm, Ngô Thải Điệp liền chạy qua nhà Tôn Huệ, đã thật lâu nàng không có thời gian tụ tập chơi đùa với Tôn Huệ rồi.

Đến chỗ Tôn Huệ, Ngô Thải Điệp liền ra sức kể khổ: "Ai, tỷ mệt chết đi được ấy, bây giờ suy nghĩ lại cũng cảm thấy không dễ chịu, thật không biết sau này còn phải chịu đựng bao lâu nữa!" Nàng hoàn toàn không quen, trông hài tử quá khổ rồi.

"Không có chuyện gì đâu, chẳng phải mẹ tỷ đang trông giúp rồi đấy ư, sau này tỷ sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều." Tôn Huệ nói.

Ngô Thải Điệp lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Để cho mẹ tỷ trông, tỷ hơi áy náy, đứa nhỏ khóc nháo quá ầm ĩ, dù sao mẹ tỷ cũng đã lớn tuổi, cho nên chủ yếu vẫn là tỷ thôi." Nàng không muốn nói chuyện này thêm nữa: "Thôi, không nói cái này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Muội nói cho tỷ một chút, ngày đó Phùng Hiên qua chỗ muội có nói gì không?" Ngày đó Phùng Hiên ngồi không bao lâu, biết mợ hắn có việc cần, bèn lấy cớ ra ngoài đi dạo, vốn cũng không biết hắn đi đâu, ở chỗ này hắn gần như không biết ai, sau lại do chính bản thân hắn nói, mới biết được hắn qua chỗ Tôn Huệ. Ngô Thải Điệp có chút ngạc nhiên, Phùng Hiên qua đó làm gì, cũng không cảm thấy hai người này có lời gì cần nói.

Tôn Huệ không hề giấu giếm, nói thẳng: "Hắn dạy muội biết chữ, mấy ngày hôm trước muội lên cửa hàng trên trấn mua một quyển Thiên Tự Văn, vừa lúc gặp được Phùng Hiên, bọn muội cũng chỉ hàn huyên mấy câu, ngày đó hắn tới nhà tỷ chơi, lúc nhàm chán liền đi tới chỗ muội, muội tính bảo hắn ra chỗ đệ đệ muội chơi, dù sao tụi con trai bọn họ còn có đề tài để nói. Thế nhưng Phùng Hiên nói trời đang nắng gắt, vừa đi mệt rồi nên không muốn đi tiếp nữa, ở lại ngồi một lát. Hắn thuận miệng hỏi chuyện học chữ của muội, nghe muội nói không có ai dạy, bèn cầm sách giảng mấy chữ."

Ngô Thải Điệp nghe Tôn Huệ nói Phùng Hiên dạy nàng biết chữ, rất là kinh ngạc: "Muội đang học biết chữ?" Không biết Tôn Huệ nghĩ như thế nào, trong tình hình chung , ở nông thôn nơi đây có rất ít cô nương muốn học chữ, thậm chí bé trai, trừ phi trong nhà giàu có, hoặc là gia truyền, nếu không cũng sẽ không tính đi học chữ.

Chẳng qua kinh ngạc thì kinh ngạc, Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ thật sự muốn học, liền nói: "Chuyện này vất vả lắm đó, lúc ấy tỷ theo sau nhị ca tỷ, học không liên tục trong ba năm, cũng chỉ nhận biết hời hợt vài ba trăm chữ. Nếu muội thật sự muốn học, không bằng tỷ dạy muội trước, chờ muội học được sơ sơ rồi thì hãy thỉnh giáo nhị ca tỷ, huynh ấy học sâu hơn tỷ chút ít."

Tôn Huệ không ngờ Ngô Thải Điệp lại biết chữ, thấy nàng muốn dạy mình, vội vàng gật đầu: "Dĩ nhiên là muốn rồi, có thời gian tỷ dạy muội đi." Nếu Ngô Thải Điệp có thể dạy mình thì tốt nhất, hai người đều là cô nương, sẽ không có nhiều chuyện bất tiện, người khác cũng sẽ không chỉ trỏ."Khi nào tỷ rảnh rỗi thì hãy dạy muội một ít, muội chẳng qua không muốn làm kẻ mù chữ, không cần gấp gáp, lúc nào học xong cũng được." Nàng chỉ cần có thể nắm giữ những chữ viết thường dùng là tốt rồi, sau đó mua vài quyển sách tự mình xem một chút, dù sao cũng không định đi thi khoa cử.

"Không thành vấn đề, hiện giờ mẹ tỷ trông cháu giúp, mỗi ngày cũng sẽ dành cho tỷ một ít thời gian nghỉ ngơi, dù sao tỷ cũng không có chuyện gì, tới đây nói chuyện với muội, dạy muội mấy chữ cũng thật thú vị." Ngô Thải Điệp đáp ứng ngay, không cảm thấy như vậy có phiền toái, nàng quả thật là bạn tốt của Tôn Huệ: "Muội vừa mới bắt đầu học, chậm một chút cũng không sao, học được một khoảng thời gian, tốc độ sẽ nhanh hơn." Thời điểm mới vừa tiếp xúc với mặt chữ thật sự là nhức đầu, nhận biết rất khó khăn, càng đừng nói tới viết. Thế nhưng chỉ cần qua lúc ban đầu, thuần thục ba mươi năm mươi chữ sau, bất kể là nhận mặt chữ hay là viết chữ đều sẽ thuận lợi hơn thôi.

"Muội biết, muội không vội." Tôn Huệ gật đầu, nàng học chữ, vốn là muốn vụng trộm sử dụng bính âm* để ghi nhớ cách đọc, ý định so sánh với chữ Hán đời trước, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mới vừa chuẩn bị áp dụng thì đã sững người ra, thử nghĩ thấy có chút không ổn, nếu bị phát hiện sẽ không giải thích rõ ràng được, không thể đơn giản nói chính mình tùy tiện nghĩ ra là xong, hoàn toàn không có khả năng, bính âm cũng tốt, hay là chữ Hán cũng được, không phải chuyện mà một người có thể nghĩ ra được. Nếu nói là người khác dạy cũng không được, bị truy hỏi là ai dạy, nếu như nói là người qua đường dạy, vậy nếu bị hỏi thời gian, tới huyện thành so sánh lộ dẫn, như vậy sẽ bị lộ tẩy hết. Cuối cùng hoàn toàn không có cách nào để giải thích, đến lúc đó hậu quả sẽ không lường trước được. Định hay là tính , học bằng cách nhớ mặc dù chậm, cũng phí đầu óc, nhưng an toàn hơn.
( Ta chỉ nói đơn giản, ví dụ chữ ‘âm’ 音, thì bính âm là yīn, đây là cách sử dụng các chữ cái latin để ghi nhớ cách đọc chữ Hán.)
Nàng không lớn gan, cũng không có thế lực có thể bảo đảm an toàn cho bản thân mình, như vậy vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn.

Tôn Huệ để cho Ngô Thải Điệp chờ một lát, đi ra ngoài hái một chùm nho, rửa sạch xong mang vào: "Không còn mấy chùm nữa rồi, giờ đã vào thu, cây nho cũng bắt đầu ra lá, muội định hát hết xuống, đưa chút ít qua nhà tỷ và mẹ muội nếm thử, coi như là tấm lòng."

"Không cần đưa tới nhà tỷ đâu, năm nay nho nhà muội có bao nhiêu quả đâu, lúc trước còn tặng không ít cho nhà tỷ, còn dư mấy chùm để cho muội và đệ đệ muội ăn đi." Ngô Thải Điệp nghe Tôn Huệ nói muốn đưa tới nhà mình, vội vàng đặt chùm nho trong tay xuống, khuyên can: "Vốn định ăn một chùm cho đỡ thèm, muội còn muốn đưa qua, tỷ mà ăn sẽ ngượng lắm, nghe tỷ, giữ lại tự mình ăn đi."

"Giờ sắp vào thu rồi, nhà tỷ giúp muội nhiều như vậy, có mấy chùm nho mà thôi, không đáng giá gì, có gì mà ngại? Tỷ nói như vậy, sau này muội có chuyện gì, cũng dám tới cửa nhờ vả nữa." Tôn Huệ nói.

Ngô Thải Điệp cũng sợ lần sau Tôn Huệ gặp phải chuyện sẽ không đến tìm nàng, đành gật đầu: "Được rồi, tỷ không khách sáo với muội, cũng không cần muội đưa, lúc về muội hái cho tỷ hai chùm, tỷ tự mang về, miễn cho muội phải đi một chuyến." Nhonày ăn ngon, nàng thật thích, một mình có thể ăn hết non nửa chuỗi, đây là tiết chế, giữ lại cho người ăn, nếu không hoàn toàn không đủ cho nàng nhét kẽ răng."Cây nho nhà muội là mua của Tống gia sao? Tỷ định nói mẹ tỷ mua một cây luôn, như vậy hàng năm cũng có nho ăn." Nếu như nhà mình có giàn nho, như vậy đến mùa hè chẳng phải muốn ăn bao nhiêu thì ăn sao?

Tôn Huệ thấy Ngô Thải Điệp càng nói ánh mắt càng sáng lên, thật giống như vừa quyết định chủ ý đã muốn áp dụng ngay lập tức, vội ngắt lời nàng: "Nói thì hay lắm, chẳng những mùa này không thích hợp trồng nho, hơn nữa tỷ suy nghĩ một chút đi, hai chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể ở nhà bao lâu? Tỷ nói trồng cây nho, chờ đến khi cây nho kết quả thật nhiều, chỉ sợ cũng phải xuất giá rồi, đến lúc đó còn có thể tùy ý về nhà mẹ đẻ hái nho ăn sao?"

Thời đại này, mọi người lập gia đình từ rất sớm, một số thiếu nam thiếu nữ mới mười bốn mười lăm đã là cha mẹ hài tử rồi, muộn nhất cũng không có chuyện mười sáu tuổi còn chưa xuất giá. Gả ra ngoài, thay đổi cách xưng hô, nhà mình biến thành nhà mẹ đẻ, tính chất bất đồng rồi. Trở về chính là làm khách, mà khi đó, chị dâu trong nhà nhìn tiểu cô cầm bọc lớn bọc nhỏ mang đi, có mấy người có thể bình tĩnh? Nàng không phải tỷ muội của ngươi, sẽ không cảm thấy làm như vậy là đúng với lẽ thường, không tốt có khi còn cằn nhằn.

Ngô Thải Điệp vốn đang ăn chùm nho vừa hái xuống, phun hạt ra, cầm khăn lau miệng, hơi thất thần: "Cũng đúng." Nàng đã đính hôn rồi, hai nhà đã định ngày tháng, khi nàng mười lăm tuổi sẽ phải gả đi, tính toán thời gian, cũng chỉ còn lại hơn hai năm nữa thôi, đến lúc đó muốn ăn nho sẽ không dễ dàng, cũng không thể vì mấy chùm nho mà suốt ngày đi về nhà mẹ, mẹ không nói gì, chị dâu có lẽ sẽ có ý kiến. Thử nghĩ đã thấy buồn, Ngô Thải Điệp lắc đầu nói: "Thôi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác."

Tôn Huệ tất nhiên sẽ theo ý của nàng, vừa rồi chỉ nhắc nhở một câu, hiện tại Ngô Thải Điệp hiểu được, cũng không cần phải tiếp tục nữa, nếu không hiện tại sẽ khiến cho bọn họ(NTĐ và chị dâu nàng) bất hòa, vậy thì không nên."Muội đang tò mò một chuyện đây, tỷ nói với muội được không?"

"Chuyện gì, muội nói đi, tỷ biết sẽ kể muội nghe." Ngô Thải Điệp nói.

"Là ngày Phùng Hiên tới đó, không phải lễ lạt gì, nếu như một mình hắn đến tìm Ngô nhị ca chơi đùa thì thôi, muội tò mò chính là, tại sao cô cô tỷ lại mang hắn theo, hơn nữa hình như bọn họ muốn giấu hắn chuyện gì." Chuyện này nàng rất khó hiểu, bởi vì rất ít người vô duyên vô cớ dẫn cháu ngoại trai về nhà mẹ đẻ, hơn nữa còn phải thương lượng mấy chuyện hài tử không thể nghe, cái này làm cho người ta càng thêm khó hiểu.

"Chuyện này tỷ biết một chút." Lúc Ngô Thải Điệp nói lời này, vẻ mặt đau lòng, giọng điệu có vẻ người lớn: "Phùng Hiên thật đáng thương, cha hắn đã sớm mất rồi, bỏ lại cô nhi quả mẫu bọn họ, đại bá của hắn đối xử với nhà hắn không tốt, cũng không phải cùng một mẹ sinh ra. Mẹ hắn mang theo hắn phần lớn thời gian đều sống ở nhà mẹ đẻ, cũng chính là nhà cô cô tỷ, dựa vào phần đất đai cha hắn được chia cũng đủ chi phí sinh hoạt, đi học không thành vấn đề. Chịu đựng vất vả chờ Phùng Hiên trưởng thành, đến khi đó coi như hết khổ." Nói đến đây, Ngô Thải Điệp thở dài: "Aizz, thiên hữu bất trắc phong vân*, ai ngờ mẹ hắn thế mà lại không xong, bị bệnh, chữa trị mãi không hết, chỉ đành kéo dài, hiện tại vẫn gạt hắn."

Tôn Huệ a một tiếng, hết sức kinh ngạc: "Mẹ hắn không xong? Vậy sau này Phùng Hiên phảilàm sao bây giờ, cũng không thể dựa vào bá phụ kia sao?" Nói như vậy còn không phải là mặc cho người ta giày xéo.

"Dĩ nhiên không biết." Ngô Thải Điệp lắc đầu, giọng nói bi thương: "Bá mẫu cũng là người thông minh, bà suy nghĩ chủ ý, chính là vì bà muốn thừa dịp chính mình vẫn còn tốt, để cho Phùng Hiên thành hôn trước, đến lúc đó sẽ không cần đi theo đại bá hắn nữa." Thành hôn, cho dù tuổi còn nhỏ, cũng sẽ được coi như người lớn, một ít chuyện mình có thể xử lý, không cần trưởng bối giúp đỡ trông chừng. Đến lúc đó cho dù đại bá Phùng Hiên có muốn quản cũng không có lý lẽ.

Tôn Huệ nghe xong, rất là cảm thán: "Mẹ Phùng Hiên suy nghĩ thực chu đáo, nói như vậy, quả thật có thể tránh được rất nhiều vấn đề. Như vậy nhân tuyển thì sao, đã chọn được hay chưa?"

"Không có, cô cô tỷ chọn rất lâu vẫn chưa xong, bèn tới tìm mẹ tỷ nhờ chọn giúp." Ngô Thải Điệp lắc đầu, người này cần phải chọn thật kỹ, khắp mọi mặt đều không thể kém, nhất là mẫu thân Phùng Hiên muốn tìm một người có tính cách kiên nghị, có thể chống đỡ nhà cửa. Người như vậy thì càng ít.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện