Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo Chương 54

Kì An Tu nằm mộng, hắn mơ thấy mẹ.

“An Tu! An Tu!”

“Mẹ……” Nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của mẹ, Kì An Tu ở trong mộng khóc không thành tiếng, “Con đã sai rồi!”

Kì lão mẹ ôn nhu khẽ xoa đầu đứa con, “Mẹ đã biết cả rồi, An Tu không phải cố ý, đúng không?”

Kì An Tu liều mạng gật đầu, lại liều mạng lắc đầu, “Nhưng mà…… con đã làm sai!”

“An Tu, con có nhớ mẹ từng dạy con thế nào không? Phạm phải sai lầm đừng lo lắng, chỉ cần không phải con cố ý, cố gắng sửa sai là được rồi. Đúng không?”

“Nhưng mà…… Nhưng mà con rất sợ…… rất sợ Tiểu Hiên và An An không cần con, không quan tâm đến con!”

“Sẽ không! Con ngốc, chỉ cần con thành khẩn giải thích, dùng toàn bộ trái tim chân thành đối xử tử tế với bọn họ, bọn họ cho dù nhất thời tức giận, sau này nhất định sẽ tha thứ cho con.”

“Thật sao?”.

“Thật. Mẹ đã nói dối con bao giờ chưa? Được rồi, mau trở về đi! Mau trở về đi……”.

Kì lão mẹ dần dần biến mất trong mơ.

Nước mắt trên mặt Kì An Tu vẫn chưa khô, đôi mắt vẫn nhắm nghiền kêu to, “Mẹ! Mẹ!”

“Anh! Anh không sao chứ? Mau tỉnh lại!” Kì An Na dùng sức lay hắn.

Kì An Tu giật mình tỉnh táo lại, người đang cầm đèn pin đứng trước mặt rọi vào hắn đúng là em gái và lão ba.

Hắn mất một lúc mới thích ứng với ánh sáng, khàn khàn hỏi, “Sao cả hai lại chạy tới đây?”

Kì Dân Hạo nổi giận đùng đùng xách cổ hắn lên, “Mày còn có thể khóc trước mặt mẹ mày à? Đúng lúc ở trước mặt mẹ mày, ba hỏi mày, có phải mày ghét bỏ Tiểu Hiên, không muốn kết hôn nữa phải không?”

Kì An Tu bị hỏi đến choáng váng,“Cái gì…… Cái gì?”.

“Đừng cho là ba mày cái gì cũng không biết?” Trước mặt bạn già, Kì Dân Hạo nhịn ba phần tức giận, “Ba đã điều tra qua, đứa bé trong bụng Tiểu Hiên giống như nó đúng không? Đừng có nói mày là bởi vậy mới trở nên khác thường như thế?”

“Không phải!” Kì An Tu cố gắng biện giải.

“Không phải?” Kì Dân Hạo không tin, “Nếu không phải thì mày vì cái gì hôm nay lại có thái độ như thế đối với Tiểu Hiên và An An? Hừ! Mày có thể chấp nhận Tiểu Hiên, vậy tại sao lại không thể chấp nhận con đẻ của mày? Ba nói cho mày biết, nếu mày thật sự vứt bỏ bọn họ, ba sẽ không có đứa con như mày!”

“Anh! Đừng có nói là thật đấy? Anh không phải là đàn ông!”

“Không phải! Ba…… An Na, hai người hãy nghe con nói!” Nước mắt Kì An Tu lại rớt xuống, hắn quyết tâm thú nhận hết thảy trước mặt cả nhà,“Con…… An An, An An kỳ thật là con ruột của con!”

Hai cha con Kì gia choáng váng,“Mày đang nói bậy cái gì đó?”

“Đó là sự thật!” Nước mắt Kì An Tu giàn giụa, từ trong lòng tấm ảnh của An An, “Hai người xem đi, đây ảnh chụp đầy tháng của An An, có phải giống con như đúc?”

“Nhưng mà…… nhưng mà hai người…… không phải vừa mới quen biết sao?” Bộ óc luật sư của Kì An Na vẫn là tỉnh táo hơn, “Trước kia Tiểu Hiên còn kết hôn!”

“Tất cả đều là giả! Hai người…… còn nhớ hay không, bốn năm trước khi mẹ còn chưa qua đời, có một siêu thị bị chúng ta thu mua?”.

Kì Dân Hạo nhớ ra,“Ông chủ đó chơi cổ phiếu thua lỗ, ngay cả tiền lương nhân công cũng trả không nổi, đến khi bị đưa ra hầu toàm rồi sau đó tòa án phát mãi tài sản đến tay chúng ta, rồi xảy ra chuyện gì?”.

Kì An Tu nghẹn ngào kể lại, “Khi đó, nhà bọn họ thông qua quen biết giới thiệu con gái cho con…… lúc ấy, chỉ nói là một sinh viên gia cảnh bần hàn, muốn kiếm chút tiền thu nhập thêm, còn an bài chúng con đến ôn tuyền nghỉ ngơi…… Con nhất thời không nghĩ nhiều, liền mang theo cô ta đi…… Nhưng đến nơi đó, cô gái kia cư nhiên hạ thuốc kích thích với con! Cô ta kỳ thật là con gái ông chủ kia, nhà bọn họ căn bản không thể trụ được nữa, nợ nần chồng chất, mới tính toán đem con gái tặng cho con, nếu mang thai giọt máu của Kì gia, có thể kết hạ thân thích, để cho chúng ta thay bọn họ trả nợ, bọn họ mới có thể xoay chuyển tình thế!”

Kì Dân Hạo và con gái khiếp sợ không thôi.

Tuy rằng cảm thấy có chút hổ thẹn, Kì An Tu vẫn kể lại chi tiết,“Con…… con tuy rằng chơi bời ở bên ngoài, nhưng không đến nỗi ngu ngốc, vẫn luôn dùng áo mưa…… Nhưng ngày đó, cô gái kia lại cố ý ném áo mưa đi, con lại cảm thấy thân thể của mình rất kì quái, mới ép hỏi cô ta, cô ta mới khai thật! Lúc ấy con rất tức giận, liền đuổi cô ta đi…… nhưng khi đó dược hiệu đã phát tác, cái gì con cũng không nhớ rõ, chỉ biết là có người đến gần, liền đem …… đem Tiểu Hiên cường bạo! Sau đó…… sau đó Tiểu Hiên phát hiện có thai, chính là An An!”

Kì An Tu khóc nói không được nữa.

Kì Dân Hạo tức giận đến run rẩy, “Mày…… mày cứ như thế mà buông tay mặc kệ, chẳng quan tâm?”

“Không có!” Kì An Tu khóc nói, “Khi con tỉnh lại đã không thấy Tiểu Hiên. Nhưng mà con nhớ rõ đã phát sinh quan hệ với ai đó! Khi đó con đi tìm người phụ trách chỗ đó hỏi có ai báo án không, nhưng hoàn toàn không có tin tức gì! Vốn con định điều tra thêm, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại bảo bệnh tình của mẹ trở nên nguy kịch! Con chỉ còn cách gác chuyện này lại, trước chạy về……”.

“Đến khi xử lý xong hậu sự cho mẹ đã là ba tháng sau. Khi con quay tái trở lại chỗ đó, yêu cầu người ta đem toàn bộ tin về nhân viên lẫn khách hàng đến, một đám gọi điện thoại đi xác minh. Con còn cố ý đặt một số lớn nhẫn đồng hồ hỏi có phải bọn họ làm rơi, cũng không có một ai trả lời đúng! Bởi vì Tiểu Hiên để rơi lại chỗ con là một mảnh ngọc, chỉ có em ấy mới biết! Con tìm gần một năm, cũng không có tin tức gì, đành phải bỏ cuộc ……”

Kì An Na rất kỳ quái,“Vậy sao không thể tìm thấy một chút thông tin về Tiểu Hiên? Sao anh không tra được tư liệu của cậu ấy?”

“Tiểu Hiên là tới đại học ghi danh không được nên mới đến chỗ bạn em ấy ở tạm. Đêm hôm đó tối đen như mực, Tiểu Hiên lại nói em ấy rất sợ hãi, căn bản không dám mở mắt ra nhìn, xảy ra chuyện cũng không dám hé răng. Nếu không phải cái đêm anh cầu hôn em ấy, Tiểu Hiên mới kể ra chuyện này, anh thật sự không thể ngờ được, nguyên lai An An kỳ thật chính là con đẻ của anh! Trời ơi! Tôi đã làm gì thế này?”

“Vậy…… vậy cũng coi như may mắn trong bất hạnh đi……” Kì An Na rất là khó hiểu,“Sao anh gặp An An lại như nhìn thấy quỷ chứ?”

Kì An Tu khóc càng thương tâm ,“Anh sợ hãi! Sợ hãi bọn họ khi biết được sự thật sẽ không tha thứ cho anh! Em có biết, trước kia khi Tiểu Hiên mang thai An An đã phải sống ra sao không? Thiếu chút nữa em ấy đã tự sát! Nếu không phải vợ trước của em ấy xuất hiện kịp lúc, cả đời này anh sẽ không có cơ hội gặp được bọn họ!”

Hắn tự trách đến tâm phải nát, “Hai người sao biết được, khi Tiểu Hiên mang thai An An, không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, ngay cả một gian phòng để có thể tự do hoạt động cũng không có! Sau khi sinh An An xong thì phải ôm con đi thuê phòng chung với kẻ khác, những người đó bởi vì An An khóc nháo, đã lấy băng dính dán chặt miệng của nó, còn trói nó lại không thể nhúc nhích…… Hai người có biết khi con nghe chuyện này có tâm trạnh như thế nào không? Con hận không thể đi giết người! Nhưng không ngờ kẻ đáng chết nhất lại chính là bản thân con!”

Kì Dân Hạo tức giận đến nổi trận lôi đình, “Mày…… mày là đồ súc sinh, để cho cháu của tao phải chịu khổ!” Ông vung tay đánh con, nhưng bản thân cũng là lão lệ giàn giụa, “Tiểu An An của ông! Thục Phân, bà nghe thấy chưa? Cháu của chúng ta tên là An An! Đứa cháu đáng thương của chúng ta, lớn đến thế này rồi chúng ta mới biết! Thằng súc sinh này…… năm đó sao mày không nói với ba! Đi tìm cẩn thận một chút! Để cho bọn họ lưu lạc bên ngoài, chịu bao nhiêu đau khổ, mày là thằng khốn nạn……”.

Kì An Tu không hề né tránh, mặc cho cha hắn quyền đấm cước đá, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Kì An Na ngồi một bên khóc nức nở, bất quá đầu óc của cô vẫn tỉnh táo nhất,“Ba…… được rồi, anh hai không phải cố ý! Hiện tại trách anh ấy để làm gì? Chúng ta mau chóng trở về, giải thích rõ ràng với Tiểu Hiên và Tiểu An An! Nếu không hiểu lầm càng kết càng sâu, hai người bọn họ có thể càng đau lòng”.

“Đúng…… trở về! Mau trở về!” Kì Dân Hạo hung hăng kéo đứa con,“Nếu Tiểu Hiên và An An tha thứ cho mày thì không sao, nếu chúng không tha thứ cho mày, tao cũng không tha thứ cho mày!”

Nhưng khi ba cha con vội vã về đến nhà, trong nhà đã là người đi nhà trống.

Trên tờ giấy nhắn lại chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn,“An Tu: rất xin lỗi! Cục cưng như vậy, em cũng không muốn …… Chúng em đi!”

Vài chữ ít ỏi, lại mang theo bao nhiêu chua xót lẫn đau khổ.

Trong đầu Kì An Tu ông một tiếng, máu toàn thân đều giống bị đông lạnh, từng tấc da thịt từ đầu đến chân như bị trăm ngàn mũi kim châm vào, đau đến hắn cơ hồ không cảm giác được linh hồn tồn tại, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng.

Tiểu Hiên, em hiểu lầm rồi! Hiểu lầm lớn rồi! —————————–

Chương sau: Mất em bé???
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện