Cha Nuôi - Thuỷ Thiên Thừa Chương 52

  Năm năm sau

"Rốt cuộc thì mi có đưa cho ta hay không?"

Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Không đưa."

"Mẹ nó, có phải mi muốn ăn đòn không!"

"Ba thích thì đánh, đòi tiền thì đừng nghĩ."

"Ta x, ông đây tiêu tiền của mình mà mi cũng quản, mất công nuôi mi lớn như vậy, mi phát cái bệnh gì vậy!"

Thẩm Trường Trạch hung hăng trừng hắn, "Con làm vậy cũng vì cái bệnh của ba đó, đánh bạc hết tiền của mình lại còn lấy tiền của con đi chơi gái, con mới không quen ba, không đưa!"

"Ông muốn sống thế nào thì cũng không đến lượt mi quản!"

"Vậy ba đừng có động đến tiền của con. Không có phụ nữ ba sẽ chết sao? Ba không sợ nhiễm bệnh à!"

"Mi con mẹ nó sửa lại hết mật mã tài khoản của ta, ta không tìm mi đòi tiền thì tìm ai, ông nuôi mi không phải để mi cưỡi lên đầu đâu, trả tài khoản lại cho ông." Thiện Minh hổn hển rút mã tấu ra ném vào không trung, sau đó xoay người đi lấy súng.

Thẩm Trường Trạch lóe người lên tránh ra, y xoay người nhảy lên cửa sổ, "Không cho là không cho, ba đừng hòng đi tìm phụ nữ nữa." Nói xong lưu loát nhảy từ lầu ba xuống, oành oành oành ba tiếng súng vang lên, cửa phòng ngủ bằng thủy tinh lên tiếng trả lời, vỡ nát.

Thiện Minh chạy đến trước cửa sổ quát: "Có giỏi thì mi đừng trở về !"

Thẩm Trường Trạch chạy ra ngoài tầm bắn súng lục của Thiện Minh, đứng thở hổn hển trong chốc lát, không phải mệt, là tức giận. Y không nghĩ ra trên thế giới sao lại có người cha như vậy, không chịu ngủ chung với y, lại tiêu tiền đi tìm những người phụ nữ không đứng đắn. Vừa nghĩ đến hình ảnh Thiện Minh và những phụ nữ đó ôm ấp nhau, y đã muốn cho nổ tung toàn bộ làng chơi! Sau khi y khóa tài khoản của Thiện Minh, tình hình quả nhiên tốt hơn rất nhiều, không có tiền xem hắn chơi thế nào đây!

Thẩm Trường Trạch tức giận đến hung hăng đấm tường, gạch đỏ trên tường bị y đấm đến lõm mất một miếng.

Nếu...... Ba có thể chỉ nhìn một mình y thì tốt biết mấy, ánh mắt Thẩm Trường Trạch có vài phần ảm đạm. Y nghĩ, không lớn lên có phải tốt không, ít nhất có thể danh chính ngôn thuận ngủ cùng Thiện Minh, y mới là người thân cận với Thiện Minh nhất trên đời, đám phụ nữ kia đi chết hết đi!

Thẩm Trường Trạch quyết định một đồng cũng không cho Thiện Minh, xem hắn lấy cái gì tìm phụ nữ đây.

Y tới sân huấn luyện vật lộn với Jobert trong chốc lát, oán khí tiêu hao tương đối mới trở về phòng để thực hiện huấn luyện hàng ngày. Thiện Minh không để y và Đường Đinh Chi trực tiếp liên hệ, nhưng y vẫn duy trì liên hệ với Đường Đinh Chi. Thẩm Trường Trạch thông qua tư liệu Thiện Minh cho y mà từng bước tăng mạnh huấn luyện, bây giờ y đã có thể khống chế dòng máu của mình, đạt tới trình độ trong nháy mắt có thể cường hóa một bộ phận nào đó trên thân thể. Thời gian năm năm đã làm y trưởng thành rất nhiều, y tham dự vô số nhiệm vụ, sống sót trên những chiến trường tanh máu. Trong mắt y các lính đánh thuê của Du Chuẩn đã không phải đối thủ của y, chỉ là y không thể bộc lộ thực lực chân chính của mình.

Sau khi hoàn thành huấn luyện hàng ngày thì cũng đến giờ cơm chiều, y do dự xem có nên mang cơm cho Thiện Minh không, tuy nhiên xem hôm nay Thiện Minh tức giận như vậy, có thể sẽ tự mình đi căng tin ăn, sẽ không đợi y trở về. Y phân vân một chút xem mình có nên đi căng tin không, cuối cùng vẫn quyết định đi, cũng không thể trốn ba mãi được.

Vào căng tin, quả nhiên thấy Thiện Minh đang uống rượu cùng bọn Al, đám người này chỉ sợ đã uống từ chiều đến giờ, bình rượu ném đầy đất, cả đám nghiêng nghiêng ngả ngả, lớn tiếng cười nói. Trong căng tin căn bản không có người ăn cơm, bởi vì đầu bếp cũng đã uống đến gục.

Jush thấy Thẩm Trường Trạch đi vào liền ngoắc nó lại, "Nhóc con lại đây, đến uống rượu."

Thiện Minh cũng quay đầu nhìn y một cái, chắc là uống vào đã quên chuyện ban ngày, cũng không mắng y mà giống như không thấy tiếp tục uống rượu, sau đó biến hóa các loại ngôn ngữ để kể chuyện cười đồi trụy cho đám kia nghe. Cả đám người cười đến ngã trái ngã phải, Thẩm Trường Trạch nhìn mà nhíu mày thật sâu.

Thẩm Trường Trạch vỗ vỗ vai đầu bếp, "Mấy giờ rồi ông còn không nấu cơm, cẩn thận Houshar đánh đó."

Đầu bếp lung lay đầu, "Cái gì? Nấu cơm? Mấy giờ? Ưm, đúng, tôi phải...... nấu cơm...... nấu cơm......" Nói xong lảo đảo đứng lên, Al duỗi chân ra cho hắn vấp ngã, một người vỗ bàn cười ha ha, đầu bếp trực tiếp nằm rạp xuống đất ngủ.

Bailey uống đến mức trên người chỉ còn lại bra, hình tượng của những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu. Vừa chấm dứt nhiệm vụ được vài ngày, cơ bản tất cả mọi người đều là cái bộ dạng mơ mơ màng màng này. Dù sao lại thành công trở về từ ranh giới tử vong, có thể uống được thêm vài ngụm rượu đều là do họ dùng mạng đổi lấy, sao lại không vui vẻ chúc mừng một chút.

Al nhét một chai rượu Rum vào trong tay y, ấn bả vai cho y ngồi xuống, "Đến đến đến, uống."

Cosky cười lớn nói: "Đồ con hoang, nó còn vị thành niên, ha ha ha ha, hức."


Cả đám người dường như điên hết, thần kinh hưng phấn đến đỉnh điểm, có mỗi thế mà cũng cười nghiêng cười ngả, làm Thẩm Trường Trạch trở nên đặc biệt bất đắc dĩ.

Jush nghiêng đầu, "Nhóc con, mày bao tuổi rồi?"

"Mười lăm đi, hay là mười bốn nhỉ?" Bailey lướt qua bàn, dán cả bộ ngực to lên mặt bàn, cô dùng chai rượu nâng cằm Thẩm Trường Trạch lên, trêu tức nói: "Vẫn là trai tơ đúng không, ha ha ha ha, bao nhiêu năm rồi tôi mới lại được nhìn thấy trai tơ!"

Những người khác lại bắt đầu cười, Thiện Minh còn cười đến lợi hại hơn.

Nửa thân của Al đều dựa vào người Thẩm Trường Trạch, thổi một hơi rượu vào bên mặt y, "Này, mày...... thích loại nào? Ở chỗ Vera, có một bé người Nhật Bản mới đến, mới mười tám mười chín thôi, tóc đen như này......" Al kéo tóc Thiện Minh, "Đen như tóc ba mày vậy, phi thường gợi cảm, có muốn đi xem không? Hả?"

Thẩm Trường Trạch hơi hơi nhíu mi, y phi thường không thích Al lấy gái *** so sánh với ba y, "Không có hứng thú."

"Vậy mày thích loại nào? Thích Pearl sao? Trước đây mày rất thích bám Pearl. Đáng tiếc, Pearl sẽ không khoái nhóc hôi sữa như mày đâu." Al dùng sức nhéo một khối thịt trên mặt y. Có vẻ hắn đùa Thẩm Trường Trạch đã đủ, lại quay sang bò lên người Thiện Minh, say khướt nói, "Người anh em, cậu...... F*ck, cậu đừng có ngủ, cậu mới uống bao nhiêu chứ, thật con mẹ nó vô dụng!"

Thẩm Trường Trạch không quen nhìn Al dán gần Thiện Minh như vậy, đi lên ném Al sang một bên. Y nhìn Thiện Minh, quả nhiên say đến mắt không có tiêu cự, nằm sấp trên bàn hơi híp mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như ngủ, "Ổng không được rồi, tôi dẫn ổng về nghỉ ngơi , các người cứ tiếp tục."

"Không nên không nên, mày còn chưa uống đâu, uống hết bình này, nếu không đừng nghĩ đi."

Người xung quanh cũng ồn ào theo, Thẩm Trường Trạch thật sự hết cách với lũ ma men này, đành phải đẩy nút rượu ra, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu lên, trong tiếng ồn ào của một đám người, một hơi uống hết sạch bình rượu Rum.

Vài năm nay y đã sớm luyện thành tửu lượng, nhóm người này có bao giờ để ý là y trưởng thành hay không, từ trước đã vồ lấy y bắt y uống, đến mức y nôn ra thì đám người vô lại này mới thấy vui vẻ.

Uống hết một chai rượu, mọi người thấy y chẳng làm sao hết, không khỏi cảm thấy mất mặt, để y đưa Thiện Minh mang đi .

Thẩm Trường Trạch khiêng Thiện Minh say khướt về phòng mình.

Thiện Minh gần như là dính vào giường liền ngủ, còn ngáy ầm ầm.

Thẩm Trường Trạch vào nhà dội nước, lại rửa mặt, cảm giác nhiệt độ thân thể giảm xuống, không cảm thấy choáng váng như vậy nữa.

Chờ y đi từ phòng tắm ra, nhìn ông bố khiến người đau đầu đang nằm trên giường kia, thật sự là dở khóc dở cười.

Y đi tới tháo giầy Thiện Minh xuống, sau đó bắt đầu cởi quần áo hắn. Cuộc sống hàng ngày hầu hạ Thiện Minh y làm đã mười năm, hiện tại đã là ngựa quen đường cũ.

Có lẽ là tác dụng của cồn, động tác của y trở nên lớn mật. Sau khi cởi áo Thiện Minh, nhìn cơ ngực rắn chắc khêu gợi của Thiện Minh, y chỉ cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô.

Cho dù áp lực như thế nào, che giấu như thế nào, y cũng không thể lảng tránh khát vọng của mình đối với Thiện Minh. Y biết đây là người y đã gọi là "ba" suốt mười năm, nhưng trong lòng y lại điên cuồng muốn giữ lấy người này, nghĩ đến mức y cảm thấy mình không còn bình thường.

Y không biết nên làm cái gì bây giờ, y càng muốn chôn giấu ý niệm xấu xa trong đầu mình, y lại càng khát vọng có thể thân thiết với Thiện Minh hơn. Y ghen tị với những người phụ nữ bên cạnh Thiện Minh, y chán ghét Thiện Minh đụng chạm người khác, đôi khi y còn ác liệt suy nghĩ, nếu ba biết y luôn ảo tưởng cái gì thì sẽ phản ứng thế nào.

Thẩm Trường Trạch chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, y phải làm thế nào mới có thể tiêu diệt loại dục vọng càng ngày càng cường liệt hơn này, y phải làm thế nào mới có thể đối mặt với ba của mình!

Y chậm rãi cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ ngực Thiện Minh, xoang mũi tràn ngập hương vị quen thuộc trên người Thiện Minh. Mặc dù có vị rượu, cũng không dễ ngửi, đối với Thẩm Trường Trạch mà nói lại giống như thuốc kích tình, y tham lam hít vào, sau đó run rẩy vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm làn da Thiện Minh.

Thật nóng...... Nóng quá......

Thẩm Trường Trạch chỉ cảm thấy trái tim mình run lên, y càng thêm lớn mật bò lên giường, hai tay chống đỡ thân thể của mình, cúi người xuống hôn môi Thiện Minh. Cảm giác mềm mại từ đôi môi cánh hoa làm cả người Thẩm Trường Trạch khô nóng, càng thêm hưng phấn.

Chỉ có vào thời điểm Thiện Minh uống rượu y mới dám làm càn một chút, thể nghiệm như vậy có thể làm y tưởng niệm lâu một chút, chỉ là càng ngày y càng không thể thỏa mãn.

Y muốn có càng nhiều, y không muốn che đậy giấu diếm như vậy, y thật hy vọng có thể tận tình làm việc y muốn với ba. Nhưng y không dám, y biết Thiện Minh sẽ giết y, y không sợ Thiện Minh đánh y, nhưng y sợ hãi Thiện Minh chán ghét y.

Từ lúc mười tuổi đến giờ, khi y phải dựa vào ảo tưởng với Thiện Minh mới có thể thức tỉnh long huyết, y cũng đã không thể quay đầu. Y không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu mà trong đầu lại sinh ra ý niệm tội lỗi như vậy với ba, nhưng y không khống chế được, dục vọng không thể để ai biết này đã sắp bức y tới cực hạn.

Thẩm Trường Trạch cứ như vậy liếm láp hôn môi Thiện Minh, cho dù thân thể giống như bị hỏa thiêu, y vẫn liều mạng khắc chế chính mình. Y vẫn không có lá gan làm gì Thiện Minh, chỉ có thể dựa vào những đụng chạm như vậy để uống rượu độc giải khát.

Ba ơi...... Ba ơi......

Thẩm Trường Trạch liên tục gọi trong lòng, phảng phất như vậy y có thể phóng thích khát vọng của mình, ức chế dục niệm điên cuồng.  

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện