Ai Cho Anh Mắng Em?! Chương 91

Editor: D Ẹ O

Khánh Dương thành là trung tâm của Đại Sở quốc, nhiều đời hoàng đế đều đóng đô ở đây, qua từng triều đại, Khánh Dương ngày một mở rộng.

Mãi đến ngày nay, diện tích của nó đã chiếm hơn mười vạn mẫu, trong đó dân số có hơn tám vạn hộ, là nơi phồn vinh nhất Đại Sở, một tòa thành trì khổng lồ.

Xe ngựa Phó gia đang đứng ở phía nam chân thành Khánh Dương, tại đây tổng cộng có ba cửa thành. Tuyên Nghi môn, Tuyên Võ môn và Tuyên Đức môn.

Trừ phía Nam, Đông, Tây mỗi phía cũng có ba cổng thành giống vậy, đương nhiên là đều có lính canh gác nghiêm ngặt. Còn hướng Bắc là Hoàng thành và Cung thành, duy đúng một cửa Huyền Thánh, cổng này chỉ dành cho hoàng thất khi xuất hành mới được dùng.

Bọn họ vào bằng cổng Tuyên Võ, băng qua khu phố Chu Tước sầm uất đi thẳng về phố Đông, Dục vương phủ nằm ngay ở nơi đó.

Hoàng thành tại hướng chính Bắc, phía Đông đa số là phủ đệ của hoàng thân quốc thích, phía Tây phần nhiều là quan liêu, hai con phố lớn hai bên trái phải bọc quanh Hoàng thành.

Đi hết con phố Chu Tước, xe ngựa quẹo phải chuyển sang đường Đông, người đi trên đường cũng ít hẳn, càng hướng về sâu thì lại càng yên tĩnh, thi thoảng mới có một chiếc xe ngựa hoặc cỗ kiệu đi ngang qua chỗ họ.

Dục vương phủ nằm ngay chính giữa con phố này, từ xa xa đã có thể nhìn thấy cửa phủ luôn đóng kín, trên cánh cửa lớn được phết sơn đỏ có treo một tấm bảng bằng gỗ lim dát viền vàng, khắc ba chữ “Dục vương phủ” rồng bay phượng múa.

Từ sau ngày Sở Hướng Thiên đi biên quan, hắn rất ít khi về đây ở, phần lớn thời gian hắn hoặc ở doanh trại đóng tại ngoại thành hoặc ở hẳn trong cung, còn không thì cũng là ở biên quan chứ không về đây.

Trừ năm ngoái về được một lần, còn lại phần lớn thời gian Dục vương phủ đều chìm trong hiu quạnh.

Bọn họ lần này về khá điệu thấp, cũng chẳng báo ai biết, kể cả người trong phủ, chờ khi xe ngựa dừng trước cửa, Sở Hướng Thiên mới sai người cầm lệnh bài đi gõ cửa, không bao lâu sau hạ nhân đã trở lại, đại tổng quản vội vàng chạy ra mở cửa, đón mọi người vào trong.

Đại tổng quản tên là Lý Đức Thuận, năm nay hơn năm mươi tuổi, tướng người mập mạp rất phúc hậu, ông từng là thái giám hầu cận Sở Hướng Thiên từ khi hắn còn nhỏ, sau khi Sở Hướng Thiên được phong vương, ông cũng theo hắn đến đây, làm Đại tổng quản cho vương phủ.

Đáng tiếc Sở Hướng Thiên rất hiếm khi về phủ, phần lớn thời gian trong phủ chỉ mình ông với hạ nhân trông coi, vất vả lắm được năm ngoái Vương gia nói muốn đi cầu hôn, thúc giục bọn họ chuẩn bị sính lễ mới may mắn náo nhiệt được vài hôm, nhưng chỉ thoáng cái là lại chẳng thấy người đâu, thậm chí là qua năm rồi vẫn không trở về.

Lý Đức Thuận chạy đến bên xe ngựa, vui vẻ ra mặt, “Vương gia muốn tắm trước hay dùng thiện trước?”

Sở Hướng Thiên vén rèm lên, phân phó: “Bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, phía sau còn có phu nhân và tiểu thư, ngươi bảo người mau đi dọn dẹp lại Vu Uyển.”

Lý Đức Thuận ghi nhớ, song vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đưa đầu nhòm vào trong.

Phó Điềm đã sớm sửa sang lại xiêm y, nghiêm chỉnh ngồi trong xe ngựa, nhận thấy ánh mắt của Lý Đức Thuận, cậu khẽ nghiêng mặt sang, thận trọng gật đầu chào ông.

Vương phi vừa nhìn đã biết là người dễ ở chung, Lý Đức Thuận cung kính gọi ‘Hầu gia’, lại hỏi: “Ngài có muốn dọn dẹp cả chỗ cho Hầu gia không?”

Sở Hướng Thiên bất mãn nguýt ông một cái, chê ông không có tâm nhãn, phất tay đuổi người, “Hầu gia ngủ chung phòng với ta. Nhanh đi chuẩn bị đồ ăn đi, đừng đứng đây ngáng đường.”

Lý Đức Thuận cười hắc hắc, vui rạo rực lui xuống an bài.

Hạ màn xe xuống, Sở Hướng Thiên kéo tiểu thiếu gia đang làm bộ nghiêm chỉnh qua, xấu xa cười, “Bọn họ nên gọi em là Vương phi mới đúng.”

Phó Điềm lườm hắn, đẩy hắn ra, “Anh đừng có ôm em, quần áo bị anh làm loạn hết cả lên.”

Sở Hướng Thiên nghe lời buông cậu ra, thuận tiện sửa lại vạt áo cho cậu, thấp giọng cười khẽ: “Vương phi đang muốn lập uy sao?”

Phó Điềm bị hắn chọc cho đỏ cả mang tai, quyết đoán làm bộ không quen hắn, nói cái gì cũng không thèm nghe.

Xe ngựa dừng ở Thuận Uyển, đây là viện của Sở Hướng Thiên, cho xe hành lý và Phó Điềm ở lại đây, còn những xe còn lại thì tiếp tục hướng sang Vu Uyển.

Hạ nhân vác hành lý xuống, chuyển hết toàn bộ vào phòng ngủ của Sở Hướng Thiên.

Sở Hướng Thiên nắm tay cậu dắt đi làm quen hoàn cảnh quanh viện, sau mới dắt cậu vào trong phòng.

Hạ nhân ở đây toàn là nam, Phó Điềm nhìn nam nhân cao lớn đang châm trà, khóe miệng không khỏi giật giật. Chờ người lui xuống, Sở Hướng Thiên nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

Phó Điềm nhấp một ngụm trà, chần chừ tìm từ mà nói, “Hạ nhân ở đây đều… ừ thì…” Cường tráng vậy sao? Sở Hướng Thiên nhìn vẻ mặt cậu liền hiểu, thoáng đắc ý nói: “Bọn họ đều là binh lính đã xuất ngũ, lẻ loi không còn chỗ để đi nên mới quyết định ở lại đây. Bình thường công việc cũng nhàn mà lại có lương.”

Có điều hắn chưa nói hết, thật ra mấy năm trước, có người thấy hắn chưa chịu thành hôn, mới lợi dụng thời cơ hòng nhét nữ nhân vào phủ hắn, chọc giận hắn, nên hắn đã trả hết người về, từ đó vương phủ không còn bóng một nha hoàn nào nữa, đến cả việc bưng trà rót nước cũng thay thành nam phó.

Hắn bỗng nhớ tới một điều, lại gọi hạ nhân vào phân phó: “Nói Lý Đức Thuận xem xem trong phủ còn nha hoàn nào không, không thì kiếm vài người về hầu hạ bên Vu viện, thiếu cái gì cứ đến kho mà lấy.”

Hắn vừa nói dứt câu, Lý Đức Thuận đã chạy lại đây, nghe vậy liền cười nói: “Lão nô cũng đang định bẩm báo chuyện này, lão đã sai vài nhũ mẫu sang bên ấy hầu hạ.” Trong vương phủ vốn đã ít thị nữ, sau còn bị Sở Hướng Thiên đuổi hết, chỉ chừa lại một vài nhũ mẫu già đã cao tuổi. Mẹ con Phó Hữu Cầm lúc đến đây chỉ mang theo nha hoàn thiếp thân, ít người nên khá bất tiện.

Lý Đức Thuận vui vẻ chạy vào, khom người chào cả hai, “Vương gia, Vương… Hầu gia.” Đoạn ông nói tiếp: “Cơm đều đã chuẩn bị xong, xin hỏi ngài muốn ăn ở sảnh hay sai người bưng tới đây?”

Phó Điềm nhìn Sở Hướng Thiên, Sở Hướng Thiên bóp bóp tay cậu, kề sát vào tai cậu hỏi: “Chúng ta đến sảnh ăn nhé?”

Phó Điềm liếc hắn, đánh lên mu bàn tay mỗ nam, “Sao cũng được.”

Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, nói với Lý Đức Thuận: “Sai người mang đến đây, còn bên Vu viện sao rồi?”

Lý Đức Thuận chưa từng thấy Vương gia nhà mình ân cần với ai đến vậy, càng nhìn lại càng thấy hai người thực xứng đôi, ông thất thần trong phút chốc rồi mới kịp phản ứng, “Lão đã sai người đưa qua đó rồi, đường xá xa xôi, phu nhân và tiểu thư hẳn đều đã mệt, dùng xong bữa sớm nghỉ ngơi cho lại sức.”

Ông cười nhìn về phía Phó Điềm, “Lão nô chưa từng thấy Vương gia cẩn thận chiếu cố ai như vậy bao giờ.”

Phó Điềm vô thức mím mím môi, tai cậu đã đỏ ửng.

“Nhanh đi truyền lệnh, trong phủ thiếu cái gì thì mau chóng chuẩn bị cho đầy đủ. ” Sở Hướng Thiên thỏa mãn, nay người đã hết tác dụng, hạ lệnh trục khách.

Lý Đức Thuận cũng đã quen với tính nết của hắn, cười ha ha lui xuống.

Chưa đầy hai phút sau hạ nhân bưng cơm đến. Bọn họ đột ngột trở về, đầu bếp không biết khẩu vị của ba mẹ con Phó Điềm ra sao nên quyết định làm một mâm đầy đủ đặc sản của từng vùng.

Ăn xong, Sở Hướng Thiên dắt cậu đi dạo cho tiêu thực, Phó Điềm bị hắn cưỡng ép nắm tay, khuôn mặt nhỏ nín đến đỏ bừng, cố tình Sở Hướng Thiên lưu manh gần ba mươi năm, cuối cùng mới bắt được hôn phu, thành công lừa người ta về nhà, hắn hận không thể khoe khoe khoang khoang với toàn thiên hạ: Bên cạnh hắn là Khang Nhạc hầu, là vị hôn phu của hắn, là chủ nhân tương lai của vương phủ. Nếu không phải sợ chọc tiểu thiếu gia tức giận có lẽ hắn đã bảo hạ nhân trong phủ gọi cậu là Vương phi.

Hít gió lạnh nửa ngày. Sở Hướng Thiên vẫn chưa thỏa mãn, Phó Điềm lại cảm thấy hắn thực ngốc, nghiêm mặt đạp hắn hai cái, mỗ nam mới bất đắc dĩ dắt cậu về lại phòng nghỉ ngơi.

Ngày đầu về Khánh Dương, Sở Hướng Thiên không báo cho ai cả, cũng không sai người truyền tin vào hoàng cung, và cũng không dắt người xuất môn.

Thế nhưng hắn không nói, không có nghĩa là bên ngoài không biết gì. Trước cửa Dục vương phủ bỗng nhiên xuất hiện mấy chiếc xe ngựa, sau đó lại được chính Đại tổng quản đích thân ra đón, cho người thám thính một chút sẽ phát hiện trên đỉnh xe có khắc một chữ “Phó”, chỉ cần có mắt đều đoán được hơn phân nửa là Dục vương đã dắt theo Khang Nhạc hầu vừa nhậm chức trở về.

Hai nam nhân kết thân, một trong số đó còn là người có quyền cao chức trọng, tay cầm binh quyền, Dục vương, rất khó để không khiến thiên hạ suy nghĩ sâu xa.

Từ năm ngoái, Nhị vương phản loạn, vị hoàng đế cư xử vốn ôn hòa bỗng trở nên hung hăng, hết thảy quan liêu từng theo phe Nhị hoàng tử đều bị gạt bỏ, bị hoàng đế đổi thành người của mình, khiến không ít người suy đoán, phải chăng là do Dục vương “công cao lấn chủ” nên mới phải nghĩ biện pháp như thế để tỏ lòng trung tâm với hoàng đế.

Cũng khó trách bọn họ nghĩ nhiều, mà tại chính họ cũng không thể ngờ, Dục vương vừa vào Nam một chuyến lại đột ngột thích một người, đã vậy người đó còn là nam. Hơn nữa, cứ cho là Dục vương bị quỷ ám mê hoặc thần hồn, muốn kết hôn cùng nam nhân thật đi chăng nữa thì tại sao vị thái hậu trong cung kia lại chịu đồng ý dễ dàng đến thế?

Mọi người đều biết, phàm là nhà có nữ nhi thích hợp đến tuổi cập kê đều từng bị thái hậu triệu vào cung uống trà thưởng hoa ít nhất một lần, thái hậu vẫn luôn bận tâm đến hôn sự của Dục vương, nếu không phải do ý của hoàng đế, thì hỏi tại sao bà có thể dễ dàng chấp nhận để Dục vương cưới một nam nhân như vậy được.

Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là không thể.

Phó Điềm còn chưa kịp lộ diện thì đám hoàng thân quốc thích, quý tộc thế gia ở Khánh Dương thành này đã sắp sẵn cho cậu một cái mác —— Bia đỡ đạn đứng mũi chịu sào của Dục vương.

Mà cái chức Khang Nhạc hầu do hoàng đế sắc phong, hiển nhiên cũng là để giúp cậu ta đứng vững trên cái ghế “Vương phi”, có một nam Vương phi tại vị, đương nhiên sẽ không còn nhà nào nguyện dốc lòng đem trưởng nữ mình dâng thành trắc phi.

Phó Điềm vẫn hồn nhiên rúc mình trong vương phủ, hoàn toàn không hề hay biết gì về lời đồn ngoài kia.

Bởi sang ngày thứ hai, trong cung liền truyền ý chỉ, thái hậu triệu kiến.

Song thái hậu thương xót bọn họ đường xa mệt nhọc, cho họ ở phủ nghỉ ngơi vài ngày, chờ lại sức hẵng tiến cung.

Không có ngày cụ thể, Phó Điềm cũng không dám trì hoãn, suốt hai ngày nay cậu vẫn luôn quấn lấy Sở Hướng Thiên học chút lễ nghi cung đình.

Cậu vốn định nhờ Lý Đức Thuận, nhưng bị Sở Hướng Thiên cản trở, nhất định đòi phải tự mình dạy cậu.

Bởi vậy mới dẫn đến tình trạnh rề rà mãi suốt hai ngày nay, Phó Điềm chưa từng tiến cung bao giờ, điều này khiến cậu căng thẳng không thôi, xui xẻo gặp ngay Sở Hướng Thiên không quy củ đã quen, tuy nói là dạy lại không chịu dạy cho đứng đắn, hết sờ lại mó, còn không nữa thì tùy tiện tìm cớ bảo cậu học không đàng hoàng, muốn “phạt” cậu.

Phó Điềm bị hắn chọc cho tức điên, cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà nhân lúc Sở Hướng Thiên ôm lấy eo cậu, mạnh mẽ đạp cho hắn một cước.

Sở Hướng Thiên đau đến nhe răng trợn mắt, nhìn tiểu thiếu gia hung ác thì thấp giọng lẩm bẩm: “Nhóc con bạch nhãn lang”.

Hắn thấy Phó Điềm từ khi nhận được tin thì bắt đầu căng thẳng bất an nên mới muốn chọc cho cậu vui, ai dè hống không xong mà đổi lại mình còn bị ăn đạp.

Tiểu thiếu gia hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là ‘cảm động’ trước nỗi khổ tâm của hắn.

Ý thức được mỗ nam căn bản không có khả năng dạy đàng hoàng cho cậu, Phó Điềm quyết định nhờ Lý Đức Thuận.
Đánh giá :
Đánh giá cho truyện này
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện