Ác Nữ Quay Về Chương 67: Ân cứu mạng

Đức Phi thấy Lăng Nhược Hi mỉm cười, bỗng nhiên nghĩ đến nữ nhân nhiều năm trước kia, lập tức thay đổi thần sắc, lớn tiếng quát lớn: "Động tác nhanh lên, vớt Tam tiểu thư lên!"

Lăng Nhược Hi giờ phút này, cả người đều chìm trong nước đá, dần dần mất đi tri giác, suy nghĩ cũng giống như chầm chậm bay ra ngoài, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện gương mặt của Bắc Đường Ngôn, lập tức cảm thấy có chút buồn cười, suy yếu nói một câu: "Sao ngươi lại tới đây?"

Vừa há miệng, vô số nước đá mãnh liệt chảy vào mũi miệng nàng, nàng biết, mình sắp chết rồi, chỉ là Lăng Nhược Hi không ngờ rằng, sống lại một kiếp, vậy mà nàng chưa kịp làm gì cả, lại phải chết nữa, nàng càng không ngờ rằng, sống lại một kiếp, nàng vẫn là chết vì ngu! Cười nhạt, chấp nhận số mệnh nhắm mắt lại, lần này, Lăng Nhược Hi không muốn sống lại nữa, chỉ muốn nhanh nhanh đi tìm đứa con chết thảm kia của mình, trên con đường hoàng tuyền chăm sóc cho nó, không để nó tiếp tục cô đơn một mình nữa.

Bắc Đường Ngôn nhìn Lăng Nhược Hi sắc mặt tái nhợt trong ngực, lại cảm thấy cả trái tim mình như muốn ngừng đập, điên tiết lên dùng sức vuốt mặt Lăng Nhược Hi: "Nữ nhân kia! Ngươi tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại mau!"

Đức Phi thấy Bắc Đường Ngôn như vậy, sắc mặt trở nên có chút cổ quái, bà ta không nghĩ tới Bắc Đường Ngôn sẽ bỗng nhiên xuất hiện, càng không nghĩ đến Bắc Đường Ngôn có thể khẩn trương vì Lăng Nhược Hi như vậy.

Bắc Đường Hòe nhìn Bắc Đường Ngôn dùng sức vỗ vào mặt Lăng Nhược Hi, lập tức gấp gáp, tiến lên một bước, dùng sức đẩy Bắc Đường Ngôn ra, ôm thật chặt Lăng Nhược Hi, vội vã nói: "Không được đánh tỷ tỷ!"

"Mẫu phi, gọi đại phu đến đi, tỷ tỷ lạnh quá, cứu tỷ tỷ, mau cứu tỷ tỷ!" Bắc Đường Hòe ôm Lăng Nhược Hi thật chặt, hai mắt phiếm hồng, đáng thương khẩn cầu!

Đức Phi thấy Bắc Đường Hòe gấp đến mức này, bỗng nhiên có chút cảm kích, cảm kích Bắc Đường Ngôn cứu Lăng Nhược Hi, bằng không, cũng không biết Bắc Đường Hòe sẽ làm ra chuyện gì.

"Ngươi tránh ra!"

Bắc Đường Ngôn lúc này cũng giống như bị điên, tiến lên muốn cướp Lăng Nhược Hi về, nhưng sức lực của Bắc Đường Hòe lại mạnh đến kỳ lạ, ôm thật chặt Lăng Nhược Hi, cố chấp nói: "Không được! Không được động vào tỷ tỷ! Đây là tỷ tỷ của Hòe Nhi! Không được, không được!"

Đức Phi nhìn hai người cứ đẩy tới đẩy lui như vậy, một trận đau đầu, đi ra phía trước, kéo Bắc Đường Ngôn lại, sau đó ôn nhu nhìn Bắc Đường Hòe, dỗ dành nói: "Hòe Nhi ngoan, cả người tỷ tỷ đều ướt đẫm, chúng ta đưa tỷ tỷ trở về thay quần áo, có được không?"

Bắc Đường Hòe hiện tại có chút không dám tin tưởng Đức Phi, dù sao vừa rồi người thấy chết không cứu cũng là Đức Phi, hai mắt to tròn có chút mê mang nhìn chằm chằm Đức Phi: "Mẫu phi thật sự sẽ cứu tỷ tỷ sao?"

Đức Phi bị ánh mắt hoài nghi của Bắc Đường Hòe làm cho tổn thương đau thấu tim gan, vô thức vươn tay cầm lấy tay Bắc Đường Hòe, ngẹn ngào nói: "Hòe Nhi không tin mẫu phi sao?"

"Thế nhưng là vừa rồi.."

"Vừa rồi Nương nương chỉ là bị dọa sợ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, Vương gia, Nương nương vẫn luôn thương người nhất, cho tới bây giờ đều chưa từng lừa Vương gia, có phải không?"

Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Bắc Đường Ngôn bên cạnh, lập tức đánh gãy Bắc Đường Hòe, sau đó gọi tiểu nha đầu bên cạnh: "An vương gia toàn thân ướt đẫm, vẫn nên đi theo bọn nha đầu đi thay quần áo thì hơn! Nếu sinh bệnh, coi như không xong rồi!"

Bắc Đường Ngôn vừa tới nơi này đã nhìn thấy một màn Lăng Nhược Hi chìm xuống nước, cho nên căn bản cũng không biết trước đó xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy dáng vẻ càng che càng lộ này của Minh Nguyệt, cười như không cười nhẹ gật đầu: "Đa tạ Minh Nguyệt cô cô!"

Minh Nguyệt bị Bắc Đường Ngôn nhìn có chút chột dạ, nhưng vẫn phúc thân: "Nô tỳ không dám."

"Cô cô đã lo lắng cho thân thể của Bản vương như vậy, vậy làm phiền cô cô giúp Bản vương thay quần áo được không!"

Bắc Đường Ngôn lại không hề thiện lương như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Minh Nguyệt được, vừa rồi loại cảm giác tâm thần không chút tập trung kia, Bắc Đường Ngôn cảm thấy cả đời này của mình, cũng đều không thể quên được.

Vô thức nhìn Lăng Nhược Hi hôn mê bất tỉnh trong ngực Bắc Đường Hòe, Bắc Đường Ngôn vậy mà lại cảm thấy Bắc Đường Hòe ôm nàng như thế thật sự rất chướng mắt, xiết chặt nắm đấm, đi theo Minh Nguyệt đến gian phòng bên cạnh.

Lăng Nhược Hi bên này, cũng bị bọn nha đầu luống cuống tay chân nhấc về phòng, Mai Hương Thu Cúc đang chờ trong phòng thấy thế, lập tức giật nảy cả mình: "Đây là thế nào?"

Đức Phi nhìn hai tiểu nha đầu hô to gọi nhỏ, chỉ cảm thấy một trận phiền lòng: "Làm càn! Dám la to ở Vương phủ, đầu của các ngươi còn muốn giữ hay không?"

Một tiếng gầm thét, trực tiếp khiến hai người trợn mắt nhìn, Mai Hương Thu Cúc vội vàng quỳ xuống đất: "Đức Phi nương nương thứ tội! Đức Phi nương nương tha mạng!"

Đức Phi hiện tại cũng không có tâm tư so đo với hai tiểu nha đầu này, hết kiên nhẫn phất tay nói: "Một lát nữa đại phu sẽ đến, các ngươi cố gắng hầu hạ tiểu thư nhà các ngươi đi!"

Sau khi nói xong trực tiếp quay người đi ra ngoài, Bắc Đường Hòe một mực nhìn Lăng Nhược Hi được đưa vào phòng, lúc này mới hắt xì một cái, nhìn sắc mặt Đức Phi âm trầm hẳn ra, ôn nhu kêu một tiếng: "Mẫu phi, Hòe Nhi thật khó chịu."

Vừa dứt lời, cả người liền ngã về phía sau, gã sai vặt đằng sau tay mắt lanh lẹ đỡ Bắc Đường Hòe, luống cuống tay chân đưa bắc Đường Hòe vào phòng, Đức Phi đỏ mắt, giúp Bắc Đường Hòe thay xong y phục, ngẹn ngào nói: "Hòe Nhi, đều là Mẫu phi không tốt, đều là mẫu phi không tốt!"

Ngự y tới rất nhanh, sau khi kiểm tra một phen, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Nương nương không cần lo lắng, Vương gia chỉ bị nhiễm phong hàn, cộng thêm kích động quá độ, cho nên mới ngất đi, chỉ cần uống thuốc vài ngày, sẽ không sao cả!"

Lúc này Đức Phi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhàn nhạt nhẹ gật đầu: "Dùng thuốc tốt nhất!"

Ngự y nhẹ gật đầu, thấp giọng nói: "Chỉ là, thân thể Vương gia vốn rất yếu, lần này gặp bệnh thương hàn, sợ là đả thương nguyên khí, nhất định phải điều trị cẩn thận!"

Nghe đến đó, sắc mặt của Đức Phi lập tức trở nên càng thêm khó coi, sự tự trách lan tỏa trong đôi mắt, nhẹ gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Vậy mời thái y kê chút phương thuốc bổ thân thể đi!"

Lăng Nhược Hi bên này bởi vì thời gian ngâm trong nước thật sự quá dài, cho nên hiện tại cả người mê mang không tỉnh, sốt cao không hạ, tình huống nguy cấp.

Đức Phi nghe được tin tức này, trong lòng không biết là tư vị gì, trầm mặc rất lâu, mới thản nhiên nói: "Để thái y hết sức trị liệu!"

Bắc Đường Ngôn ở một bên khác nữa, sau khi theo Minh Nguyệt vào phòng, trực tiếp đổi sắc mặt, bóp chặt cổ của Minh Nguyệt, lạnh lùng hỏi: "Rốt cục là tại sao Lăng Nhược Hi lại rơi xuống nước?"

Minh Nguyệt không ngờ rằng lá gan của Bắc Đường Ngôn lại lớn như thế, dám ở Vương phủ làm càn như vậy, lập tức trợn trừng mắt, chỉ là rất nhanh sau đó đã trấn định lại, một mặt không hiểu: "Tam tiểu thư là vì cứu Vương gia nên tự mình nhảy xuống!"

"Ngươi nói nàng vì Bắc Đường Hòe?" Bắc Đường Ngôn không thể tin được mở to hai mắt nhìn, hai tay càng dùng sức, giống như có thể bóp chết Minh Nguyệt bất cứ lúc nào, Minh Nguyệt nghẹn đỏ mặt có chút khó khăn nói: "Đích thật là như vậy, Nương nương tận mắt nhìn thấy, là Vương gia vô ý rơi xuống, Tam tiểu thư là vì cứu Vương gia, nên tự mình nhảy xuống!"

"Nếu dám gạt ta, hậu quả ngươi biết đấy!" Bắc Đường Ngôn mất kiên nhẫn hất Minh Nguyệt ra, lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi! Bản vương tự thay!"
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện