Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ Chương 5: Đối thủ một mất một còn: cây đu đủ cái(2)

“Ôi chao? Cô cái đồ cây đu đủ này tôi còn chưa thèm nói gì cô, mà cô lại nói cái gì tôi thích đụng cô àh? Không bằng đi đụng cây đủ đủ chân chính.” Liên Kiều dậm chân trực tiếp đến bên đống sách thu nhặt không càn ngẩng mặt lên mắng cô ta nữa..

Liên Kiều chỉ cao 1m63 còn đối thủ một mất một còn Judy kia lại cao tới cho nên cùng cô ta mắng chửi Liên Kiều thường phải ngẩng đầu lên mãi cũng rất mỏi!

Cô —— Judy ghét nhất bị Liên Kiều kêu cô ta là cây đu đủ mỗi lần nghe vậy như thể ngay cả giết người cô ta cũng dám!!

Lúc này Phỉ Nhi cùng đám bạn của Judy cũng chạy tới.

“Liên Kiều. Cậu sao lại cùng cô ta ầm ĩ vậy, đi mau đi nghe nói viện Y học chúng ta tập hợp mọi người ở hội trường hình như là muốn tiếp đón nhân vật nổi tiếng gì ấy nhỉ!!!” Phỉ Nhi đi tới chỗ Liên Kiều nhỏ giọng nói.

“ Trời ạ hai người kia cũng đừng có mà ầm ĩ ở đây chứ? Từ lúc nhập học tới bây giờ ngày nào hai người cũng cãi nhau đến gà chó cũng không được yên nữa.”

“Quản hắn là nhân vật tiểu Cẩu hay đại Cẩu không cần phải quấy rầy tớ cao hứng đâu!” Liên Kiều không kiên nhẫn mà khoát tay nói.

“Tôi nói Liên Kiều cô cáo hứng như vậy lát nữa lại té xuống như vậy. Thì thật có ý tứ, như vậy mới có hình dáng người của Vương thất!” Trong đám bạn của Judy có người nói.

“Đâu chỉ có như vậy đâu, tôi nghe nói hậu duệ Vương thất tôn quý của chúng ta thường xuyên tiêu xài lãng phí, hai ngày trước còn đem thẻ tín dụng cà hết sạch lại còn thiếu ngân hàng tới hơn trăm vạn! Chậc chậc Liên Kiều cô thật đáng thương có muốn tôi cho mượn chút tiền không bằng không sẽ bị người đòi nợ chem. thành mười tám mảnh. Ở Hong Kong này ghét nhất loại người nợ tiền không trả đó!!”

Jodie vẻ mặt châm chọc mà sau khi nói xong bạn bè nhóm liền ở sau người cười ha ha.

Liên Kiều nghe xong cũng không tức giận ngược lại rất thoải mái mà nói rằng: “Thật sự là lòng tốt của đu đủ cái tôi sẽ nhận, tôi cũng sẽ không để cho cô phải thất vọng, tôi có rất nhiều nam sinh theo đuổi còn cô ngay đến ngón út của tôi cũng không bằng danh môn cái con khỉ, ông nội tôi ở nhà cũng không có nghe qua, tôi nợ một trăm vạn thì sao, vị hôn phu của tôi đã trả rồi anh ấy rất nhiều tiền không nói hai lời đã đem số tiền đó trả hết chỉ là một trăm vạn thôi mà, còn cô thì sao? Hừ mấy vạn trong thẻ không phải chính mình cũng tiêu không còn một xu sao? Ha ha” ——

Nói tới chỗ này cô hưng phấn cười to.

“ Xú nha đầu bình thường Trung văn với Anh văn không tốt, sao mắng chửi người lại lợi hại như vậy? Có vị hôn phu thì có gì tốt, có biết chỗ dựa vững chắc của Judy là ai không? Nói ra sẽ hù chết người đó, chính là một trong tứ đại tài phiệt tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngạn Tước đại tổng giám đốc đó, mỗi tháng tiền tiêu vặt của Judy chính là năm trăm vạn, hừ vị hôn phu của cô có nổi tiếng như vậy sao?” một đứa bạn khác của Judy lên tiếng ~~~( bọn này nó bị hoang tưởng đó bà con~~ không phải anh HPNT đâu)

“Bọn họ chết chắc rồi”

Liên Kiều nghe vậy rất sửng sốt mà Phỉ Nhi lại kinh ngạc cúi xuống hỏi nhẹ Liên Kiều:

“Liên Kiều tại sao lại như vậy? Vị hôn phu của cậu không phải Hoàng Phủ đại tổng giám đốc sao? Hơn nữa khoản nợ hơn một trăm vạn kia không phải là giả?”

Liên Kiều chuyển động con người một vòng sau đó chỉ vào Judy lớn tiếng: “ Cô nói dối nếu thật cô có quan hệ với Hoàng Phủ Ngạn Tước thì nói xem hình dạng hắn như thế nào?”

Judy hừ lạnh một tiếng: “ Thật sự là quá buồn cười tôi phải lừa tiểu nha đầu cô sao, nếu cô đã muốn biết hình dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước thế nào tôi liền cố gắng mà nói cho cô biết anh ấy vô luận có trong hoàn cảnh nào thì cũng rất đẹp trai như chân long thiên tử, người đàn ông có ngạo khí bức người những người phụ nữ gặp qua anh ấy đều sẽ thét chói tai đó!!!”

Liên Kiều nhíu mày cũng hừu lạnh một tiếng: “Chân long thiên tử cái rắm, có người yêu như con sâu giống cô ngay cả điêu thiền so ra cũng kém chắc cũng là dạng đàn ông như vậy thôi không thể khá hơn được!!!”

Kỳ thật cô nói vậy cũng chỉ để xả giận trong lòng vì bộ dạng chân chính của Hoàng Phủ Ngạn Tước ra sao Liên Kiều cũng chưa biết, dù cho Judy có nói thế nào cũng rất có khả năng là nói dối!!!

Phỉ Nhi nghe vậy một tay sờ sờ chán —— “Trời ạ cái gì điêu cùng thiền là Điêu Thuyền thực sự là bái phục cậu rồi đó,mới vừa biết cái tên này mà đã bắt đầu mượn để dùng rồi hả.”

Liên Kiều mắng nhứng lời này quả thực làm cho Judy không giải thích được bất quá cô cũng đã quen khi Liên Kiều mắng người sẽ có chút làm cho người ta không tài nào hiểu nổi.

“ Hừ cô thật là không biết kiến thức chưa ăn qua thịt heo cũng chưa thấy heo chạy sao? Tứ đại tài phiệt cũng không biết thật sự là buồn cười!” Judy cười đến cười run rẩy hết cả người tỉ mỉ miêu tả trên gương mặt cũng hoàn toàn đều là khinh thường.

Ah~~ Tứ đại tài phiệt thì ra là mấy con heo chạy sao? Có thể cũng không tốt như vậy!” Liên Kiều không hiểu Judy chính là đang dùng điển tích để so sánh, mà cô lại hiểu theo cách khác thật là làm mất đi ý nghĩa ngạn ngữ của Trung Quốc.

Không nghĩ tới Judy sau khi nghe vậy lại quên rằng Liên Kiều thực ra không hiểu ý nghĩa câu ấy, còn tưởng rằng Liên Kiều Giễu cợt mình liền tức giận mặt tím thành than đen luôn.

Liên Kiều hắng giọng thấy chút kì quái sao sắc mặt cô ta lại biến thành màu tím thế kia!!!

“ Này đu đủ cái tôi nói cho cô nghe chính cô cũng bị người ta nói chi lớn tiếng như vậy. Nói ra tôi còn thấy mất mặt thay cô về sau tôi cũng sẽ không cãi nhau với cô, đẳng cấp bị kéo xuống không chừng.”

“ Cô!!” Judy tức giận không có chỗ phát tiết.

“ Hừ tôi nghĩ vị hôn phu cua cô cũng chẳng ra sao hắn có tiền cũng không bằng tứ đại tài phiệt, hôm nay tâm tình tôi tốt nên không đôi co với cô. Cô tự cãi nhau với chính mình đi! Chúng ta đi”

Phỉ Nhi nhìn bóng dáng của mấy người đã đi xa bèn lắc đầu.

“ Thật sự là thói đời bạc bẽo phụ nữ đều chua ngao như cô ta sao mà nói lý” Cô nói xong quay sang nhìn thấy Liên Kiều đang trưng ra bộ mặt tức giận.

“ Nha đầu cậu sao rồi?” Bởi vì Liên Kiều ít tuổi nhất trong đám bọn họ nên cô thường kêu là nha đầu như vậy.

“ Hừ bọn họ chết chắc!” Liên Kiều tức giận mà nói con ngươi cũng lóe ra ánh sáng kì lạ.

“Bọn họ? Ai? Mấy người Judy?” Phỉ Nhi biết cô lại có ý định phá rối mấy người kia, tâm tình không khỏi kinh hãi.

Liên Kiều nắm tay lên cười cự kì khủng bố.

“ Ha ha, chính là đu đủ cái kia còn có tên đầu heo —— Hoàng Phủ Ngạn Tước!”

Dáng vẻ quỷ quyệt.

Thư viện cách hội trường không xa, Liên Kiều cãi cọ chừng nửa tiếng mới xuất hiện ở hội trường, trên tay còn cầm một bảo bối giống như một ống trúc vậy.

“ Tiểu tổ tông cậu đi lâu vậy làm gì chứ? Tới không kịp bây giờ!”

Phỉ Nhi chạy tới kéo Liên Kiều đôi mắt tràn ngập lo lắng, nhìn thấy trên người trên tóc Liên Kiều còn vướng một chút cỏ nhất thời giật mình kinh hãi mà chỉ chỉ cô nói:

“Cậu, cậu sao lại biến thành bộ dáng này?”

“ Hừ nói nhỏ chút tớ mới vừa đi ra vườn sau núi!” Liên Kiều dùng sức cọ cọ cánh mũi nói.

“Cái gì? Cậu đi ra đó làm cái gì?” Vẻ mặt Phỉ Nhi có chút khiếp sợ.

Liên Kiều kiêu ngạo cầm ống trúc trong tay lắc lắc, màu sắc con ngươi tản ra khí tức của ác ma “ Phỉ Nhi tớ chính là đi tìm bảo bối này!”

“ Này, đây là cái gì?” Phỉ không hiểu.

Liên Kiều không nói gì chỉ cười hì hì rồi ghé sát bên tai Phỉ Nhi thấp giọng “ Chờ một lát cho cậu xem kịch hay nhé!”

Phỉ Nhi nghe xong vẻ mặt trắng bệch thì ra cô muốn trêu cợt người khác thực là muốn chết mà.

“ Hô!!”

Hai người quẹo ngang qua khu đậu xe của khách quý, thấy một chiếc xe thương vụ dừng tại đó, Liên Kiều không khỏi hết lên kinh hãi sau đó chạy tới gần.

“ Này cậu làm cái gì vậy? Không kịp bây giờ!” Phỉ Nhi vẻ mặt cầu xin.

“ Chút nữa nhất định tới kịp, Phỉ Nhi bộ dáng như quỷ của tớ nếu giáo sư mà bắt gặp nhất định sẽ bị mắng một trận lúc đó tớ cũng không có tâm trạng mà đi trêu cô ta, chờ một chút là xong rồi!”

Liên Kiều vừa nói một bên vươn tay sửa soạn tóc tai một chút cho thảo đáng, sau thấy ổn một chút liền vừa lòng dán mắt lên chiếc gương kéo lại ngắm một chút.

Phỉ Nhi nhìn thấy thế sợ tới mức muốn rớt tròng mắt ra ngoài. Trời ạ nha đầu Liên Kiều này lại còn động chân tay vào gương chiếc hậu của người ta, vừa nhìn xe đã biết người có tiền lỡ bị bắt gặp thì sao đây?? Cửa kính xe là kính đen phản chiếu hình ảnh người bên ngoài, chỉ người bên trong xe mới nhìn ra được, người bên ngoài căn bản khôgn thể thấy bất kì cái gì bên trong.Bất qua không có vấn đề gì nếu bên trong có người thì đã sớm xuống rồi!!!

Liên Kiều hướng về phía cửa kính cười thâm sâu, thân xe sạch sẽ bóng loáng giống như gương vậy. Nếu soi gương ở đây cũng không có gì quá đáng! Soi lại một chút rồi hài lòng cười.

“ Tốt lắm, Phỉ Nhi chúng ta đi!” Cô nhanh chóng bắt lấy cánh tay Phỉ Nhi mà kéo đi.

“ Thật sự là bị cậu hù chết!” Phỉ Nhi oán trách, hai người vừa đi vừa nhìn hướng hội trường mà chạy.

Hai người vừa đi không bao lâu, cửa kính chiếc xe thương vụ liền hạ xuống.

Làm lộ ra khuôn mặt tuấn dật hấp dẫn đôi đồng tử đen nhánh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một tia hứng thú, nhìn quả thật mê người. ( *lăn lăn* soái ca của em~~)

“ Hoàng Phủ tiên sinh cô bé vừa rồi…”

Ngồi ở ghế lái là cận vệ của Hoàng Phủ Ngạn Tước, bởi vì lần này tới Đại học Hong Kong nên hắn không mang theo nhiều người.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bóng dáng sôi nổi của Liên Kiều, gương mặt nghiêm nghị anh tuấn bỗng nhiên bật cười:

“ Cô bé này quả thực rất lớn mật!”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện