Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời Chương 87: cont

Giờ khắc này, Mạch Khê bi thương đến chết lòng nên mới có thể nói ra câu đó với Lôi Dận, nói ra điểm khác nhau lớn nhất giữa loài người với loài sói. Nói xong câu đó, ánh mắt cô xẹt qua chút hối hận. Có trời mới biết, cô chỉ muốn tìm một cách nói mà thôi. Tối thiểu, cô không muốn như một đứa ngốc bị lừa gạt hết thảy.

Cứ như thể là, tất cả mọi người đều biết đáp án, chỉ riêng mình cô không hề hay biết, chỉ riêng mình cô không biết gì về điều mà mọi người đều biết.

Con người! Thường là lời nói trong lúc không đắn đo mới có thể sắc nhọn như thanh kiếm, mới có thể phá đi tầng bảo vệ của đối phương, thậm chí đâm thấu tâm can họ.

Gò má vốn xanh mét của Lôi Dận giờ đây lại càng thêm khủng khiếp, dường như càng lúc càng lạnh lẽo. Cảm giác không vui trong đáy mắt hắn, so với bình thường càng thêm lạnh lùng gấp mười lần, giống như sự phẫn nộ của ác quỷ Satan, muốn thiêu đốt hoàn toàn cô gái nhỏ trước mắt mình.

Nếu như là bình thường, Mạch Khê nhất định sẽ hiểu ý mà sợ hãi, tối thiểu, tim cô cũng vọt ngay lên cổ họng. Nhưng là hôm nay, quyết tâm của cô lại cứng rắn như sắt, thời điểm muốn biết được hết thảy này, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Cho dù sợ hãi, cô cũng ép buộc bản thân mình phải kiên trì mà đối mặt.

“Trong mắt em, sói là tàn nhẫn, thậm chí không có tâm! Nhưng mà——“

Lôi Dận mở miệng, giọng nói trầm thấp đến dị thường, giống như tiếng sấm đến từ nơi chân trời cuồn cuộn, mỗi một thanh âm đều khiến màng nhĩ Mạch Khê run lên:

“Trong mắt tôi, nhân loại không bằng bầy sói! Trong thế giới của sói, là dùng phương thức biểu đạt trực tiếp, còn con người là gì? Ngoại trừ bất đồng với nhau, ngươi lừa ta gạt thì còn cái gì? Con người, thật đáng tiếc, vĩnh viễn chỉ biết dùng ánh mắt để quan sát thế giới này, dùng miệng để ngụy biện cho hành vi của bản thân!”

Mạch khê nhìn chằm chằm theo hắn. Đương nhiên, cô không xem thường bầy sói, cũng biết rõ sở dĩ người đàn ông này am hiểu lòng người như vậy là do bản tính trời sinh trong hắn và sau là lĩnh hội được từ xã hội loài người vốn chỉ có ngươi lừa ta gạt.

Thấy cô trong lúc nhất thời im bặt, Lôi Dận giơ bàn tay lên, ngón tay miết nhẹ qua cánh môi căng mọng, hồng nhuận của cô, như là thỏa mãn lại như muốn cảnh cáo:

“Cho nên Khê nhi, nếu em không thể phân rõ được thị phi, thì không cần hỏi cũng không cần quan tâm vào, chỉ cần như trước đây, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, không được rời đi!”

Ánh mắt Mạch Khê lạnh đi, cô nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử lạnh lẽo thâm u của Lôi Dận, gằn từng tiếng: “Ông sai rồi, không phải là tôi không thể phân rõ được thị phi, mà là ông che đi hai mắt của tôi.”

Bàn tay Lôi Dận theo bản năng nắm chặt lại…

Mạch Khê đứng lên, mái tóc quăn dài thuận thế rủ xuống đầu vai, gò xương quai xanh nương theo mỗi lần hít thở của cô lại như ẩn như hiện, diễm lệ vô cùng.

“Đối với mẹ chuyện của mẹ tôi, ông chưa bao giờ nói cho tôi hết, tất cả những gì tôi biết, đều là nhờ cuốn nhật ký mẹ để lại! Ngay cả chỗ chôn cất mẹ, tôi khó khăn lắm mới tìm ra, ông lại cho chuyển đi. Cho tới bây giờ tôi còn không biết mẹ được chôn ở chỗ nào. Hiện tại, tôi thật sự hoài nghi, ông đối với mẹ tôi là yêu hay vẫn là hận? Mẹ tôi dạy ông tất cả về xã hội loài người, ông lại lấy oán trả ơn!”

Đối mặt sự lớn tiếng chỉ trích của cô, Lôi Dận hơi cúi người xuống, bộ âu phục màu đen vây lấy cả thân mình cao lớn nhưng không cách nào che đi được luồng khí nguy hiểm tản ra từ hắn. Đôi mắt hắn sắc bén như chim ưng, dù u tối như núi sâu nhưng lại rất đẹp…

“Lấy oán trả ơn?” Khóe môi lạnh bất ngờ nhếch lên thành nụ cười lạnh, mang theo vẻ nguy hiểm khôn cùng.

“Em nói sai rồi, chính xác mà nói, là tôi…muốn cho mẹ em tất cả những gì cô ta muốn. Đáng tiếc, đàn bà luôn là loài động vật tham lam, lại còn ‘hư tình giả ý’. Người đàn bà phóng đãng như vậy, em có muốn biết tất cả những gì liên quan đến cô ta không?”

Những lời lạnh lùng đó như một quả bom, làm nổ tung sự kiên cường mà Mạch Khê nỗ lực lắm mới có được. Ngay sau đó, cơn phẫn nộ như thủy triều dâng đầy lồng ngực——

“Ông nói dối! Mẹ tôi không phải người như thế! Ông, là ông ác ý hãm hại bà ấy!”

“Tôi ác ý hãm hại?”

Ánh mắt Lôi Dận càng thêm lạnh băng như tên ma quỷ, sắc bén đến độ có thể đâm thủng trái tim người ta. “Lôi Dận tôi cho đến bây giờ chưa hề làm những chuyện nhàm chán như vậy!”

“Ông nói dối!”

Đôi con ngươi Mạch Khê co rụt lại, ánh mắt đau thương kia một lần nữa gợn lên độ sắc bén. Cô lúc này đây như một chiến sĩ kiên cường bảo vệ sự tôn nghiêm của mẹ, tuy rằng cô chưa bao giờ gặp mẹ mình!

“Sở dĩ ông hận mẹ tôi như vậy là vì bà ấy muốn rời khỏi ông. Mà bà ấy vì sao muốn rời khỏi ông ư? Đúng, vì ông đã thay đổi. Ông không còn là người thiếu niên mười lăm tuổi kia nữa, trong mắt không còn mang nụ cười ấm áp nữa. Mẹ tôi sợ ông, chính trong nhật kí bà ấy đã ghi lại…‘Dận trở nên thật đáng sợ!’. Huyết Xà là người như thế nào chứ, mẹ tôi ở bên cạnh lão ta bao nhiêu năm, hẳn là đã quen với những chuyện tàn nhẫn. Nhưng mà, bà ấy lại dùng hai chữ ‘đáng sợ’ để hình dung về ông. Rốt cục năm đó ông đã làm gì? Hẳn là cực kỳ tàn nhẫn, nếu không thái độ của mẹ tôi đối với ông sao có thể thay đổi một trăm tám mươi độ được?”

Lôi Dận nhìn chằm chằm cô, trên mặt cũng chỉ là vẻ bí hiểm, dường như có rất nhiều điều được che giấu phía sau nó…

“Muốn biết năm đó tôi làm chuyện gì hả?”

Hắn vươn cánh tay ra, hai tay kéo thân mình mảnh khảnh của Mạch Khê lại, bàn tay rắn chắc nắm hai bên sườn cô, ngay cả khuôn mặt hắn cũng như được vây bởi một luồng khí lạnh…

“Tôi có thể nói cho em!”

Ánh mắt Mạch Khê chợt căng thẳng. Tim cô đập mạnh như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên bị Lôi Dận kéo đi…Dường như không đợi cô thét ra tiếng chói tai, cả người cô đã bị kéo vào trong toilet…

Không gian xa hoa được ánh đèn tường chiếu sáng, mang theo vẻ tao nhã, sang trọng. Trước tấm gương lớn, cả thân mình Mạch Khê bị ép chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thực tái nhợt…

oOo

Phía sau Mạch Khê là Lôi Dận với vẻ mặt như ma quỷ. Lại thấy bàn tay hắn giơ lên, tháo mấy cúc áo sơmi, để lộ ra lồng ngực rộng lớn. Ánh đèn chiếu ra thứ ánh sáng nhu hòa phủ lên người đàn ông đầy mị lực, lên làn da màu lúa mạch, rắn chắc vô cùng.

Hành vi kỳ lạ của hắn khiến Mạch Khê giật mình, ngây ngẩn cả người, lại thẫn thờ nhìn chằm chằm vòm ngực rộng lớn đầy nam tính của người đàn ông kia. Nhìn được một lúc, hai gò má cô bắt đầu ửng hồng lên. Người đàn ông này, ngực hắn ta cứ dán sau lưng cô, nhiệt độ cơ thể cùng hương nước hoa cứ quấn chặt lấy cô, khiến mặt Mạch Khê có chút nong nóng, tim cũng dần đập thình thịch.

“Hôm nay, tôi sẽ nói cho em biết, chuyện khiến mẹ em sợ hãi năm đó…”

Đôi mắt sắc bén như một thanh kiếm của Lôi Dận không hề chớp, khóa chặt thân hình xinh đẹp của Mạch Khê, nhẹ nhàng khơi lên sự kinh ngạc trong mắt cô.

Thân thể cô nhẹ run lên. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô liền bị Lôi Dận nắm lấy, đặt lên bả vai hắn…

Ngón tay mảnh khảnh run lên. Mạch Khê có chút không thoải mái, muốn rụt tay về lại bị hắn cầm thật chặt. Cô biết, dưới ngón tay mình là vết tích của vết thương đến chói mắt. Đây là điều cô đã nhiều lần muốn hỏi sau lại không dám.

“Vết thương này…chính là do Huyết Xà ban tặng!”

Ánh mắt Lôi Dận dưới ánh đèn có vẻ u ám, đôi môi mỏng như mang theo luồng khí quỷ dị.

Mạch Khê có vẻ chấn động, kinh ngạc mà nhìn Lôi Dận trong gương, lại thấy đôi môi hắn hơi hé mở. Hình ảnh đó dường như có thể lăng trì một người. Có điều, Mạch Khê nhìn thấy rõ ràng hận ý trong ánh mắt hắn…

Tuy rằng, ánh mắt người đàn ông phía sai vẫn bình tĩnh như trước. Ngay cả khi đối mặt với chuyện quá khứ thì hắn vẫn bình tĩnh như vậy, ngữ khí cũng không có biến đổi gì nhiều, nhưng cô vẫn cảm nhận được hận ý sâu trong lòng hắn. Dường như trải qua thời gian thăng trầm, hận ý trong hắn vẫn không hề tiêu tan.

“Đây là…”

“Là vết thương trúng đạn!” Lôi Dận trực tiếp nói đáp án cho cô.

Mạch Khê sững sờ nhìn người đàn ông trong gương. Ngũ quan cương nghị của hắn giờ khắc này càng có vẻ anh tuấn, khí phách. Vết thương kia dường như vẫn còn để lại cho hắn một đoạn kí ức tang thương.

“Huyết Xà…hắn…Vì sao nổ súng? Chẳng lẽ…”

Đầu óc cô rối tinh lên. Đột nhiên ánh mắt hơi chuyển một chút, nhớ tới nhật kí của mẹ cô liền xoay mạnh người lại, nhìn chằm chằm Lôi Dận, hô hấp cũng chó chút dồn dập…

“Chẳng lẽ hắn phát hiện ra ông và mẹ tôi…”

Lôi Dận cười lạnh, đáy mắt như có chút ý tán thưởng trí tuệ của cô, lại như đang đùa cợt…

“Huyết Xà cũng chỉ là con rắn ngu đần, gã đàn ông ngu xuẩn như vậy sao có thể chủ động phát hiện được!”

Mạch Khê sửng sốt ——

“Cái gì? Chẳng lẽ là ông…”

“Không sai! Lúc trước sở dĩ Huyết Xà biết được chuyện của tôi và Bạc Tuyết, hoàn toàn là do tôi cố ý!”

Lôi Dận nhìn chăm chú vào đôi mắt Mạch Khê, trong đôi mắt kia chính là hình ảnh cường ngạnh của hắn…

Mạch Khê hít mạnh một hơi. Cô cảm giác như tận sâu trong xương tủy đang chảy một luồng khí lạnh, mà luồng khí này cứ như sợi tơ quấn quanh cô.

Vì sao hắn lại làm vậy? Khuôn mặt Lôi Dận tiến tới gần Mạch Khê, gần đến nỗi hắn có thể nhìn thấy nỗi nghi hoặc trong mắt Mạch Khê, khóe môi hắn hơi cong lên.

“Rất đơn giản, vì loại đàn ông đó không có tư cách có được Bạc Tuyết!”

Đầu óc Mạch Khê trống rỗng…

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tiếp tục quanh quẩn bên tai cô…

“Tôi cho đến bây giờ không thích cùng kẻ khác chia sẻ bất cứ thứ gì! Vì thế, tôi cố ý để Huyết Xà phát hiện ra chuyện kia. Nhưng điều làm tôi không ngờ tới chính là…Huyết Xà thực sự yêu mẹ em!”

Mạch Khê trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không kịp phòng bị mà ngã vào sâu tận trong đôi mắt xanh lục của hắn, từ đôi mắt đó không khó để nhìn ra sự nguy hiểm của hắn.

Huyết Xà yêu mẹ cô?

Sao có thể? Trong nhật kí, mẹ nói về hắn ta rất tệ, có hình dung thế nào cũng không thể nghĩ nổi hắn là một người đàn ông biết yêu phụ nữ chân thành…

“Năm mười lăm tuổi, tôi muốn đưa Bạc Tuyết đi. Đáng tiếc, chỉ bằng sức mạnh của chính mình thì không phải là đối thủ của Huyết Xà. Hắn phái sát thủ truy đuổi tôi. Năm đó tôi suýt chết, may mà được Hoắc gia cứu nên mới tránh được kiếp nạn.”

Ngữ khí của Lôi Dận lạnh lùng cực độ, ánh mắt u ám như thần chết.

“Sau đó…ông đã trở lại?”

Mạch Khê lớn mật đoán, chỉ có thể như vậy, bằng không hành vi của cha nuôi sao có thể khiến mẹ cô khủng hoảng thế kia!

Lôi Dận nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế của cô, ngón tay không chút để ý mà vẽ theo sống mũi cô nhưng trong ánh mắt hắn lại mang theo sự lạnh lẽo của Satan.

“Đúng vậy, tôi đã trở lại, cùng với Phí Dạ!”

Ngữ khí hắn thật thong thả, không nhanh không chậm, lại khiến người ta không rét mà run…

“Năm đó, tổ chức Ảnh máu chảy thành sông. Cả tổng bộ, toàn những gương mặt quen thuộc đã chết dưới súng của tôi, không người nào may mắn sống sót. Người ở những chỗ khác không thể tới trợ giúp kịp do sự việc xảy ra quá đột ngột. Khi tôi lên ngồi ở vị trí Chưởng đà của tổ chức Ảnh, không mất đến quá nửa ngày, mà Huyết Xà để có được vị trí này, ước chừng phải đợi mười năm!”

Sâu trong lòng Mạch Khê rùng mạnh một cái…

Máu chảy thành sông…

Tuy rằng cô không biết thực tế lúc ấy như thế nào, nhưng “máu chảy thành song”, bốn chữ này cô không dám tưởng tượng…

Theo bản năng, cô nhìn về phía Lôi Dận, rốt cục cũng hiểu vì sao người đàn ông này chỉ cần người ta liếc một cái đã đủ kinh hãi. Nợ máu trên tay hắn quá nhiều, nhiều đến mức gần như đã thành một bức tường thành mãnh liệt khiến người ta không dám đến gần!

“Năm đó, chỉ có ông và Phí Dạ?”

Khuôn mặt Lôi Dận lạnh lại, “Đúng vậy, chỉ có hai người bọn tôi!”

Thân mình Mạch Khê thật muốn lui về phía sau, đôi mắt cũng không khỏi gợn lên vẻ hoảng sợ…

Đáng sợ! Hắn nhất định là ma quỷ, bằng không sao có thể chỉ có hai người đã tiêu diệt toàn bộ tổng bộ tổ chức Ảnh đến máu chảy thành sông? Người này…quả thực là đáng sợ!

“Thế nào, sợ sao?”

Lôi Dận như vô cùng thân thiết kéo cô gần lại, bàn tay to vỗ nhẹ vào sau lưng cô, giọng nói như âm thanh lạnh băng trên không trung vọng xuống…

“Phí Dạ cũng giống tôi, một kẻ là cùng đường, một kẻ là đứa con bị gia đình ném ra ngoài. Lúc hai người chúng tôi đứng lên từ chỗ xác chết, cả người đầy máu, nhưng không phải là máu của chúng tôi, mà là máu của thành viên tổ chức Ảnh.”

Ruột Mạch Khê như co thắt lại, cô cố nén cảm giác run rẩy mãnh liệt ngày càng tăng, “Ông, quá tàn nhẫn…”

Chiếc cằm nhỏ nhắn của cô bị ngón tay người đàn ông nâng lên. Đối diện với cặp mắt u trầm như đêm của hắn, cùng ánh mắt lạnh băng ấy, cô lại càng kinh hãi!

“Tàn nhẫn? Những lời này Bạc Tuyết đã từng nói qua. Lúc trước cô ta lại lựa chọn ở lại bên cạnh Huyết Xà. Tốt! Tôi liền chặt đứt hi vọng của cô ta!”

“Ông làm gì?” Mạch Khê theo bản năng hỏi một câu, cảm giác kinh hãi kia đang không ngừng tăng thêm, càng ngày càng dữ dội…

Con ngươi Lôi Dận thoáng co lại. Hắn cười lạnh một cái, như là tên ma vương vạn ác. Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng ghé gát vào tai cô…

“Tôi dùng phương thức trực tiếp nhất, giết Huyết Xà ngay trước mặt mẹ em!”

“Ông…làm gì?” Mạch Khê cố nuốt nước miếng, cô cảm giác ngay cả hít thở bây giờ đều khó khăn.

Biểu tình của Lôi Dận rõ ràng lộ ra chút hứng thú. Đôi mắt sắc bén của hắn nhìn khuôn mặt tinh tế của Mạch Khê, nhìn đôi con ngươi trong suốt không che nổi sự sợ hãi của cô như hai hồ nước nhỏ, lại thêm đôi mày mảnh khiến cho ngũ quan của cô thêm hòa hợp, thật tuyệt mỹ. Nhưng…cô cũng là con gái Bạc Tuyết!

“Em có biết, sói sẽ ăn thịt người không?”

Giọng nói lạnh tanh của hắn văng vẳng bên tai Mạch Khê, khiến cô hét lên một tiếng chói tai…

“Ông…ông nói cái gì?”

Khuôn mặt hoa phấn của cô như mất đi huyết sắc. Cô không nghe lầm, hắn…hắn sẽ không ăn thịt người chứ?

Ngay sau đó, ngón tay thon dài của người đàn ông đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khiến cô không thể nào tránh né được nửa phần…

Ngón tay hắn lại miết qua cánh môi đỏ mọng đang run rẩy của cô. Cánh môi cô so với cánh hoa hồng còn diễm lệ hơn, mà vẻ đẹp này còn mang theo nét thanh cao rất riêng.

“Rất đơn giản…Tôi lớn lên trong bầy sói, đương nhiên có học thì phải có đáp…”

“Ông…”

Giọng nói của Mạch Khê thật bất lực, yếu ớt. Cánh môi đỏ hồng cũng dần nhợt đi, như là đóa hoa dần héo dưới ngón tay hắn…

Bàn tay Lôi Dận như một cái kìm sắt trụ chặt lưng Mạch Khê, đôi môi ghé sát vành tai tinh xảo, giọng nói cực kỳ đáng sợ:

“Tôi để cho Bạc Tuyết tận mắt nhìn thi thể Huyết Xà bị sói ăn không chừa một mảnh, thậm chí, xương cốt cũng không còn…”

“Đủ rồi! Không cần nói nữa! Aaa…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trở nên trắng bệch, cảm giác buồn nôn dâng lên khiến cô xoay người lại, ghé vào bồn rửa mặt nôn khan kịch liệt.

Không phải…

Đây chỉ là cha nuôi cố ý dọa cô, hắn sao có thể tàn nhẫn như vậy được!

Nhưng, vẻ mặt hắn lại không giống như là đang nói dối…

Trong đầu cô bắt đầu hiện lên cảnh tượng kinh sợ…Toàn thân Huyết Xà là máu. Hắn bị bầy sói truy đuổi, chạy không nổi cuối cùng hắn bị sói ăn tươi nuốt sống. Thậm chí là mấy con sói chụm đầu vào xé xác hắn, còn chưa chờ hắn hét lên thất thanh…

Cha nuôi lúc đó thì sao?

Hắn đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn sao? Còn mẹ ở đâu? Cũng ở bên cạnh sao? Nếu đúng là như vậy, thì việc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này đối với mẹ quả thực là quá kinh hoàng!

Cũng như lúc cô mới vào tòa thành, nhìn thấy cha nuôi giết người, rồi còn cảnh tượng uống máu người kia….

Không!

Không! Sự tình không phải như vậy, nhất định không phải…

Ánh mắt Lôi Dận hiện lên vẻ đau lòng như có như không. Nhìn bóng dáng suy yếu của cô, hắn xoay người rời khỏi toilet, nhưng chưa tới một phút sau hắn đã quay lại, vẻ lạnh lùng trên mặt càng đậm hơn…

Trước gương, Mạch Khê tái nhợt như một người giấy. Cô theo bản năng nhìn về phía người đàn ông lạnh băng phía sau, lại nhìn thấy vật trong tay hắn thì không khỏi giật mình sửng sốt.

Chiếc vòng tay này, không phải là cô đã bán đi sao?

Dọc theo chiếc vòng tay, ánh mắt cô lại đi xuống. Thấy ánh mắt hắn hứng thú mà chăm chú nhìn mình, cô lại hạ tầm mắt xuống. Đôi mắt ngang tàng, mãnh liệt kia, cô không hiểu là trong đó cất chứa điều gì nữa.

Đèn tường rọi xuống, cả chiếc vòng đen như càng thêm thần bí. Chiếc vòng độc nhất vô nhị, phối hợp với bạch kim khắc rỗng trông vô cùng xa hoa. Mạch Khê luôn cảm thấy chiếc vòng này thật quái dị, lúc nào cũng như thể có một thế lực hắc ám nào đó ẩn trong nó. Ngoại trừ mấy chi tiết bằng bạch kim còn có gắn thêm đá quý mang đến vẻ nữ tính và họa tiết hình con rắn…

Bên môi Lôi Dận như có như không gợn lên một nụ cười…

Hắn tới gần cô, kéo lấy cô, vuốt ve làn da như tuyết, sau đó đột nhiên…đưa chiếc vòng tới gần, chậm rãi đeo lên…

Mạch Khê cảm thấy da đầu đột nhiên muốn nổ tung ——

“Không, tôi không đeo…” Còn chưa nói xong, lời nói của cô lại bị hành động của Lôi Dận chặn ngang…

Đôi đồng tử của hắn bất ngờ hiện lên vẻ tối tăm mờ ám. Bàn tay to duỗi ra, như là dung túng, lại như là quý trọng, nhẹ nhàng phủ lên lưng cô, dùng giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi nói:

“Chiếc vòng tay này vốn là được làm cho Bạc Tuyết, có điều, đeo ở cổ tay em cũng rất được…”

Ngữ điệu của hắn càng ngày càng lạnh, loại uy hiếp này thực khiến cho người ta càng sợ hãi hơn. Mạch Khê lại bắt đầu phát run. Cảm giác lạnh như băng này đã trở lại, thật giống như là sự trói buộc quen thuộc kia lại ùa về, bao phủ lấy khiến cô không thở nổi…

Cô cúi đầu nhìn xuống tay, nhìn xuống hình con rắn, cảm giác y như nó đáng ẩn hiện bò trườn…

Thì ra, vòng tay này là cho mẹ cô…

Loại rung động này, đau xót này cứ như một cảm giác đã qua giấc ngủ đông đang chậm rãi lan ra trong lòng cô.

Lôi Dận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son của Mạch Khê lên, thấy đôi mắt lưu ly của cô vẫn nhìn chằm chằm chiếc vòng. Ánh đèn tường chiếu từ bên kia lại, hắt lên người cô khiến cô trông càng nhợt nhạt hơn, tựa như một đứa trẻ yếu ớt vậy.

“Điều làm Bạc Tuyết thật sự sợ hãi chẳng phải là cảnh tượng Huyết Xà bị sói ăn thịt.”

Hai mắt Mạch Khê mở lớn, đôi con ngươi trong suốt tràn nỗi khiếp sợ…Còn có cái gì?

Lôi Dận cười, đáy mắt lại càng thêm sâu. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay bên đeo chiếc vòng của cô lên, không nhanh không chậm nói:

“Bạc Tuyết sợ hãi nhất, chính là nhìn thấy tôi….tự tay lột da Huyết Xà! Khiến hắn không hơn không kém một con rắn!”

Mạch Khê đột nhiên há to miệng. Những lời này khiến cô quá đỗi kinh hãi! Cô muốn há miệng thở gấp, lại phát hiện cổ họng như bị bóp nghẹt. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Dận mở miệng, nói những lời tàn nhẫn bên tai mình…

Giọng nói trầm thấp lại cuốn hút như thứ rượu ngon, nhưng lại tràn ngập mùi máu, một chút nhân tính cũng không có…

“Người đàn bà này, muốn ở lại bên cạnh hắn! Được, tôi thành toàn cho cô ta, tôi để Huyết Xà mãi mãi ở lại bên cạnh cô ta. Như vậy không phải là tốt sao?”

“Ông, làm cái gì?” Mạch Khê cảm thấy chuyện càng ngày càng không đơn giản, bởi cô ngửi thấy mùi máu tanh nơi đáy mắt hắn…

“Chính là cái này…”

Lôi Dận cười lạnh, nâng cao cổ tay cô lên khiến cô không thể không nhìn thẳng vào chiếc vòng tay màu đen kia. Cùng với đó, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên…

“Trên này, ngoại trừ đá quý ra, vật liệu chủ yếu là…da của Huyết Xà!”

Luồng khí lạnh đổ ập xuống, nhanh chóng chạy thẳng vào mạch máu Mạch Khê. Cô cảm thấy có bao nhiêu tóc thì cũng đã muốn dựng cả lên, “Ông, ông nói cái gì?”

Kinh hãi nhìn lên chiếc vòng cổ trên tay…Đây là…dùng da người để làm?

Hô hấp của cô trong lúc nhất thời như không thể có được. Bên tai cô vọng đến lời nói đùa của cô bạn thân Đại Lỵ… “Mạch Khê, vòng tay này sờ vào quái cực kỳ nhá, như là da người vậy….Ha ha, nha đầu ngốc này, mình nói đùa thôi…”

oOo
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện