Thục Thiên Mộng Hoa Lục Chương 1: Sơ Thiệp Hồng Trần

Mùng ba tháng Giêng.

Hai mươi bảy năm tại Thục Sơn tu đạo, Từ Trường Khanh xuống núi vô số lần, sớm đã thành thói quen, chỉ có lần này là bất đồng, không chỉ sư phụ căn dặn mãi, mà ngay cả vị chưởng môn luôn bình tĩnh bất động như sơn Thanh Vy đạo trưởng cũng nhắc đi nhắc lại y phải làm cách nào đối phó với những tình huống cấp bách. Đi tới lưng chừng núi, Từ Trường Khanh khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tại sao các vị sư tôn lại có thái độ khác thường như vậy?

Cưỡi trên “Kiến Ngôn” kiếm tới ngoài thành Du Châu thì có một tiếng gọi từ phía sau truyền đến: “Đại sư huynh!”

Thì ra là Thường Dận sư đệ theo sau mà đến.

“Có phải Thục Sơn xảy ra chuyện gì rồi?”

Thường Dận sửng sốt nói: “Đại sư huynh đừng lo lắng, Thục Sơn có chưởng môn cùng bốn vị trưởng lão trấn thủ, tà vật gì trong thiên hạ cũng không thể gây hại mảy may. Chỉ là Nguyên Thần trưởng lão lo lắng chuyến này huynh đi gặp phải bất trắc, bảo đệ mang vật này giao cho huynh. Huynh nhất thiết phải cẩn thận!”

Nhìn miếng đá phát ra thứ ánh sáng rực rỡ mông lung trong lòng bàn tay Thường Dận, Từ Trường Khanh thốt lên: “Nữ Oa thạch! Sư phụ mang bảo vật của Thục Sơn giao lại cho ta?”, lại lắc đầu, “Trường Khanh không có vật này cũng có thể tự bảo vệ mình. Phiền sư đệ mang nó về Thục Sơn. Trường Khanh hổ thẹn!”

Thường Dận nghiêm mặt nói, “Nữ Oa linh thạch tuy là chí bảo, nhưng nếu đem để một chỗ, khác gì vật vô dụng. Sư huynh cứ nhận lấy bảo quản cẩn thận, sau này tự mình hoàn trả sư tôn cũng được.”

Từ Trường Khanh gật đầu, cẩn thận nhét vào nhẫn Tu Di, ngẩng đầu trông thấy thần sắc Thường Dận, kinh ngạc nói: “Sư đệ còn có chuyện gì sao?”

Thường Dận chợt hoàn hồn, nhìn nhẫn Tu Di màu sắc đen sẫm, thần sắc phức tạp: “Đại sư huynh, nhiều năm như vậy, huynh vẫn giữ chiếc nhẫn này sao?”

Trường Khanh mỉm cười: “Nhẫn này là bảo vật hai người chúng ta lần đầu luyện ra, có thể nào không giữ cẩn thận chứ.”

“Nhẫn vốn là một đôi, đáng tiếc chiếc kia của đệ trong lúc thu yêu đã mất rồi.”

Trường Khanh nghe được ý tứ không vui trong thanh âm của Thường Dận, liền nói: “Trường Khanh hứa với đệ, đợi lần này trở về Thục Sơn, ta sẽ luyện ra một chiếc nhẫn Tu Di khác tặng đệ.”

Thường Dận gật đầu, xoay người định đi, bỗng nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Là một đôi, đến lúc đó huynh một chiếc, đệ một chiếc.”

“Được!”

“Huynh bảo trọng! Tam nguyên trai nhật, huynh, đệ và các sư huynh đệ Thục Sơn khác tái hội!”

“Mười lăm tháng giêng, Trường Khanh nhất định trở về!”

Mùng năm tháng Giêng.

Du Châu tuy không phải Tam Ngô đô hội, nhưng cũng là đất Ba sơn Thục địa, tự cổ phồn hoa. Lúc này lại chính hội Thượng Nguyên, chợ đêm ồn ào náo nhiệt, hoa đăng rực rỡ.

Vì chín khúc đường lớn trọng yếu, phú thương qua đây rất nhiều, kẻ sĩ phong nhã cũng không ít. Thành Du Châu mỗi năm một lần tổ chức “Giám bảo đại hội”. Hàng năm vào ngày hội Thượng Nguyên, những nhà giàu có sung túc lại đem bảo vật ra biểu diễn một lần. Thứ nhất là để biểu thị khí phái nhà mình, kế đến là để thỏa mãn tâm lý bách tính thường dân muốn mở rộng tầm mắt.

Lúc này dưới đài, người người tấp nập, tiếng huyên náo không dứt.

Trên đài lụa mỏng Tam Phúc được kéo ra, ba vị mỹ nhân tràn đầy tình ý giữ trên tay trân bảo, ngồi nghiêm chỉnh để mọi người giám định.

Dưới đài không ít người trẻ chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ: “Đây là Tiểu Loan cô nương, quốc sắc thiên hương không ai sánh bằng…” ; “Hoa đăng trăng sáng, thưởng hoa, thưởng bảo, thưởng mỹ nhân, quả là nhân sinh đệ nhất khoái sự mà.”

“Lão đại lão đại, đẹp quá đẹp quá. Giữa ngày đông cư nhiên có cầu hoa nở rộ rực rỡ thế này.” Mậu Sơn đeo trên vai cái sọt nan, chỉ vào mấy quả cầu và băng vải nhiều màu trên đài, lớn tiếng hét: “Huynh nói đêm nay vị lão gia nào đoạt được quả cầu này đây?”

“Mậu Mậu, chúng ta tới giúp Trần lão gia giám định bảo vật, không phải giám định nữ nhân. Ngươi đến lúc đó chăm chú nhìn bảo bối, đừng chăm chú nhìn nữ nhân nghe chưa.”

“Nhưng mà, lão đại, bình thường thích nhìn ngắm nữ nhân hình như là huynh, không phải đệ.”

Lúc này, màn che đã dần dần được kéo xuống, bên trong lớp vải, một vị mỹ nhân áo tím đang ngồi, hơi cúi đầu, hai gò má trắng nõn giữa một thân áo tím càng làm nổi bật vẻ e thẹn xinh đẹp, say đắm lòng người.

Trong lòng nàng ôm một chiếc đàn cổ. Trên đàn cổ, năm dây đàn trắng thuần như nước, ẩn lớp lớp hàn khí.

Cảnh Thiên vừa nhìn qua, trong lòng không khỏi một trận lạnh toát.

Một tiếng thở dài phảng phất, rồi lại tiếng than nặng nề như sương chiều, quanh quẩn sâu trong nội tâm:

“Tại sao lại mặc áo tím, sao không phải là áo trắng nhỉ?”

Mậu Sơn thấy lão đại nhà mình gắt gao nhìn đàn cổ, thầm nghĩ, đàn cổ đó có gì kỳ quái sao?

Quay ra nhìn lại, dưới ngọi đèn chiếu rọi, quan sát thật kỹ không sót một điểm nào, lại không phát hiện ra có điểm nào đặc biệt.

A, không đúng, phải là rất đặc biệt!

Là vì, đàn này chỉ có năm dây.

“Thất Sát! Thất Sát Cầm!”

“Lão đại ! Đàn này gọi là gì cơ? Thất Sát là cái gì? Rõ ràng chỉ có năm dây, sao lại là Thất Sát?” Mậu Sơn quay lại, chỉ thấy trong thần sắc lão đại xưa nay chỉ có cợt nhả trêu tức, dường như xuất hiện ba phần bi thương.

Cảnh Thiên có chút hoảng hốt nhìn lên nữ tử áo tím, “Dây đứt âm hết, khuynh thành có nghe! Thất Sát này vốn dĩ có bảy dây, chủ nhân đàn cổ bất đắc dĩ phải vì kẻ quyền quý mà hiến nghệ, không ngờ kẻ ấy nổi cơn giận dữ cắt nát hai dây đàn. Từ đó về sau, Thất Sát Cầm bảy âm tề minh, mãi mãi thất truyền!”

Mậu Sơn lắc đầu: “Thất Sát? Cái tên này không cát lợi, chi bằng gọi Thất Phúc cho xuôi tai.”

“Thất Sát đại diện cho mười bốn ngôi sao, cho viên tướng kiên nghị, uy dũng, hùng tráng, đẫm máu sa trường. Âm thanh vô cùng gay gắt!”

Mậu Sơn quay đầu “A” một tiếng, “Đạo trưởng, là ngài à?”

“Là ta! Nguyên lai tiểu huynh đệ vẫn còn nhớ rõ ta?”

Cảnh Thiên quay phắt lại, đối diện với đôi ngươi trong suốt, trong tim không hiểu sao nhảy loạn một nhịp. Người nọ tố y trường kiếm, nhàn nhạt nở nụ cười với hắn. Nếu nói nam tử này sinh ra đã lạnh nhạt như vậy, có lẽ cả đời này cũng chưa từng thay đổi một lần. Y ôn hòa cười nhẹ, đạm nhiên mà nhìn hồng trần thế tục, thanh tu xa cách, xem ra không phải người có thể thân cận được.

Nhưng mà, vừa rồi bất chợt cảm thấy như tắc nghẹn, cảm giác hít thở khó khăn ấy khiến Cảnh Thiên cảm thấy kỳ lạ. Chút biến đổi này chỉ là rất nhẹ, rất nhanh chóng, Cảnh đại gia lập tức khôi phục bản tính như thường.

“Nguyên lai vị này là Thục Sơn đệ tử, cư nhiên sai phái tay chân Mậu Mậu của ta, ngươi nói cái gì người hữu duyên thật là dễ nghe, mau trả đây…”

Từ Trường Khanh khó hiểu, nhíu mày: “Trả cái gì?”

“Trả phí khổ cực đó!”

“Thế nhưng, Trường Khanh cũng đâu có bắt Mậu Sơn huynh đệ chạy khắp nơi đâu.”

“Ngươi tên Trường Khanh?”

Nhìn thẳng Cảnh Thiên, y sửa lại cho đúng: “Là Từ Trường Khanh!”

“Ta biết, Từ Trường Khanh Từ đạo trưởng à, người nói nghe coi, thời này tiền công sai phái người ta đắt lắm, nếu như ngươi không có bạc, tốt nhất đừng mời chúng ta làm việc…”

Lời nói của Cảnh Thiên không có tiếp tục, bởi vì, đối phương trong nháy mắt sắc mặt đại biến.

Chỉ thấy hàn quang trong mắt y đột nhiên xuất hiện, Từ Trường Khanh rút kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh xé gió vang lên. Cảnh Thiên kêu to một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy đầu: “Quân tử động khẩu không động thủ! Có chuyện gì từ từ thương lượng. Người xuất gia tính tình quá nóng nảy bất lợi tu hành.”

“Lão đại! Từ đại hiệp đâu có nói giết huynh. Huynh ấy đang bắt yêu mà!”

“Bắt yêu!” Cảnh Thiên ngẩn người, nói: “Không phải tức giận! Nhìn hắn vừa rồi hình dáng tức giận, ta còn tưởng…”

“Lão đại! Từ đạo trưởng có râu mép không?

“Phi, phi, là nam nhân thì có râu mép, lẽ nào Từ Trường Khanh không phải nam nhân. Lúc hắn cạo râu hắn để ngươi thấy chắc?”

Mậu Mậu cười hắc hắc: “Đạo trưởng cạo râu đệ chưa thấy qua, bất quá đạo trưởng tắm thì đệ đã thấy. Huynh không biết đâu, trên ngực huynh ấy…”

“Thấy cái đầu của ngươi ấy!”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện