Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc Quyển 2 - Chương 32

-Tiểu Mặc Lúc này, bốn người vừa lúc đi vào một con hẻm nhỏ, khắp mọi nơi trừ bốn người bọn họ ra, không có một ai khác.

Trong lúc đó Lam Trọng Anh đột nhiên té xuống, ba người còn lại bị chấn kinh không nhỏ, một người ngó nhìn tình trạng của Lam Trọng Anh, hai người khác thì cảnh giác liếc nhìn về bốn phía, như đang lâm đại địch.

“Người nào, đến tột cùng là người nào ám tiển đả thương người?”

“Có giỏi thì lăn ra đây cho cô nãi nãi, giấu đầu lòi đuôi thì bản lãnh gì?”

“A – -” vừa đúng lúc một nữ nhân khác té xuống nữa, thủ đoạn lại cũng đồng dạng, vô thanh vô tức, thậm chí liền tại sao bọn họ lại đột nhiên ngã xuống đất cũng không cách nào điều tra rõ ràng.

Hai người còn lại không khỏi kinh hoàng, họ liếc nhau một cái, quyết định thật nhanh.

“Ngươi đi hồi báo Cửu trưởng lão, ta lấy Hỏa Vân Hải Diễm, lập tức sẽ tới.”

Nam nhân còn lại khom người lấy Hỏa Vân Hải Diễm trên người Lam Trọng Anh, một gã nữ đệ tử khác thì chạy đi, hướng cái hẻm nhỏ bên ngoài chạy trốn. Nữ đệ tử vừa chạy trốn, vừa cao giọng gào thét: “Giết người, giết người!”

Trong Mộ Tinh thành có lệnh cấm động võ, nàng biết một khi có binh sĩ tuần tra phát hiện có án mạng, sẽ gặp lập tức chạy tới, đây là con đường sống duy nhất của nàng, cho nên nàng cố gắng lên tiếng cầu cứu, dốc toàn lực hô lớn.

Vân Khê chân mày nhẹ chau lại, nàng ẩn thân ở phía trong tường hẹp, mỗi lần chỉ có thể đối phó một người, nếu không sẽ rất dễ dàng bại lộ hành tung. Hiện tại hai người kia đã tách ra, đây là cơ hội tốt nhất để nàng hạ thủ, đang trù trừ là nên đoạt Hỏa Vân Hải Diễm trước, hay là giết người trước.

Thì ở đầu ngõ, nữ nhân vừa chạy thoát đi đột nhiên kinh hô một tiếng liền ngã xuống đất.

Không một chút do dự, ngân châm bạc từ đầu ngón tay thứ ba của Vân Khê bắn ra, tinh chuẩn bắn vào trong tai tên nam nhân cuối cùng kia, nhẹ nhàng xuyên vào, vô thanh vô tức, một kích bị mất mạng!

Vân Khê không đi ra ngoài ngay, mà lẳng lặng ngồi yên chờ đợi, nàng tin tưởng ở trong hẻm nhỏ này còn có một người khác đang âm thầm mai phục, mà hắn chính là người đã giết nữ nhân kia.

Hắn đến tột cùng là người nào? Là địch hay bạn? Có mục đích gì? Vân Khê không cách nào phân biệt rõ ràng, cho nên không thể làm gì khác hơn là địch không động ta không động.

“Ra đi! Ta thay ngươi giải quyết một phiền toái nhỏ, ngươi nên cám ơn ta như thế nào?” Thanh âm thanh nhã trong hẻm nhỏ trống vắng lộ ra vẻ nhàn sự, tà áo màu xanh da trời lắc nhẹ, một nam tử tuấn dật nho nhã liền từ trên không hạ xuống trong hẻm nhỏ.

Mái tóc đen của hắn bay tán loạn trên không, tầm mắt chuẩn xác chiếu vào chỗ Vân Khê đang ẩn thân, không dời không đổi.

“Ta có nhờ ngươi giúp ta sao? Tự ngươi xen vào việc của người khác!” Vân Khê dịch bước từ nơi ẩn thân nhảy xuống, lãnh mâu quét nhẹ về phía hắn, người này chính là kẻ lúc trước gặp ở trên đường cái, một nam nhân nhàm chán.

Môi của hắn bất giác như vẽ ra nụ cười nhè nhẹ, như bất cứ lúc nào cũng chưa từng xóa đi, khuôn mặt tươi cười chính là chiêu bài của hắn.

Tiếu Diện Hổ, không nên trêu chọc, nhưng nếu là Tiếu Diện Hồ, vậy thì lại càng không cần trêu chọc vào.

Vô luận hắn là hổ, hay là hồ ly, Vân Khê cũng không nghĩ trêu chọc hắn.

Nam tử cúi đầu phát ra tiếng cười khẽ, bất đắc dĩ tay hơi dao động nói: “Tại hạ cùng cô nương có cừu oán sao? Tại sao lại đứng cách xa ngàn dặm?”

Vân Khê hừ lạnh, ngữ khí hờ hững mà trong trẻo lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất loại người nhàm chán và ngươi xen vào việc của người khác, mà ngươi vừa vặn đem hai loại người này toàn bộ mang vào trên người. Cho nên, cách ngươi ngàn dặm đó là tất nhiên, ta thậm chí hi vọng ngươi cách ta thật xa, đời này kiếp này ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi.”

Nụ cười yếu ớt trên gương mặt nam tử kia vẫn không thay đổi, hắn lẳng lặng đứng yên ngắm nhìn nàng, đôi lông mày chau lên, nói: “Không bằng chúng ta đánh cuộc, nếu ta thua, ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa…”

Đôi lông mày lạnh của Vân Khê hơi nhướng lên cao, chờ hắn nói vế sau.

Nam tử từ trên người lấy ra mảnh giấy, đưa về phía nàng, thanh âm thanh nhã nói: “Đây là cách điều chế Cửu chuyển Thái Cực đan, nếu ngươi có thể luyện chế ra Cửu chuyển Thái Cực đan, ta tình nguyện dâng tặng vạn triệu kim ngân để tạ ơn, đồng thời còn có thể đáp ứng ngươi, từ nay về sau sẽ không tái xuất hiện ở trước mặt ngươi.”

Cửu chuyển Thái Cực đan?!

Vân Khê kinh ngạc nhìn mảnh giấy ghi cách điều chế, đáy lòng thật giống như bị sét đánh vào, một cảm giác khiếp sợ không thể to lớn hơn nữa bỗng trào dâng.

Cửu chuyển Thái Cực đan, Ngạo Thiên đại lục cũng tồn tại cách điều chế Cửu Chuyển Thái Cực đan sao, điều này nói rõ cái gì? Chẳng lẽ Tàn Hoa bí lục của Vân gia bọn họ, chính là xuất phát từ Ngạo Thiên đại lục, hay là cùng Ngạo Thiên đại lục có phần bí mật dính líu trong đó?

Bí cổ luyện đan của Lam gia bị thiếu, mà trên tay người nam nhân này lại là phương pháp điều chế Cửu chuyển Thái Cực đan, tất cả những điều này đều chứng tỏ Tàn Hoa bí lục cùng Ngạo Thiên đại lục có liên hệ với nhau, chẳng lẽ ngay cả nàng xuyên không đến đây, cũng không phải là không có nguyên nhân, từ trong sâu thẫm không gian như có một cổ thần lực dẫn dắt nàng, hướng dẫn nàng tới phiến đại lục này?

Đáy lòng tràn đầy khiếp sợ, thật lâu cũng không cách nào thở bình thường lại.

” Ngươi làm sao vậy?” Nam tử nhìn thần sắc khác thường của nàng, không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

Vân Khê định thần trở lại, từ trong tay của hắn nhận lấy cách điều chế, nhanh chóng xem một lần, quả nhiên đại khái giống nhau. Điểm khác nhau duy nhất chính là, phần này giống như cổ tự của Lam gia, là không trọn vẹn, thiếu mất mấy vị dược liệu trọng yếu cuối cùng. Có lẽ nguyên nhân chính là chỗ này, cho nên, mặc dù trong tay có cách điều chế, vẫn luyện không ra Cửu chuyển Thái Cực đan, bởi vì cách điều chế không trọn vẹn, thì không thể nào luyện chế ra đan dược được.

Trong mắt nàng nghi quang chợt lóe lên, mau đến nổi đối phương cũng không kịp bắt tới, nàng tiện tay đem cách điều chế ném trả lại cho hắn, giọng nói lãnh mạc như cũ: “Loại đan dược này sợ rằng hao phí tâm huyết cả đời của một luyện đan sư cũng chưa hẳn có thể luyện chế thành, ngươi cầm nó cùng ta đánh cuộc, chẳng phải là đang trêu chọc ta sao? Nếu ta cả đời đều luyện chế không ra Cửu Chuyển Thái Cực đan, vậy chẳng phải là mỗi ngày cũng phải cùng ngươi gặp mặt, việc này cũng tựa như cọng cỏ vừa chướng mắt vừa chán ghét cứ ở trước mắt ta lắc lư?”

Nam tử vẫn cười yếu ớt, không để ý chuyện mình trở thành cọng cỏ vừa chướng mắt vừa chán ghét ở trong miệng nàng, thanh âm trong trẻo vang lên: “Ta xem ngươi là không dám nhận cái khiêu chiến này thôi? Luyện chế ra Cửu chuyển Thái Cực đan chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, chính là mục tiêu theo đuổi của mỗi một luyện đan sư, ngươi không dám nhận khiêu chiến này, cũng chỉ là người tầm thường thôi.....”"

Hắn thở dài rồi thu hồi cách điều chế, ưu nhã xoay người, như là không cần phải nhiều lời nữa, bước thẳng rời đi.

Khiêu khích a, trần trụi khiêu khích!

Vân Khê tức tối trong lòng, biết rõ là phép khích tướng của hắn, nhưng mà nàng cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cái kiểu khiêu khích như vậy.

“Chờ một chút! Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, bất quá, ta muốn biết lai lịch cách điều chế của ngươi, còn có hết thảy phí dụng trong lúc điều chế cần có nữa, toàn bộ phải do ngươi chịu trách nhiệm!”

Nam tử dừng bước, cúi đầu, tiếng cười từ môi hắn bậc ra, nhìn một thoáng kia, giống như có hàng vạn hàng nghìn tia sáng toàn bộ tập trung ở trên gương mặt của hắn, thật sự mị hoặc chúng sanh.

” Lại là yêu nghiệt!”

Vân Khê khóe miệng khẽ động, bất nhã liếc mắt, nàng rất không thích nụ cười đắc ý của hắn. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng, Vân Khê, là chiếm tiện nghi của người khác, hiện tại sau một phen đấu cùng, nàng có cảm giác như bị thua một bậc, trong lòng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức giận khó chịu.

Bỗng nhiên có chút nhớn đến một yêu nghiệt khác, mặc dù hắn cũng thường xuyên sẽ chiếm tiện nghi của nàng, nhưng đáy lòng nàng luôn là mật ngọt ngào, thỉnh thoảng, thậm chí nàng cảm thấy được lỗ lả cũng là một loại phúc khí.

Chờ Vân Khê lấy Hỏa Vân Hải Diễm trở lại khách sạn xong, nàng càng nghĩ càng tức giận, nàng vốn có thể trực tiếp chiếm Hỏa Vân Hải Diễm rời đi, nửa đường bỗng nhiên không lý do lại xuất hiện một nam nhân nhàm chán, yêu nghiệt sao lại mọc lan tràn như kỹ nữ thế. Ghê tởm nhất chính là, hắn lại thiết kế khiêu khích nàng, mà nàng lại không có biện pháp kháng cự khiêu khích của hắn, cũng là do tính tình nàng hiếu thắng, vọng động mà gây họa a!

Nàng cho là tính tình mình nhiều năm qua đi như vậy đã lắng đọng được đủ lãnh tĩnh rồi, ai ngờ vẫn cứ vọng động, hiếu thắng như vậy.

Bất quá hậm hực thì hậm hực, nàng vốn cũng muốn vì Đông Phương Vân Tường luyện chế ra Cửu chuyển Thái Cực đan, hiện nay cũng bất quá là tiện tay luyện chế nhiều hơn một phần thôi, nói cho cùng nàng cũng không lỗ lã gì, chẳng qua là đáy lòng tràn đầy ác khí, nàng khó có thể nuốt xuống.

Dưới cơn nóng giận, nàng quyết định mang theo một nhà già trẻ chuyển nhà, vào ở trong một tửu lâu xa hoa nhất của Mộ Tinh thành. Dù sao tất cả phí dụng sau này, cũng đều do nam nhân nhàm chán, yêu nghiệt kia chi trả, không mất bạc sao lại không đi, tốt nhất xài hết bạc của hắn, nghèo chết hắn đi!

“Cho chúng ta trọ gian phòng thượng đẳng, một người một gian, tổng cộng sáu gian.”

Chưởng quỹ tửu lâu khó xử nói: “Vị phu nhân này, những ngày gần đây Mộ Tinh thành sắp sửa cử hành đại hội Luyện Đan Sư, những gian phòng trong tửu lâu chúng ta đã sớm bị người mướn đầy, hiện tại tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhượng ra hai gian phòng hảo hạng, sáu gian lúc này sợ rằng không thể nào.”

” Tăng gấp mười lần giá tiền thế nào?”

Chưởng quỹ vẫn lắc đầu như cũ, rất giữ nguyên tắc, không phải là loại người bị mê hoặc bởi kim ngân.

” Liền sáu gian phòng đều không có, kích thước tửu lâu các ngươi không khỏi quá nhỏ như một nhà dân thường sao?”

Chưởng quỹ vẻ mặt quẫn sắc, kích thước tửu lâu bọn họ nhỏ khi nào, rõ ràng do bọn hắn làm ăn thịnh vượng đắt khách có được hay không?

” Chưởng quỹ, ngươi không ngại chờ một chút, nói không chừng một lát rất nhanh sẽ có người trả phòng dọn đi.” Một thanh âm thanh nhã đột nhiên chen vào.

Vân Khê quay đầu, một lần nữa chống lại nụ cười yếu ớt, một chút cũng không có ngượng của yêu nghiệt nam quăng tới, nàng cười lạnh, thật là không phải oan gia thì không gặp mặt a!

Hai người cùng nhau đấu mắt, còn không kịp tới nói chuyện với nhau một câu, thì bên kia một lão giả vội vả chạy tới trước quầy, hắn mang theo thần sắc vội vàng, thô thô nói: “Lão phu muốn trả phòng, tổng cộng là năm gian phòng, toàn bộ trả! Nhanh lên một chút, lão phu còn phải vội vả lên đường đây.”

” Nguyên lai là Lam đại gia, chớ vội, tiểu nhân lập tức đích thân lo việc trả phòng cho ngài.”

Lam Mộ Hiên lúc này mới nhận ra đối phương, không khỏi lên tiếng gọi khẽ: “Cửu trưởng lão? Ngài làm sao cũng ở nơi đây?”

Cửu trưởng lão vội vàng quay đầu, cũng nhìn thấy Lam Mộ Hiên, ánh mắt hắn chợt sáng, tiến lên phía trước nói: “Mộ Hiên, ngươi ở nơi này thật tốt quá! Mới vừa rồi có quan binh báo lại, ở hẻm nhỏ trong thành phát hiện thi thể bốn người của Lam Trọng Anh bọn họ, cũng không biết là cẩu tặc trời đánh nào, lại dám đối với người của Lam gia ta hạ sát thủ! Nếu để cho ta biết là ai giết bọn họ, lão phu nhất định phải đem hắn bầm thây vạn đoạn!”

Cửu trưởng lão âm ngoan cắn răng, vẻ mặt phẫn hận.

Vân Khê bỗng dưng ngẩn đầu lên, cùng nam tử áo lam trao đổi ánh mắt, từ trong mắt lẫn nhau thấy được ánh sáng giảo hoạt..

“Mấy người Lam Trọng Anh bọn hắn đã chết? Tại sao có thể như vậy? Lúc trước ta còn theo chân bọn họ ở trong tiệm thuốc tỷ thí, làm sao chỉ chớp mắt thội, toàn bộ bọn họ lại chết chứ?” Trên mặt Lam Mộ Hiên cũng là một bộ mặt bất khả tư nghị, sợ là đánh chết hắn cũng sẽ không đoán được hung thủ đích thực giết chết đám người của Lam gia bọn họ, chính là sư phụ của hắn.

“Ngươi theo bọn họ tỷ thí? Vậy bọn họ có đem Hỏa Vân Hải Diễm lộ ra ngoài hay không?” Cửu trưởng lão vội vàng hỏi.

Lam Mộ Hiên thành thực gật gật đầu.

Cửu trưởng lão vắt lông mày trầm tư chốc lát, đột nhiên vỗ xuống bắp đùi, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, hắn vô cùng đau đớn nói: “Nhất định là bốn người bọn họ không biết trời cao đất rộng, trước mặt người khác lộ ra bảo vật huyền diệu của Lam gia chúng ta rồi, lúc này mới gặp họa sát thân. Ai, ta đã nói bọn họ nhiều lần, khi hành tẩu bên ngoài, tuyệt đối không thể tùy tiện đem theo bảo vật của Lam gia chúng ta bày ra trước mặt người khác, bọn họ vẫn không chịu nghe. Lần này tới đến Mộ Tinh thành, phần lớn cũng là những Luyện Đan Sư yêu tha thiết luyện đan, mồi lửa dị hỏa đối với một Luyện Đan Sư mà nói, chính là vật bọn họ tha thiết ước mơ. Nếu có người thấy được Hỏa Vân Hải Diễm của Lam gia ta, người nào lại không nổi lên tâm tư chiếm đoạt?”

“Bọn họ chịu khổ chết yểu, cũng là do bọn họ gieo gió gặt bảo, chẳng qua, hiện tại Hỏa Vân Hải Diễm bị mất, sự tình nghiêm trọng. Ta phải tìm được nó, nếu không ta không cách nào trở về cùng người gia tộc giao phó.” Cửu trưởng lão ánh mắt trằn trọc, cuối cùng liếc về phía Lam Mộ Hiên, hai tay vịn đầu vai hắn, ngữ khí trịnh trọng nói, “Mộ Hiên, gia chủ rất là coi trọng đại hội luyện đan lần này, trước khi đi đã phân phó chúng ta tất yếu trong cuộc tranh tài phải thắng, lấy được Lam Tâm Tuyết Sâm. Hiện tại bốn người Lam Trọng Anh bọn họ đã không còn, cái trách nhiệm nặng nề này cũng chỉ có thể rơi vào trên vai của ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể để cho Lam gia thất vọng!”

“Ta sao?”Lam Mộ Hiên ánh mắt lóe ra, có chút do dự, “Ta sợ ta không thắng được tranh tài lần này.”

“Ngươi nhất định có thể! Lão phu nhìn ngươi lớn lên, ngươi đối với việc luyện đan say mê, lão phu đều nhìn ở trong mắt. Ngươi nên đối với mình có lòng tin, lão phu sẽ mau chống tìm được nơi cất giữ của Hỏa Vân Hải Diễm. Đến lúc đó có mồi lửa dị hỏa, hơn nữa cùng với năng lực luyện đan của ngươi, tin tưởng chúng ta nhất định có thể đủ thắng được tranh tài lần này.”

“Mộ Hiên, ngàn vạn lần không được làm cho lão phu thất vọng! Nếu ngươi có thể thắng được cuộc tranh tài lần này, đối với việc thừa kế vị trí gia chủ Lam gia của ngươi ngày sau cũng rất có lợi, ngươi nên biết, trong các vị trưởng lão, có không ít người cũng không tán thành ngươi tiếp nhận vị trí gia chủ của gia tộc, đây là cơ hội tốt để ngươi chứng minh mình, khiến cho bọn họ tín nhiệm ngươi, ngươi ngàn vạn lần không thể bỏ cuộc.”

Cửu trưởng lão hiện tại tính toán được ăn cả ngã về không, đem tất cả hi vọng đều ký thác vào trên người Lam Mộ Hiên, điều này làm cho Lam Mộ Hiên thật thụ sủng nhược kinh, đồng thời trên vai cũng nhiều thêm mấy phần áp lực.

Vân Khê thờ ơ lạnh nhạt, đây là chuyện của Lam gia bọn hắn, nàng không nên nhúng tay, huống chi, nàng lại đánh cắp bảo vật của Lam gia, giết đệ tử Lam gia, đắc tội với người đứng đầu, lần này bất cứ chuyện gì nàng cũng chỉ muốn rời đi càng xa càng tốt.

Lam Mộ Hiên trong lòng rất là do dự, không cách nào định đoạt, liền quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi ý kiến của nàng nói: “Sư phụ, ngài cảm thấy ta hẳn nên đi tham gia tranh tài sao?”

“Sư phụ?” Cửu trưởng lão lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của đám người Vân Khê, ánh mắt hắn đánh giá Vân Khê một phen, rồi nhíu mày nói, “Mộ Hiên, ngươi lại bại một cô nương làm sư? Hơn nữa còn là một cô nương dung mạo xinh đẹp?”

Hắn thật là ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời nói), Vân Khê không có tư cách làm sư phụ Lam Mộ Hiên, thậm chí cho là, Lam Mộ Hiên bái nàng làm thầy, vô cùng có khả năng là bị mỹ mạo của nàng mê hoặc.

Vân Khê nghe hắn nói chuyện bằng giọng này, thì trong lòng không nhịn được cười lạnh, ngươi nhìn không vừa mắt ta, ta còn nhìn không khá Lam gia các ngươi đâu!

“Cửu trưởng lão, ta thật kính phục bản lãnh luyện đan cực cao của sư phụ, Mộ Hiên từ khi bái nàng làm sư phụ, đã thu hoạch không nhỏ, ta đang suy nghĩ sau này về nhà, sẽ tiến cử nàng cho phụ thân cùng các vị các trưởng lão đấy.” Lam Mộ Hiên không có cảm thấy bất kỳ chỗ nào không ổn, ngược lại càng tự hào sùng kính cùng một tấm lòng thành đối với Vân Khê.

Cửu trưởng lão híp lại mắt, một lần nữa xem kỹ Vân Khê, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi: “Không biết cô nương xưng hô như thế nào? Sư môn ở đâu?”

“Trưởng lão hỏi thăm phương danh của ta, chẳng lẽ muốn mời ta ăn cơm? Chẳng qua là đáng tiếc, ta thích cùng mỹ nam tử trẻ tuổi ăn cơm, như vậy nhìn sắc đẹp thì tương đối có thể ăn nhiều chút ít.”

“Phốc!”Mấy tiếng cười đồng thời vang lên.

Long Thiên Thần sớm đã quen ngữ khí kinh người của nàng, chỉ cần không phải nhằm vào hắn, hắn liền mừng rỡ quan sát náo nhiệt.

Người phun ra tiếng cười, cũng là từ trong miệng của tùy tùng Tiểu Mộc bên cạnh nam tử áo lam. Hắn còn chưa từng thấy qua cô nương nào cổ quái như vậy, dù nói thế nào, thì người ta cũng là Cửu trưởng lão của danh môn chính phái, một trưởng bối đức cao vọng trọng, trưởng bối hỏi, nàng cư nhiên đáp lời có lệ, còn mang lời lẽ trêu chọc, nói rõ chính là đối với Cửu trưởng lão bất mãn.

Đối với việc hắn thất thố phun ra một trận cười, công tử bên cạnh hắn thì bình tĩnh hơn nhiều lắm, chẳng qua là vung ra nụ cười kiểu yếu ớt thuộc về chiêu bài hắn, mâu quang lưu chuyển, như có điều suy nghĩ.

Vân Khê nhẹ nói một câu đã đem Cửu trưởng lão giận đến tức chết, mặt hắn đen lên, tức giận đang không ngừng tích tụ. Đây chính là sư phụ mà Mộ Hiên bái lạy sao? Hơn nữa còn là một cô nương ngôn ngữ lỗ mảng như thế! Hắn rất thất vọng, đối với Lam Mộ Hiên cũng cảm thấy thật thất vọng.

“Mộ Hiên, một mình ngươi suy nghĩ kỹ càng đi!” Cửu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cùng chưởng quỹ tính toán xong, liền xoay người phất tay áo rời đi.

Lam Mộ Hiên mím môi, nhìn thân ảnh Cửu trưởng lão nổi giận đùng đùng rời đi, tâm tình có chút không tốt. Hắn sợ hãi ngó chừng Vân Khê, muốn nói lại thôi, hắn thật sự không rõ nàng vì sao phải cố ý chọc giận Cửu trưởng lão, nhưng lại không dám hỏi rõ ràng.

Vân Khê liếc hắn một cái, vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn cái vẻ mặt khổ sở kia, cuối cùng cũng không đành lòng, mở miệng nói: “Luyện Đan Sư đại hội lần này, ta có ý đối với Lam Tâm tuyết sâm! Nhưng nếu ngươi muốn tham gia tỷ thí, như vậy đến lúc đó chính là thầy trò chúng ta cạnh tranh với nhau, chẳng lẽ ngươi muốn để cho ngoại nhân chê cười hai thầy trò chúng ta sao? Mặc dù ta có thể thối lui khỏi cuộc tranh tài, thành toàn cho ngươi, để ngươi đi tranh đoạt Tuyết Sâm, nhưng một khi ngươi đoạt được tuyết sâm, ngươi thật tính toán sẽ đem nó hiến tặng cho Lam gia?”

“Tiểu Hiên Tử, vậy ta thì sao? Ta thật không muốn tạo thành mâu thuẫn cho hai thầy trò chúng ta sau này. Bởi vì Lam Tâm tuyết sâm đối với ta mà nói phi thường quang trọng, cho dù là Lam gia các ngươi có nó, ta cũng sẽ không tiếc hết thảy đem nó đoạt về. Ngươi là người của Lam gia, mà ta thì muốn tranh đoạt bảo vật của Lam gia các ngươi, ngươi có nghĩ đến cục diện như thế chưa?”

Lam Mộ Hiên vắt lông mày, lâm vào trầm tư.

“Xem ngươi khổ sở như vậy, ta không ngại nói cho ngươi biết một tin.” Vân Khê cười một tiếng quỷ dị, hướng hắn vẫy vẫy tay, để sát vào bên tai hắn nói nhỏ mấy câu, Lam Mộ Hiên cả kinh ngu ngơ ngay tại chỗ, quên mất cả phản ứng.

“Chuyện gì, chuyện gì?”Long Thiên Thần rất là tò mò.

Vân Khê từ đầu đến cuối không thèm để ý tới hắn, quay đầu hướng chưởng quỹ nói: “Sáu gian phòng! Tiền phòng cùng hết thảy phí dụng, toàn bộ tìm vị công tử kia tính tiền, nhớ lấy, thu giá tiền gấp mười lần với hắn!”

Chưởng quỹ theo phương hướng tay nàng chỉ, kinh ngạc nhìn về phía nam tử áo lam đứng ở một bên, chỉ thấy đối phương mím môi cười khẽ, khẽ vun tay, coi như là chấp nhận.

Nụ cười này của hắn, mang theo một mảnh kích diễm tao nhã, cũng đem chưởng quỹ làm cho ngẩn ngơ. Hắn ở Mộ Tinh thành nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy một nam tử xuất sắc như thế, một thân thanh hoa, làm người ta phải than thở. Chưởng quỹ dù sao cũng là người có bản lĩnh, nên rất nhanh thu liễm tâm thần, bắt đầu xử lý công việc trên tay.

Long Thiên Thần khiêng Độc Cô Mưu đang hôn mê như cũ, tiến vào căn thứ ba trong sáu gian phòng, đem Độc Cô mưu tùy ý hướng trên giường một ném cái, rồi trực tiếp bước ra khỏi cửa phòng.

Đợi cửa phòng đóng lại, Độc Cô mưu vốn đang hôn mê trong phút chốc liền mở mắt ra, trong đôi mắt hắn lóe ra tia sáng lạnh lùng, thật giống như từng lưỡi dao sắc bén xuyên thấu mũ che màu đen trước mặt hắn. Hắn âm thầm vận công điều tức, cố gắng đem độc trên người toàn bộ bức ra ngoài.

Nữ nhân chết tiệt! Nàng rốt cuộc là đối với hắn hạ độc như thế nào?

Hắn đã phi thường cẩn thận rồi, lại còn liên tục trúng mười loại độc của nàng, chẳng lẽ nữ nhân này vốn là quái thai, xử sự thường thường ngoài dự đoán của mọi người, cho nên hắn mới phải khó lòng phòng bị?

Lại còn nghĩ uy bức lợi dụ, để cho hắn viết khế ước bán thân suốt đời nữa, nàng quả thực chính là vọng tưởng!

Chờ hắn đem độc trên người toàn bộ ép ra xong, hắn nhất định phải làm cho nữ nhân này sống không bằng chết.

Một tầng khói trắng từ trên đỉnh đầu hắn thoát ra bên ngoài, chất độc cũng từ trong khe móng tay hắn rỉ ra một chút xíu, dù ai cũng không cách nào đánh giá được Huyền giai của hắn đã đạt đến một cảnh giới kinh khủng như thế nào. Nếu không phải Vân Khê dùng kỳ độc đối phó hắn, sợ rằng ngay cả chéo áo của hắn nàng cũng không thể chạm vào.

Bức độc đang đến thời khắc mấu chốt, cửa phòng đột nhiên bị đụng vỡ, Độc Cô mưu trong lòng thất kinh, vội vàng thu công, tiếp tục làm bộ hôn mê.

Cửa phòng xuất hiện cái bóng nhỏ, Vân Tiểu Mặc một tay ôm cái hộp đựng thức ăn, một tay nắm tay Đoan Mộc Tĩnh, từ từ đi vào gian phòng.

“Tiểu Mặc ca ca, tại sao chúng ta lại tới nơi này?” Đoan Mộc Tĩnh hiếu kỳ nói.

Vân Tiểu Mặc nhún vai, bộ dạng đương nhiên nói: “Bởi vì nơi này tương đối thanh tĩnh, không dễ dàng bị người ra quấy rầy a.”

Đoan Mộc Tĩnh nghiêng đầu, trong đầu đầy thắc mắc, nàng không hiểu, tại sao nói nơi này tương đối thanh tĩnh, nơi này rõ ràng còn một người đang ngủ a? Quan trọng hơn nữa, bọn họ bất quá chỉ ăn chút điểm tâm, tại sao phải tìm một chỗ thanh tĩnh?

“Tiểu Tĩnh, ngồi ở đây!” Vân Tiểu Mặc bò lên trên cái băng ngồi, đem hộp đựng thức ăn đặt ở trên bàn, lấy thức ăn từ bên trong ra, gắp ra từng cái một.

“Nhìn xem, rất nhiều thức ăn ngon! Mẫu thân nói, sau này muốn ăn cái gì thì theo chưởng quỹ bá bá hỏi, tự nhiên sẽ có người giúp chúng ta chuẩn bị.”

“Thoạt nhìn thật là ăn ngon đấy.”Đoan Mộc Tĩnh mang vẻ mặt khả ái nở nụ cười.

Hai người ngồi lên cái băng ghế, vừa nói cười, vừa thưởng thức điểm tâm.

Bên này Độc Cô mưu đang bức độc, mới vừa tiến hành đến một nửa, trên người nóng tựa hỏa thiêu, khói trắng tỏa ra khắp người, nghe được hai đứa nhỏ cười cười nói nói ăn điểm tâm, đáy lòng hắn không ngừng kêu khổ. Hai đứa nhỏ này có phải không có mắt hay không, nơi nào không đi, không nên đến chỗ hắn để tìm thanh tĩnh?

Bất kể, dù sao cũng chỉ là hai đứa bé, bọn họ sẽ không làm gì với hắn, hắn tiếp tục việc bức độc của hắn, chỉ cần hắn đem độc trong cơ thể toàn bộ ép ra xong, hắn có thể khôi phục tự do.

“Di, Tiểu Tĩnh, ngươi có nghe được thanh âm kỳ quái gì hay không?” Vân Tiểu Mặc đột nhiên nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn chung quanh.

Độc Cô mưu nghe giọng nói của hắn, một lần nữa lại gián đoạn tiến độ bức độc.

“Không có a, ta cái gì cũng không có nghe được.” Đoan Mộc Tĩnh khả ái lắc đầu.

“Nga, vậy cũng có thể là ta nghe lầm rồi.” Vân Tiểu Mặc nhún nhún đầu vai nho nhỏ, gầy gò, tiếp tục ăn điểm tâm.

Độc Cô mưu hơi thở phào nhẹ nhỏm, lại tiếp tục bắt đầu bức độc, không nghĩ tới hắn tung hoành giang hồ nhiều năm, còn được xưng là thiên hạ đệ nhất sát thủ, mà lại để hai đứa nhỏ làm tinh thần bấn loạn, nói ra nhất định sẽ làm cho người trong thiên hạ cười đến rụng răng. Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn đối với nữ nhân đầu sỏ đã hại hắn ra như thế căm hận thêm mấy phần.

“Tiểu Tĩnh, một tháng sau ngươi thật sự muốn cùng Tôn gia gia bọn họ trở về Đoan Mộc gia sao?”

“Ta cũng không biết, phụ mẫu ta cũng đã qua đời, trong nhà không có ai quan tâm ta, thương yêu ta, thật ra thì ta không muốn trở về.”

Vân Tiểu Mặc nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Vậy thì không cần trở về! Ngươi sau này sẽ là muội muội của ta, sẽ ở cùng một chỗ với ta cùng mẫu thân, còn có phụ thân nữa, chúng ta một nhà bốn miệng vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vậy thật là tốt a?”

Đoan Mộc Tĩnh cũng vui vẻ cười híp cả mắt: “Thật có thể không? Ta thích ở chung một chỗ với các người a! Vân di nàng thật là đẹp, thật ôn nhu, đối với ta cũng tốt lắm, tựa như mẹ ruột của ta vậy.”

“Người ngươi nói thật sự là mẫu thân của ta sao?” Vân Tiểu Mặc lắc lắc đầu phản đối, vẻ mặt tự tin nói, “Mẫu thân nàng rất đẹp, nhưng ta một chút cũng không thấy được nàng ôn nhu. Mẫu thân nàng thích mắng chửi người, cũng thích đánh nhau, thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện sinh sự. Có đôi khi ta đều cảm thấy nàng một chút cũng không giống nữ tử, một cô nương nên giống như Tiểu Tĩnh ngươi vậy, vừa ôn nhu vừa đáng yêu.”

Độc Cô mưu chợt nghe Vân Tiểu Mặc đối với mẫu thân mình đánh giá đúng trọng tâm như thế, suýt nữa đau sốc hông, hắn rất muốn đối với Vân Tiểu Mặc mạnh dạn gật đầu, hắn nghiêm trọng tán thành suy nghĩ của Vân Tiểu Mặc, nữ nhân kia hoàn toàn từ đầu đến cuối không giống như nữ hài tử chút nào.

Đoan Mộc Tĩnh hồn nhiên lắc đầu, nói: “Không biết a, lúc ta sợ, Vân di đều rất tốt, ôn nhu an ủi ta, còn dỗ ta ngủ...”

“Có thật không? Nhưng tại sao mỗi lần trước khi ngủ, cũng là ta kể chuyện xưa dụ dỗ mẫu thân ngủ, mà không phải là nàng tới dỗ ta ngủ đâu?” Vân Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn trời, rất là khó hiểu, vuốt cằm nhỏ suy tư hồi lâu, nói, “Chẳng lẽ mẫu thân nàng trọng nữ khinh nam? Thật ra thì nàng muốn sinh nữ nhi, kết quả lại sinh ta đi ra ngoài, cho nên nàng tâm tình khó chịu?”

Vân Tiểu Mặc sa sút tinh thần buông thõng đỉnh đầu nho nhỏ xuống, tâm tình cũng khó chịu theo.

“Sẽ không đâu! Vân di nàng không phải là người như vậy.”

“Không đúng, nhất định là đúng như ta nghĩ! Bằng không tại sao mỗi lần nàng đều gọi ta là tiểu tử thúi, ta có thúi sao!” Sa sút tinh thần, Vân Tiểu Mặc bắt đầu chui rúc vào sừng trâu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm chán chường.

“Tí tách!”

Một giọt độc máu từ trên giường rơi xuống mặt đất, vốn là tiếng vang cực kỳ rất nhỏ, nhưng vẫn là để cho Vân Tiểu Mặc đang lâm vào u sầu nhạy cảm nhận ra.

Ánh mắt nho nhỏ hướng trên giường liếc đi qua, hắn rất nhanh liền phát hiện từ trên giường một vết máu màu đen nhỏ xíu thẩm thấu đến mặt đất, hắn ồ lên một tiếng, nện bước chân ngắn chạy tới: “Từ đâu mà lại có nhiều máu như vậy? Chẳng lẽ hắn bị thương sao?”

Ta không có bị thương! Độc Cô mưu trong lòng âm thầm kêu khổ, hai đứa trẻ này thính giác làm sao lại bén nhạy như vậy, thanh âm rất nhỏ mà bọn họ cũng có thể nghe được sao?

Đoan Mộc Tĩnh cũng chạy đi qua, tò mò chồm lên trước: “Máu hình như là từ móng tay của hắn chảy ra, bây giờ còn đang chảy ra, chúng ta nhanh lên một chút, nghĩ biện pháp giúp hắn cầm máu đi.”

Cầm máu? Ta xin các người không cần nhiều chuyện có được hay không? Ta đây là đang bức độc, các ngươi ngoan ngoãn đợi một bên đi, chỉ cần không tới quấy rầy ta chính là giúp ra nhiều lắm rồi. Về phần cầm máu vân vân, ta xin các người, chớ có nhiều chuyện! Độc Cô mưu cảm nhận được hai đứa bé đang tiến đến ngày càng gần, mồ hôi lạnh không cầm được toát ra bên ngoài.

“Tiểu Tĩnh, ngươi thật thiện lương!” Vân Tiểu Mặc cho Đoan Mộc Tĩnh một ánh mắt tán dương, sau đó suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói, “Nếu không ta đi tìm mẫu thân lấy đan dược cầm máu đến đây.”

Không nên a! Nếu là nữ nhân kia tới, còn không phát hiện hắn đang bức độc sao? Bé con ngoan, ngàn vạn lần không nên đi tìm mẹ ngươi!

“Vân di nàng đang nghiên cứu gốc cây mạt Tây, nói là không để cho chúng ta đi quấy rầy nàng, hay là chúng ta tự mình nghĩ biện pháp đi.” Đoan Mộc Tĩnh bác bỏ ý kiến của Vân Tiểu Mặc.

Độc Cô mưu nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, đúng đấy, tiểu hài tử có chuyện cũng không cần đi tìm mẫu thân trước, phải học cách tự mình suy nghĩ để giải quyết vấn đề.

Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời của nàng có đạo lý, mẫu thân ghét nhất là lúc nàng đang suy tư mà đến quấy rầy nàng.

“Ừ, vậy chúng ta thay hắn băng bó một chút đi.” Vân Tiểu Mặc bỗng nhiên nghĩ tới ý kiến hay, liền cùng Đoan Mộc Tĩnh nổi lên hứng thú làm tiểu hộ lý, một đứa thì dùng kiếm của Độc Cô mưu cắt tấm chăn trên giường thành một mảnh vải dài nhỏ, một đứa thì tỉ mỉ thay hắn đem mười ngón tay toàn bộ băng bó lại. Hai người phối hợp được thiên y vô phùng, đợi lúc đại công cáo thành, hai người liếc nhau một cái, cùng lộ ra nụ cười vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu.

Đáng thương cho Độc Cô mưu, mười ngón tay bị bó thành cái bánh chưng, nhưng lại phản kháng không được, trong lòng muốn giãy dụa nhưng lại không động đậy được. Tại sao muốn đối đãi hắn như vậy? Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì, để bị đối đãi không ra người như thế?

“Tiểu Tĩnh, ngươi băng bó thật là đẹp mắt, phía trên con thắt nơ con bướm so với mẫu thân ta thắt đẹp mắt hơn nhiều.”

“Tiểu Mặc ca ca, ngươi cũng rất giỏi a! Khí lực của ngươi ghê gớm thật, lại có thể đem kiếm nặng như vậy cầm lên”

“Ha hả, đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Hai tiểu bằng hữu khen tặng lẫn nhau xong thì tự đắc vui vẻ.

Hai lỗ mũi của Độc Cô mưu hồng hộc thoát ra bạch khí.

Nơ con bướm? Bảo kiếm của hắn.

“Hô hấp của hắn nặng nề quá, giống như là rất không thoải mái!” Vân Tiểu Mặc cúi đầu nhìn về phía mười ngón tay bọn hắn mới vừa băng bó kỹ, rõ ràng hắn phát hiện có máu đen thẩm thấu qua vải, tiếp tục chảy ra như cũ.

Đoan Mộc Tĩnh hai mắt hơi mở to, kinh hô kêu: “Nha, hắn lại đang chảy máu rồi, Tiểu Mặc ca ca, làm sao bây giờ?”

Vân Tiểu Mặc nhíu đôi mày nho nhỏ lại, đành lòng quyết tâm nặng nề gật đầu, nói: “Không có biện pháp, chỉ có thể như vậy.”

Hắn bò lên giường, dựng hai ngón tay lên, ngó chừng Độc Cô mưu nằm ở trên giường, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, nói: “Ta quên mất, cầm máu hẳn là phải điểm vào vài huyệt vị, nơi này, nơi này, hay là nơi này đây?”

Cái tay nhỏ bé của hắn giao động chỉ vào vài huyệt vị, mỗi một chỗ huyệt vị đều làm cho Độc Cô mưu cả kinh không thôi.

Tiểu đệ đệ, huyệt vị cũng không phải là nơi có thể tùy tiện điểm bậy nha, ngươi hãy nên mang theo Tiểu Tĩnh muội muội của ngươi đi chơi đi, không nên để ý đến ta, van xin các ngươi a.

Đáy lòng Độc Cô mưu quả thật muốn cầu xin gia gia cùng nãi nãi, mong hai tiểu ác ma này nhanh chóng cách xa hắn ra, để cho hắn ở chỗ này tự sanh tự diệt đi thôi!

Vân Tiểu Mặc ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng thở dài, nói: “Bất kể, mỗi huyệt vị đều điểm, thì sẽ có một cái có thể cầm máu.” Vừa nói, hai bàn tay nhỏ bé liền bắt đầu khởi công, lục tục hướng các huyệt vị trên người Độc Cô mưu điểm xuống.

Một ít thanh âm điểm huyệt vang lên, rơi vào trong tai Độc Cô mưu, quả thực tựu biến thành âm thanh chí mạng. Hắn muốn thử xông phá huyệt vị để liều mạng, nhưng lại phát hiện tiểu hài tử năm tuổi này, bên trong thân thể lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ to lớn, mỗi một lần điểm huyệt đều mang theo Huyền lực cường đại, hoàn toàn phá nát đi ý niệm thử đột phá huyệt vị trong đầu hắn.

Hắn quả thật rất muốn khóc rồi.

Hay là thống khoái một chút, giết hắn đi! Không nên hành hạ hắn nữa!

Kế sách cố gắng bức độc của Độc Cô mưu bị phá hư triệt để, huyệt ngủ chẳng biết lúc nào cũng bị tiểu bằng hữu Vân Tiểu Mặc điểm luôn, hắn rốt cục cũng tạm thời quên mất đau đớn, trầm trầm rơi vào giấc ngủ.

Mấy huyệt vị trên người của hắn, Vân Tiểu Mặc đại khái đều điểm một lần, chỉ còn mấy cái tử huyệt là hắn không dám thử. Bởi vì ban đầu khi hắn đi theo Phong gia Gia ở Từ Vân am học tập công phu điểm huyệt, Phong gia gia đã cùng hắn cường điệu quá, mấy huyệt vị kia là tử huyệt, trăm triệu lần không thể tùy ý điểm loạn.

Lại nói, Độc Cô Mưu hẳn nên cảm tạ vị Phong gia gia chưa từng gặp mặt này, nếu không phải ban đầu hắn ân cần dạy bảo, liên tục nhắc nhở Vân Tiểu Mặc không thể tùy ý điểm tử huyệt của người khác, nếu không, đoán chừng lúc này hắn không phải là trầm trầm ngủ, mà là trực tiếp chết, lềnh bà lềnh bềnh trôi về địa phủ trình diện.

Đoan Mộc Tĩnh mở to hai mắt nhìn mười ngón tay Độc Cô Mưu rốt cục không chảy máu nữa, nàng ngạc nhiên đứng lên, vỗ tay kêu lên vui mừng: “Tiểu Mặc ca ca, ngươi thật lợi hại! Hắn thật không chảy máu nữa rồi!”

Vân Tiểu Mặc giơ tay lên, lau mồ hôi, lộ ra hai hàm răng sạch sẽ trắng nõn, nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ! Giúp người làm niềm vui mà, ta chỉ là giúp hắn chút ít mà thôi.”

Đoan Mộc Tĩnh vẻ mặt sùng bái.

Hai tiểu bằng hữu ở trong phòng tự đắc, vui mừng, Vân Khê thì một mình ở trong phòng thu nạp huyền khí trong Xích Huyết Linh Châu cùng Cửu Chuyển Linh Châu, kể từ khi nhận được hai quả linh châu này, nàng cũng chưa có một ngày gián đoạn việc thu nạp huyền khí.

Đúng như Long Thiên Tuyệt nói, có Xích Huyết Linh Châu dẫn dắt, mỗi một lần nàng thu nạp huyền khí, Cửu Chuyển Linh Châu bên trong sẽ từng chút thẩm thấu vào trong cơ thể nàng.

Huyền khí nàng tu luyện, có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Mấy ngày trước nàng còn ở giai đoạn Mặc Huyền tứ phẩm, hiện nay đã bước vào ngũ phẩm chi cảnh, hơn nữa huyền khí tích lũy bên trong, mơ hồ đã chạm đến lục phẩm chi cảnh. Tốc độ tu luyện tấn thăng nhanh như thế, làm cho nàng ngoài vui mừng ra, còn càng tăng thêm lòng tin.

Trước khi đến Lăng Thiên Cung, nàng ít nhất phải đạt tới Thiên Huyền chi cảnh, nếu không căn bản giúp không được Long Thiên Tuyệt, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của hắn.

Nàng nhắm mắt điều tức, trong đầu một lần nữa đem toàn bộ Tàn Hoa bí lục kiểm tra lại một lần, cố gắng từ đó tìm kiếm ra phương pháp có thể giúp mau sớm tăng lên Huyền giai. Tàn Hoa bí lục là một quyển võ công bí kíp dung hợp chí cao, Ngũ Hành thuật số cùng thuật luyện đan tuyệt thế bí lục, trong đó nội công tâm pháp đúng là rất cao thâm tuyệt diệu, chỉ tiếc nàng phát hiện loại nội công tâm pháp này chỉ có đạt tới cảnh giới nào đó mới có thể phát huy ra công hiệu hữu dụng của nó.

Hiện tại Huyền giai của nàng còn quá thấp, cho dù tu luyện tiếp nữa cũng tiến bộ thật chậm, án theo nàng tính toán thì ít nhất phải bước vào Thiên Huyền chi cảnh, sau mới có thể đem nội công tâm pháp trên bí lục chân chính phát huy ra uy lực của nó. Có lẽ khi đó, so với cao thủ Thiên Huyền chi cảnh ngang hàng, tốc độ tinh tiến của nàng sẽ nhanh hơn, mất ít công sức tu luyện hơn. Mà xem đến trước mắt, phương pháp tăng lên hữu hiệu nhất, có lẽ, chính là phục dụng đan dược cùng không ngừng tìm kiếm đột phá.

Một ký tự ở trong đầu của nàng không ngừng mà bay vút, trán nàng đột nhiên nhướng lên, khóe môi từ từ giản ra.

Đúng rồi, Băng Tuyền đan!

Băng Tuyền đan đúng lúc cần Cây mạc tây làm thuốc dẫn, lại dùng Hỏa Vân Hải Diễm luyện chế, tin tưởng không cần hao phí quá nhiều thời gian cùng tinh lực, liền có thể luyện chế ra Băng Tuyền đan.

So với Đại Hoàn đan, công hiệu giúp làm tăng huyền lực của Băng Tuyền đan mạnh hơn nhiều

Chẳng qua là, trước mắt nàng chỉ có một nhánh Cây mạc tây, vẫn chưa đủ. Nàng phải tìm cách để có thêm càng nhiều Cây mạc tây nữa, nàng tin tưởng có người có thể trồng ra Cây mạc tây, hơn nữa đem nó gửi ở tiệm thuốc bán ra, như vậy tất nhiên sẽ có nhiều Cây mạc tây để cung cấp. Phải tìm được người này, từ trong tay của hắn mua đủ Cây mạc tây, như vậy mới xem như mọi sự đã chuẩn bị xong.

Thu nạp liền mấy hiệp, Vân Khê thu hồi Xích Huyết Linh Châu cùng Cửu Chuyển Linh Châu, nàng thu công xong đứng dậy, nhớ tới lúc này cần nên đi xem Độc Cô mưu một chút. Căn cứ theo suy tính của nàng, lúc này hắn cũng có thể khôi phục được chút ít công lực rồi, có thể dùng để tự vận công bức độc.

Khóe môi nàng khẽ nhếch lên, tạo ra một đường cong tà ác.

Muốn bức độc, cũng không có dễ dàng như vậy! Ta đã nhìn trúng ai, thì cũng đừng mơ tưởng chạy ra khỏi lòng bàn tay ta!

Từ trong bao quần áo nhặt lên một tờ giấy khế ước bán thân suốt đời, nàng cầm lấy nó làm như cây quạt, quạt mấy cái, mặt mày toả ra nét tươi vui xinh đẹp, quyết định tiếp tục thi hành chiến lược đánh chiếm lâu dài của nàng.

Đi tới gian phòng của Độc Cô mưu, Vân Khê đẩy cửa bước vào, vừa nhìn liền thấy hai vị tiểu bằng hữu còn đang vây bắt Độc Cô mưu tinh tế nghiên cứu.

“Hai tiểu quỷ các ngươi, ở chỗ này làm cái gì?”

Đoan Mộc Tĩnh dẫn đầu, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng nàng hồi báo: “Vân di, mới vừa rồi trên tay vị thúc thúc này chảy máu, là Tiểu Mặc ca ca giúp hắn cầm máu.”

Bị điểm danh tán dương, Vân Tiểu Mặc mang vẻ mặt thâm trầm, gật nói: “Thật ra thì ta cũng không có làm cái gì, chẳng qua là giúp hắn một chuyện nhỏ mà thôi.”

Vân Khê vẻ mặt hồ nghi, chòm lên trước nhìn một chút, rất nhanh phát hiện mười đầu ngón tay của Độc Cô mưu bị băng bó thành cái bánh chưng, vải quấn quanh bên trên còn có vết máu màu đen lưu lại.

“Đây chính là thành quả của các ngươi mới vừa làm sao?” Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là tiểu tử Độc Cô mưu này quả nhiên muốn bức độc, nhưng tại sao đột nhiên bị ngưng hẳn vậy.

Đoan Mộc Tĩnh liên tiếp gật đầu nói: “Chúng ta thay hắn băng bó vết thương, nhưng mà hắn vẫn chảy máu như cũ, sau đó Tiểu Mặc ca ca giúp hắn điểm huyệt mới cầm máu được.” Đoan Mộc Tĩnh quay đầu nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, vẻ mặt sùng bái mù quáng như cũ.

“Điểm huyệt?” Vân Khê nhướng mài, hồ nghi liếc về phía nhi tử, ở trong ấn tượng của nàng, công phu điểm huyệt của con còn chưa đủ tinh thuần để có thể giúp người ta cầm máu, như vậy nó làm sao giúp hắn cầm máu?

Vân Tiểu Mặc chống lại vẻ mặt hoài nghi của nàng, cả người nhất thời lại lâm vào trạng thái chán chường, chép chép cái miệng nhỏ nhắn nói: “Con liền biết, mẫu thân người trọng nữ khinh nam! Người nhất định là thích nữ nhi, không thích nhi tử, cho nên mới không tin Tiểu Mặc!”

Đây là cái lý luận gì a? Vân Khê không hiểu ra sao.

Nhưng viì trấn an tâm linh yếu ớt của nhi tử, Vân Khê gượng cười an ủi: “Làm sao lại có chuyện như vậy? Mẫu thân cho tới bây giờ cũng đều trọng nam khinh nữ, tại sao lại trọng nữ khinh nam? Tiểu Mặc ngàn vạn lần không nên nghe người khác nói mò, mẫu thân không phải loại người như vậy!”

“Nhưng nương ta lại là loại người như vậy?” Vân Tiểu Mặc tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt, hắn cảm giác cảm thấy sở dĩ mẫu thân đối với mình không ôn nhu, cũng bởi vì nàng không thích nhi tử.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện