Sủng Phi Thượng Vị Ký Chương 87

“Đau ~ đau quá!” Cố Vân Yên tựa vào trong lòng Tiêu Dục vô lực rên rỉ.

“Yên nhi, kiên trì một chút, Thái y lập tức tới...... Đừng sợ, trẫm ở đây!” Tiêu Dục gắt gao cầm tay Cố Vân Yên cam đoan nói.

Không đến một khắc, Lưu thái y cùng Trương thái y liền vô cùng lo lắng chạy lại đây.

Tiêu Dục thấy bóng dáng của hai người Lưu thái y cùng Trương thái y xuất hiện ở Tử Thần điện, lúc này nhẹ nhàng thở ra.

Hai người còn chưa kịp tiến lên hành lễ, liền nghe được Tiêu Dục vội vàng phân phó nói: “Lưu thái y ngươi phụ trách bắt mạch cho Dục phi, nhìn xem tình huống hiện tại của nàng như thế nào? Trương thái y ngươi đến thiền điện bên cạnh xem thương thế Mạnh tiệp dư, một hồi lại đây hồi báo trẫm.”

Hai người một bên thở một bên khom người đáp: “ Dạ, vi thần lĩnh mệnh.” Nói xong, đi chấp hành mệnh lệnh của Tiêu Dục.

Trong quá trình Lưu thái y bắt mạch cho Cố Vân Yên, khuôn mặt Tiêu Dục buộc chặt, thần sắc nôn nóng, tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt từ đầu tới cuối cũng chưa rời khỏi người Cố Vân Yên, bình tĩnh nhìn gương mặt Cố Vân Yên càng ngày càng tái nhợt.

Lưu thái y vừa chẩn mạch Cố Vân Yên xong, Tiêu Dục liền khẩn cấp hỏi: “Như thế nào? Dục phi bị thương có nghiêm trọng không?”

Lưu thái y cung kính trả lời: “Hồi Hoàng thượng, theo mạch tượng xem, Dục phi nương nương bị động thai khí.”

Khuôn mặt Tiêu Dục nhất thời tối sầm, nói: “Động thai khí...... Kia hiện tại Dục phi?”

“Hoàng thượng không cần quá lo lắng, dự tính ngày sinh của Dục phi nương nương nguyên bản cũng là mấy ngày này, nay động thai khí trước lâm bồn vài ngày, đối với thai nhi cùng nương nương cũng không có nhiều thương tổn, thân mình nương nương từ trước đến nay không sai, chỉ cần hậu sản tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, liền khôi phục như thường.”

“Hôm nay Dục phi sẽ sinh?” Tiêu Dục kinh ngạc nói.

“Dạ, xin Hoàng thượng dời bước đến ngoài điện, để đám người bà đỡ tiến vào đỡ đẻ cho nương nương.” Lưu thái y gật đầu nói.

Lần này bà đỡ vẫn là ba người lúc Cố Vân Yên sinh nhị hoàng tử, dùng người vẫn nên dùng quen tay, Cố Vân Yên vừa hơn tám tháng, liền phái người đón ba bà đỡ vào ở Trường Xuân cung, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tiêu Dục bị Lưu thái y thúc giục ra thiền điện, lúc này Trương thái y đi xem thương thế của Mạnh tiệp dư vừa vặn lại đây đáp lời.

“Nói đi, bên kia tình huống Mạnh tiệp dư thế nào?” Tiêu Dục không còn quá lo lắng nói.

Trương thái y cúi đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bụng Tiệp dư nương nương đã bị va chạm nghiêm trọng, hạ thân máu ra không ngừng, ấn tình huống trước mắt, thương thế cũng không lạc quan, chỉ sợ...... Chỉ sợ là muốn khó sinh ~”

Nghe vậy, Tiêu Dục nhíu mày “Khó sinh?” Dừng một hồi lại nói: “Vô luận như thế nào, đều phải bảo trụ tánh mạng Mạnh tiệp dư cùng thai nhi trong bụng nàng.”

“Dạ, vi thần tuân chỉ, chắc chắn đem hết toàn lực bảo trụ Tiệp dư nương nương cùng tiểu chủ tử, chính là...... Vi thần cả gan, nếu là đến vạn bất đắc dĩ, xin Hoàng thượng lựa chọn, Tiệp dư nương nương cùng tiểu chủ tử hai người ai đi ai lưu......” Trương thái y kiên trì nói.

Tiêu Dục nhất thời trầm mặc không nói, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Nếu là đến bước đó, liền...... Đi mẫu lưu tử ( bỏ mẹ giữ con ) đi ~” 

Thân mình Trương thái y thoáng run, nói: “ Dạ, vi thần hiểu được.”

“Đi đi, có tình huống đột phát gì lập tức đến bẩm.” Trương thái y lên tiếng trả lời lui ra. 

Tiêu Dục lo lắng nhìn thoáng qua phương hướng thiền điện chỗ Cố Vân Yên chuẩn bị sinh, tiện đà dẫn đám người Lưu Đức Phúc trở về chính điện Tử Thần điện. ( anh chẳng them đi xem Mạnh Nguyệt, thật là hả dạ ta )

Cục diện trong điện đã được khống chế, văn võ bá quan không được Tiêu Dục cho phép không một người dám tự tiện rời đi, dòng họ hoàng thất cũng như thế.

Ở một khắc Tiêu Dục một lần nữa bước vào Tử Thần điện, mọi người chợt cảm thấy áp khí xuống thấp nhất có thể, không kìm chế được kinh hãi run sợ.

Tiêu Dục lạnh lùng nhìn thoáng qua Điền Nhụy bị nhóm cung nhân giữ chặt, mặt giận dữ nói: “Điền sung nghi từ lúc vào cung, tính tình bất hảo, liên tiếp gây rắc rối, trẫm đã từng khoan dung lại liên tiếp không thay đổi, nay lại gây ra đại họa, người tới, đem Điền sung nghi......” Huỷ bỏ phong vị, biếm lãnh cung! Tiêu Dục còn chưa nói hết, liền bị Lạc Thái phó giương giọng đánh gãy, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng khai ân! Nhụy nhi mặc dù tính tình bất hảo, nhưng không phải cố ý hại người, là thần quản giáo không nghiêm, cầu Hoàng thượng trách phạt, khẩn cầu Hoàng thượng khai ân, cho nàng cơ hội một lần hối cải! Hoàng thượng ~”

Tiêu Dục tiến lại, vừa nâng Lạc Thái phó vừa nói: “Thái phó mau mau đứng dậy, có chuyện đứng lên nói sau!”

“Hoàng thượng không đáp ứng thỉnh cầu của lão thần, lão thần tuyệt không đứng dậy!” Lạc Thái phó mạnh mẽ đẩy ra Tiêu Dục nâng dậy, vẫn quỳ không chịu đứng lên.

Lúc này, Điền Nhụy nhìn một màn trước mặt, mặt không khỏi lộ vẻ đau thương, lã chã rơi lệ, giống như giấc mộng nhiều năm giờ khắc này chính thức bị đánh vỡ.

“Thái phó đây là tội gì?” Tiêu Dục thoáng hoãn giọng điệu nói.

“Lão thần cả đời tận trung cho triều đình, mấy năm nay cùng vợ cả chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thê tử lại chỉ có mỗi một đứa nhỏ này, nay nương nàng đi, lưu lại Nhụy nhi là độc đinh trong nhà, lão thần chính là liều mạng già này cũng muốn hộ toàn nàng, bằng không, thần đến dưới cửu tuyền sao còn mặt mũi gặp nương nàng......” Nói xong lời cuối cùng không khỏi nghẹn ngào.

( Vâng, đây chính là lý do Điền Nhụy điên điên khùng khùng. Hồi nhỏ thì sống cùng mẹ, mẹ chỉ sủng không dạy. Sau này sống với cha, cha cũng vì áy náy mà cũng chỉ sủng không dạy. Khiến nàng cho rằng mình là lớn nhất )

Tiêu Dục không đành lòng, giận dữ nói: “Thôi, trẫm y theo Thái phó, người tới, đem Điền sung nghi đuổi về Lạc Nguyệt hiên, không có trẫm cho phép không thể bước ra Lạc Nguyệt hiên nửa bước.”

Lạc Thái phó dập đầu, cảm kích nói: “Thần tạ Hoàng thượng long ân, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Nói xong! Liền theo Tiêu Dục nâng đứng dậy.

“Hôm nay xảy ra ngoài ý muốn, yến hội liền chấm dứt đi, các khanh về đi.” Tiêu Dục xua tay phân phó nói.

“Dạ, vi thần/ thần phụ xin được cáo lui trước.” Văn võ bá quan cùng dòng họ hoàng thất đều theo lời đứng dậy cáo lui. 

Đợi đến mọi người rời đi, sắc mặt Tiêu Dục đột nhiên phát lạnh, nói: “Trẫm cho ngươi nửa ngày, tra rõ ràng nguyên nhân cột xà gãy, nếu là tra không được..... Ngươi cũng không cần trở về gặp trẫm.”

Hai vai Lưu Đức Phúc run lên, cuống quít khom người nói: “Dạ, nô tài chắc chắn tra rõ việc này, quyết không để chủ tử thất vọng!”

Lưu Đức Phúc mới vừa đi ra ngoài Lưu thái y liền tiến vào, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Dục phi nương nương đã uống chén thuốc, tình huống xem như chuyển biến tốt, nay nhóm bà đỡ đang đỡ đẻ cho Dục phi nương nương, nghĩ đến qua vài canh giờ, liền có thể bình yên sinh hạ tiểu chủ tử.”

“Ân, trẫm đã biết!” Hàn khí trên mặt Tiêu Dục thoáng chốc biến mất.

Tiêu Dục lại lần nữa ngồi xuống long ỷ, cùng đợi phi tần tả hữu thiền điện sinh sản, chỉ chốc lát sau, Hoàng hậu cũng dẫn phi tần hậu cung từ thiền điện bên trái đến chính điện.

“Đều miễn lễ đi!” Tiêu Dục ngăn cản mọi người hành lễ sau liền không nói gì nữa, Hoàng hậu vốn định hỏi tình huống bên Cố Vân Yên, đợi thấy vẻ mặt Tiêu Dục không kiên nhẫn, thức thời ngậm miệng không nói.

Đám người Tiêu Dục cùng Hoàng hậu ngồi hồi lâu trong Tử Thần điện, từ lúc chạng vạng vẫn đợi đến đêm khuya, ngay tại lúc nhóm phi tần hậu cung rất buồn ngủ, Trương thái y thần sắc kích động tiến vào.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện nay tình huống Mạnh tiệp dư nương nương cực độ nguy cấp, nương nương hai năm trước trượt chân sảy thai bị thương thân mình, nay lại lần nữa ngã sấp xuống, bụng đã bị va chạm, khiến tư thế thai nhi không thuận, sợ là muốn khó sinh......” Trương thái y thoáng ổn định lại hơi thở nói.

Nhóm phi tần vốn đã buồn ngủ nghe Trương thái y nói, nhất thời đồng loạt hưng phấn, buồn ngủ dĩ nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. ( mấy bà này … )

Tiêu Dục trù trừ, nói: “Lưu thái y, ngươi cùng Trương thái y đến thiền điện bên đó đi, đồng tâm hiệp lực hiệp trợ Mạnh tiệp dư sinh sản, cố gắng bảo toàn hai người, nếu là thực đến vạn bất đắc dĩ, liền ấn trẫm phía trước an bài đi!”

“Dạ, vi thần tuân chỉ.” Hai người Trương thái y cùng Lưu thái y vội vàng đi thiền điện.

“Mạnh muội muội cùng Dục phi muội muội bình thường rất ít lui tới, không nghĩ tới vào lúc Dục phi muội muội nguy cấp, Mạnh muội muội có thể không để ý an nguy của mình xả thân tướng hộ, ai! Chính là đáng thương đứa nhỏ trong bụng của nàng......” Giờ này khắc này Hoàng hậu vẫn không quên ở trước mặt Tiêu Dục ngầm ngáng chân Cố Vân Yên.

Hoàng hậu nghĩ rằng, nếu là hôm nay Mạnh Nguyệt khó sinh, vô ý đánh mất tánh mạng, lưu lại đứa nhỏ, ngày sau chỉ cần Tiêu Dục vừa nhìn thấy đứa nhỏ sẽ nhớ tới Mạnh Nguyệt, tiện đà nhớ tới Mạnh Nguyệt là vì cứu Cố Vân Yên mà hy sinh, vô luận như thế nào, đối đứa nhỏ kia đều tồn áy náy, mà áy náy càng sâu đối Cố Vân Yên khúc mắc sẽ càng sâu, cơ hội như thế, nàng tự nhiên là không muốn bỏ qua. ( bà này muốn hại Cố tỷ đến điên )

Mắt Tiêu Dục cũng lộ ra cảm động, nói: “Phải, Mạnh ái phi quả thật ra ngoài trẫm dự kiến, nàng có thể xả thân cứu giúp Dục phi, thực làm người ta cảm động.”

Tiêu Dục vừa dứt lời, mọi người đều nói phụ họa, đều lộ ra một bộ lo lắng không thôi cho Mạnh Nguyệt.

Sau nửa canh giờ, hai người Lưu thái y cùng Trương thái y lại hiện thân trong đại điện.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Mạnh tiệp dư nương nương hạ thể máu ra không ngừng, thứ cho vi thần vô năng vô lực, nay nếu muốn cùng bảo trụ tiểu chủ tử cùng Tiệp dư nương nương, chỉ có......” Lưu thái y do do dự dự nói.

“Nói đi! Chỉ có như thế nào?”

“Chỉ có để nương nương ăn hồi hồn đan......”

“Hồi hồn đan? Hồi hồn đan không phải đã thất truyền nhiều năm?” Tiêu Dục nghi hoặc nói.

“Hoàng thượng nói không sai, hồi hồn đan đúng là đã thất truyền nhiều năm, nhưng tổ phụ vi thần trước lúc qua đời từng để lại cho vi thần một lọ hồi hồn đan, dặn vi thần không đến vạn bất đắc dĩ quyết không thể sử dụng thuốc này, chỉ vì thuốc này tuy hiệu lực rất tốt đồng thời cũng vô cùng bá đạo, là thuốc ba phần độc. Sản phụ dùng có thể thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ, nhưng sẽ hoàn toàn bị thương thân mình, từ nay về sau không thể có thai.”

Tiêu Dục không chút do dự nói: “Nếu đã không còn phương pháp, liền dùng thuốc đi!”

Mọi người nghe nói Mạnh Nguyệt dùng hồi hồn đan sau này sẽ không thể mang thai nữa, cảm thấy mừng thầm, trên mặt lại thủy chung vẫn duy trì vẻ mặt bi thương.

“Dạ, vi thần tuân mệnh.”

Không quá lâu sau, chỗ thiền điện bên Cố Vân Yên liền truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, Tiêu Dục bâth đứng dậy, nhấc chân liền bước nhanh đi thiền điện.

Hậu cung mọi người sau khi lấy lại tinh thần, thần sắc phức tạp, giờ này khắc này tâm tình các nàng thật có thể nói là hỉ ưu nửa nọ nửa kia nha!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện