Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ Chương 52: Anh không muốn sao?

Đến bệnh viện rồi, hai người không gọi cho Tiếu Tiếu mà đi hỏi phòng bệnh của Hướng Dương ở bàn tư vấn, sau đó trực tiếp đi tới.

Cửa phòng bệnh mở ra một khe nhỏ, Giản Ngôn tiện tay đẩy vào, liền thấy Hướng Dương đang vui vẻ nắm tay Tiếu Tiếu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt rất vui tươi, cười như một tên ngốc.

Suốt ngày ngược cẩu, cuối cùng cũng bị ngược lại, Giản Ngôn thầm nghĩ, yên lặng đóng cửa đi ra ngoài, nhưng mà Tiếu Tiếu đã trông thấy bọn họ.

Cô gái già dặn cởi mở khó có khi đỏ bừng mặt, xấu hổ chào hỏi hai người: "Sếp, A Từ."

Hướng Dương nhìn nhìn hai người, ỷ mình bây giờ là người bệnh, nhất định không chịu buông tay Tiếu Tiếu ra. Rốt cuộc hắn cũng nắm được cơ hội, thề phải ngược cẩu cho tới cùng. Tiếu Tiếu không cản được Hướng Dương, suy nghĩ trong lòng cũng gần giống hắn, liền cúi đầu đứng bên cạnh.

Giản Ngôn nhìn Hướng Dương một cái, thản nhiên ngồi bên cạnh quan tâm thương thế của hắn, sau đó kể lại sự tình của Triệu Kính Huy và Hoàng Khải.

Trò chuyện không bao lâu, bọn Hướng Dương đều bị vụ án hấp dẫn lực chú ý, quên luôn cả chuyện show ân ái.

Lúc này Giản Ngôn mới đứng dậy, bỗng nhiên đỡ lấy cánh tay kêu đau một tiếng.

"Sao vậy? Vết thương bị đau sao?" Nghe thế, A Từ vội vàng nắm lấy cánh tay Giản Ngôn, kiểm tra cho hắn.

Đã vài ngày kể từ ngày bị Lý Bộ Lâm cắn, vết thương của Giản Ngôn đã đỡ hơn nhiều. Thật ra lúc đó Giản Ngôn bị thương không nặng, A Từ kích động như vậy hơn phân nửa là do vấn đề tâm lý của chính cậu. Thử nghĩ xem, cùng ngày bị thương, Giản Ngôn vẫn có thể làm này làm nọ với A Từ ở trong phòng tắm, thương thế có thể nặng bao nhiêu đây? Huống chi đã qua mấy ngày trời.

Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, A Từ lại sợ hôm nay lúc Giản Ngôn bắt Triệu Kính Huy đã bị gã thương tổn, cho nên căn bản không nghĩ nhiều.

Hướng Dương và Tiếu Tiếu không biết những chuyện đằng sau, đương nhiên cũng không nghĩ nhiều, hai người đều lo lắng cho Giản Ngôn.

A Từ cẩn thận kiểm tra lại vết thương cho Giản Ngôn, phát hiện không có gì khác thường, không khỏi có chút kỳ lạ: "Không có vấn đề gì... Sẵn tiện đang ở bệnh viện, không thì để bác sĩ khám một chút đi?"

"Không cần khám bác sĩ." Giản Ngôn cố ý nói nhỏ, nhưng lại vừa đủ cho Hướng Dương và Tiếu Tiếu nghe được, "Em hôn một cái, anh sẽ hết đau ngay."

A từ: "..."

Giản Ngôn nghiêng đầu nhìn nhìn, Tiếu Tiếu và Hướng Dương kinh ngạc nói không nên lời, không hiểu vì sao trên đời lại có người da mặt dày như vậy?

Nhìn lại thấy mặt A Từ đã đỏ lên, nhưng vẫn không mắng mình, Giản Ngôn giơ tay trước mặt A Từ. A Từ hơi chần chừ, quả nhiên khẽ hôn nhẹ lên vết thương của hắn.

Tâm trạng Giản Ngôn rất tốt, cười đắc ý với Hướng Dương, ai kêu cậu show ân ái trước mặt tôi! Nhưng Hướng Dương bị ngược đến đau gan đã không thể đáp lại được.

Sau khi đắc ý xong, Giản Ngôn vẫn còn nhớ chừa lại chút phúc lợi cho anh em mình: "Tiếu Tiếu, người nhà của Hướng Dương đều không có mặt ở Khê Lăng, cậu ta bị thương cũng không có ai chăm sóc, thiệt là tội nghiệp. Mấy ngày này cô đừng đi làm, cứ ở lại bệnh viện chăm sóc Hướng Dương cho tốt, coi như đưa chút ấm áp cho người già cô độc đi, tôi sẽ nói lại với Trâu cục."

Tiếu Tiếu: "Được."

Hướng Dương: "..."

Hắn rốt cuộc nên tức giận hay cảm kích đây?

Vừa ra khỏi phòng bệnh, A Từ không chịu nổi mắng một tiếng: "Ấu trĩ."

Giản Ngôn chớp chớp mắt, giả vờ vô tội: "Em không thích sao?"

A Từ không mặt dày như hắn, đành phải im lặng.

Giản Ngôn cười nói: "Hướng Dương thích Tiếu Tiếu đã nhiều năm, còn phải liều mạng nhận một súng mới theo đuổi được người ta. Nếu không kích thích cậu ta một tí, thì theo cái tốc độ này của cậu ta, con cái chưa sinh ra đã già mất tiêu."

A Từ lần nữa không phản bác được, chẳng qua nhắc đến con cái làm lòng cậu hơi động một chút, đang muốn hỏi suy nghĩ của Giản Ngôn thì điện thoại lại đúng lúc vang lên.

A Từ khẽ nhìn màn hình điện thoại, hơi do dự nhưng vẫn nhận máy.

"A Từ, có một nhiệm vụ khẩn cấp, cậu lập tức đến sân bay đi, tôi cho người đi đón cậu." Thượng Tỉnh ở đầu dây bên kia vội vã nói.

"Không phải anh đã đồng ý trước tháng tám sẽ không tìm tôi?" A Từ bất mãn nhíu mày, cũng không lập tức đáp ứng yêu cầu của Thượng Tỉnh.

"Tôi..." Thượng Tỉnh đuối lý, dừng một chút lại nói, "Lần này thật sự có việc gấp, cậu thân là cảnh sát, không thể như xe bị tuột xích vào ngay lúc này chứ?"

Thấy vẻ mặt lo lắng của Giản Ngôn ở bên cạnh, A Từ đưa ngón út tay trái tròng vào ngón út tay phải của Giản Ngôn, còn nhẹ nhàng lắc lắc, rồi mới quay lại nói vào điện thoại: "Thân là cảnh sát, hôm nay tôi mới bắt được hai tên vô lại cầm súng đánh lén cảnh sát, tôi không hề nghĩ mình giống chiếc xe bị tuột xích."

"Cậu..." Thượng Tỉnh có vẻ rất vội, cắn răng nói, "Vậy đi, lần này cậu giúp tôi, chúng ta coi như thanh toán xong, có được không?"

"Chiếu theo ước định của chúng ta, tôi vốn chỉ thiếu anh một lần, mà thứ anh hứa cho tôi đến bây giờ vẫn chưa nhận được, sao lại gọi là thanh toán xong?" A Từ đã nghe thấy tiếng nghiến răng của Thượng Tỉnh, nhưng muốn đối phó với loại hồ ly giảo hoạt thì phải luôn luôn giữ vững sự bình tĩnh, chỉ cần sơ hở một chút sẽ bị đối phương tính kế.

"Có khi nào tôi nói mà không giữ lời chưa?" Thượng Tỉnh rất buồn bực, thỏa hiệp nói, "Thế này đi, cậu giúp tôi lần này, sau này nếu cậu không muốn tôi sẽ không tìm cậu nữa. Hơn nữa, cậu có thể đưa ra một yêu cầu trong phạm vi khả năng của tôi, sao hả?"

Thượng Tỉnh hôm nay lại có thể dễ nói chuyện như vậy, ngay cả A Từ cũng có chút kinh ngạc: "Rốt cuộc lần này anh nhận được nhiệm vụ gì?"

"Đi bắt một tên gián điệp." Thượng Tỉnh nói.

"Gián điệp?" A Từ sững sốt, nhanh chóng hồi tưởng lại một chút, hỏi: "Không phải là cái kẻ có biệt danh Kim Hạt đó chứ?"

"Chính là hắn ta, cho nên cậu biết vì sao tôi nhất định phải tìm cậu rồi?" Thượng Tỉnh thở dài, nói: "Đối với chúng tôi là rất khó, nhưng với cậu mà nói thì, không khó nhỉ?"

Đúng thế thật, A Từ còn nhớ tên Kim Hạt này có vô số thế thân, có lẽ chỉ có người biết rõ chân tướng mới có thể dễ dành phân biệt được rốt cuộc kẻ nào là thật.

"Được, tôi đồng ý." A Từ nói.

Cảm thấy ngón tay Giản Ngôn hơi cứng lại, ngay cả câu "gặp lại" còn chưa nói, A Từ đã treo máy của Thượng Tỉnh.

Lúc này hai người vừa vặn đi tới bãi đỗ xe, cả hai liền chia nhau lên xe.

Giản Ngôn tới gần giúp A Từ đeo dây an toàn, sau đó ịn lên trán cậu một nụ hôn mới ngồi trở lại, nhưng hắn không nói lời nào, cũng không lái xe đi ngay.

Từ trước đến nay hắn nói rất nhiều, lần này trầm mặc ngược lại khiến cho A Từ càng thêm khó chịu.

A Từ kéo tay Giản Ngôn, suy tính trong lòng một chút, nhỏ giọng nói: "Em sẽ nhanh chóng trở về, chắc chỉ cần hai đến ba ngày."

Giản Ngôn mặc cho cậu kéo, buồn bã hừ một tiếng.

Giản Ngôn biết mình không nên vô cớ gây sự, nhưng trong lòng thật sự rất lo lắng.

Tuy đã biết A Từ là người của Nhị Xử, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nhiệm vụ khác, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ở bên nhau mà hắn phải trơ mắt nhìn A Từ đi làm những nhiệm vụ kia.

Lần trước A Từ trở về đã bị thương, đến bây giờ Giản Ngôn vẫn nhớ rất rõ tâm trạng lo lắng đau đớn vào đêm hôm đó. Mà vì lúc đó Giản Ngôn vẫn chưa biết gì cả, khi đó hắn có đau lòng, nhưng không có lo lắng khi cậu ra đi.

Từ sau khi trải qua hai chuyện bắt Lý Bộ Lâm và Triệu Kính Huy, trong lòng Giản Ngôn rất không nỡ. Dù trong hai lần này A Từ không xảy ra chuyện, nhưng Giản Ngôn thật sự đã bị dọa sợ.

Hiện tại vừa mới ổn định thì A Từ lại muốn đi.

Nhiệm vụ ở Nhị Xử chắc chắn sẽ trắc trở hơn những vụ án ở Tổ trọng án, sẽ càng nguy hiểm hơn.

A Từ cũng hiểu tâm trạng của Giản Ngôn, nếu hai người đổi chỗ nhau, thì cậu cũng sẽ lo lắng như thế, nghĩ vậy cậu liền dịu giọng nói: "Người đó đáp ứng rồi, sau nhiệm vụ này em sẽ không còn quan hệ gì với Nhị Xử nữa."

Nghe vậy Giản Ngôn mới hơi bớt giận, khẽ gật đầu, trở tay nắm chặt tay A Từ, nói: "Anh biết quy tắc, sẽ không hỏi em nhiệm vụ cụ thể là gì... Chỉ cần em nhớ kỹ, anh đang đợi em trở về."

"Được." A Từ gật đầu.

Giản Ngôn bỗng nhiên nhào qua ôm chặt A Từ, một lát sau mới rầu rĩ hỏi: "Bây giờ tới sân bay sao?"

"Ừm."

Đến sân bay, Giản Ngôn dừng xe, đang định tháo dây an toàn, A Từ chợt đưa tay đè tay hắn lại, "Đưa đến đây thôi, anh đừng xuống xe."

Giản Ngôn hơi chần chừ, ngẩng đầu nhìn A Từ, muốn nói lại thôi.

Thật sự hắn không thích sân bay, còn ghét hơn cả đi máy bay, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nói chuyện này cho ai biết, ngay cả Trâu Vận và Trâu Hồng Thạc còn chưa chắc biết, nhưng hình như A Từ đã biết rõ mọi chuyện. Lần trước, đồng nghiệp trong cục rủ đi Lư Lan chơi, sau khi biết là đi máy bay A Từ đã từ chối, lúc ấy Giản Ngôn liền nghi ngờ A Từ từ chối là vì hắn. Nhưng Giản Ngôn không có chứng cứ, cho nên đã không hỏi ngay lúc đó.

Hiện tại phản ứng của A Từ khiến cho Giản Ngôn càng thêm xác định, ngay cả chuyện hắn sợ đi máy bay A Từ cũng biết. Chẳng lẽ, chuyện này có liên quan đến việc A Từ đã tìm hiểu hắn từ thời trung học?

A Từ hôn lên môi Giản Ngôn một cái, nói: "Chờ em trở lại."

Giản Ngôn lại ôm lấy đầu A Từ hôn xuống, hồi lâu sau mới buông ra.

Nửa đêm, trong một khu rừng nhỏ gần biên giới nam bộ, bầu không khí an tĩnh một cách quỷ dị, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.

Một con chuột nhỏ từ trong hốc len lén thò đầu ra, bị bầu không khí quỷ dị này dọa cho rụt trở về.

Bỗng một loạt tiếng bước chân từ xa vọng lại, một bóng đen vô cùng vội vã xuất hiện ở sát rìa khu rừng nhỏ.

Bóng người chạy vội lên phía trước vài bước, dường như cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ dị này, chợt dừng chân rồi lại xoay người bỏ chạy.

Nhưng chưa hoàn toàn xoay người đã nghe thấy tiếng súng, sau đó cổ tay và đùi đều bị trúng đạn, hắn ta thậm chí còn chưa cảm nhận được đau đớn đã ngã vật xuống đất.

Trong rừng cây an tĩnh, không biết từ đâu bỗng nhiên xông ra mấy người.

Một người đàn ông cao ráo xong lên trước tiên, còn cảnh giác mang theo súng trên tay. Đến gần, thấy kẻ bị thương đã không còn năng lực phản kích, người cao ráo mới để súng xuống, đưa tay cởi áo cái kẻ đang nằm trên mặt đất, sờ được một thứ cưng cứng, lập tức ngẩng đầu phấn khởi hô lên: "A Từ! Chính là hắn!"

Lúc này A Từ mới từ chỗ tối đi ra, tiện tay thu súng vào, không nhìn thấy nét vui mừng trên mặt cậu, mệt mỏi thì lại rõ hơn.

"Mang đi đi." A Từ nói.

"Cậu không cần kiểm tra à?" Người cao ráo kinh ngạc hỏi.

"Không cần." A Từ lắc đầu.

Người cao ráo phất tay cho người mang kẻ nằm trên mặt đất đi, rồi mới đi đến bên cạnh A Từ, càng tò mò hơn: "A Từ, rốt cuộc làm sao cậu xác định được "Kim Hạt" này chính là chân thân?"

Đã vài ngày không chợp mắt, hiện tại A Từ rất mệt mỏi, đầu óc cũng không vận hành được, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.

Người cao ráo không để ý tới phản ứng của cậu, còn tràn đầy phấn khởi nói: "Chúng ta đã theo bọn hắn bảy ngày, lần nào cậu cũng có thể chuẩn xác nhận ra ai là chân thân, thật là quá lợi hại..."

"Chờ đã, anh nói cái gì?" A Từ bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

"Tôi nói cậu rất lợi hại..." Người cao ráo không hiểu ra sao.

"Không phải câu này, anh nói chúng ta đi mấy ngày rồi?" Giọng A Từ vô cùng gấp gáp.

"Thì bảy ngày, được rồi, cậu cứ luôn không nghỉ ngơi..."

"Hôm nay ngày mấy?" A Từ lần nữa ngắt lời người cao ráo, một bên lấy điện thoại ra mở lên.

"Ngày 17."

"Ngày 17 tháng 5?" Sắc mặt A Từ đã vô cùng khó coi.

"Phải..." Người cao ráo bị cậu hù dọa.

Điện thoại A Từ đã mở lên, nhưng vẫn không có tín hiệu.

A Từ chọp lấy người cao ráo: "Anh có cách nào liên hệ ngay với Thượng ban không?"

"Có, có cách..." Người cao ráo bị nắm sắp phát khóc.

"Lập tức giúp tôi liên hệ với anh ta."

Thái độ A Từ khiến cho người cao ráo sợ choáng váng, không có chút phản kháng nào đối với mệnh lệnh của cậu, vội vàng lấy ra một cái điện thoại đặc biệt, gọi cho một chuỗi dãy số: "Thượng ban, A Từ tìm ngài."

"Ôi, A Từ, lần đầu tiên cậu chủ động liên lạc với tôi đó." A Từ vừa nhận điện thoại đã nghe thấy tiếng trêu ghẹo của Thượng Tỉnh, "Nhất định đã hoàn thành nhiệm vụ rồi? Đây là tới tranh công?"

A Từ không có tâm trạng tán gẫu với hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Anh đã nói, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, thì có thể đưa ra một yêu cầu, đúng không?"

"Đúng. Mới đây đã nghĩ ra yêu cầu?" Thượng Tỉnh hơi kinh ngạc, "Cậu không cần cẩn thận suy tính lại một chút sao? Dù sao cơ hội này khó có được..."

"Tôi muốn máy bay." A Từ không chút nghĩ ngợi ngắt lời hắn.

"Cái gì? Thân mến, mặc dù chỗ chúng ta tương đối có tiền, nhưng cũng không sang tới mức đó. Với lại, cậu cũng tìm được một phú nhị đại rồi, muốn máy bay thì cứ để bạn trai cậu mua cho cậu là được rồi, cần gì..."

"Đủ rồi!" A Từ lần nữa cắt ngang Thượng Tỉnh đang thao thao bất tuyệt, "Tôi muốn trở lại Khê Lăng trước khi trời sáng, chỉ có yêu cầu này."

"Trước khi trời sáng?" Thượng Tỉnh càng thêm kinh ngạc, "Mới mấy ngày không gặp, mà cậu đã cấp bách không đợi được như thế?"

"Anh có đồng ý hay không?" A Từ hung hăng nói, "Không đồng ý, tôi liền bù một súng lên người Kim Hạt"

"Đừng, yêu cầu của cậu, sao tôi có thể không đồng ý chứ?" Thượng Tỉnh vội vàng nói, "Cậu chuẩn bị đi, tôi lập tức cho máy bay qua đón cậu."

Khi máy bay của A Từ hạ cánh thì đã sắp chín giờ, cậu lập tức gọi điện thoại cho Giản Ngôn, nhưng máy vẫn báo là đang tắt. Vài tin nhắn hiện ra trong điện thoại, đều là Giản Ngôn gửi cho cậu, tất cả đều nhắn hỏi cậu khi nào về, nói là nhớ mong cậu các thứ.

Một tin cuối là của đêm qua, nói nếu A Từ không về, thì hắn sẽ rời khỏi Khê Lăng vài ngày.

A Từ nóng vội, chạy nhanh ra khỏi sân bay, rồi đón một chiếc tắc xi.

Trên đường đi, A Từ không ngừng gọi điện, nhưng điện thoại Giản Ngôn vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Có lẽ biểu hiện lo lắng của cậu quá mức rõ ràng, ngay cả tài xế cũng cảm nhận được, không đợi A Từ yêu cầu đã lái xe với tốc độ nhanh nhất.

Từ sân bay đến tiểu khu nhà A Từ phải đi qua đồn cảnh sát, A Từ cho tài xế ngừng xe ở trước cổng. Cậu vừa định xuống xe đã trông thấy Lão Cao đúng lúc đi ngang qua, vội vàng gọi hắn lại.

"A Từ? Cậu đã về? Lâu rồi không gặp cậu..."

"Lão Cao? Sư ca tôi đâu?" A Từ cắt ngang lời hàn huyên của Lão Cao, vội vã hỏi.

"Sếp? Ổng nghỉ đông rồi, hôm qua..."

"Đi!" Không đợi Lão Cao nói xong, A Từ đã ngồi vào trong xe.

Xe nghêng ngang rời đi, để lại Lão Cao còn chưa hoàn hồn: "A Từ bị làm sao vậy?"

A Từ đẩy cửa nhà ra, trong nhà rất yên tĩnh, trông như không có ai ở.

"Sư ca? Giản Ngôn?" A Từ kêu lên, không có ai trả lời.

Cậu xông vào phòng ngủ, thư phòng, nhà vệ sinh, đã tìm khắp mọi nơi nhưng không có ai!

Trở lại phòng khách, A Từ ôm ngực, gần như sắp ngất đi.

Trong thùng rác còn có hộp thức ăn nhanh, gạt tàn trên bàn trà còn có tàn thuốc, rõ ràng hôm qua Giản Ngôn còn ở nơi này.

A Từ lại gọi cho Giản Ngôn, vẫn tắt máy!

A Từ ngã xuống đất, mặt xám như tro tàn.

Một lát sau, dường như nhớ ra điều gì, lại vội vàng từ trên mặt đất đứng dậy xông ra ngoài, ngay cả cửa cũng không kịp đóng.

Lúc A Từ chạy ra tiểu khu chuẩn bị đón xe, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua tiểu khu đối diện, cậu lại chạy ngược về phía đó.

Giản Ngôn bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, hắn đã trực ca suốt đêm, cho tới sáng mới bắt đầu ngủ. Hắn đang cực kỳ buồn ngủ, đáng lẽ không muốn để ý tới, nhưng tiếng đập cửa cứ vang lên không ngừng, còn càng lúc càng khẩn cấp, vang dội, người tới cửa giống như đang gặp chuyện sống còn.

Giản Ngôn tùy tiện trùm một cái T-shirt lên người, sau đó đi ra mở cửa. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tốt nhất người gõ cửa thật sự có chuyện quan trọng, bằng không hắn nhất định sẽ đánh cho biết.

Cửa vừa mở ra, Giản Ngôn liền trông thấy vẻ mặt đầy lo lắng của A Từ, giật mình ngay tắp lự: "A Từ? Em về rồi? Không phải em có chìa khóa... A..."

A Từ run lên một cái, đột nhiên xông tới trực tiếp ép Giản Ngôn lên cửa, trong tiếng đóng cửa vang dội, mạnh bạo hôn lên.

Đầu óc Giản Ngôn vẫn còn lơ mơ, A Từ về rồi, còn mới sáng sớm đã chủ động yêu thương ôm ấp.

Đáng lý ra hắn phải rất vui mừng, nhưng mà tâm trạng của A Từ rõ ràng không ổn! Hành động lỗ mãng cũng không che giấu được sự thật là cả người cậu đang run rẩy.

Không phải đã gặp chuyện gì đó chứ? Lẽ nào nhiệm vụ không thuận lợi? Hay là bị thương? Bị uất ức?

Giản Ngôn lo lắng trong lòng, cũng không còn tâm tình để triền miên, dời A Từ ra một chút: "Bảo bối, em sao thế? Có chuyện gì?"

A Từ gắt gao nhìn Giản Ngôn, đôi mắt gần như đỏ lên như máu, mà cảm xúc trong mắt cậu quá phức tạp, Giản Ngôn căn bản không hiểu thấu, có điều ánh kia khiến cho lòng hắn lo sợ.

A Từ nhìn Giản Ngôn một hồi mà không trả lời, trái lại còn bắt đầu cởi áo.

"Bảo bối..." Giản Ngôn cuống cuồng túm lấy tay A Từ, muốn ngăn cậu lại.

"Anh không muốn sao?" A Từ bỗng nhiên mỉm cười, đó là dạng cười quyến rũ mà Giản Ngôn chưa từng thấy. Đúng vậy, là cười quyến rũ, nó không phải loại kiều mị như phụ nữ, quyến rũ của A Từ mang theo chút anh khí, lại mang một chút tuyệt vọng kinh tâm động phách. Đôi mắt vừa tỏa ra màu đỏ yêu diễm, lại vừa che lên một tầng sương mù, lộ ra một chút mơ màng, trong nháy mắt Giản Ngôn nhìn đến thất thần.

A Từ dễ dàng rút tay ra, tiếp tục cởi nút áo. Lúc cởi đến nút thứ ba, Giản Ngôn rốt cuộc hồi hồn, hắn đặt tay lên ngực A Từ - Sau đó, dùng một nghị lực vô cùng lớn, mặc lại áo cho A Từ.

A Từ nghi hoặc nhìn Giản Ngôn, Giản Ngôn siết chặt tay cậu, sau đó chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Bảo bối, nói anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đang sợ cái gì?"

A Từ thở mạnh một cái, nhìn khuôn mặt Giản Ngôn, giống như rốt cuộc thấy rõ Giản Ngôn trước mặt là Giản Ngôn còn sống sờ sờ. A Từ thở phào một cái, chỉ là tâm thần được buông lỏng thì mệt mỏi lại kéo tới.

Sau đó, thân thể A Từ thoắt cái đã tuột sức, té ngã xuống đất.

"Bảo bối? Vợ? A Từ?" Giản Ngôn sợ hãi, vội vàng ôm người vào lòng.

Nhưng A Từ đã nhắm chặt hai mắt, một chút phản ứng cũng không có.

Giản Ngôn kinh hoàng trong lòng, suýt nữa đã gọi 120.

Nhưng nhìn A Từ hô hấp đều đặn, trông như không có việc gì.

Giản Ngôn bế A Từ lên ghế sa lon, rồi lại kiểm tra thân thể cậu, không thấy bị thương gì. Sau khi xem xét tới lui vài lần, cuối cùng Giản Ngôn xác định A Từ không phải bị thương, mà là – đang ngủ.

Giản Ngôn vén tóc trên trán A Từ ra, nhìn thấy một vệt xanh tím ở đáy mắt, toàn thân gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng không tốt, xem ra thật sự là mệt lắm rồi, không biết đã mấy ngày không ngủ.

Giản Ngôn đau lòng bế A Từ lên giường, lấy điện thoại ra định xem thời gian mới phát hiện điện thoại vì hết pin mà tắt máy, vội vàng đi sạc điện rồi mở máy lên.

Máy vừa khởi động đã nhận được một tin nhắn, là A Từ đã gửi đêm qua – Sư ca, sáng ngày mai em sẽ trở về, trước hết anh đừng rời khỏi Khê Lăng, cũng đừng tới chỗ đó, ở nhà đợi em.

Sau đó còn có một đống cuộc gọi nhỡ, đều là A Từ gọi cho hắn, có thể thấy A Từ rất sốt ruột.

Giản Ngôn đã hiểu được đại khái, bởi vì không liên lạc được với hắn nên A Từ mới sốt ruột như vậy, tâm tình khác thường.

Giản Ngôn không biết A Từ đang sợ cái gì, hiện tại cũng không hỏi được. Nhưng A Từ không có việc gì, trái tim lơ lửng của hắn rốt cuộc có thể buông xuống được rồi.

Đêm qua trực ca cả đêm, Giản Ngôn cũng buồn ngũ quá đỗi, liền nằm lên trên giường ôm A Từ, cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Đến giữa trưa Giản Ngôn liền thức dậy, A Từ vẫn còn ngủ. Đã rất nhiều ngày không gặp A Từ, Giản Ngôn thật sự nhớ cậu vô cùng, si ngốc nhìn một hồi lâu mới chuẩn bị rời giường.

Ngồi dậy mới phát hiện A Từ trong lúc ngủ vẫn nắm chặt T-shirt của hắn, lòng Giản Ngôn mềm mại đến rối tung rối mù. Hắn muốn rút áo về, nào biết vừa kéo một cái, A Từ ngược lại càng túm chặt hơn.

Cuối cùng Giản Ngôn hết cách, dứt khoát cởi áo ra cho A Từ nắm, xuống giường rồi lại quay đầu hôn A Từ một cái.

Sau khi rửa mặt, Giản Ngôn suy nghĩ một chút rồi đi vào thư phòng, bật máy tính, mở trang web lên, nhập vào ô tìm kiếm: Làm thế nào để nấu cháo.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện