Nữ Phụ Trở Về Chương 35

Trò mạo hiểm này đúng là làm khó Khương Hoán mà.

Cậu đứng chần chừ ở ngoài thật lâu.

Phải làm sao mới lấy được tóc của ba đây? Đó mới là vấn đề.

Khương Hoán nghĩ một hồi, cậu đành về phòng, bỏ cây kéo vào túi quần.

Rồi gõ cửa thư phòng.

"Vào đi." Khương Thì Lễ ngồi bên trong nói.

Khương Hoán mở cửa đi vào.

"Ba."

"Sao vậy?" Khương Thì Lễ xoa giữa chân mày, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Không có gì." Khương Hoán vội vàng suy nghĩ đề tài nói chuyện, "Đúng rồi, tối nay ba có đi đón mẹ về ăn cơm không?"

Không thể không nói, lời nói của Khương Hoán đã chọt trúng tim đen của Khương Thì Lễ.

Từ khi Y Vân tới tìm ông, thái độ hơi dịu lại của Phó Vũ Khiết đột nhiên lạnh như băng.

Mấy ngày nay ông đã liên lạc với bà rất nhiều lần, nhưng Phó Vũ Khiết luôn lờ đi, khiến Khương Thi Lễ mất ăn mất ngủ mấy hôm.

Khương Hoán nhìn vẻ mặt mệt mói của Khương Thì Lễ, chậm chạp tới sau lưng bóp vai cho ông.

Vừa bóp cậu vừa nói: "Hay là để con đi đón mẹ cũng được, thấy con tới, mẹ nhất định sẽ đi cùng thôi."

Đây không phải là nói dối, Phó Vũ Khiết không thích Khương Thì Lễ, nhưng lúc nào cũng đồng ý với những yêu cầu của Khương Hoán. Hơn nữa chỉ muốn ăn một bữa cơm gia đình thì cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng.

Lục đạo trên vai khiến Khương Thì Lễ thả lỏng cơ thể, ông nhắm mặt tựa lưng vào ghế.

"Vậy con đi đi." Một lúc lâu sau, Khương Thì Lễ mới đáp lại,

Khương Hoán lén lút nhìn vài sợi tóc trong tay mình, cười nói, "Được ạ."

Mát xa cho Khương Thì Lễ một chút, Khương Hoán kiếm cớ đi ra ngoài.

Xem ra lần này cậu một công đôi việc.

Vừa hoàn thành mạo hiểm, còn thuận tiện giúp ba một phen, xem như bồi thường mấy cọng tóc kia vậy.

Thực ra, Khương Hoán không thích xen vào chuyện của ba mẹ, vì cậu biết, chỉ cần một hành động của cậu có thể gây tổn thương cho một bên.

Nhưng điều đó cũng không phải là cậu không hy vọng ba mẹ mình quay lại với nhau, dù sao hai người này cũng giằng co nhau lâu quá rồi, không biết cuối cùng ai mới là người chiến thắng? Lần này, cậu sẽ giúp ba một phen, xem có thể cứu vớt được chút gì hay không.

Cậu nắm chặt sợi tóc trong tay, vội vàng xuống lầu tìm Đỗ Kiêu Kiêu và Cố Nhiễm.

Cố Nhiễm nghi ngờ nhìn cậu, "Không phải là cậu tự lấy tóc mình đó chứ."

Khương Hoán bị cô chọc giận nở nụ cười, "Sao có thể vậy được? Khó khăn lắm tôi mới lấy được đấy, câụ không tin cũng chẳng sao!"

Đỗ Kiêu Kiêu ngăn Khương Hoán đang muốn vứt tóc vào thùng rác, lấy tóc trong tay cậu nhìn kỹ một chút.

Có vài cọng tóc không đen lắm, còn pha thêm một chút trắng bạc.

"Đúng là của chú Khương rồi." Đỗ Kiêu Kiêu nói.

Khương Hoán "hừ" một tiếng.

Cố Nhiễm ngang nhiên xông qua vỗ mạnh vào lưng cậu, "Coi như là tôi đã hiểu lầm anh."

Khương Hoán đau quá nhẹ răng nhếch miệng, "Cậu đang xin lỗi tôi đó à?!"

Cố Nhiễm vô tội nhìn anh, "Đúng vậy đó."

Khương Hoán bị cô dùng đôi mắt đen láy nhìn không tức giận, khoát tay nói: "Thôi được rồi, có chơi tiếp không vậy?"

"Chơi." Cố Nhiễm cười sang sảng.

Khương Hoán giả vờ vô ý nhìn cô, phát hiện mới nãy cô thật sự rưng rưng nước mắt, đột nhiên cảm thấy mấy cọng tóc này đúng là có giá trị.

Ba người tiếp tục chơi một lát, Cố Nhiễm cố moi hết chuyện tình của Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu, sau đó cảm thấy như mình đang tự ngược.

May mắn vẫn còn Khương Hoán xui xẻo, mạo hiểm nào cậu cũng bị hành tới chết. Chọc Cố Nhiễm cười thở không ra hơi, uống nước còn suýt nữa bị sặc.

"Chúng tôi phải đi rồi." Chơi xong, Đỗ Kiêu Kiêu nói.

Khương Hoán ngạc nhiên nhìn cô, "Không ở lại ăn cơm à?"

Cố Nhiễm cười cười, "Không ăn, lần sau sẽ tới ăn, chơi hết cả buổi chiều rồi, phải về nhà nghỉ ngơi thôi."

Nói xong, hai người liền đi ra khỏi cửa, Cố Nhiễm quay đầu lại vẫy tay với Khương Hoán, "Lần sau gặp."

Khương Hoán cười, "Được."

Quay lại phòng khách dọn dẹp, Khương Hoán chợt phát hiện không thấy mấy cọng tóc mình đã cắt đâu nữa.

Đi được một đoạn, Cố Nhiễm kích động lắc Đỗ Kiêu Kiêu, "Mau, cho tớ xem, thật sự là tóc của chú Khương à?"

Đỗ Kiêu Kiêu cười, lấy tóc ra, "Cậu xem, là thật đó."

Cố Nhiễm cầm cọng tóc kia xem đi xem lại vài lần, "Chuyện này cũng dễ dàng thật, cứ vậy đã lấy được tóc của chú Khương."

Đỗ Kiêu Kiêu cười mắng, "Vậy cậu còn muốn thế nào đây, có đã là tốt lắm rồi."

Cố Nhiễm lẩm bẩm, "Tớ cứ nghĩ rằng sẽ khó lắm, thực ra tớ thấy lấy tóc của Khương Hoán cũng được rồi."

Đỗ Kiêu Kiêu chọt trán cô, dùng sức nhẹ, "Cậu đó... Không có lòng tin như vậy, thật chẳng giống cậu tí nào."

Cố Nhiễm né tay Đỗ Kiêu Kiêu, "Tớ không có, chỉ đảm bảo an toàn thôi mà."

"Đừng nói nhiều, cậu có lấy được thứ gì không?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

Cố Nhiễm cười đắc ý, "Cậu cho rằng tớ chỉ ngồi không thôi sao?"

Sau đó, cô ấy lấy một cái bọc giấy ra, bên trong bọc giấy chính là vài cọng tóc dài.

Thì ra, Cố Nhiễm thừa dịp Khương Hoán chạy lên lầu, lén lút vào phòng Khương Tình, lấy vài cọng tóc trên lược cô ta.

Đây cũng là một phần trong kế hoạch của các cô, mặc kệ tóc của chú Khương có lấy được hay không, nhưng tóc của Khương Tình nhất định phải có được.

May mắn Khương Hoán này rất được việc.

Thực ra, Đỗ Kiêu Kiêu cũng không chắc sẽ lấy được tóc của Khương Thì Lễ, nên mới đề nghị chơi thật lòng hay mạo hiểm với Khương Hoán, dù sao nếu là Khương Hoán, khả năng thành công rất lớn.

Nhưng chuyện của Lục Nhất Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cố Nhiễm.

Bởi vì Đỗ Kiêu Kiêu cố ý gạt Cố Nhiễm.

Cô muốn Cố Nhiễm biết được, mỗi khi Đỗ Khanh Khanh gặp chuyện, cái người đàn ông mà cô ấy thích cũng sẽ dựng gai đầy người mà thôi.

Coi như là để Cố Nhiễm cắt đứt ý nghĩ này, đừng để dẫm vào vết xe đỗ ở kiếp trước.

Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới Cố Nhiễm tiều tụy kiếp trước, trong tim vô cùng đau đớn, không biết sau đó cô ấy đã đi đâu để bắt đầu một cuộc sống mới.

Đỗ Kiêu Kiêu không thể không nghĩ tới chuyện mình ở bệnh viện thế nào khi đã sống lại?

Tiếp tục sống, hay đã chết.

Nếu còn sống, vậy Cố Bách Chu có dẫn cô đi phá lễ cưới không nhỉ? Chắc là có, dù sao Cố Bách Chu lúc nào cũng giữ lời mà.

Đõ Kiêu Kiêu nhớ Cố Bách Chu từng nói, anh đã thích cô mười năm rồi...

Nhưng mười năm trước, cô đâu có quen Cố Bách Chu?

Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận quan sát Cố Bách Chu, thấy anh không hề giống một người đã sống lại.

Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy nhỉ? Mười năm trước?

Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu chợt lóe sáng, thật ra có một chuyện từ mười năm trước mà cô vẫn không thể nào quên được.

"Kiêu Kiêu?" Cố Nhiễm đưa tay quơ quơ trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"Hả?"

"Cô sao vậy? Sao lại ngẩn người thế?" Cố Nhiễm tò mò nhìn cô.

"Không sao." Đỗ Kiêu Kiêu lạnh nhạt trả lời.

"Ngày mai đi học, tớ sẽ đưa cho cậu cái đồng hồ... Cậu mang trả lại cho Lục Nhất Minh đi." Đỗ Kiêu Kiêu nhận lấy cái bọc giấy từ tay Cố Nhiễm.

"Được." Cố Nhiễm cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt cô ấy thế nào.

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Cố Nhiễm nhón mũi chân, xoay một chân.

Đỗ Kiêu Kiêu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mới 4 giờ, nghĩ một hồi, cô nói: "Chúng ta tới bệnh viện đi."

"Bệnh viện?"

Đỗ Kiêu Kiêu quơ cái bọc giấy trong tay, "Không phải chúng ta cần xét nghiệm hai thứ này sao? Càng sớm thì chúng ta có thể nói cho chú Khương biết đáp án sớm hơn."

"Đúng vậy! Chúng ta mau mau tới bệnh viện đi." Cố Nhiễm vừa chạy vừa quay đầu cười nói với Đỗ Kiêu Kiêu, "Mau lên."

"Tới đây." Đỗ Kiêu Kiêu cười đuổi theo, "Cậu đi chậm một chút."

Vừa dứt lời, Cố Nhiễm đụng mạnh vào một người.

Đỗ Kiêu Kiêu giật mình, vội vàng chạy tới.

"A~ Đau quá." Cố Nhiễm té xuống đất, được Đỗ Kiêu Kiêu đỡ dậy.

Người đàn ông ngã trên đất cũng từ từ đứng lên, nhìn thấy Cố Nhiễm nhăn mặt đau đớn, trong lòng vô cùng áy náy.

"Cô vẫn ổn chứ..." Cậu ta hỏi.

Đỗ Kiêu Kiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên.

Nhìn người đàn ông trước mắt, Đỗ Kiêu Kiêu híp mắt lại, đúng là người quen.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện