Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần Chương 87: Ai ui! thì ra là chìa khóa quốc khố à?!

Nghe thấy tiếng nói trêu tức của đối phương, Tô Cẩm Bình hơi ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt bắt đầu đánh giá hắn. Y phục gấm vóc quý giá màu đen, búi tóc, gương mặt như đao khắc, e rằng chỉ có thể dùng bốn chữ “tuấn mỹ vô song” để miêu tả, đường viền góc cạnh, đôi mắt chim ưng màu xanh biếc ẩn giấu tính xâm lược nồng đậm.

Luồng khí cuồng ngạo trên người của người này quả thật có vài phần giống với Lãnh Tử Hàn, nhưng cũng lại hoàn toàn khác nhau. Một người như cơn cuồng phong quét sạch cả giang hồ, một người như con báo săn tung hoành thiên hạ! Chẳng lẽ đây là người mà hôm nay Thiển Ức nhắc đến ư? Lễ vật mà Hoàng đế Đông Lăng đưa cho hắn à? Tô Cẩm Bình đang định phản bác, chợt nghe thấy tiếng đập cửa vang lên, khóe môi Mộ Dung Thiên Thu cong lên một nụ cười tàn ác: “Này bé con, tới bắt ngươi phải không?” Trong đôi ngươi màu xanh biếc lóe lên vẻ hứng thú mãnh liệt, nhìn chằm chằm người thiếu niên trước mặt mình. Rõ ràng là nam giới, vậy mà dáng vẻ còn mềm mại đáng yêu hơn Dạ Vương của Đông Lăng vài phần. Hiếm có nhất là, nửa đêm nửa hôm lại chạy tới tẩm cung của mình, không phải Hoàng Phủ Hoài Hàn đã ra lệnh bất luận kẻ nào cũng không được tới gần đây sao?

“Không phải!” Giọng nói của Tô Cẩm Bình cũng hơi trung tính, du dương như nước chảy, nếu cố tình giấu diếm ngụy trang, thì đối phương cũng rất khó nhận ra manh mối.

“À?” Thấy trong mắt ‘hắn ta’ không hề có chút e ngại sợ sệt nào, sự hứng thú trong lòng Mộ Dung Thiên Thu càng nhiều hơn. Hắn đưa tay ra, nâng cằm Tô Cẩm Bình lên, cẩn thận quan sát khuôn mặt khó phân biệt nam nữ trước mặt mình này. Tô Cẩm Bình đang muốn phản kháng, hắn lại trầm giọng nói: “Tốt nhất là đừng nhúc nhích, nếu không, ta không kìm được lại lên tiếng, thì e rằng cái cổ mảnh mai này của ngươi cũng sẽ…”

Đôi lông mày thanh tú của Tô Cẩm Bình nhíu lại, cũng biết chỉ cần đối phương hô lên một tiếng, người ở ngoài cửa sẽ xông vào ngay, chính nàng chắc chắn sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì nữa! Nàng cắn chặt răng, biết điều không cử động nữa.

Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng lớn: “Lãnh công tử, Lãnh công tử!”

Mộ Dung Thiên Thu lại để ngoài tai, chỉ lẳng lặng ngắm nghía khuôn mặt trước mắt mình. Hắn không đam mê đồng tính, cũng không có thú vui bao dưỡng bé trai, nhưng cứ cảm thấy dáng vẻ của ‘người thiếu niên’ trước mặt quyến rũ đến lạ thường. Gương mặt trái xoan xinh xắn đáng yêu, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt hoàn mỹ không có chút tì vết nào. Đôi mày liễu hơi nhíu lại, trong đôi mắt phượng còn thoáng có vẻ giận dữ, đôi môi đỏ mọng hơi trễ xuống cũng bộc lộ sự mất hứng với chính mình. Có điều, dưới ánh sáng của đèn cung đình, đôi môi đỏ mềm mềm kia nhìn gợi cảm đến lạ kỳ, dường như chỉ muốn kêu gọi người ta tiến tới cắn một miếng vậy.

Mà quả thật Mộ Dung Thiên Thu cũng làm như thế. Ngay trong tình huống chính bản thân hắn còn không tự chủ được, hắn cúi xuống không hề báo trước, che lấy môi nàng. Mềm mại quá! Căn bản không khác gì so với những người phụ nữ mà hắn đã từng chạm qua. Cũng ngay thời khắc đó, ‘rầm’ một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra. Tô Cẩm Bình ngừng lại một chút, tia sáng chợt lóe lên trong đầu, nhanh tay kéo áo ngoài của mình, rồi làm ra vẻ hai mắt mơ màng, ngã vào lòng đối phương.

Đám thị vệ vốn có nhiệm vụ, muốn bắt Tô Cẩm Bình lẻn vào vườn lê hẹn hò với Tam Hoàng tử Nam Nhạc kia, hơn nữa, hôm nay Hoàng thượng đã phân phó, người đang ở trong tẩm cung này không phải người bình thường, không kẻ nào được phép tới gần nơi này, mà mọi người cũng phải bảo đảm sự an toàn của hắn. Khi bọn họ truy lùng theo tung tích của Tô Cẩm Bình, phát hiện ra hình như nàng chạy tới đây nên mới tới gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu cũng không ai đáp lời, chỉ lo “Lãnh công tử” kia xảy ra chuyện gì nên đành to gan lớn mật xông vào!

Có điều, vừa vào phòng, bọn họ lại nhìn thấy gì đây? Chỉ nhìn thấy một người đàn ông áo đen ôm một người thiếu niên áo trắng trong lòng. Mắt người thiếu niên áo trắng kia còn lờ mờ mơ màng, khuôn mặt bị người đàn ông áo đen che gần hết, vạt áo rộng mở, ai cũng đoán hai người đang làm cái chuyện gì kia! Nhưng mà - hai người đều là nam giới mà!!!

Mọi người vội vàng thu hồi ánh mắt của mình. Thật ra, mấy người giàu có thích bao dưỡng bé trai cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng bắt một đám đàn ông chân chính bọn họ không hề chuẩn bị trước tinh thần mà nhìn thấy hình ảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập thế này, trong lòng họ vẫn có cảm giác không tự nhiên, xin cứ tự tưởng tượng đi!

Mộ Dung Thiên Thu thấy hành động này của ‘hắn’ cũng hơi ngẩn ra, rồi ngay sau đó, đôi mắt xanh biếc lại tràn ngập nụ cười gian tà. Bé con này, thật sự có chút thú vị, còn biết lợi dụng mình để thoát hiểm nữa! Hắn ra vẻ không vui quay sang, giọng nói tàn ác mang theo sự tức giận ngập trời: “Ai cho các ngươi vào? Cấm vệ quân của Đông Lăng không hiểu quy củ như thế sao?”

Một vẻ khí phách không thua kém thì Hoàng Phủ Hoài Hàn cứ như thế tuôn ra, khí chất vương giả trời sinh khiến chân đám thị vệ nhũn xuống, khuỵu đầu gối quỳ rạp xuống đất: “Lãnh công tử, vì trong cung có thích khách, chúng thuộc hạ đang điều tra, nhìn thấy tên thích khách kia hình như tới nơi này, vì lo lắng cho sự an nguy của ngài nên chúng thuộc hạ mới xông vào!” Bọn họ cũng có thể hiểu được sự không vui của hắn, dù là ai thì bị phá đám trong lúc đang làm chuyện này, cũng đều thấy không vui cả.

“Ý của ngươi là bản công tử là thích khách, hay tiểu mỹ nhân của ta là thích khách?” Lúc nói đến ‘tiểu mỹ nhân’, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy gân xanh ở thái dương của người trong lòng mình nhảy lên, khóe môi hắn hơi cong cong, càng lúc càng thấy thú vị.

“Không dám! Không dám! Thuộc hạ không dám ạ! Chúng thuộc hạ sẽ lui ra ngay. Quấy rầy Lãnh công tử rồi!” Thị vệ kia nói xong liền muốn lui ra ngoài ngay.

Nhưng Mộ Dung Thiên Thu đâu phải người dễ nói chuyện như thế. Khóe môi hắn thoáng nhếch lên một nụ cười âm trầm: “Lá gan cũng to thật, chọc vào bản công tử rồi còn muốn đi dễ như thế à? Lục Nghị, đi gặp Hoàng đế Đông Lăng, hỏi thay bản công tử xem đạo đãi khách của Đông Lăng này thế nào!”

“Vâng!” Một người đàn ông cầm kiếm đứng ở cửa liền ôm kiếm đáp lời, sau đó đi về phía điện Dưỡng Tâm của Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Đám thị vệ ngoài cửa thoáng trắng bệch mặt, sợ đến mức mất hồn mất vía. Hành động của bọn họ vốn không phải do Hoàng thượng phân phó, vị chủ nhân bên trên kia nói, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ả cũng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Nếu bây giờ ồn ào làm phiền đến Hoàng thượng, thì bọn họ nhất định sẽ phải chết. Bọn họ muốn cầu xin, có điều, rõ ràng là đối phương không hề có chút hứng thú nào đứng nghe bọn họ nói mấy lời vô nghĩa: “Cút ngay lập tức!” Hiện giờ tâm trạng hắn còn đang tốt, không muốn giết người.

“Vâng!” Đám thị vệ ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Cơ thể Tô Cẩm Bình nhẫn nhịn đến căng cứng cả người, chờ đám thị vệ vừa lui ra, nàng liền vội vàng rời ra khỏi người hắn, sửa sang cẩn thận lại vạt áo của mình. Vì nể mặt vừa rồi hắn giúp mình, nên nàng sẽ không tính toán nụ hôn vừa rồi nữa.

Nhưng hiển nhiên Mộ Dung Thiên Thu không muốn buông tha cho nàng, nhìn nàng dường như đang muốn chạy, hắn lại lên tiếng trêu tức: “Sao thế? Bé con? Còn chưa nói một câu cảm ơn nào đã muốn đi rồi à?” Bé con á? Mẹ kiếp, gọi một tiếng thì coi như bỏ qua, nhưng còn gọi vài lần như vậy, hắn có thấy ghê tởm không hả?

Tô Cẩm Bình ngẩng mặt lên nhìn hắn, nếu không phải vì trong đôi ngươi xanh biếc thường lóe lên những tia sáng đầy tính xâm lược, thì nàng thực sự coi người này cũng cùng một giuộc với tên ăn chơi trác táng Hoàng Phủ Dạ kia rồi.

“Ngươi chưa được phép đã hôn tiểu gia, nhưng lại giúp tiểu gia một lần. Coi như hòa nhau!” Nàng không quan tâm khẽ nhún vai, không cho rằng lời hắn nói là đúng.

“Ha ha ha…” Một trận cười phóng khoáng tuôn ra từ miệng hắn. Chưa được phép à? Hắn làm gì đã bao giờ cần ai cho phép?! Tiểu gia?! Mộ Dung Thiên Thu hắn sống cho đến ngày hôm nay, còn chưa có người nào dám tự xưng “tiểu gia” trước mặt hắn. Bé con này cũng to gan thật!

Nghe tiếng đám thị vệ ngoài cửa đi xa, Tô Cẩm Bình cũng lười phản ứng lại hắn, quay người muốn nhảy qua cửa sổ ra ngoài, một bàn tay lại giữ lấy eo nàng, kéo nàng đến trước mặt hắn, cười gian tà nói: “Bé con, bản công tử có hứng thú với ngươi, làm sao bây giờ?”

Khóe môi cô nàng nào đó cứng đờ, quay lại nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn, đôi mắt xanh biếc thoáng hiện lên vẻ hứng thú, dường như đang chờ phản ứng của nàng. Sau khi Tô Cẩm Bình nhìn hắn từ trên xuống dưới một phen, lại nhìn y phục nam giới trên người mình, lúc ấy vì muốn tránh sự truy đuổi của thị vệ, nên lúc thay y phục nam giới, nàng cũng bó buộc đơn giản ngực mình vào một chút, nhìn thế nào cũng giống nam giới, vậy mà hắn lại nói có hứng thú với mình sao? Phân tích xong xuôi, nàng quát ầm lên một tiếng: “Cút ngay cho ông! Mở to đôi mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, không nhận ra ông đây là đàn ông sao? Ngươi có là đoạn tụ* thì ông đây cũng không phải!”

*Đoạn tụ: Gay.

Tiếng quát giận dữ này khiến cho Mộ Dung Thiên Thu sửng sốt khoảng ba giây, nhìn chằm chằm gương mặt giận dữ của người thiếu niên trước mặt mình. Một lúc lâu sau, hắn bỗng cười phá lên thật to, cười đến mức dường như cả căn phòng cũng chấn động, mà đám thị vệ ngoài cửa lại có vẻ cực kỳ ngạc nhiên, hình như Bệ hạ chưa từng thoái mái như vậy bao giờ!

Cuối cùng, dưới ánh mắt chán ghét như đang nhìn kẻ thần kinh của Tô Cẩm Bình, hắn mới cười nói: “Ha ha ha… bản công tử không phải đoạn tụ, có điều, hôm nay lại thực sự muốn nếm thử một chút mùi vị của đàn ông!” Nói xong, hắn lại muốn tập kích môi nàng. Một tiếng “bốp” vang lên, chính giữa mũi Mộ Dung Thiên Thu!

Đang lúc Mộ Dung Thiên Thu đang ngẩn người thất thần vì không ngờ mình lại bị người khác đánh, thì nàng đã nhanh chóng tránh ra khỏi ngực hắn, lắc mình một cái nhảy qua cửa sổ, tư thế vô cùng khỏe khoắn, chỉ trong giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Sau khi Mộ Dung Thiên Thu hồi phục tinh thần, hắn đưa tay lên lau mũi của mình, một màu đỏ tươi lọt vào trong mắt, bảo thạch trên chiếc nhẫn ở ngón áp út chợt lóe lên những tia sáng âm u, vẻ hứng thú trong đôi mắt xanh biếc dần chuyển thành dục vọng chinh phục. Hắn nhìn theo hướng Tô Cẩm Bình rời đi một lúc lâu sau, lại khẽ sờ lên môi mình, dường như cảm xúc mềm mại đó vẫn còn tồn tài, khóe môi cong lên một nụ cười tàn ác: “Bé con, sẽ còn gặp lại!”

Tô Cẩm Bình đi thẳng về phía cung Cảnh Nhân, trên đường đi không ngừng chà xát môi mình. Mẹ nó chứ, còn dám kêu không phải đoạn tụ à, không phải đoạn tụ thì hôn nàng làm cái lông gì?! Bị một tên đoạn tụ hôn, đúng là con mẹ nó ghê tởm! Thật ra, bản thân nàng cũng rất thích mấy chuyện đam mỹ, nhưng khi chính mình đường đường là phụ nữ lại bị một tên đàn ông coi như đàn ông rồi hôn lên, cảm giác đó thật là… khiến cho nàng chỉ muốn lau đến trầy một lớp da ra thôi!

Vừa rồi hình như hắn tự xưng là ‘trẫm’, chẳng lẽ cũng là Hoàng đế sao? Nhưng nàng lại nhớ tới mọi người hình như đều gọi hắn là “Lãnh công tử”, khi tên Hoàng đế Quân Lâm Uyên kia ở đây, mọi người cũng không xưng hô như thế. Mà sau đó, hắn cũng tự xưng là ‘Lãnh công tử’, a, có lẽ là nàng nghe nhầm chăng, cũng có thể tên của tên đó là “Chân” hay “Chính”* gì đó, nên mới tự xưng như vậy thì sao.

*Chân, chính gần âm với “trẫm”.

Vừa đi vừa nghĩ ngợi, thoáng chốc đã về đến cửa cung Cảnh Nhân. Nàng đảo mắt nhìn vào bên trong, thấy có không ít thị vệ đứng ngoài cửa, Thiển Ức đang che người trước cửa, tranh cãi với một người phụ nữ. Nàng nhận ra cô ả kia, chính là Doãn Thu Nguyệt - Doãn mỹ nhân mà nàng đã đắc tội ngay sau khi xuyên không không lâu, lúc đó ả còn bị Hoàng hậu hạ lệnh kéo xuống đánh một trận, nhanh như vậy mà vết sẹo đã quên đau rồi sao?! Có điều, chỉ là một mỹ nhân tứ phẩm nhỏ bé như Doãn Thu Nguyệt, sao có thể có quyền hành điều động nhiều người trong cung như thế chứ?

Thấy Thiển Ức sắp không ngăn được, nàng liền lắc mình, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, khom người đi đến giữa mái ngói, cởi chiếc áo khoác nam giới mà Bách Lý Kinh Hồng đưa cho nàng ra, đặt trên nóc nhà, rồi gỡ vài miếng ngói, nhảy xuống.

Vào phòng, nàng đưa tay gỡ cây trâm cài trên đầu xuống, làm ra vẻ vừa tỉnh dậy, còn rất buồn ngủ, đi ra cửa. “Kẹt” một tiếng, cửa mở ra.

Cũng ngay lúc đó, Doãn Thu Nguyệt quát lên với Thiển Ức: “Hay cho tiện tỳ nhà ngươi, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám ngăn cản bản cung!!!” Ả giơ tay lên, đánh về phía mặt Thiển Ức.

Chỉ tiếc là, tay vừa vung được một nửa đã bị một bàn tay trắng nõn chặn lại. Doãn Thu Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình, ả nhất thời như gặp quỷ, kinh hãi kêu lên một tiếng: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Nô tỳ cả gan hỏi nương nương, giờ đã hơn nửa đêm, nô tỳ không ở trong tẩm cung của mình, vậy phải ở đâu? Chẳng lẽ ở trong cung của nương nương sao? Nô tỳ cũng không có nhã hứng như ai đó, hơn nửa đêm mất ngủ lại kéo nhiều người như vậy đi tới cửa tẩm cung của người khác mà hô to gọi nhỏ, làm phiền giấc ngủ của người khác!” Giọng Tô Cẩm Bình đầy vẻ châm biếm nói, rồi thả tay Doãn Thu Nguyệt ra!

Doãn Thu Nguyệt tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, rõ ràng là người kia nói với mình, tối ngày nào Tô Cẩm Bình cũng lén chạy đến vườn lê, nên mới báo mình tới đây để làm chứng cứ xác thực rằng nàng không có ở đây, trút hết nỗi oán hận trong lòng mình! Nhưng sau khi đến đây, tiện tỳ kia lại sống chết không cho mình vào, ả cũng càng hoài nghi rằng Tô Cẩm Bình nhất định không có đây, nhưng… tình hình bây giờ là thế nào?

Nghe Tô Cẩm Bình châm biếm nói vậy, ả vốn đã tức giận, giờ đây mặt càng tái hơn: “Tô Cẩm Bình, dù ngươi ở đây thì làm sao, ai cho ngươi lá gan mà dám châm chọc bản cung? Chẳng qua bản cung chỉ giáo huấn một thị tỳ nho nhỏ, ngươi mà cũng dám ngăn cản ta?!”

“Doãn mỹ nhân nói sai rồi, nô tỳ châm chọc ngài bao giờ? Mà người này cũng không hề phạm lỗi, chẳng qua là vì trung thành bảo vệ chủ thôi, có gì không ổn chứ? Nô tỳ đang ngủ ngon, nếu để nương nương đưa nhiều đàn ông xông vào như vậy… Tuy nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nhưng cũng có danh tiết chứ?” Tô Cẩm Bình đáp trả lưu loát như nước chảy.

Doãn Thu Nguyệt bị nói đến á khẩu, ả ở trong cung của mình tu dưỡng mấy ngày nay, chỉ biết tin có vài vị nương nương nhất phẩm gặp chuyện không may, cũng không biết tình hình cụ thể thế nào. Khi chính ả từng giao đấu với Tô Cẩm Bình, chẳng qua cũng chỉ bị đối phương ngầm hại một phen, nên cũng không biết nàng còn có bản lĩnh ăn nói bao biện tốt như vậy. Ả cười lạnh: “Không châm chọc bản cung, vậy ai nói bản cung hơn nửa đêm mất ngủ kéo nhiều người đến phá hỏng mộng đẹp của người khác?”

“Nương nương, rõ ràng là nô tỳ nói ‘người nào đó’, chứ đâu có nói là nương nương ngài. Xin ngài đừng đoán mò như thế! Mà người bị phá vỡ mộng đẹp kia, cũng chưa chắc đã là nô tỳ, vì thế nên câu nô tỳ vừa nói càng không thể là nương nương ngài được. Sở dĩ nô tỳ bị đánh thức không phải vì nương nương, mà vì đang nằm mộng thì lại nghe thấy ngoài cửa có con gà trống không ngừng gáy gọi bình minh, nô tỳ tưởng lầm là trời đã sáng, nên mới dậy thôi mà!” Tô Cẩm Bình thay đổi các kiểu nói năng để hạ nhục đối phương.

Nàng vừa dứt lời, Thiển Ức vội bịt miệng mình, cố gắng nhịn cười. Tiểu thư mắng người giỏi thật! Đám thị vệ đi theo Doãn Thu Nguyệt cùng với mấy thị tỳ đứng sau ả cũng đều muốn cười mà không dám cười đứng đó, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng lên.

“Ngươi!!!” Doãn Thu Nguyệt suýt tức đến trào máu: “Hay cho mồm năm miệng mười! Hừ, đừng tưởng rằng ngươi bao biện như vậy thì bản cung không có cách nào với ngươi. Hoàng hậu nương nương qua đời rồi, tỷ tỷ ruột Tô Cẩm Thu của ngươi cũng đã chết, ngay cả Thục phi luôn che chở ngươi bây giờ cũng đang bị phạt cấm túc. Tô Cẩm Bình, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể đấu với bản cung sao?”

“Không hiểu nương nương nói thế là có ý gì, nô tỳ chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, tuân thủ quy củ, sao lại phải đấu với nương nương chứ?” Tô Cẩm Bình lại bắt đầu giả ngu.

“Ha ha ha… tuân thủ quy củ à? Đừng cho rằng bản cung không biết mấy chuyện nát bét của ngươi và Tam Hoàng tử Nam Nhạc! Đêm nay có người tận mắt nhìn thấy ngươi đi đến chỗ hắn, ngươi mau mau mà nhận tội đi, bản cung còn có thể cầu xin Hoàng thượng nhẹ tay với ngươi!” Doãn Thu Nguyệt đánh thẳng vào hồng tâm, chờ đợi nét mặt hoảng hốt của đối phương.

Có điều, mặt Tô Cẩm Bình không hề đổi sắc, chỉ thản nhiên đáp: “Nương nương, người ta có câu bắt tận tay, day tận trán, ngài đã không hề có chứng cứ gì, lại cũng chẳng hề nhìn tận mắt mà lại bắt nô tỳ nhận tội, ngài không thấy quá hoang đường sao?”

“Không thừa nhận à?! Cũng không sao, bản cung hỏi các ngươi, có phải hôm nay các ngươi tận mắt nhìn thấy Tô Cẩm Bình vào vườn lê không?” Ả quay đầu hỏi đám thị vệ sau lưng.

Đám thị vệ sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: “Đúng thế! Tất cả chúng thuộc hạ đều tận mắt nhìn thấy!” Nói xong, bọn họ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Tô Cẩm Bình. Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, bọn họ không muốn vu oan cho Tô Cẩm Bình, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể nghe mệnh lệnh ở bên trên, không phải do bọn họ muốn nói thế.

“Thì ra các người đều nhìn thấy sao? Có điều, ta thật sự không hề đi tới đó thì làm sao bây giờ? Nương nương, đến khi tới gặp Hoàng thượng, hai bên đều cho là mình đúng, mà ngài lại không có chứng cứ, thì Hoàng thượng sao có thể xét xử được, đúng không?” Tô Cẩm Bình cười nhìn ả.

“Ha ha, vậy thì đã sao, chỉ cần ngươi và tiện tỳ này cùng chết ở đây, tới sáng mai, Hoàng thượng có hỏi gì, thì cũng chẳng còn ai lên tiếng vì ngươi nữa. Còn nữa, Tô Cẩm Bình, đừng quên rằng, thân phận của ngươi chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, bỏ ra nhiều tâm sức thế này để lấy mạng ngươi cũng đã là coi trọng ngươi rồi. Ngươi còn mong ai ra mặt vì mình chứ? Ngươi yên tâm, cấm vệ quân mà hôm nay bản cung dùng đến, ước chừng khoảng ba trăm người, nhất định có thể cho ngươi chết yên ổn!” Trên mặt Doãn Thu Nguyệt xuất hiện một nụ cười tự tin, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí! Tiện nhân này hại mình bị Hách Liên Dung Nhược đánh thê thảm như vậy, ả làm sao có thể nuốt trôi cục tức đó được chứ!

Nghe ả nói vậy, Tô Cẩm Bình khẽ cười lạnh, xem ra đối phương muốn thẳng tay giết chết mình! Đúng là một con ả ngu xuẩn, tự tiện điều động cấm vệ quân là tội chết, nàng có thể chắc chắn Doãn Thu Nguyệt tuyệt đối không có năng lực lớn như vậy, mà kẻ đứng sau lưng lại không ra mặt, để cho ả ngu xuẩn này xuất hiện, ngày mai dù có điều tra mọi chuyện, thì người chết cũng chỉ có con tốt thí Doãn Thu Nguyệt này thôi. Bản thân sắp chết đến nơi còn muốn lấy mạng Tô Cẩm Bình nàng, nghĩ hay thật!!!

Nàng tập trung nhìn quanh, Doãn Thu Nguyệt nói có ba trăm người, mà trong viện chỉ có không tới một trăm người, như vậy, những người còn lại chắc vẫn còn đang chạy khắp Hoàng cung truy lùng mình. Đôi mắt phượng thoáng hiện lên nụ cười lạnh, nếu là Hoàng Phủ Hoài Hàn hạ lệnh làm cho thiên quân vạn mã đến bắt nàng thì đúng là nàng còn thấy hợi hãi, nhưng chỉ hơn một trăm người ở đây mà muốn lấy mạng Tô Cẩm Bình nàng, có phải là quá ngây thơ không?!

Thiển Ức cũng sợ đến mức trắng bệch mặt mũi, không biết làm thế nào cho phải! Đúng lúc này, Tô Cẩm Bình nói: “Thiển Ức, em vào phòng đi, ta không gọi thì em đừng ra!” Thiển Ức ở đây chỉ tổ vướng chân, hơn nữa, nàng cũng không muốn để cô ấy nhìn thấy hình ảnh tanh máu đó.

Doãn Thu Nguyệt nghe thấy vậy liền cười lạnh, cũng không ngăn cô ấy. Chờ giết Tô Cẩm Bình xong, lại vào xử lý nha đầu kia sau, cũng chẳng mất bao nhiêu công sức.

Thiển Ức vốn hơi do dự, nhưng nghĩ một chút liền ngoan ngoãn chạy vào phòng, hơi siết nhẹ cây còi trúc trong tay áo.

“Còn đứng đó làm gì? Không mau động thủ đi?” Doãn Thu Nguyệt lên tiếng phân phó.

Hai thị vệ rút đao ra, lao về phía Tô Cẩm Bình. Doãn Thu Nguyệt cùng thị tỳ của mình lánh sang một bên chờ xem cảnh tượng máu thịt tứ tung!

“Phập!” một tiếng, âm thanh đao sắc cắm vào thịt! Đúng là máu thịt bay tứ tung, nhưng lại là máu thịt của hai tay thị vệ kia bay tứ tung. Doãn Thu Nguyệt ngẩn người trợn tròn mắt nhìn họ -

Hai thị vệ kia vốn đang chém về phía Tô Cẩm Bình, nhưng Tô Cẩm Bình đứng giữa bọn họ lại bỗng dùng tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, nhanh chóng tránh sang một bên. Đao của hai người kia không kịp dừng, cuối cùng lại chém vào người nhau!

Những người khác đều sợ hãi cảm thán, thân thủ nhanh thật!!!

Sau khi Doãn Thu Nguyệt kịp phản ứng, ả mới biết Tô Cẩm Bình không hề đơn giản như ả tưởng tượng, vội vàng hét những thị vệ khác: “Còn không mau động thủ cho bản cung?! Mau lên!”

Nghe ả ra lệnh, đám thị vệ cùng ùa lên, đánh thẳng về phía Tô Cẩm Bình, nàng lại nhanh nhẹn đưa tay ra, túm lấy cổ tay đối phương, ‘rắc rắc’ một tiếng, cổ tay gãy, khuôn mặt thị vệ kia nhăn nhó vặn vẹo, kêu rên thảm thiết.

Lại một đường kiếm đánh úp sau lưng nàng, Tô Cẩm Bình cứ như mọc mắt sau lưng, vội vàng tung một cước về phía sau, thân thể đối phương lập tức bay ra thật xa như diều đứt dây! Bốn phương tám hướng đều vang lên những tiếng sát phạt, Tô Cẩm Bình đứng thẳng ở giữa, mặt không đổi sắc, thậm chí còn nhắm nghiền hai mắt lại, lắng nghe nhưng thanh âm xuyên thủng không gian lao tới.

Ngay sau đó, nàng vận dụng thân thủ ở mức nhanh nhất, từng chiêu thức đều tấn công vào tử huyệt, vào điểm yếu nhất của đối phương. Kiếp trước khi thực thi nhiệm vụ, dưới tình huống bị hai mươi cây RPK bắn phá, cùng với mấy trăm người vây quanh, nàng còn có thể chiến thắng bằng thủ pháp phi đao nhanh hơn đạn bắn của mình. Hiện giờ tuy không có phi đao, nhưng không phải là trong tay đối phương cũng không hề có vũ khí công nghệ cao sao? Mấy người này, “Yêu Nghiệt” nàng còn không để vào mắt!!!

Thời khắc này, nàng y như ác quỷ đến từ địa ngục, trên tay không có đao kiếm nhưng lại có thể dùng đôi tay trắng nõn như bạch ngọc để gặt hái sinh mệnh của đối phương. Càng khiến người ta kinh hãi hơn đó là, trước khi họ chết, họ thậm chí còn không có sức mà kêu rên lên tiếng nào! Tô Cẩm Bình cũng biết, những người này đều là do nhận lệnh của người khác, nhưng nàng vẫn hạ sát thủ, nguyên nhân rất đơn giản. Nàng muốn nói cho những người này biết, Tô Cẩm Bình nàng không phải là người dễ ức hiếp. Sau này nếu còn muốn ra tay, thì nên suy nghĩ trước một chút xem mình có bản lĩnh đó hay không đã! Những người đã đắc tội nàng, cũng nên chuẩn bị tinh thần để trả giá đắt!!!

Không bao lâu sau, trên mặt đất đã đầy các thi thể nằm ngổn ngang, mấy trăm người chỉ còn lại không đến một nửa. Tất cả mọi người đều cầm đao co cụm lại lùi về phía sau, không còn dám lại gần nữ ma đầu giết người không chớp mắt kia nữa. Thời khắc này, đôi mắt phượng của Tô Cẩm Bình đột nhiên mở ra, cười nhìn mọi người, đôi môi đỏ mọng cong lên lại mang theo luồng hơi thở khát máu: “Còn ai muốn lên nữa không?”

Đám thị vệ quay sang nhìn nhau, nhìn cả đống thi thể nằm đầy đất kia, rồi lại nhìn người con gái chỉ mặc trung y đứng giữa đám thi thể… một cảm giác lạnh lẽo thoáng lan tràn khắp toàn thân, cảm thấy mồ hôi lạnh như toát ra, đừng nói là muốn lên, bây giờ bọn họ chỉ hận không thể nhanh nhanh mà chạy trốn đi thôi.

Tô Cẩm Bình bước từng bước một lên, đám thị vệ lại lùi ra sau từng bước từng bước một. Doãn Thu Nguyệt đứng phía sau đám thị vệ nhìn thấy cảnh tượng này rốt cuộc cũng không kìm được nữa liền bịt miệng nôn điên cuồng. Từ bé đến giờ, ả chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, sợ đến mức mặt ả trắng bệch ra, mà thị tỳ sau lưng ả cũng đã sợ đến mức ngất xỉu vài người rồi! Doãn Thu Nguyệt ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Tô Cẩm Bình đang đi về phía mình, tim như vọt lên tới cổ!

Ả cố gắng trấn tĩnh, hét lên: “Tô Cẩm Bình, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Giết nhiều người thế này, nếu ngày mai Hoàng thượng điều tra ra…”

“Không phải vừa rồi nương nương đã nói đó sao, chỉ cần người ở đây chết hết, sẽ không còn ai để đối chứng nữa. Ta muốn giết hết tất cả mọi người ở đây, đương nhiên, cũng bao gồm cả chính nương nương ngươi nữa, sau đó, lột hết y phục của các ngươi, ném vào một chỗ, rồi nói là nương nương không chịu nổi cô đơn, mới tìm một đám thị vệ tới thông dâm, để nô tỳ nhìn thấy, nhất thời tức giận không chịu nổi nên mới giết hết mấy người ở đây. Ngài thấy thế nào? Đến lúc đó, e cũng chẳng có mấy người chịu lên tiếng vì nương nương đâu nhỉ? Còn về phần mấy thị tỳ sau lưng ngài, toàn là những kẻ thấy chủ nhân phạm lỗi mà không biết đường khuyên nhủ, Hoàng thượng chắc cũng sẽ cảm thấy chết còn chưa hết tội!!!” Tô Cẩm Bình chậm rãi nói ý đồ của mình ra, sau đó mang nụ cười khiến người ta sợ hãi bước tới, nàng mặc trung y trắng, cùng với những vết máu đỏ dính trên y phục, trong đêm tối nhìn cực kỳ đáng sợ!

Doãn Thu Nguyệt cũng dần nhận ra đối phương không hề nói đùa với mình mà là nói thật! Ả nhất thời vô cùng hoang mang lo sợ, không biết phải làm thế nào cho phải. Sắc mặt đám thị vệ kia còn khó coi hơn cả Doãn Thu Nguyệt, thông dâm với phi tần hậu cung là trọng tội có thể bị diệt tộc. Bọn họ chết cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng làm thế ắt sẽ liên lụy đến người nhà bọn họ, vừa nghĩ vậy, đôi chân vốn đang run rẩy giờ lại càng lạnh lẽo, run mạnh hơn!

Nhưng đúng lúc này, Tô Cẩm Bình hơi nheo đôi mắt phượng, lắng nghe tiếng động, có một đội nhân mã đang chạy từ phía Tây đến, còn cách khoảng tám trăm thước, nhân số rất đông, rất có khả năng đã có người phát hiện ra tình hình bên này không ổn nên tới thị sát! Hiện giờ đã không còn kịp giết sạch những người này, còn việc tạo ra chứng cứ thông dâm của họ càng không còn kịp nữa rồi, hơn nữa, dàn dựng lên một phi tử với nhiều người thế này thì cũng hơi thái quá. Nàng nói như vậy đa phần mà muốn dọa Doãn Thu Nguyệt mà thôi.

Nàng nhìn bọn họ, nói: “Cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, chết ở đây. Thứ hai, cút ngay lập tức, coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Sau này, những nơi có mặt Tô Cẩm Bình ta, thì đều phải lui binh nhượng bộ cho bà!” Không cần đến nàng động thủ, thì ngày mai chắc chắn Doãn Thu Nguyệt cũng sẽ phải chết, vì thế, nàng cũng không cần vội vàng.

Đám người Doãn Thu Nguyệt không hề biết đang có một đội nhân mã lớn đang tới, vì muốn nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, đương nhiên phải lập tức cuốn gói đi. Bọn họ vội đáp: “Chúng ta đi, lập tức đi ngay!”

Trong lòng Doãn Thu Nguyệt bây giờ chỉ tràn ngập sự hối hận, hận chính mình không nên chạy tới đây đắc tội một ác quỷ như vậy, hiện giờ ả đành vội vội vàng vàng kéo theo thị tỳ của mình chạy trốn như điên, đám thị vệ cũng chuẩn bị rút lui cùng.

Nhưng vừa tới cửa, lại nghe Tô Cẩm Bình lạnh lùng quát một tiếng: “Đứng lại!”

Mọi người run lên, cùng quay đầu lại, mặt đầy vẻ kinh hoàng, không phải là Tô Cẩm Bình này muốn đổi ý đấy chứ?

“Đưa hết đống thi thể này đi cho ta. Ta đếm đến mười, đếm xong mà còn người ở lại đây, thì cũng không cần phải chạy nữa!!! Một, hai, ba, bốn…”

Tiếng đếm âm u vang lên, nàng lạnh lùng nhìn những người đó nhanh chóng kéo thi thể, sau đó vác thi thể và mấy thị tỳ ngất xỉu kia lên, nhanh chóng chạy trốn. Lúc đếm tới tám, trước mặt nàng đã không còn một bóng người! Tô Cẩm Bình khinh bỉ cười phì một tiếng, đúng là không biết tự lượng sức! Thật ra, về điểm này, nàng rất giống với Quân Lâm Uyên - cực kỳ chán ghét những kẻ ngu xuẩn vô dụng đến cùng cực mà lại tự cho là thông minh!

Không bao lâu sau, hơn hai nghìn thị vệ liền xuất hiện ở nơi này. Sắc trời rất tối, không nhìn rõ vết máu trên mặt đất. Mọi người nhìn vào trong viện, chỉ thấy Tô Cẩm Bình đang vươn người, hình như định quay về phòng, sau một lúc ngẩn người, nghĩ là mình nghe lầm, lại đồng loạt rút lui như một cơn gió. Chờ đến khi mọi người đều đi hết, Tô Cẩm Bình mới nói với khoảng không: “Xuất hiện đi!”

Ba chữ vang lên, một người đàn ông mặc áo đen liền xuất hiện trước mặt nàng. Vẫn chiếc áo bào đen đó, có điều, nụ cười tà mị bên môi đã biến mất, mắt chăm chú nhìn Tô Cẩm Bình!

“Xem bao lâu rồi?” Nếu không phải lúc ấy nhắm mắt cảm nhận luồng khí từ bốn hướng ập đến, thì nàng cũng không biết Lãnh Tử Hàn đã tới. Đương nhiên, trừ Lãnh Tử Hàn, trong chỗ tối còn có một người nữa. Nàng nhắm mắt lại, không phải là vì đánh giá thấp những người đó. Mà làm sát thủ, cảnh giới cao nhất chính là nhắm mắt lại, toàn bộ đều phụ thuộc vào thính giác và trực giác của mình để cảm nhận sự việc xung quanh. Tuy độ nhạy bén của thân thể này không cao được như thân thể nàng kiếp trước, nhưng cũng thừa sức để đối phó với mấy người kia.

Lãnh Tử Hàn trầm ngâm một lúc lâu mới mở miệng đáp: “Từ lúc nàng động thủ, ta đã tới rồi!” Trong lòng hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, trăm mối tơ vò, nàng thật sự là Tiểu Cẩm sao? Tiểu Cẩm sao có thể có thân thủ tốt như vậy, hơn nữa, còn giết nhiều người như thế mà mặt không hề biến sắc. Tiểu Cẩm là một người nhút nhát, dịu dàng lương thiện, nhưng người con gái trước mặt hắn đây, vừa tàn nhẫn vừa quyết đoán lại cơ trí, ngoài khuôn mặt này ra, hai nàng căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau!

Hắn vừa dứt lời, tay áo bào đen vung lên, một luồng gió cực mạnh đánh về phía nóc nhà. Chỉ giây lát sau, thân hình của Hủy cũng xuất hiện. Đôi mắt đen như mực nước của Lãnh Tử Hàn nhìn hắn ta, một lọn tóc xõa trên trán ôm vào khuôn mặt tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một lúc lâu sau mới nói: “Người của Bách Lý Kinh Hồng?”

Hủy nghe hắn hỏi cũng chỉ im lặng không đáp. Là người đứng đầu ám vệ, đương nhiên hắn ta càng cẩn trọng hơn bốn thuộc hạ của mình. Chưa biết Lãnh Tử Hàn là địch hay là bạn, nên hắn ta cũng không cần phải trả lời hắn.

Tô Cẩm Bình nhìn hắn ta, khẽ cười: “Quay về đi, bản thân chủ nhân của ngươi còn bị trọng thương, còn cần ngươi bảo vệ hơn ta!” Người này cũng là một cái hũ nút, cùng một đức hạnh với Bách Lý Kinh Hồng, nói không phải là người của hắn, thì chính nàng cũng không tin được! Có điều, hắn còn có thể phải người đến bảo vệ nàng, ừ, không tồi, tên ngạo kiều khô khan này vẫn còn cứu vãn được!

Hủy nghe vậy liền đáp: “Điện hạ sai ta bảo vệ cô nương, nhất định không được rời một tấc!” Từ trước đến giờ, hắn chỉ nghe mệnh lệnh trực tiếp của điện hạ!

“Vậy, ngươi cứ yên tâm để điện hạ đang bị trọng thương nhà các ngươi một mình ở lại trong vườn lê, đối mặt với sự ám sát của Hoàng Phủ Hoài Hàn sao?” Lãnh Tử Hàn cười lạnh nói. Từ chỗ Hoàng Phủ Dật, hắn cũng biết một phần thế cục trong Hoàng cung này.

Hủy ngẩn người, cũng biết rõ ràng thế cục là như thế. Gần đây Hoàng Phủ Hoài Hàn không ngừng phái người tới ám sát. Tối hôm qua điện hạ bị trọng thương còn chưa điều tức được nguyên khí, bây giờ lại không có một ai bên cạnh, thực sự cũng rất nguy hiểm. Hiện giờ Tô Cẩm Bình đã an toàn, hình như chính hắn cũng không cần phải ở lại đây nữa. Nghĩ vậy, hắn liền gật đầu: “Vậy ta quay về phục mệnh!” Dứt lời, bóng đen chợt lóe lên, người đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Chờ hắn ta đi xa, Lãnh Tử Hàn mới bình tĩnh nhìn Tô Cẩm Bình, muốn nói gì đó, nhưng một lúc lâu sau cũng không nói được câu gì, chỉ nhướng đôi mày kiếm, cả người như chìm trong bóng đêm.

“Ta rất hiếu kỳ, vì sao mỗi lần ta gặp khó khăn, ngươi đều có thể xuất hiện đúng lúc như vậy?” Lần trước là thế, lần này cũng như vậy.

Nàng vừa dứt lời, Thiển Ức liền đẩy cửa phòng bước ra, sắc mặt vẫn còn trắng bệch. Vừa rồi, cô lo lắng cho sự an nguy của tiểu thư, nên mới lén nhìn trộm qua khe cửa sổ, kết quả lại nhìn thấy hình ảnh tiểu thư nhà mình giết người điên cuồng, thật sự khiến người ta run sợ! Tiểu thư như vậy, hoàn toàn khác ngày thường, y như Tu La khát máu giết người không chớp mắt đến từ địa ngục vậy!

Cô nghĩ một chút, rồi chìa chiếc còi trúc trong tay ra cho Tô Cẩm Bình xem: “Cái này là của Lãnh công tử, mỗi lần người gặp nạn, nô tỳ đều thổi cái này nên Lãnh công tử mới đến!”

Có điều, chiếc còi này cũng rất kỳ quái, căn bản thổi không ra tiếng, cô luôn rất tò mò, không hiểu Lãnh công tử làm thế nào mà nghe được âm thanh.

Lãnh Tử Hàn cũng lập tức lý giải ngay nghi hoặc của cô, đưa tay lấy con ốc biển nhìn có vẻ rất bình thường treo bên hông mình ra, nói: “Chỉ cần có người thổi chiếc còi trúc kia, con ốc biển này sẽ phát ra âm thanh.”

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu, một lúc lâu sau mới nói với hắn: “Nể tình ngươi đã giúp ta hai lần, những thù hận trước đây coi như xóa bỏ đi.” Ý nàng là, nàng đã không còn chán ghét hắn như trước nữa.

Lãnh Tử Hàn nghe thấy vậy, liền vui vẻ cười nói: “Vậy, có thể làm bằng hữu không?”

“Có thể!” Có một bằng hữu mạnh mẽ như thế giúp đỡ mình, tội gì không nhận chữ, “Được rồi, cũng đã khuya lắm rồi, mau về nghỉ ngơi đi!” Đối với bằng hữu, từ trước đến giờ nàng đều không tiếc sự quan tâm của mình.

“Được, nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút!” Lãnh Tử Hàn cũng không nói nhiều, vừa dứt lời, thân hình vụt lóe lên, rồi biến mất.

Tô Cẩm Bình quay lại, nhìn lướt qua Thiển Ức, hỏi: “Sợ không?” Con gái bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng đó đều rất sợ hãi phải không?

Thiển Ức vội lắc mạnh đầu, sắc mặt trắng bệch đã sớm khôi phục như bình thường, nói: “Không sợ! Tiểu thư thật lợi hại!” Nói xong trong mắt cô ấy còn đầy vẻ sùng bái. Tô Cẩm Bình khẽ cười một tiếng, tiểu nha đầu này thật là… “Được rồi, đi ngủ thôi!”

“Vâng!” Thiển Ức khẽ gật đầu, quay về phòng mình. Tô Cẩm Bình nhìn thoáng qua vết máu đầy sân, hiện giờ nàng buồn ngủ đến không mở mắt ra được, để sáng mai xử lý sau vậy!



Hủy vừa bước vào phòng chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của điện hạ nhà mình vang lên: “Sao lại quay về?”

“Tô Cẩm Bình đã an toàn rồi, chính nàng bảo thuộc hạ quay về bảo vệ điện hạ ạ!” Hủy cúi đầu, kính cẩn đáp lời.

Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy, đôi môi mỏng hơi cong lên, không nói gì. Ngay sau đó, Hủy liền bẩm báo lại mọi chuyện tối nay, có điều, càng nói thì hắn ta lại phát hiện sắc mặt điện hạ nhà mình càng đen đi, đặc biệt là lúc nói đến chuyện Mộ Dung Thiên Thu hôn Tô Cẩm Bình thì mặt điện hạ đen như tảng đá trong nhà xí, tuy cảm xúc không thay đổi, nhưng bầu không khí xung quanh mình dường như đều giảm xuống vài độ!

Đến khi hắn ta cố gắng chịu đựng khí lạnh bẩm báo cho hết lời thì giọng nói thanh lạnh của Bách Lý Kinh Hồng mới vang lên: “Ngươi nói là, hiện giờ nàng đang ở cùng với Lãnh Tử Hàn, mà ngươi thì quay về đây sao?” Giọng nói vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến lạ kỳ, thậm chí ở cách vài trăm thước cũng có thể ngửi được vị chua nồng!

Nghe hắn hỏi vậy, Hủy cứ cảm thấy hơi là lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu, thành thật gật đầu: “Vâng ạ!”

“Sáng sớm mai đi lĩnh bốn mươi trượng!” Hắn thản nhiên nói rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

“Vâng, điện hạ!” Tuy hắn ta vẫn không hiểu vì sao điện hạ lại bảo hắn ta đi chịu phạt, nhưng đã là mệnh lệnh của điện hạ thì hắn ta buộc phải tuân theo. Đáp lời xong, hắn ta lắc mình một cái, tiếp tục ẩn nấp gần đó, chỉ thấy kỳ quái là suốt cả một đêm hắn ta đều ngửi thấy một mùi chua kỳ quái, mà mùi chua chua đó, lại bay ra từ cửa sổ của điện hạ nhà mình. Hắn ta phiền muộn nghiêng đầu ngó vào trong phòng mấy lần, chẳng lẽ trong phòng ngủ của điện hạ có bình dấm chua lâu năm sao?



Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Tô Cẩm Bình định ra ngoài xử lý vết máu ngoài sân sạch sẽ, nhưng vừa mở cửa nàng đã ngẩn cả người. Ngoài sân hoàn toàn sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có người quét dọn giúp nàng sao? Nàng bước vài bước đến trước cửa phòng Thiển Ức, gõ cửa vài cái.

Thiển Ức cũng vừa ngủ dậy, nghe tiếng gõ liền vội vàng chạy ra mở cửa: “Tiểu thư, có chuyện gì thế ạ?”

“Em lau dọn vết máu đêm qua rồi sao?” Sắc mặt Tô Cẩm Bình hơi nghiêm túc.

Nghe nàng hỏi, Thiển Ức đáp: “Tiểu thư, người đùa gì thế, vết máu kia ghê sợ như vậy, nô tỳ làm sao dám…”

Vậy thì là ai? Đây đã là lần thứ ba nàng chịu ơn của người ta. Lần đầu tiên là lần Hách Liên Dung Nhược, lần thứ hai là khi Hiền phi hãm hại mình, lần thứ ba là hôm nay. Hiện giờ nàng càng lúc càng hiếu kỳ với thân phận của người âm thầm giúp mình kia. Nghĩ một hồi lâu nàng cũng không thể nào liên hệ được những người mình vốn quen biết với người kia, bèn khẽ lắc đầu bỏ qua: “Được rồi, ta đi quét sân, em nghỉ ngơi đi!”

“Vâng!” Thiển Ức vốn cũng ngủ không ngon giấc, nghe nàng nói vậy liền đóng cửa quay về giường mình.

Khi Tô Cẩm Bình cầm chổi của mình đi tới trước cửa Ngự thư phòng, thì Hạ Đông Mai đã sớm ở đó chờ nàng, vừa nhìn thấy nàng, cô ta vội nói: “Cô khỏi ốm rồi à? Hôm qua làm ta lo chết đi được!”

Ốm à? “Ừ, không sao rồi!” Tô Cẩm Bình khẽ cười, nhớ đến chuyện hôm qua Thiển Ức quét sân thay mình.

Nàng vừa dứt lời, Hạ Đông Mai liền ra vẻ thần thần bí bí nói với nàng: “Cô biết không, mấy hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện!”

“Hả? Chuyện gì?” Nàng ra vẻ rất tò mò hỏi.

“Ngày hôm trước, Hoàng quý phi vốn được thị tẩm, nhưng không biết ả nổi điên thế nào, đang êm đẹp lại đi hạ xuân dược với Hoàng thượng. Hoàng thượng quá tức giận nên giết chết ả luôn. Nghe nói Tô đại nhân còn vì chuyện đó mà chất vấn Hoàng thượng trên triều, cuối cùng bị Hoàng thượng hạ chỉ đánh mấy trượng!” Hạ Đông Mai thần bí nói xong, chợt nhớ ra Hoàng quý phi là tỷ tỷ ruột thịt của Tô Cẩm Bình, cũng nhận ra mấy lời mình nói dường như không ổn lắm, đang định nói gì đó để làm dịu bầu không khí, lại nghe thấy Tô Cẩm Bình nói: “Tự gây chuyện, không thể sống được!”

Hạ Đông Mai thoáng ngẩn người, nhưng cũng phản ứng ngay lập tức, cười nói: “Đúng thế! Còn có một chuyện lạ nữa, đêm qua cũng không biết Doãn mỹ nhân nổi điên thế nào, lại dám triệu tập ba trăm cấm vệ quân không biết điều tra gì đó trong Hoàng cung, còn động chạm đến một vị khách quý. Nghe nói, sau khi biết chuyện này, sáng sớm nay Hoàng thượng đã hạ lệnh lăng trì xử tử Doãn mỹ nhân, còn gọi vài phi tử tới xem hành hình, nói là để răn đe! Có điều, kỳ lạ nhất là, không biết vì sao lại chết mất hơn một trăm cấm về quân, các cung tỳ của Doãn mỹ nhân cũng đều chết bất đắc kỳ tử hết!”

“Cô nói gì? Chết hơn một trăm người sao?” Tô Cẩm Bình vừa nghe đã vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn cô ta, chết hơn một trăm cấm vệ quân sao? Rõ ràng đêm qua nàng chỉ giết khoảng hơn sáu mươi người, thị tỳ của Doãn Thu Nguyệt cũng chết rồi sao? Nàng cũng coi như có thể tránh được kiếp nạn bị đám thị tỳ và cấm vệ quân có thể tiết lộ chuyện đêm qua ra ngoài rồi. Trong lòng nàng vẫn hơi bất an, nhìn tình hình này, thì lại có người xử lý giúp mình sao?

“Ừ!” Hạ Đông Mai thật thà gật đầu, tỏ ra rất sợ hãi, “Đúng thế, có điều, Hoàng thượng lại nói bọn họ có chết cũng chưa hết tội, cho nên cũng không điều tra rõ ràng chuyện này. Cô nói xem, có phải gần đây nhóm nương nương đều điên hết rồi không? Càng ngày càng làm nhiều việc quá đáng, từ mưu hại Hoàng hậu đến hạ xuân dược Hoàng thượng, rồi lại một mình triệu tập cấm vệ quân, đúng là…” Nói tới đây, Hạ Đông Mai cũng không biết phải dùng từ gì để hình dung về nhóm nương nương “bị điên” kia nữa.

“Phụt… có lẽ!” Nha đầu này đúng là đi theo nàng lâu rồi nên gan cũng to hẳn lên, những lời thế này mà cũng dám nói.

“Được rồi, không nói nhiều nữa. Ôi, cái vị Lãnh công tử hôm qua thực sự rất tuấn tú, tiếc là sáng sớm nay đã đi rồi, ôi…” Hạ Đông Mai nói xong còn ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.

Tô Cẩm Bình ngẩn người, Lãnh công tử? Tuấn tú? Không phải là gã đàn ông đoạn tụ mà nàng gặp đêm qua chứ? Vừa nghĩ tới hắn ta, nàng lại nhớ lại nụ hôn đó, cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ ập tới: “Đi rồi là tốt, ở lại cũng là một tên tai họa!”

Hạ Đông Mai lại hiểu sai ý nàng: “Đúng thế, đúng là tai họa mà, đêm qua vài nha đầu trong cung còn bàn tán, nói là gần đây có nhiều mỹ nam xuất hiện thật đấy. Nguyên bản chỉ có Hoàng thượng, mấy vị Vương gia và Thượng Quan đại nhân, nhưng giờ còn có Hoàng đế Bắc Minh, Lãnh công tử, còn có cả vị Tam Hoàng tử Nam Nhạc lúc nào cũng thần thần bí bí kia nữa chứ, đều là một đám tai họa, không biết làm rối loạn trái tim của biết bao cô nương rồi! Ôi!”

Thấy ánh mắt mê trai của cô ta, Tô Cẩm Bình khẽ bật cười: “Thôi đi thôi đi, nói thì nói vậy, nhưng không biết trong lòng cô đang cao hứng thế nào đâu. Ta còn nhớ rõ, mấy ngày trước có người nói thích Hoàng đế Bắc Minh cơ mà!”

“Cô nói cái gì thế!” Hạ Đông Mai xấu hổ phất cây chổi trong tay mình về phía Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình cũng lùi về đằng sau vài bước để tránh. Trong lúc hai người đang cười đùa thì Hoàng Phủ Hoài Hàn đột nhiên quay về, nhưng các nàng đang đùa vui thoải mái, nên không hề phát hiện ra, tới tận khi Tô Cẩm Bình đụng cái ‘rầm’ một tiếng vào người Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Sau đó, ‘keng’ một tiếng, vật gì đó rơi xuống đất!

“Tô Cẩm Bình!” Tiếng quát to vang lên, bộc lộ hết vẻ không vui của Hoàng Phủ Hoài Hàn, chuyện đêm hôm qua chắc chắn có liên quan tới cô gái này, bây giờ còn dám to gan lớn mật đụng vào mình nữa.

Cô nàng nào đó giật thót mình, vội quỳ xuống với Hạ Đông Mai: “Nô tỳ đáng chết!” Vừa quỳ, nàng nhìn thấy ngay một chiếc chìa khóa xinh xắn trước mặt mình, toàn bộ đều làm bằng vàng, bên trên còn được khảm nạm đá quý, nhìn vô cùng xinh đẹp. Nàng đang định nhặt lên, thì Tiểu Lâm Tử đã nhanh hơn nàng một bước, nhặt chiếc chìa khóa kia lên, phủi phủi rồi đưa lại cho Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nhận lấy chiếc chìa khóa kia, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn nàng một lúc lâu, nghiến răng nói: “Tô Cẩm Bình, hình như ngươi rất vui vẻ nhỉ?! Tỷ tỷ của ngươi chết rồi, mà ngươi không hề đau lòng chút nào sao?” Lần trước hỏi nàng, nàng tỏ thái độ không có gì quan trọng, chính hắn còn cảm thấy có thể là nàng đang giả vờ, nhưng hôm nay nàng lại có thể vui vẻ đến mức này, thực sự khiến hắn phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác!

“Hoàng thượng, tỷ tỷ chết rồi, chưa biết chừng hiện giờ đã lên Tây Thiên, cũng chưa biết chừng Phật tổ thấy tỷ ấy có tuệ căn, cho tỷ ấy làm một chức thần tiên nào đó, nô tỳ có gì phải đau lòng chứ?” Tô Cẩm Bình trả lời.

Khóe miệng vị Hoàng đế nào đó giật giật, chỉ muốn hung hăng đạp thẳng cho cô gái này một cước, nhưng chợt nhớ còn có chuyện quan trọng phải xử lý, nên hắn cũng lười bận tâm đến nàng, hừ lạnh một tiếng rồi bước vào Ngự thư phòng.

Hạ Đông Mai vỗ nhẹ ngực mình nói: “Làm ta sợ muốn chết, cô đụng đến rơi cả chìa khóa quốc khố mà Hoàng thượng không xử lý chúng ta. Hôm nay chúng ta gặp may đấy!”

“Cái gì? Cô nói đó là chìa khóa quốc khố sao?” Mắt Tô Cẩm Bình bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh. Trong quốc khố chắc chắn có rất nhiều bạc, nếu có thể lấy được chiếc chìa khóa kia, không phải là nàng phát tài rồi sao? Còn phải bận tâm cái bổng lộc chó má gì nữa, tiện tay lấy vài thứ rồi bỏ chạy cũng đã đủ để nàng vui vẻ sung sướng cả đời rồi!

“Cô kinh ngạc thế làm gì? Ai mà không biết nhiều triều đại này chìa khóa quốc khố đều là do Hoàng thượng cất giữ, một tấc cũng không rời chứ. Chiếc chìa khóa vừa rồi nhìn đẹp đẽ quý báu như vậy, chắc chắn là chìa khóa quốc khố.” Hạ Đông Mai đáp.

“Ai ui!!!” Tô Cẩm Bình xoa xoa tay đầy vẻ thô tục, trong lòng lại vô cùng oán hận vì sao vừa rồi mình không nhặt chiếc chìa khóa kia lên, sờ soạng một phen, sờ cho đỡ nghiện cũng được mà!!!

Hạ Đông Mai bỗng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống sau đầu, rất đề phòng nhìn dáng vẻ kỳ dị của nàng, nói: “Cô ai ui cái gì?”

“A ha ha ha… không có gì, không có gì! Thật sự không có gì!” Đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của Ngự thư phòng, trong đầu nhanh chóng tính toán một chút. Ừ… sắp xuất cung rồi, chỉnh đốn tên cẩu Hoàng đế nào đó một chút, rồi lại lấy chiếc chìa khóa xinh xắn đáng yêu kia đi trộm ít bạc, có phải là chuyện vô cùng hạnh phúc không?

Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Bình lại kêu lên một tiếng: “Ai ui! Hóa ra lại là chìa khóa quốc khố à?!” Nói xong, nàng còn vòng hai tay thành hình chữ thập, khom người đặt tay vào đầu gối, vặn vẹo thân người vài cái, nụ cười thô tục trên môi càng sáng rỡ, tươi đẹp hơn, cười đến lúc quá kích động còn giậm chân vài cái. Cuối cùng, nàng ôm mặt mình, dường như đã nhìn thấy viễn cảnh toàn bộ tiền bạc trong quốc khố đều rơi vào túi mình: “Ai ui, thật quá hạnh phúc mà!”

Mọi người ở cửa đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng biểu diễn các kiểu tư thế “ai ui” như một người bị thần kinh, tất cả đều không hẹn mà cùng đổ mồ hôi sau gáy. Một loạt sọc đen sổ thẳng xuống sau gáy Hạ Đông Mai, vội vàng nhảy ra thật xa, ra vẻ ‘ta không biết nàng’!

Tô Cẩm Bình đứng ở đó ‘ai ui’ một lúc lâu sau mới định thần lại được, tim đập thình thịch trong lồng ngực, đầu cũng nhanh chóng tính toán, suy nghĩ xem nên làm thế nào lấy được chiếc chìa khóa kia vào tay mình, ừ… hay là đêm nay đi trộm đi?!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện