Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng Chương 73: Đại kết cục (2)

Tâm đau nhức, nguyên lai là Cô Lang trước một bước giết chết bọn người Tâm Nhi, bởi vì hắn biết rõ nàng không thể xuống tay.

Tử Hàm thống khổ cong chân, ngồi trên một khói đá, trong não đều là cặp con ngươi cô đơn của Cô Lang.

Vì nàng chết là một loại hạnh phúc ư, nàng được Cô Lang dùng sinh mệnh cứu, Cô Lang, nàng chưa bao giờ hảo hảo nói chuyện với hắn, cũng chưa bao giờ quý trọng điều tốt hắn đối với nàng, thậm chí cũng không kịp nói tiếng cám ơn, hắn cứ như vậy chết, vì cứu nàng mà chết đi.

“Đang suy nghĩ gì!”

Thanh âm Triển Vân vang lên ở phía sau của nàng, Tử Hàm ngẩng đầu, nhìn qua một mảnh non nước phía trước.

“Không có gì!” Trong thanh âm nhàn nhạt của Tử Hàm mang theo đau thương, còn có hận đối với những người đưa Cô Lang vào chỗ chết. "Nghỉ ngơi đi!” Tử Hàm nói đứng lên, không nhìn tới Triển Vân, đi vào trong.

Gió mát nhàn nhạt, giống như quan hệ của bọn họ cũng chỉ là bụi.

“Ngươi còn đang hận ta?” Triển Vân níu tay Tử Hàm lại, thanh âm có chút run rẩy.

“Không, không hận!” Tử Hàm giãy tay Triển Vân, không muốn đối mặt vấn đề này.

“Chúng ta.... Còn có thể làm lại sao?”Triển Vân hỏi câu hỏi sâu trong đáy lòng.

“Không, ta đã lập gia đình.” Tử Hàm nói xong đi thẳng về phía trước.

Thân thể Triển Vân thẳng đứng ở nơi đó, thống khổ cúi đầu, không dám xoay người nhìn bóng dáng Tử Hàm rời đi, Tử Hàm đi cách hắn một bước, tâm giống như đều bị xé nát một ít.

Triển Vân xoay người, buông lỏng đau xót chạy vội tới trước mặt Tử Hàm, một tay ôm Tử Hàm nhét vào trong ngực, “Tử Hàm, thực xin lỗi!” Tuy nhiên hắn biết rõ, ba chữ thực xin lỗi, cái gì dùng đều không có, nhưng hắn vẫn muốn nói, thực xin lỗi.

Lồng ngực này, mùi vị kia, nàng quen thuộc, thực yêu, nhưng nàng không hề mềm yếu, nhẹ nhàng đẩy Triển Vân ra, thản nhiên nói: “Ta nói rồi ta đã không hận, tất cả quá khứ đều trôi qua, vĩnh viễn nên nghỉ ngơi.”

Thanh âm của Triển Vân run rẩy, “Chúng ta.... Chúng ta còn có thể bắt đầu một lần nữa sao?”

“Ta.... Đã thành thân.” Tử Hàm dừng lại bước chân, đi qua vai Triển Vân vào trong, để lại Triển Vân thống khổ, thẳng đứng ở nơi đó.

Đúng vậy, nàng thành thân rồi, áo đỏ thẫm không phải chứng minh ư, Triển Vân nhịn không được nữa.

Tất cả đều chậm, đều đã muộn!

Tử Hàm đối với hắn, không hận, không yêu!

Triển Vân đứng tại nguyên chỗ, nhìn không tới cô đơn trên mặt Tử Hàm rơi xuống, nhìn không tới ánh sáng chớp động trong mắt Tử Hàm.

——————

Mấy ngày sau,

Tiểu hài tử linh tinh đó tên gọi Tiểu Cai, không biết như thế nào vô cùng yêu mến Triển Vân, không ngừng quấn quít hắn đi câu cá, Triển Vân bị quấn không có biện pháp, đành phải khập khiễng mang theo hắn đi.

Tử Hàm và A Cửu đứng ở trước, A Cửu nhìn qua bóng lưng của Triển Vân và Tiểu Cai, cười nhạt một tiếng nói với Tử Hàm: “Hắn rất yêu ngươi!”

Tử Hàm nhìn qua A Cửu, khẽ cười một cái, “Ngươi nhìn ra?”

Áo trắng của A Cửu nhẹ nhàng đong đưa theo gió mát, trên mặt có cười, nói khẽ: “Uh, ánh mắt của hắn ngoại trừ yêu say đắm đối với ngươi, còn có thống khổ rất sâu, nhìn ra được, hắn sống ở trong thống khổ, nếu như một người không thể sống vui vẻ, so với chết còn khó chịu hơn.”

Tử Hàm biết rõ, Triển Vân sống ở trong thống khổ tự trách, trước kia nàng hận muốn giết Triển Vân, nhưng giờ phút này nàng không có hận như vậy.

“A Cửu có nam tử yêu mến sao?”

“Ha ha, được vinh dự làm Độc tiên tử như ta đây, nào có nam nhân dám gần ta một chút, các ngươi là ngoại lệ nha.”

“Ta tin tưởng A Cửu sẽ gặp được một nam nhân có thể thân cận A Cửu.”

“Tất cả cứ tuỳ, không thể cầu, nếu như gặp ta nhất định sẽ trân trọng.”

“A Cửu... Ta muốn đi ra ngoài.”

“Ừ?”

“Ngay hiện tại, tống ta đi ra ngoài được không? Ta có chuyện rất quan trọng muốn làm.”

“Hắn thì sao? Ngươi không cùng một chỗ với hắn?”

“Không, để cho hắn ở tại chỗ này hảo hảo dưỡng thương, ta cùng hắn, không phải người trên một con đường, A Cửu giúp ta được không?″

A Cửu nhìn qua Tử Hàm, xem Tử Hàm đang suy nghĩ gì.

A Cửu mang theo Tử Hàm đi ra sơn cốc dưới vực sâu này, con đường xác thực bí ẩn, nếu như không có người, nhất định là không đi ra được.

Tử Hàm cầm tay A Cửu, nói lại: “Làm phiền ngươi chú ý hắn, nếu có kiếp sau, lại báo đáp đại ân của ngươi!”

“Ngươi phải cẩn thận.”

“Cám ơn, A Cửu, ta đi!”

“Bảo trọng!”

“Bảo trọng.”

Tử Hàm xoay người, hướng phương hướng trong nội tâm nàng suy nghĩ trăm ngàn lần đi đến, áo trắng của A Cửu lay động, đứng ở trên cỏ xanh, giống như tiên tử, nhìn qua bóng lưng Tử Hàm rời đi, nàng sâu kín thở dài, hồng trần quá nhiều tranh chấp.... Xoay người rời đi.

Nhiều ngày sau

Tử Hàm một thân áo đen nhẹ nhàng, đầu đội nón, che mặt vô cùng thấp. Hành tẩu ở trong kinh thành.

Nàng đi tới ngoài hoàng cung, nhìn qua thành cung cao cao, mắt lộ ra ánh sáng âm trâm, cẩu hoàng đế, ngươi không phải muốn mạng của ta ư, ta tới.

Tử Hàm lặng yên trở vào hoàng cung, nhìn một thái giám bưng một cái khay đi về phía tẩm cung, Tử Hàm xoay người, một phen đặt kiếm lên cổ hắn, kéo hắn tới sau hòn non bộ. Kiếm gác ở trên cổ thái giám, thái giám sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

“Dám lên tiếng, ta liền muốn mạng ngươi.”

Thái giám gật đầu liên tục.

“Ngươi ở phòng nào, muốn đi đâu?”

“Ta ở phòng luyện dược, đang cầm đan dược muốn đưa cho hoàng thượng, nữ hiệp đừng giết ta.”

Tử Hàm duỗi tay một chưởng bổ vào sau gáy thái giám, thái giám mềm ngã xuống hôn mê, Tử Hàm đổi đi quần áo của hắn, cầm đan dược lên đi về phía tẩm cung của hoàng đế.

Cửa ra vào có thị vệ đứng, Tử Hàm tiêu sái, cúi đầu đi thẳng về phía trước.

“Đang làm gì? Phòng nào?” Thị vệ ở cửa chặn đường Tử Hàm đi đến.

Tử Hàm cúi đầu, thanh âm mảnh trả lời: "Nô tài phòng luyện dược, đến đưa thuốc!”

Hai thị vệ nghi ngờ đánh giá nàng, “Mặt lạ hoắc, chưa thấy qua ngươi, Tiểu Trụ tử?”

"Tiểu Trụ tử? Chắc hẳn chính là thái giám bị mình đánh bất tỉnh, “Tiểu Trụ tử ngã bệnh, nô tài mới đưa thay hắn, hoàng thượng sợ là đã đợi không kịp, sẽ trách tội....”

“Vào đi thôi.” Hai thị vệ cho đi, Tử Hàm gật đầu, đi vào.

Trong tẩm cung, Tử Hàm đi vào liền nhìn đến lão hoàng đế ngồi phịch ở trên người một Tần phi, bộ dạng giống như vô lực.

“Thuốc, cho ta thuốc!” Hoàng đế nhìn đến chén thuốc trong khay của Tử Hàm, mắt lộ ra mừng rỡ.

“Dạ!” Tử Hàm đi ra phía trước, đưa thuốc cho hoàng đế, lại duỗi tay điểm huyệt đạo của nữ nhân dưới thân hoàng đế, rồi sau đó thoáng cái giữ ở cổ họng hoàng đế.

“Ngươi... Ngươi là ai?” Hoàng đế hoảng sợ nhìn qua thái giám trước mắt, “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Hoàng thượng không biết ta sao, ngươi không phải vẫn muốn mạng của ta sao?” Tử Hàm ngẩng đầu, hé ra mặt lặng, chiếu vào trong mắt hoàng đế.

“Ngươi là tiểu thiếp mỹ nhân của Vân Vương gia.” Hoàng đế mở lớn hai mắt, y nguyên nhớ rõ Tử Hàm xinh đẹp.

“Hoàng thượng còn nhớ rõ ta, thật tốt.”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta tới muốn mạng của ngươi, như vậy ta mới có thể sống yên ổn, sẽ không lại bởi vì ta mà hại chết bằng hữu ta, ta muốn báo thù cho bằng hữu chết đi của ta.”

“Không liên quan chuyện của trẫm a, là chủ ý của hoàng thúc, trẫm chẳng qua là nghe theo lời nói của hoàng thúc mà làm.”

“Cẩu hoàng đế ngu ngốc vô năng, giữ lại ngươi làm gì.”

“Cứu giá, có thích khách!” Hoàng đế liều mạng lớn tiếng kêu cứu.

Tử Hàm cả kinh, chế trụ cổ họng hoàng đế, đem hoàng đế để tại trước mặt của nàng, mà lúc này rất nhiều thị vệ tràn vào.

“Mau tới cứu trẫm!” Hoàng đế sợ tới mức đầu đầy mồ hôi. Đôi mắt trông mong nhìn qua những thị vệ kia. "Hoàng thượng!” Lúc này lão Vương gia đi tới, nhìn qua hoàng đế kêu một tiếng.

“Hoàng thúc cứu trẫm a!”

“Hoàng thượng yên tâm, thần đã bao vây ở đây, thích khách nhất định trốn không thoát.” Lão Vương gia đột nhiên nở nụ cười, nói: “Bắn tên!”

“A! Hoàng thúc ngươi......!”Hoàng đế kinh hãi muốn nói điều gì, cũng đã không cách nào mở miệng, trên ngực đã bị cung tên bắn trúng, máu tươi chảy ròng.

Tử Hàm không dám tin nhìn qua tất cả xảy ra trước mắt, lão Vương gia kia lại giết vua, hắn muốn soán vị sao? “Thích khách giết hoàng đế, bắt lấy thích khách cho ta.” Lão Vương gia vươn tay hô, rất nhiều thị vệ hướng Tử Hàm giết tới.

Tử Hàm xoay người đi, rút ra kiếm giấu trong người, chém giết, sau khi chém giết vài thị vệ, phá tan cửa sổ, muốn chạy trốn, nhưng không ngờ, sớm có người ở ngoài cửa sổ tẩu hạ lưới sắt, đem thân thể Tử Hàm một mực vây khốn, kiếm của mười thị vệ để ở cổ họng Tử Hàm.

Lão Vương gia nhìn khắp nơi, cao giọng hô: “Bắt thích khách giết vua này lại, nhốt vào đại lao, không có mệnh lệnh bổn vương, ai cũng không chuẩn tới gần.”

“Dạ!” Thủ lĩnh thị vệ tóm lấy Tử Hàm.

Chuyện trong cung, thật sự là khó có thể đoán trước khó có thể để ý, Tử Hàm không cam lòng nhìn qua lão Vương gia, tâm lạc vào bóng đêm.

——— ———–

Tử Hàm bị gi¬am vào trong đại lao, trong nhà tù, chỉ có một mình nàng không có những người khác. Nàng đã bị nhốt hai ngày, bên ngoài xảy ra chuyện gì nàng không biết, chỉ biết là lão Vương gia muốn soán vị.

Cửa sắt dày đặc bị người mở ra, một người nam nhân mặc hoa phục đi đến, Tử Hàm ngẩng đầu nhìn đến mặt lão Vương gia.

Địch công tử đi theo phía sau lão Vương gia, Tử Hàm khinh miệt liếc, “Các ngươi biết rõ ta muốn đến?”

“Không!” Vẻ mặt lão Vương gia đắc ý, “Chỉ là không nghĩ tới ông trời cũng giúp đỡ bổn vương, vốn chỉ muốn cho hoàng đế uống thuốc độc, lại không nghĩ rằng sẽ có người chết thay tìm đến.”

Đúng vậy a, nàng thành thích khách ám sát hoàng đế, tất cả tội danh đều là nàng gánh chịu, mà cái lão Vương gia có thể danh chính ngôn thuận làm chuyện hắn muốn làm.

“Ngươi không chết, như vậy Vân Vương gia? Hắn không có cùng một chỗ với ngươi?” Mao Địch nhíu mày hỏi.

“Không thể trả lời.” Nguyên lai những người này cho rằng Triển Vân chết, cho nên vội vội vàng vàng tìm thời cơ giết chết hoàng đế rồi sau đó soán vị.

“Là ngươi hạ lệnh, truy sát ta?” Tử Hàm nhìn qua lão Vương gia, muốn biết, chuyện này có huyền cơ gì.

“Ngươi không cần biết rõ quá nhiều, chỉ cần nói cho ta biết Triển Vân ở nơi nào?”

“Ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi phải đưa ta vào chỗ chết, chúng ta trao đổi điều kiện. ’’

“Ngươi bất quá là sơn dương thế tội mà thôi, ngươi giết chết vô số đại thần, rất nhiều người yêu cầu tra rõ hung thủ, mà ngươi đúng là hung thủ kia, cái này còn chưa đủ định tội chết của ngươi sao? Phương pháp giết người của ngươi chỉ có một loại, cho nên những năm gần đây thần tử ngươi giết chết không dưới vài chục, ngươi không nên chết sao?”

Tử Hàm cố gắng nghĩ, nhìn qua lão Vương gia, nhìn qua Địch công tử, trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái ý nghĩ.

Chỉ sợ sau khi nàng giết chết những quan viên kia, lão Vương gia sẽ dẫn thủ hạ của hắn, trong triều cũng chầm chậm đều là vây cánh của hắn, như vậy, như vậy, người làm những điều này nhất định có mục đích gì, mục đích, cái đó chính là xưng đế.... Sau khi mọi chuyện cần thiết bại lộ, nàng chính là người chết thay, nàng là sát thủ, mặc dù có người tra, cũng chỉ là nàng gây nên.

Như vậy, như vậy nam nhân ở trước mắt, Tử Hàm bật thốt lên hô: “Ngươi.... Ngươi là thủ lĩnh?” Nàng làm tất cả, không đều là tại vì tràng diện hôm nay mà trải đường sao?

Lão Vương gia cười nói: “Ngươi rất thông minh.”

“Bất quá ngươi sai rồi, ta mới là thủ lĩnh của ngươi, cũng là người dưỡng dục ngươi lớn lên, dạy ngươi võ công. ’’ Mao Địch ưu nhã nói ra.

Làm sao có thể, “Ngươi, Mao Địch? Là... Thủ lĩnh.” Đầu óc Tử Hàm hồ đồ.

“Như thế nào không giống sao?” Mao Địch dùng thanh âm già nua Tử Hàm quen thuộc hỏi, đó chính là thanh âm của thủ lĩnh a.

Không, nàng không thể tin được, không thể tin được đây là thật, Tử Hàm khiếp sợ trong khoảng thời gi¬an ngắn nói không ra lời, những người này trăm phương ngàn kế lâu như vậy, chôn dấu sâu như thế này.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện