Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng Chương 67: Bạo ngược triền miên đồ

Lúc đầu ta định làm 10 chương nhưng sau khi xem xong ta phát hiện chương 67 dài gấp 4 chương thường, 83 dài gấp 3, còn Đại kết cục thì dài gấp 7, choáng toàn tập, nên tính ra dù ta nói là 3 chương nhưng cộng lại là 14 chương thường rồi =.=

Giờ phút này Triển Vân mất đi lý trí, hắn chưa bao giờ nổi giận như vậy.

Như vậy Triển Vân sẽ làm gì Tử Hàm? Nửa kinh hãi, nàng hoàng sợ nhìn Triển Vân, liều mạng giãy dụa, nếu như yêu, nàng không muốn yêu như vậy.

Tử Hàm khóc hô, giãy dụa muốn Triển Vân thả ra, nhưng dù nàng giãy dụa như thế nào, nàng cũng không thể thoát ra.

Triển Vân lại như một đầu sư tử nóng giận, không cho phép nàng phản kháng, kiên trì ý nghĩ muốn nàng.

Hắn kéo hai chân Tử Hàm ra, cũng cởi quần của mình, lộ ra cái sớm đã to lớn, nhắm ngay phần mềm mại, không hề báo động trước xông đi vào, không có báo trước, không có ôn nhu....

“A!” Tử Hàm đau nhức, khiến Tử Hàm cau chặt lông mày, kêu đau một tiếng, chăm chú cắn môi, mắt đầy thống khổ, đây là một loại chết? Nhìn mặt Triển Vân, khóc rống chất vấn: “”Đau quá...! Vì cái gì, tại sao phải đối với ta như vậy, vì cái gì!”

Trong tích tắc Triển Vân đi vào, không có gặp được chướng ngại như mong muốn, tức giận xông lên đầu, hắn nổi giận, muốn xé nát nam nhân cướp đi đêm đầu tiên của Tử Hàm.

Bàn tay to của hắn nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Hàm, thống khổ quát um lên: “Nói cho ta biết, đêm đầu của ngươi cho ai? Có phải là cho người nam nhân kia, ngươi thương hắn như vậy?”

Hắn rống giận, thân dưới cũng động, va đập vào như trừng phạt, chỉ có thô bạo.

Từ Hàm trắng nghiêm mặt, chịu đựng đau nhức Triển Vân gây cho nàng, trên thân thể, còn có trong lòng.

“Ta bất quá là một công cụ sinh hài tử, ngươi không cần để ý nhiều như vậy.” Thân thể nàng đau, lại mây trôi nước chảy, không giải thích, quát như vậy bị thương mình cũng bị thương hắn.

Hắn cái gì cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ tất cả đêm qua, hôm nay lại thô bạo đối đãi nàng như vậy, chất vấn trong sạch của nàng. Nàng thương hắn, nhưng hắn sao có thể đối đãi nàng như vậy, Tử Hàm có cảm giác tâm đã chết, mặc cho Triển Vân ở trên người nàng ra vào, không hề phản kháng.

Triển Vân gầm nhẹ, ánh mắt cuồng loạn, giống như muốn đem Tử Hàm dung nhập xương cốt, đau nhức nói: “Vì cái gì.... Vì cái gì lần đầu tiên của ngươi không phải cho ta, vì cái gì!”

Từ hàm rất nhanh nói: “Bởi vì ngươi không có tư cách!”

Tâm Triển Vân thu lại, lực đạo tăng lớn cổ tay Tử Hàm xém chút bị Triển Vân bóp nát, hắn càng thêm thô bạo rồi, một chút cũng không ôn nhu.

Lời nói của Tử Hàm đau nhói hắn, hắn để ý, để ý thân thể Tử Hàm bị nam nhân khác đụng, để ý Tử Hàm cùng nam nhân khác đã làm qua chuyện như vậy, để ý quả thực nổi giận, hôn môi Tử Hàm, lại là một động tác cuồng phong dữ dội.

Tử Hàm giống như là một đoá hoa trong gió, bị dữ dội tàn phá, lại không thể phản kháng, nhắm mắt lại không nói lời nào, thẳng đến.... Một hồi rên rỉ thô bạo chấm dứt, Triển Vân để thân thể mồ hôi nằm ở trên Tử Hàm, đem Tử Hàm nhét vào trong ngực, ngực dán ở cổ Tử Hàm, một loại không hiểu vây quanh.

“Đi ra ngoài... Ngươi đi! Thanh âm Tử Hàm yếu ớt, lại tràn đầy phẫn nộ.

“Nữ nhân, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta.” Triển Vân càng thêm ôm sát Tử Hàm, bọn họ tan làm một thể, có lẽ nàng sẽ có một hài tử, nàng cũng sẽ không rời khỏi, nàng vốn là bởi vì có một hài tử với hắn mà lưu lại không phải sao? “Đi ra ngoài!” Thanh âm Tử Hàm run rẩy, hiển nhiên rất thương tâm, nam nhân nàng yêu a, lại đối với nàng như vậy, đã không cách nào yêu nàng, sao lại muốn thương tổn nàng như vậy?

“Ngươi là của ta, sẽ không rời đi ta.”Triển Vân vùi đầu vào bên tai Tử Hàm trầm thấp nỉ non.

“Ta không phải của ngươi, trừ phi ngươi yêu ta!” Tử Hàm nói, thân thể tại trong ngực ấm áp của Triển Vân lại không cảm thụ được một tia ấm áp.

“Tâm, tâm của ta đã cho Tâm Nhi.” Hai mắt Triển Vân trở nên mê mang, giống như đang nói một chuyện rất mơ hồ.

“Ngươi yêu nàng, ngươi đã yêu Tâm Nhi, tại sao phải đối với ta như vậy, đây là thương tổn đối Tâm Nhi cũng là đối với ta, ta hận ngươi, ta hận ngươi.” Tử Hàm vô cùng thương tâm, nhịn đau không được khóc thành tiếng.

“Không, Tử Hàm, đừng hận ta, đừng hận ta.” Triển Vân rất đau, thanh âm vô cùng đau đớn, “Ta không biết, ta chỉ biết rõ ta để ý ngươi và nam nhân khác cùng một chỗ, ta muốn giữ lấy người của ngươi lòng của ngươi, cho ngươi không rời khỏi tầm mắt của ta, nhưng đây không phải yêu, bởi vì ta yêu Tâm Nhi.”

Ta chỉ muốn bá chiếm người cùng tâm của ngươi, tuy nhiên ta không thương ngươi, đây là Log¬ic gì? Một nam nhân mình yêu, luôn miệng nói yêu nữ nhân khác, tâm Tử Hàm giống như bị lăng trì, Tử Hàm như thế nào cũng vô pháp để ý tâm tư Triển Vân, có lẽ Triển Vân cũng không biết hắn tại sao lại như vậy, thừa nhận yêu Tử Hàm liền khó như vậy sao?

Trái tim của Tử Hàm đau, đau quá, lắc đầu thống khổ quát: “Không nên nói nữa, ngươi đi ra ngoài đi, trở lại bên người Tâm Nhi của ngươi, không cần phải lại đến quấy rầy ta!”

Triển Vân ôm chặt eo Tử Hàm, vội vàng hỏi: “Ngươi yêu người nam nhân kia sao? Lần thứ nhất của ngươi cho hắn có phải không?”

Triển Vân ghen nổi giận!

Tử Hàm trào phúng nói: “Cái này không liên hệ gì tới ngươi, cho ngươi thì như thế nào, ngươi sẽ bởi vì lần đầu tiên cho ngươi mà yêu ta? Nếu như cái này nói như vậy, ta cũng không thích!”

Ánh mắt Triển Vân trở nên chìm đáng sợ, hắn từ từ nói: “Nghe nói sau khi tiến vào cúc hoa (amus), cũng sẽ gặp cản, ngươi có muốn thử một chút hay không?”

Triển Vân tìm tới đến chỗ đó của Tử Hàm, Tử Hàm dọa chảy mồ hôi, kêu lên: “Ngươi dám, ta liền giết ngươi!”

Triển Vân hôn thoáng Tử Hàm, nhẹ nhàng xoa chỗ đằng sau của Tử Hàm, trầm thấp mà thống khổ nói: “Chỗ đó lần đầu tiên cho hắn, chỗ này sao không thể cho ta, chỗ này không phải lần thứ nhất sao?”

“Bệnh tâm thần, vô sỉ, hỗn đản.” Tử Hàm vừa thẹn vừa giận, liều mạng giãy dụa, nhưng Triển Vân không nhúc nhích, dán chặt lấy phía sau của nàng.

“Ngươi lại chửi một lần thử xem?!” Triển Vân đột nhiên xoay người, che ở trên người Tử Hàm, con ngươi đen âm trầm chưa từng có nhìn qua Tử Hàm, “Ngươi mắng một lần nữa thử xem, ta liền tiến vào chỗ này của ngươi.”

“Ngươi vô sỉ!” Tử Hàm chính là không phục, dù là trong nội tâm thật sự sợ hãi phải chết.

“Đối với ngươi phải vô sỉ.” Con ngươi đen của Triển Vân nhìn gương mặt tái nhợt vì sợ của Tử Hàm, rốt cục không hề dọa nàng, đứng dậy xuống đất, sửa sang lại quần áo.

Hắn ngẩng cao thân thể đứng ở bên giường, giống như cái gì đều chưa có xảy ra, chỉ có Tử Hàm một thân run rẩy, vội vàng dùng chăn mền che ở thân thể của mình.

“Hương vị của ngươi không tồi, hảo hảo ở Vương Phủ, nói không chừng trong bụng ngươi đã có cốt nhục của bổn vương, nhớ kỹ đừng đi ra ngoài, ngươi là thiếp của bổn vương, ngươi cũng biết, nữ nhân không tuân thủ phụ đạo sẽ như thế nào, nhốt lồng heo, còn có lột sạch quần áo dạo phố, nếu ngươi còn dám đi gặp người kia, tin tưởng ta, ta sẽ làm như vậy.” Bên môi Triển Vân giương ra một vòng cười, nụ cười kia dày đặc hung ác.

Nên kính sợ chính là nàng mới đúng, hận nam nhân dã man đối đãi thô bạo này, hắn là đồ biến thái.

Chỉ là không có yêu ở đâu ra hận, Tử Hàm nhịn không được muốn khóc, vì cái gì chính mình sẽ biến thành như vậy.

Bất tri bất giác? Lại rơi vào dòng nước xoáy, không cách nào thoát đi, không cách nào thừa nhận, lại như cũ yêu nam nhân hỉ nộ vô thường này.

Nàng hận mình như vậy, thật hận thật hận.

Tử Hàm không tiếng động khóc nức nở, không phải không kiên cường, không có gì ngoài thân phận sát thủ của nàng, nàng cũng là một nữ nhân.

Triển Vân nhìn qua Tử Hàm trầm thấp khóc nức nở, rất muốn bảo nàng đừng khóc, duỗi tay ra lại dừng lại, xoay người, nhanh chóng rời đi.

Tử Hàm, mắt đen mông lung, nhìn qua bóng cánh tay, nàng đau nhức lẩm bẩm nói: “Lần đầu tiên của ta, không phải cho ngươi sao, ngươi quên sạch tất cả, say rượu thực có thể cái gì đều quên sao? Trí nhớ của ta lại khắc sâu như vậy, dựa vào cái gì ngươi quên mất sạch sẽ, còn đến nhục nhã ta như vậy, ngươi tên ngu ngốc này, đứa ngốc, nam nhân bại hoại, ngươi như vậy, ta vĩnh đến cũng sẽ không nói cho ngươi biết sự thật.”

Trái tim Tử Hàm tâm đau quá, thống hận chính mình như vậy, giống như nàng đã không phải là nàng, chỉ là một kẻ điên, nữ nhân vì yêu mất đi lý trí.

Đêm thâm trầm, lạnh buốt như vậy!

Tử Hàm buông lỏng thân thể đau đớn về tới chỗ ở của mình, trên cổ tay bị Triển Vân nắm bầm tím một mảnh, hạ thể cũng đau lợi hại, làm đi cũng có chút gi¬an nan. Đã là rạng sáng, trời cũng sắp sáng.

Tử Hàm nghĩ nấu chút ít nước ấm tắm đi một thân đau xót, lại nghe đến một tiếng đập của, sẽ là ai?

Tử Hàm vừa buông lỏng thân thể đau đớn đi mở cửa, mở cửa xem xét, lại là Hương Thảo, “Có chuyện gì sao Hương Thảo?”

Hương Thảo không nói một lời, trên tay còn bưng một chén thuốc đen sì, trực tiếp đi đến.

Thần sắc Tử Hàm ngưng lại, tâm mệt mỏi, nàng chống cửa, không nhìn qua Hương Thảo, “Hương Thảo tại sao không nói chuyện, có chuyện gì không?”

Môi xinh đẹp của Hương Thảo mấp mày, nhìn qua mặt tiều tuỵ của Tử Hàm, sâu kín hỏi, “Ngươi và vương gia đã ở chung?’’

“Ngươi tới chính là vì hỏi cái này?” Tử Hàm rất không muốn trả lời câu hỏi kia, bởi vì đó là đau nhức trong nội tâm nàng, hơn nữa nàng không cần phải nói với Hương Thảo những thứ này.

“Thuốc này... Ngươi uống a.” Mặt Hương Thảo nghiêm túc, thần sắc bí hiểm.

Tử Hàm nhíu lông mày nhìn qua chén thuốc đen gì, lắc đầu nói: “Thuốc gì đó, ta mới không cần uống.”

Lúc này Hương Thảo mới nóng nảy, lo lắng nói: “Chỉ là một chút ít thuốc bổ thân thể.”

"Ta không tin, ta đây bổ thân thể làm cái gì, Hương Thảo nói cho ta đây là thuốc gì a?"

“Ta không thể nói, ngươi uống là được, đây là vì muốn tốt cho ngươi."

“Vì tốt cho ta? Nhớ rõ trước đó, ngươi nói cho ta biết muốn ta rời đi Vương Phủ, lúc này đây lại thần bí hề hề bảo ta uống thứ gì, Hương Thảo ngươi nhất định có chuyện gì gạt ta đúng hay không.” Tử Hàm mơ hồ cảm thấy cái gì, Hương Thảo niệm tình nàng giúp đỡ, cho nên mới muốn ám hiệu nàng cái gì, xuất phát từ hảo tâm, nhưng nàng thật sự rất muốn biết rõ Hương Thảo đang lo cái gì.

“Ta... Tử Hàm, ta không thể nói.” Hương Thảo lại là một bộ dạng muốn nói lại thôi, “Đây quả thật là thuốc bổ, nữ nhân từ nay về sau, đều phải uống.”

“Phải không?” Ánh mắt nghi vấn của Tử Hàm nhìn qua Hương Thảo, ánh mắt Hương Thảo lập loè, chột dạ không thôi.

“Thuốc này, thuốc này ngươi tất phải uống.” Hương Thảo bưng bát thuốc lên, lại hơi sợ Tử Hàm.

“Hương Thảo ngươi đang làm cái gì!” Một tiếng la hét, cả kinh Hương Thảo bát thuốc ầm một tiếng rơi trên mặt đất, rơi nát bấy, chén thuốc đen sì cũng tung tóe đầy đất.

Tử Hàm quay đầu, Vân Vương Phi chẳng biết lúc nào đã đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt có chút ý tứ cảnh cáo nhìn qua Hương Thảo.

“Vân Vương Phi....” Tử Hàm ấp úng hô một tiếng sớm như vậy sao nàng lại tới nơi này.

Hương Thảo lại sợ tới mức mặt không huyết sắc, thân thể như lá rụng trong gió thu, run rẩy đứng ở nơi đó, ngay cả hành lễ đều quên.

Tử Hàm không khỏi nhớ tới vết thương trên người Hương Thảo.

“Hương Thảo, ngươi ở nơi này làm cái gì.” Thanh âm của Vân Vương Phi mềm mại, nhưng đối Hương Thảo mà nói không thể nghi ngờ là tràn đầy sát thương.

Hương Thảo vội vàng quỳ xuống đất, thân thể run rẩy không ngừng, sợ hãi nói: “Nô tì... Nô tì...!"

“Trên mặt đất là cái gì?” Mắt Vân Vương Phi thẩu đảo qua chén thuốc văng khắp nơi trên đất, nghiêm nghị hỏi.

“Dạ.... Dạ...!”

“Nói!” Vân Vương Phi thay đổi ôn nhu ngày xưa. Thanh âm có chút thất thường giận. 

"Thuốc.......” Hương thảo cúi đầu trầm thấp cũng không dám nhìn Vân Vương Phi.

“Thuốc gì?”

“Sao Vương Phi tức giận như vậy, Hương Thảo cũng là đến xem ta, thân thể của ta không thoải mái.” Tử Hàm nhịn không được giải vây cho Hương Thảo, tuy rằng nàng còn chưa tinh tường là chuyện gì xảy ra, nhưng chén thuốc nhất định không phải là thứ tốt gì bằng không Vân Vương Phi sẽ không tức giận như vậy, nhưng nàng có thể cảm giác đến, thiện ý của Hương Thảo, mà trên người Vân Vương phi nhiều thêm một bí mật.

“Vương Phi tới nơi này có việc sao?” Tử Hàm chuyển lời nói khiến Vân Vương phi thu hồi giận dữ, nói với Hương Thảo: “Còn không xuống dưới!

“Dạ!” Hương Thảo vội đứng dậy, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện