Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng Chương 29: Ôn tồn như vậy

Tử Hàm bị mang trở về trong một toà thành, cho dù nàng không biết việc triều chính, cũng biết thành trì này là Phương Yển thành mà Triển Vân muốn tấn công, đây là cửa thứ nhất Triển Vân muốn qua.

Vậy nam nhân âm hiểm này nhất định có thân phận và địa vị cực kỳ quan trọng ở trong thành.

Cầu treo buông xuống, binh lính trên cửa thành đón bọn họ vào, Tử Hàm bị kèm hai bên, nhưng không quên quan sát địa hình nơi này.

Sông đào bảo vệ thành rất sâu rất rộng, tường thành rất cao, cùng vách núi hiểm trở hỗ trợ lẫn nhau, thủ vệ thực nghiêm ngặt.

Muốn lấp sông đào bảo vệ thành, hoặc là vượt qua thế núi, cần trả giá rất lớn, cũng không chắc chắn có thể thành công.

Biện pháp còn lại chỉ có dùng xe ném đá, Triển Vân chần chờ không hành động, chắc là xe ném đá chưa chuẩn bị thỏa đáng rồi.

Tử Hàm bị nam nhân kia cưỡng ép mang vào trong thành, sau khi đoàn người tiến vào cửa thành, người giữ cửa thành, liền đem cầu treo lên.

Lầu cao, lá cờ bồng bềnh, đám đông bắt đầu khởi động, binh lính tuần tra qua lại, nhìn ra được kinh tế trong thành thực phồn vinh, là một thành trì giàu có, nếu Triển Vân đoạt được chỗ này, sẽ có không ít tiền của cùng lương thực cho quân dùng.

Mời vừa đi chưa được vài bước, đối diện lao vụt đến một chiếc xe ngựa xa hoa, dừng lại ở trước mặt bọn họ, con ngựa kia cường tráng gấp mấy lần ngựa thường.

Người đánh xe từ trên ngựa nhảy xuống, cung kính hành lễ với nam nhân âm hiểm bên cạnh Tử Hàm, nói ︰"Tướng quân mời lên xe ngựa."

Hắn quả nhiên không phải người bình thường!

Nam nhân âm hiểm kia ôm chặt Tử Hàm vào lòng, cúi đầu dùng ánh mắt không rõ kia nhìn Tử Hàm, đê mê nói: "Chúng ta phải về nhà."

Tử Hàm phát giận nói: "Chỗ này mới không phải nhà của ta, ngươi là kẻ điếc."

Nam nhân cũng không giận, ngược lại thực sủng nịch hôn lên mặt Tử Hàm một cái, ôn nhu nói: "Ngươi vẫn không thay đổi tính tình bướng bỉnh."

Tử Hàm biết rõ, nam nhân trước mắt này nhận sai người, nhất định là xem nàng thành một nữ nhân hắn quen, xác định là xem nàng trở thành nữ nhân hắn yêu, chẳng lẽ diện mạo của các nàng giống đến trình độ này sao? Tử Hàm đang nghĩ, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ hẳn, người đã bị nam nhân kia ôm lên xe ngựa..., màn xe vừa hạ xuống, cản trở ánh mắt Tử Hàm, trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của nam nhân kia tràn ngập trong mũi.

Tựa hồ có cái gì đang đợi nàng đi phát hiện, Tử Hàm vốn phát cáu, thế nhưng có chút chờ mong dằn co với nam nhân này.

——— ————

Xe ngựa đi được một hồi, liền dừng lại, nam nhân ôm Tử Hàm xuống từ trên xe ngựa cao, còn chưa kịp xem hoàn cảnh xung quanh một chút, nàng lại bị nam nhân kia kéo, đi đến căn phòng khí thế nhất.

Hắn muốn làm cái gì? Tử Hàm không khỏi bước theo nhanh hơn, chưa đến nỗi bị kéo ngã trên mặt đất.

Trong phòng không có nha hoàn hay người hầu, an tĩnh có thể nghe được tiếng thở của nhau, xuyên qua phòng ngoài, đến gần nội thất, nam nhân đẩy ra một lực đóng chặt cửa, rồi sau đó lôi Tử Hàm đi vào.

Thâm tình mà ôn nhu nhìn mặt Tử Hàm, lại chỉ tất cả trong phòng, kích động nói: "Huyên Hoa, ngươi xem, chỗ này giữ dáng vẻ trước khi ngươi đi, một chút cũng không có thay đổi, ta luôn luôn chờ ngươi trở về chỗ này, đáng mừng là, ngươi thật sự trở về, thật sự trở về." Nam nhân đang nói lại kích động ôm Tử Hàm vào lòng, như tìm được bảo vật

Tử Hàm nghe nam nhân nói xằng nói bậy, vốn định hạ thủ, rồi trốn khỏi chỗ này, nhưng trong lúc vô tình giương mắt thấy được một bức hoạ trên tường, khiến lòng của nàng hồi hộp, mở lớn hai mắt, ngơ ngác nhìn bức họa kia.

Nam nhân kích động nói xong, lại đẩy Tử Hàm ra, nhìn mắt Tử Hàm, thuận theo ánh mắt Tử Hàm tới trên bức hoạ kia, thâm tình có chút cuồng loạn, lại có chút thương cảm, giọng điệu lại là vui sướng, "Còn nhớ kỹ bức hoạ này sao, là ta tự tay vẽ cho ngươi, ngươi nhìn ngươi xem, trôi qua nhiều năm như thế, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, mê người như vậy."

Đây rốt cuộc là chuyện gì, vì sao chỗ này có bức hoạ giống nàng, nếu nữ tử trong bức hoạ không phải nàng, vì sao lại giống vậy, lòng Tử Hàm có chút loạn, giống như bị sương mù thật dày bao vây, giống như xua tan sương mù, tìm tòi đến tột cùng, nhưng lại càng lúc càng mê hoặc.

"Ngươi xem tất cả này, có phải đều không thay đổi hay không, cái gương đồng, cái bàn gỗ lim, còn có tranh chữ cổ ngươi thích nhất, trang sức của ngươi, son bột nước, còn có màn lụa hồng của chúng ta." Nam nhân hoàn toàn đắm chìm quay về trong kỷ niệm vui sướng, vừa tự nói, vừa kéo Tử Hàm đi đến trước giường, ngón tay thon dài vén màn lụa hồng lên, rồi sau đó lại đi tới trên khuôn mặt Tử Hàm, tràn ngập thương yêu cùng si mê, nhẹ nhàng vuốt ve, có chút quá vui mà khóc nói: "Nhớ kỹ sao, chính là ở trên chiếc giường này, chúng ta triền miên nóng bỏng."

Nam nhân đang nói, nhìn đến ánh mắt mê mang của Tử Hàm, tức giận mà lại kích động nói, "Mặc kệ ngươi nhớ hay không, ngươi rốt cuộc trở lại bên cạnh ta, ta không bao giờ để ngươi rời khỏi ta nữa."

Nói xong, môi nam nhân như mưa dừng trên môi trên mặt Tử Hàm, giống như con sói đói khát đã lâu, tìm được con mồi khát vọng, liều lĩnh ôm lấy Tử Hàm, ngã vào trên giường.

Vùng vẫy của Tử Hàm trở nên vô lực, hoàn toàn ngăn cản không được nam nhân giờ phút này có chút điên cuồng, hắn điên cuồng hôn một phút cũng không ngừng, giống như muốn đem tất cả tình cảm mãnh liệt biểu lộ ra trong giờ khắc này, làm cho Tử Hàm hoà tan ở trên chiếc giường đã tràn ngập ký ức kiều diễm này.

Tâm Tử Hàm giống như mặt hồ tĩnh lặng, bị ném vào một tảng đá lớn, nổi lên tầng tầng sóng.

Nam nhân này là ai, chính nàng lại là ai, nữ tử trong tranh là ai, Tử Hàm chưa từng nghĩ đến thân phận của mình, hôm nay lần đầu tiên nàng có ý niệm mãnh liệt muốn biết tất cả trong đầu.

Tử Hàm mím miệng, không để nam nhân tiến vào, giống như chỉ có Triển Vân mới có thể hôn nàng như vậy, mà nam nhân khác chỉ khiến nàng không thích, thậm chí là không có cảm giác.

Hai tay của nam nhân đem tay của Tử Hàm áp chế ở hai bên người, đôi chân thon dài của hắn cũng dây dưa cùng một chỗ với chân Tử Hàm, hoàn toàn khống chế thân thể Tử Hàm.

Tử Hàm rất sợ hãi nam nhân như vậy, hắn giống như là liều lĩnh muốn xâm lược thân thể của nàng, "Thả ta ra không nên, không nên!" Môi nam nhân thừa cơ xâm nhập trong miệng Tử Hàm,chuyển động mãnh liệt mà không mất đi ôn nhu.

Lưỡi của hắn không giống hương vị của Triển Vân, mặc dù rất dễ chịu vẫn như cũ khiến nàng không cách nào nhận, răng Tử Hàm cắn một cái, cắn đầu lưỡi của nam nhân kia ra máu, mùi máu tươi tràn lan ở trong miệng hai người.

Trên khuôn mặt tà mị của nam nhân kia lại hiện lên nụ cười xấu xa, môi hắn ngược lại đi tới cần cổ Tử Hàm, nhẹ nhàng cắn, "Huyên hoa, từng, ngươi cũng cắn ta như vậy, nhớ kỹ không."

"Ta nói ta không phải người ngươi nói, ta không nhận ra ngươi." Tử Hàm vùng vẫy người, muốn tránh thoát mê chướng cùng hoang mang trước mắt.

Nhưng nam nhân kia không để ý lời nói của Tử Hàm chút nào, tự cắn nhẹ lên cổ Tử Hàm, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, "Ta cũng từng hôn ngươi như vậy, vuốt ve ngươi như vậy, thân thể của ngươi hòa tan trong nụ hôn của ta, trong lòng của ta."

Nam nhân đang nói lại cúi đầu thở dốc ở bên tai Tử Hàm thật rõ ràng, vật nam tính cứng rắn của hắn cũng để ngay thân dưới của nàng, Tử Hàm cương cứng một trận, nàng thề, nếu hắn dám tiếp tục, nàng sẽ không vì nghi hoặc một bức họa kia mà bỏ qua hắn, Tử Hàm quát: "Thả ta ra, ngươi còn đối ta như vậy, ta thề sẽ không để ý ngươi nữa, ta sẽ hận chết ngươi."

Nam nhân ngừng hôn, chỉ là có chút bi thương ôm chặt Tử Hàm vào lòng, thống khổ quát: "Vì sao, vì sao đối ta như vậy, vì sao rời khỏi ta lâu như thế không chịu trở về, vì sao không cho ta hôn ngươi, ngươi có biết ta chờ một khắc này bao lâu không!"

Tử Hàm đột nhiên cảm nhận được nội tâm bi thương của nam nhân này, một nam nhân có thể dụng tình giống vậy sao?

Nàng phải nói thế nào, hắn mới tin tưởng, mới hiểu được, nàng không phải người hắn muốn tìm!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện