Liêu Vương Phi Quyển 5 - Chương 10: Chúng binh trêu tức

“Ngươi… ngươi là cái đồ Giậu đổ Bìm leo (1), ngụy quân tử (2) !”

(1) “Giậu đổ Bìm leo”  là câu thành ngữ nói tới những hành vi lợi dụng việc một ai đó đang gặp điều không may hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo và  thậm chí  nhiều kẻ như vậy gây phe cánh để đánh hội đồng người đang gặp nạn.

(2) Ngụy quân tử: Trái với quân tử, có nghĩa gần giống tiểu nhân. Chỉ loại người bỉ ổi, vô liêm sỉ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khan để áp bức, đưa ra yêu cầu quá đáng.

Nàng vội vàng mắng hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự bối rối.

Da Luật Ngạn Thác cười ha ha.

Khuôn mặt tuấn tú được chạm khắc sắc sảo của Da Luật Ngạn Thác lập tức kề sát lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Lạc Y :

“Ta không phải Liễu Hạ Huệ (3), tất nhiên khi đối mặt với tuyệt sắc giai nhân sẽ động tình !”

(3) Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

 Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm (tâm tư xấu xa).

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Lời hắn nói, suy cho cùng không có đạo lý gì có thể phản bác lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Lạc Y vốn trắng nõn, nay bỗng trở nên đỏ bừng.

“Sao? Dùng môi thơm đổi lấy một sinh mệnh, không phải rất đáng ư?”

Da Luật Ngạn Thác như đang trêu chọc tiểu cô nương.

“Ngươi hứa sẽ không đổi ý chứ?”

Tần Lạc Y sợ hắn quỵt nợ.

“Ta hứa!”

Da Luật ngạn thác cúi đầu nói.

Bản thân hắn đã làm gì để lưu lại ấn tượng lật lọng trong lòng nàng? Tần Lạc Y thở dài một hơi, nàng vòng hai tay qua cổ Da Luật Ngạn Thác, kiễng mũi chân, nhanh chóng lướt qua môi hắn.

Sau đó nàng lui về phía sau hai bước, cố gắng cách xa hắn một chút.

“Đây là cái gì?”

Da Luật Ngạn Thác không vui, giương đôi mày kiếm, thấp giọng hỏi.

“Hôn!”

Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên thần sắc chế nhạo.

“Hừ, ngươi không được quỵt nợ, đưa Bạch hồ cho ta!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường ngẩng cao.

Trên mặt Da Luật Ngạn Thác ngay lập tức hiện lên vẻ tà mị, hắn tiến hai bước, vươn tay kéo Tần Lạc Y lại gần hơn.

“Để ta dạy nàng biết như thế nào mới gọi là hôn!”

Nói xong, say mê hạ đôi môi xuống, mang theo khí chất cuồng ngạo có thể chết người và khí phách vương giả, chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn của Tần Lạc Y, làm nàng triệt để mất phương hướng…

“Vương thượng!”

Lúc các binh sĩ thấy Da Luật Ngạn Thác dẫn Tần Lạc Y xuất hiện trước mắt mọi người thì đều tiến lên.

“Ồ Vương thượng, đây là con mồi ngài bắt được?”

Khiêm Ngạo buồn cười nhìn Tần Lạc Y ôm Bạch hồ trong lòng.

Đám binh linh cũng là hai mặt nhìn nhau.

Tài bắn cung chính xác của Vương thượng sớm đã vang danh, nhưng con Bạch hồ kia chỉ bị thương ở mắt cá chân. Điều này làm bọn họ có chút kinh ngạc.

Da Luật Ngạn Thác cũng không tức giận, chẳng qua là nhẹ nhàng nhếch khóe môi, vui vẻ nhìn Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y bị hắn nhìn đến ngượng. Nàng vội từ biệt, nhanh chân chạy tới chỗ Sơ Tuyết và Thái Nam.

“Tiểu thư…”

“Chủ tử…”

Sơ Tuyết và Thái Nam cùng nhau chạy lại, cũng cùng nhau vươn tay định nhận lấy tiểu Bạch Hồ trong lòng Tần Lạc Y.

“Này… Ngươi thật đáng ghét!”

Sơ Tuyết đánh bộp một cái, làm rớt cánh tay nhỏ bé đang vươn ra của Thái Nam.

“Hừ! Ngươi mới đáng ghét, chủ tử là của ta, ngươi dựa vào cái gì để cầm đồ giúp nàng?”

Thái Nam tức giận vặn vẹo eo, lớn tiếng quát Sơ Tuyết.

“Ngươi thật buồn cười! Ai là chủ tử của ngươi? Ngươi có biết bình thường tiểu thư thích ăn gì, làm gì không?”

Sơ Tuyết nói xong còn dùng sức đẩy Thái Nam qua một bên.

“Đương nhiên ta biết rõ! Hừ! Ngươi đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới hiểu chủ tử.

Thái Nam tức giận tới mức dậm chân.

Tần Lạc Y bất đắc dĩ lắc đầu :

“Được rồi, đừng ồn ào nữa! Thái Nam, em ôm nó, Sơ Tuyết, em theo ta học băng bó!”

Nàng sắp xếp hợp tình hợp lý làm hai tiểu nhà đầu đều rất vui vẻ.

Da Luật Ngạn Thác cúi đầu cười khổ khi nhìn một màn vừa rồi, từ lúc nào thì đám nha hoàn trở nên khoa trương như vậy?

Khiêm Ngạo cố gắng không bật cười, bước lên dùng sức vỗ mạnh vào bả vai Da Luật Ngạn Thác.

“Sao? Vẫn không thể so với ta, đúng chứ?”

Nói xong hắn còn giơ con mồi mình bắt được lên.

Da Luật Ngạn Thác nhanh chóng khôi phục lại vẻ cuồng ngạo và lạnh lùng thường ngày, hắn chép miệng nói với Khiêm Ngạo:

“Cho tới bây giờ, bổn vương chưa từng thỏa hiệp với người nào!”

Da Luật Ngạn Thác nói xong thì khẽ chống bàn tay to, ung dung nhảy lên lưng ngựa, ngồi vững vàng trên đó.

Đám binh lính cũng phát ra tiếng kêu ủng hộ.

Tần Lạc Y ở cách đó không xa đang nhìn bóng dáng cao lớn trên lưng ngựa của Da Luật Ngạn Thác, nhìn tư thế oai hung như hiệu lệnh thiên hạ của hắn, dường như nàng có thể thấy được sự cuồng mị và khí phách trên chiến trường của hắn.

Nàng không kìm lòng nổi mà dõi theo gương mặt nam tính tràn đầy mị lực phương Bắc của hắn, còn cả dáng người rắn chắc. Nhìn nhìn, nàng cảm thấy hai má lại lần nữa đỏ nung…

Da Luật Ngạn Thác như nhận ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua bốn phía rồi nhanh chóng quay lại, chính xác không nhầm lẫn khóa lại đôi mắt của nàng…

Dường như hắn nhìn thấy màu đỏ thẫm trên gò má nàng, mắt hắn chợt lóe ý cười.

Tần Lạc Y theo phản xạ nâng tay nhỏ che mặt, nhưng lại phát hiện động tác của mình quá rõ ràng nên nàng buông tay xuống.

Dường như phản ứng xấu hổ của nàng chọc cười hắn, khóe môi kiên nghị vốn mím chặt, nay dần dần gợn những nếp nhăn khi cười.

Nhận ra ánh mắt trao đổi mập mờ của hai người bọn họ, Khiêm Ngạo cưỡi ngựa tiến lên, dùng âm lượng không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ khiến Tần Lạc Y nghe rõ, nói:

“Xem ra ngươi có vốn liếng mê hoặc con gái nhà người ta!”

Vài binh sĩ khá lớn mật cũng tiến đến phía trước, nói bên người Da Luật Ngạn Thác :

“Ôi, cô nương đỏ mặt kìa!”

“Vương thượng anh dũng như vậy, chắc cô nương đã động tâm!”

“Thật đó, đây gọi là “Tương Vương có ý, thần nữ cũng có tình” đó!”

Câu gốc là “Tương Vương có ý, Thần nữ vô tâm: Câu này dựa theo một tích cổ. Vào thời Chiến quốc thì Vu Sơn thần nữ ái mộ Sở Tương Vương, lén xuống phàm trần gặp gỡ, Tương Vương vừa thấy nàng liền giật nảy mình, muốn kết duyên vợ chồng, nhưng tiên phàm cách trở, không thể như nguyện. Sau khi Tương Vương hồi cung vẫn vẫn nhớ mãi không quên thần nữ, Vu Sơn thần nữ vì giải mối tình si của Tương Vương, mới vào trong mộng kết hợp cùng Tương Vương, sau đó tặng ngọc bội chia tay. Sau này Tương Vương lại đến Vu Sơn, xa lánh các giai nhân khác, thần nữ hiện thân, giải thích tiền duyên đã hết, xin Sở Vương hãy quên chuyện cũ, chuyên tâm vì xã tắc, rồi từ biệt trở về Thiên Đình (lachoacung.wordpress.com)

Đám binh sĩ lén nhìn Đông Lâm Vương, thấy vương thượng không lộ ra sắc mặt tức giận thì từ thì thầm nói trở thành ám chỉ đầy thích thú.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện