Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải Quyển 9 - Chương 3: Gặp mặt

Trích lời Gia Mộc: Sự giúp đỡ của bất kỳ ai cũng có mức độ. Nếu chính mình có thể đứng vững, một người thật sự thông minh nên lễ phép từ chối sự nâng đỡ của người khác.

“Hôm nay đại gia mời khách, chúng ta ăn gì nhỉ?”. Cảnh sát Lưu vuốt mặt: “Hai người có dị ứng hải sản không?”.

Thấy Lâm Gia Mộc và Uông Tư Điềm đều lắc đầu, anh ta bấm chuông gọi nhân viên phục vụ.

“Đợi chị dâu và khách đến rồi gọi, xem chị dâu thích ăn gì”, Uông Tư Điềm cười nói. Cô ta đã tiếp xúc với Giang Vũ mấy lần, cơ bản cũng biết tính khí Giang Vũ. Giang Vũ là người tốt, có điều hơi đàn bà một chút, hay suy nghĩ vẩn vơ vì một vài việc nhỏ. Cô ta chưa đến đã gọi đồ ăn, có thể cô ta sẽ không vui.

“Anh biết cô ấy thích ăn gì, chỉ có nấm với rau, gọi nhiều nấm và rau dưa một chút là được”, cảnh sát Lưu xuề xòa nói.

“Biết đâu hôm nay người ta muốn ăn thịt? Anh đừng có gia trưởng thế”. Uông Tư Điềm không nói thì có lẽ Lâm Gia Mộc cũng không để ý, nhưng Uông Tư Điềm vừa nói vậy, Lâm Gia Mộc cũng hiểu ý cô bé, tiện tay giật lấy thực đơn: “Lát nữa chúng tôi đến đủ người rồi gọi đồ sau”.

“Đúng rồi, Trịnh Đạc làm gì ở thành phố D? Vẫn là vụ kiện đó của bọn em à? Đã lên cả thời sự rồi mà người phụ nữ đó còn không buông tay sao?”.

“Người ta là mẹ con, dù sao cũng không thể làm mẹ con người ta chia lìa thật. Trên mạng đã có người nói nếu tách hai mẹ con này ra thì đúng là tàn nhẫn. Trên đời này có người phụ nữ nào có thể chấp nhận con riêng của chồng mình? Bây giờ nói thì dễ nghe, nếu đứa bé đó rơi vào tay vợ cả thì không biết sẽ bị hành hạ thế nào. Vì đứa con cũng không thể phán xử cho bố nó nuôi được”, Lâm Gia Mộc nhún vai đáp. Trước khi đi cô đã xem qua các bình luận trên mạng, đại đa số mắng chửi bồ nhí, nhưng cũng có nhiều người suy nghĩ từ góc độ của đứa con, đều không muốn đứa con được bà cả nuôi. Có điều trong chuyện này người khác nói gì cũng vô dụng, vốn cô cũng không trông chờ đối phương sẽ chịu rời con, chỉ là muốn cô ta nếm thử cảm giác thứ quý giá nhất của mình bị người khác dòm ngó thôi. Còn việc làm hỏng danh tiếng, làm cô ta nổi tiếng cả nước thì chỉ là hệ lụy.

“Ha ha…”, cảnh sát Lưu lắc đầu: “Tóm lại đừng để vụ án này cuối cùng lại xuất hiện trên bàn của anh là được”.

“Anh đừng gở mồm nữa. Xuất hiện trên bàn anh thì phải là chuyện lớn thế nào chứ?”.

Hai người nói đùa, không ngờ sau đó cảnh sát Lưu lại phải làm vụ đó thật. Từ đó trở đi anh ta bị Lâm Gia Mộc trêu là quạ đen.

Lúc Giang Vũ dẫn con và Bạch Hân Di tìm đến thì nhìn thấy cảnh sát Lưu và Lâm Gia Mộc đang trò chuyện gì đó, hai người cùng bật cười ha ha, cô ta liền cảm thấy không vui, có điều vẫn gượng cười: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”.

“Không có gì, chuyện công việc thôi mà”, cảnh sát Lưu cười nói: “Con trai, chào cô và chị đi con!”.

“Cháu chào cô! Em chào chị!”. Lưu Triết và cảnh sát Lưu như được đúc từ một khuôn, đều là mặt chữ điền, mắt hai mí lót, có vẻ rất anh tuấn: “Bố! Con thi được một trăm điểm!”.

“Tốt lắm, một trăm điểm thì tốt! Nào, ngồi xuống cạnh bố”. Cảnh sát Lưu bảo con trai đến ngồi cạnh mình: “Đúng rồi, Gia Mộc, đây là Hân Di, em gái chiến hữu cũ của anh và Trịnh Đạc”.

Lâm Gia Mộc đứng dậy chào hỏi Bạch Hân Di, bảo cô ta ngồi xuống cạnh mình. Giang Vũ ngồi vào ghế bên trái cảnh sát Lưu, dùng tay phủi bụi trên áo anh ta: “Anh lại đi làm gì mà người đầy bụi thế này?”.

“Không có gì, đến hiện trường ở nông thôn thôi. Ở đó bây giờ đang khai hoang, bụi lắm”. Cảnh sát Lưu cười hì hì: “Bà xã, gọi đồ ăn đi”.

“Hân Di là khách, Hân Di gọi trước. Em cứ việc gọi món em thích là được”. Giang Vũ đưa thực đơn cho Hân Di.

“Em… các anh chị cứ gọi trước đi”, Bạch Hân Di rất câu nệ. Lâm Gia Mộc không giống tưởng tượng của cô ta lắm. Vốn cô ta cho rằng phụ nữ làm thám tử tư đều chẳng khác đàn ông là mấy, không ngờ Lâm Gia Mộc lại ăn mặc rất nữ tính. Áo sơ mi phối hợp với áo len làm Lâm Gia Mộc có vẻ khá thân thiện, còn cô gái trẻ mặc nguyên bộ đồ đen, vẽ mắt rất khoa trương kia thì cô ta không rõ là ai…

“Để em gọi trước”. Nhận ra sự khó xử của cô ta, Uông Tư Điềm cầm lấy thực đơn: “Em ăn lẩu hải sản, thịt cừu non, sườn cừu, nấm kim châm”.

Có Uông Tư Điềm mở đầu, mọi người gọi đồ cũng thoải mái hơn. Cảnh sát Lưu quả nhiên gọi không ít hải sản có vẻ rất đắt đúng như đã nói từ trước. Giang Vũ thì gọi toàn rau với nấm. Bạch Hân Di chỉ gọi một nồi lẩu hải sản, không gọi thứ gì khác. Lâm Gia Mộc thì gọi một đĩa tiết vịt và một chai rượu.

Trừ Bạch Hân Di, những người còn lại trong bàn đều là người quen. Mặc dù lúc nói chuyện đều hỏi han đến cô ta, nhưng cô ta có gánh nặng tâm lý, bản thân lại không phải người hay chuyện nên chỉ một lát sau đã yên lặng ngồi ăn. Nghe bọn họ nói chuyện thì Lâm Gia Mộc quả thật là một người rất lợi hại, ăn nói rất sắc sảo, thường xuyên làm cảnh sát Lưu không nói nên lời. Mỗi lúc như vậy Giang Vũ lại cười rất thục nữ, chuyển sang một đề tài khác. Uông Tư Điềm thì vui vẻ chơi với Lưu Triết.

Cảnh sát Lưu chuyển một đĩa bề bề đến trước mặt Bạch Hân Di: “Em ăn cái này đi, anh trai em thích nhất món này”.

“Vâng”. Kỳ thực cô ta cũng thích, chẳng qua là không dám với.

“Mỗi lần anh và Trịnh Đạc về quê đều mang lên không ít hải sản, lần nào anh trai em cũng ăn hết, vừa ăn vừa nói sau khi xuất ngũ phải đến thành phố A làm việc, ngày ngày ăn hải sản…”.

“Vâng… mẹ em cũng nói anh trai em thích ăn hải sản”.

“Ôi… Anh trai em không may mắn, diễn tập, nhiệm vụ, sóng to gió lớn nào cũng vượt qua, kết quả lúc về nơi đóng quân lại gặp đá lở… Sớm một phút hoặc muộn một phút đều có thể tránh được, không ngờ nó lại rơi xuống đúng chiếc xe anh ấy ngồi…”. Cảnh sát Lưu uống rượu nên hơi nhiều lời: “Lần đó vốn anh ấy cùng anh và Trịnh Đạc ngồi cùng một xe, nhưng hôm trước Trịnh Đạc ăn nhiều khoai lang, đánh rắm suốt ngày, anh ấy chê Trịnh Đạc thối, đổi xe cho người khác, không ngờ…”.

“Mẹ em nói là số anh ấy như thế”. Chẳng phải tại số mệnh thì tại cái gì? Nhà người ta cả nhà sum họp, chỉ có nhà mình từ khi anh trai qua đời vẫn chưa yên ổn lại. Đến lúc mình thi đỗ đại học, trong nhà mới bắt đầu có hy vọng, thêm được một chút niềm vui thì lại xảy ra chuyện này…

“Vốn anh cũng không tin số mệnh, nhưng bây giờ anh tin”. Cảnh sát Lưu cầm điếu thuốc định châm, nhìn thấy xung quanh toàn phụ nữ và trẻ em lại cất thuốc đi uống rượu.

Bạch Hân Di mím môi cười, quay mặt ra xem cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thành phố trong đêm cơ bản đều giống nhau, những con người tới lui vội vã dưới ánh đèn neon, đưa mắt nhìn quanh đều là người lạ, bên tai toàn là thổ âm nơi đất khách.

“Em định làm gì ở thành phố A?”.

“Ơ?”, Bạch Hân Di quay lại, phát hiện là Lâm Gia Mộc đang nói với mình: “Em đã làm thêm ở rất nhiều nơi, có điều đều làm không lâu”.

“Chị quen một người làm salon tóc, thiếu một thu ngân ban ngày…”.

“Salon tóc có đông người quá không?”. Thu ngân tuyệt đối không nằm trong quy hoạch cuộc đời của Bạch Hân Di, nhưng hai năm nay cô ta đã làm đủ loại việc để kiếm sống ở mấy thành phố, ngay cả nhân viên phục vụ nhà hàng cũng đã làm, thu ngân là một công việc rất nhàn hạ so với những việc này.

“Chỗ của chị ấy là kiểu hội viên, quả là có rất nhiều người qua lại nhưng có thể bảo đảm an ninh”.

“Em sợ lại mang phiền phức đến cho chị ấy”. Nói cho cùng thì cô ta vẫn sợ làm việc ở nơi đông người, quá dễ bị Từ Dương tìm được. Mặc dù chuyện cô ta đến thành phố A chỉ có bố mẹ cô ta biết, nhưng ngộ nhỡ…

“Không đâu…”. Vốn Lâm Gia Mộc cũng có thể nhận Bạch Hân Di vào văn phòng. Bây giờ Tư Điềm không còn chỉ trông văn phòng, Trịnh Đạc rời khỏi thành phố A, rất nhiều việc cần có hai người mới làm được, Lâm Gia Mộc đều dẫn Uông Tư Điềm đi cùng. Cô bé này vừa to gan lại vừa tinh tế, là điều tra viên bẩm sinh. Chỉ có điều Lâm Gia Mộc thấy vẻ tự ti khép kín của Bạch Hân Di nên mới định cho cô ta đến một nơi đông người rèn luyện một chút. Chỗ Trương Kỳ là chế độ hội viên, thu phí cũng cao, những người qua lại không hỗn tạp lắm. Hơn nữa nếu có người đến quấy rối thật, những nhà tạo mẫu tóc dưới tay Trương Kỳ đều không phải tay vừa.

“Vậy… được ạ..”. Bạch Hân Di nghĩ rất lâu mà không dám hỏi chuyện có bao ăn ở không. Nếu không bao ăn ở, cô ta phải thuê nhà…

“Chị Hân Di, chị không muốn thuê nhà à?”, Uông Tư Điềm nói.

Cô ta vừa nói xong, cảnh sát Lưu đã xen vào: “Nhà anh có chỗ cho cô ấy ở, làm sao phải thuê nhà…”.

Giang Vũ đánh anh ta một cái: “Anh nghe xem Hân Di muốn thế nào đã. Nhà mình cả ngày không có người, tối om om, biết đâu người ta trẻ tuổi không thích”.

“Anh Lưu, anh cho em ở tạm mấy ngày là tốt lắm rồi. Em muốn ở lại thành phố A thì phải thuê nhà, không thể quấy rầy người khác được”.

“Anh Lưu, anh đừng cản trở em kiếm tiền. Người bạn ở cùng em chuyển đi rồi, em đang tìm người ở cùng. Hân Di, chị đến ở với em, em không thu tiền đặt cọc. Hai phòng ngủ một phòng khách, em lấy phòng chính, chị ở phòng dành cho khách. Nhà vệ sinh, nhà bếp dùng chung, tiền điện nước ga sưởi chia đôi, tám trăm tệ một tháng, chị thấy có được không?”.

“Chỉ có hai người chúng ta à?”. “Đương nhiên, không có người khác”.

“Được”. Bạch Hân Di đã lên mạng tra giá thuê nhà ở thành phố A. Có rất ít phòng cho thuê với giá tám trăm tệ, mức giá này rất hợp lý.

“Hai đứa ngốc này, một đứa không cho người ta xem phòng, cũng không nói địa điểm mà ra giá luôn. Một đứa cũng cứ thế thuê luôn.

Hân Di, em không sợ Tư Điềm mang em đi bán à?”, Lâm Gia Mộc chọc Uông Tư Điềm.

Bạch Hân Di cười lắc đầu. Đúng vậy, tại sao cô ta lại ngốc nghếch như vậy…

“Không sao, anh biết vị trí nhà Uông Tư Điềm, ngồi xe buýt đến salon của Trương Kỳ chỉ mất mười mấy phút. Khu vực gần đó thuê phòng đơn trong dãy phòng trọ cũng phải một ngàn tệ, mức giá này là hời lắm rồi”. Cảnh sát Lưu cười nói: “Gia Mộc, em không được đẩy giá giúp Tư Điềm”.

Giang Vũ cũng cười theo, lần này nụ cười của cô ta vui vẻ thoải mái hơn nhiều.

Muốn tìm một người trong thành phố mấy triệu dân là việc khó khăn đến mức nào? Từ Dương đứng trên quảng trường thành phố, đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang. Hắn đã tìm đến tất cả bạn học, bạn bè của Bạch Tuyết, thậm chí cả những người cùng làm việc với Bạch Tuyết ở thành phố trước đó, nhưng không có ai biết tăm tích của Bạch Tuyết. Có những bạn học còn khuyên hắn buông tay, đừng tìm Bạch Tuyết khắp nơi nữa… Hắn biết tất cả mọi người đều đang lừa hắn, đều đang cản trở hắn, đều không muốn hắn và Bạch Tuyết đến được với nhau.

Hắn đến trung tâm dịch vụ di động tra số điện thoại di động của Bạch Tuyết, nhưng được họ cho biết số này đã bị thu hồi. Hắn lên mạng tra số QQ của Bạch Tuyết, nhưng tài khoản QQ cũng đã bị thu hồi vì thời gian dài không sử dụng. Trên nhóm của lớp càng không có bóng dáng của Bạch Tuyết, hắn giả mạo người khác vào dò hỏi, nhưng các bạn học đã bị lừa mấy lần đều rất cẩn thận, vừa phát hiện có người hỏi Bạch Tuyết, một đám người đang trò chuyện rất vui vẻ lập tức im lặng.

Chẳng lẽ hắn và Bạch Tuyết thật sự đã hết duyên rồi? Không! Chẳng qua là cô ta nhất thời hồ đồ mới chia tay hắn, thấy mình vất vả tìm cô ta như vậy, cô ta nhất định sẽ…

Đúng rồi… năm đó khi đang yêu Bạch Tuyết, hắn nghe cô ta nói cô ta có một người anh trai, tiếc là trước kia đi bộ đội đã hy sinh. Nhà họ Bạch không có người quen nào ở thành phố A, chẳng lẽ là chiến hữu của anh trai cô ta? Hắn nhớ mang máng Bạch Tuyết từng nói nơi đóng quân và phiên hiệu đơn vị của anh trai cô ta. Hắn cũng đã nhìn thấy ảnh của anh trai cô ta ở nhà họ Bạch, ảnh mặc quân phục rất thông thường, nhưng bức mặc rằn ri lại khá ấn tượng, đặc biệt là hình xăm trên cổ tay, hình như là một con sói… Hắn còn hỏi chẳng phải bộ đội không cho xăm hình hay sao? Bạch Tuyết nói đây là ký hiệu của đơn vị bộ đội đặc công của anh trai cô ta, cả quân khu chỉ có không đến ba mươi người có hình xăm như vậy. Hắn lên mạng mở topic tìm chiến hữu của anh trai cô ta, hắn miêu tả rất mơ hồ, nhưng lại nói rất tỉ mỉ về hình xăm. Mặc dù không ít người trả lời, nhưng người có thể nói rõ lại không nhiều. Có điều những người này đều nói giống nhau, có hình xăm như vậy chỉ có đại đội đặc chủng của một quân khu, còn có một người tiết lộ địa điểm đóng quân của quân khu.

Đến ngày thứ ba có người hỏi hắn anh trai hắn nhập ngũ năm nào. Hắn nhớ Bạch Tuyết nói anh trai cô ta lớn hơn cô ta bảy tuổi. Dựa vào đó hắn suy đoán năm nhập ngũ. Có người gửi cho hắn địa chỉ một website liên lạc với chiến hữu, nói hắn muốn tìm chiến hữu thì nên đến đây.

Quả nhiên hắn tìm được anh trai của Bạch Tuyết trong một bức ảnh… nhưng những người còn lại chỉ có hai, ba người để lại tên.

Hắn lần theo đầu mối của hai, ba người này, kết hợp với từ khóa thành phố A, không ngờ có thể tìm được mấy ngàn kết quả, toàn bộ đều nói về cảnh sát Lưu, đội trưởng đội hình sự thành phố A liên tiếp lập kỳ công…

Thì ra Bạch Tuyết đến thành phố A là vì điều này… Hắn đã khiến cô ta sợ đến mức phải tìm đội trưởng đội hình sự bảo vệ hay sao?
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện