Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí Chương 70: Đề xuất yêu cầu

Lạc Tranh thực sự bị những lời của Dennis chọc cười. Trước đây, nàng cũng từng xem qua chút tư liệu về người đàn ông này. Tư liệu cho thấy anh ta là một người trầm tĩnh và có bộ dạng khá hờ hững với mọi chuyện, không giống với những người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Hôm nay có thể nói đùa cùng nàng như vậy, cho thấy anh ta không hề coi nàng là người ngoài hay người xa lạ nữa.

"Tôi cảm thấy ông trời đối với mình cũng không tệ, chỉ là một cái bình rượu, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Dennis nghe vậy, khẽ lắc đầu thở dài. "Gan của cô quả thực quá lớn, đây không phải là chai bia hay chai sâm banh bình thường, mà là một bình Whisky lớn. Dùng nó đập lên đầu, đàn ông bình thường còn không chịu nổi, huống hồ cô là phụ nữ."

"Nhưng cuối cùng, chẳng phải tôi vẫn bình an vô sự hay sao?" Lạc Tranh nhẹ nhàng cất tiếng cười. Mặc dù hiện tại cơ thể nàng có chút không khỏe, nhưng xét về tổng thể thì không có gì đáng lo ngại.

Dennis quan sát Lạc Tranh một hồi, thấy nàng không có vẻ gì là nói dối, khẽ gật đầu rồi nghiêm túc nói, "Lạc Tranh, lẽ ra tôi không nên để cô đi như thế."

Lạc Tranh có thể thấy sự áy náy trong mắt anh ta, liền nói, "Dennis, anh đừng nghĩ như vậy. Đây chính là công việc mà tôi phải làm, không liên quan gì tới anh."

Dennis nhìn về phía nàng, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng...

"Tôi thật không hiểu, ngay cả tính mạng của bản thân mình mà cô cũng không màng đến. Từ lúc cô bất tỉnh nhân sự tới giờ cũng được ba ngày rồi."

Lạc Tranh đờ người ra vì kinh ngạc...

Ba ngày...trời ơi, nàng cứ nghĩ như mình vừa mới ngủ một giấc.

"Anh vẫn luôn ở đây sao?" Nàng không thể không cất tiếng hỏi.

"Cơ bản là như vậy, ngoại trừ lúc ra ngoài xử lý vài chuyện. Cô thực sự khiến tôi bị sốc đấy." Dennis nhẹ nhàng trả lời.

Lạc Tranh chăm chú nhìn Dennis, hàng lông mày khẽ nhíu lại như cảm thấy có gì đó khó hiểu. Trong lúc hôn mê bất tỉnh, nàng thường xuyên mơ thấy ác mộng, là cơn ác mộng về những hình ảnh vô cùng đáng sợ của của thời thơ ấu kinh hoàng.

Nhưng nàng mơ hồ cảm giác được vào lúc mình khổ sở nhất để vật lộn với cơn ác mộng kia thì có một hơi thở hết sức quen thuộc len lỏi hoà quyện vào hô hấp của nàng, khiến những cơn ác mộng cùng cảm giác sợ hãi kia biến mất trong nháy mắt.

Nàng cảm giác được có một người đàn ông chậm rãi tiến đến, hơi thở phảng phất mùi hoắc hương dịu nhẹ, ôn nhu vỗ về nàng. Người đàn ông đó có giọng nói trầm trầm rất quen thuộc, hơi ấm từ những ngón tay cũng cực kỳ quen thuộc. Quen thuộc đến mức khiến nàng có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.

Lúc vừa tỉnh dậy, Lạc Tranh cảm giác như mình nhìn thấy Thương Nghiêu. Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mặt trời rực rỡ khiến đôi mắt nàng hoàn toàn nhìn rõ ràng sự vật trong phòng. Người đàn ông nàng nhìn thấy là Dennis, đang ngồi nhàn nhã đọc báo chứ không phải người đàn ông thần bí khó lường kia.

Rốt cuộc là hắn có từng tới hay không?

Hay là nàng đã nằm mơ?

Thấy Lạc Tranh nhìn mình chăm chú không hề chớp mắt, Dennis cũng không né tránh, mà ngược lại cũng nhìn vào đôi mắt nàng. Dường như nhận ra ánh mắt nàng đang hướng về một nơi xa xăm nào đó, Dennis khẽ nở nụ cười khổ.

"Lạc Tranh, cô nhìn tôi chăm chú như thế nhưng trong lòng lại nghĩ tới một người đàn ông khác. Điều này sẽ khiến tôi bị tổn thương đấy."

Lạc Tranh lúc này mới chợt bừng tỉnh, nét mặt có chút áy náy, khẽ nở nụ cười, "Dennis, mấy ngày này vất vả cho anh quá, đều là lỗi của tôi, khiến cho anh bị mất quá nhiều thời gian."

"Lạc Tranh, đúng ra tôi phải kịp thời có mặt để ngăn cản mọi việc mới đúng. Sớm biết Hắc Báo ngang ngược như vậy thì tôi đã ở bên cạnh cô rồi." Dennis lên tiếng.

Lạc Tranh lắc đầu, "Dennis, nơi này không giống với đất nước của anh. Đừng nói Trung Quốc, mà ngay cả Macau hay Đài Loan thì cũng đều có thể xảy ra những tình huống tương tự. Từ trước tới nay, thế lực của Trúc Liên bang luôn rất lớn, bọn chúng đều xuất thân từ giang hồ - những kẻ suốt ngày chém chém giết giết, không dễ dàng mà cùng với anh nói chuyện luật pháp, nhân quyền đâu.

Cho dù lần này chúng ta dùng tiền để đạt được mục đích thì đối phương cũng sẽ cho rằng chúng ta không có thành ý. Vì thế xử lý cần phải dứt khoát, tránh mọi hậu họa về sau. Bằng cách này, tập đoàn WORLD muốn phát triển sự nghiệp tại Đài Loan cũng sẽ gặp nhiều thuận lợi hơn. Nên biết rằng, những người này, làm cho bọn họ vui vẻ phục tùng so với uy hiếp bọn họ thì mang lại hiệu quả hơn nhiều."

Dennis nghe xong thì gật đầu, "Ý kiến của cô không sai. Làm như vậy có thể giải trừ hậu họa nhưng quá nguy hiểm. Lần sau không nên làm như thế nữa."

"Còn có lần sau sao?" Lạc Tranh có chút bất đắc dĩ cười cười, "Thiết nghĩ một bình Whisky lớn đã làm cho tôi phát buồn nôn rồi. Nếu có lần tiếp theo, khéo tôi chết chắc."

"Nói như vậy, từ nay về sau, một giọt Whisky cô cũng không động tới nữa?" Dennis nhìn nàng với thái độ hết sức lạc quan, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

"Tất nhiên!" Lạc Tranh nhăn mũi, điệu bộ của nàng nhìn qua rất đáng yêu, có chút gì đó trẻ con và đầy nữ tính.

"Lúc mở nút bình Whisky đó ra, tôi đã thầm thề rằng sau này có đánh chết, tôi cũng không động tới một giọt Whisky nào nữa!"

"Lúc ở nhà, phụ nữ uống chút rượu cũng không hại gì!" Dennis thấy bộ dạng của Lạc Tranh đã rất hoạt bát cũng cảm thấy yên tâm hơn.

"Tôi muốn xuất viện!"

"Không được, cô vừa tỉnh lại, còn phải theo dõi hai ngày nữa." Dennis cự tuyệt đề nghị của nàng.

"Hả? Còn phải quan sát hai ngày..." Lạc Tranh thực sự không thích bệnh viện một chút nào

. Ở những nơi thế này, dù không có bệnh cũng biến thành có bệnh.

Còn mải nghĩ ngợi, di động trong túi liền reo lên. Dennis cũng rất chu đáo, chủ động đi đến chỗ túi xách lấy điện thoại đưa cho nàng.

"Cám ơn!" Lạc Tranh cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình, nét mặt lập tức trở nên vô cùng vui vẻ....

"Mẹ, có việc gì mà mẹ lại gọi điện cho con thế?"

Dennis thấy là cuộc gọi riêng tư của nàng, cũng không đứng quá gần nàng nữa mà chủ động bước về phía cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lạc Tranh nghe điện thoại.

Nàng, là người phụ nữ khiến anh ta cảm thấy cực kỳ ngưỡng mộ: Dũng cảm. thông minh, cẩn trọng và cũng rất to gan...Dennis rất khó để tưởng tượng rằng một phụ nữ lại có nhiều ưu điểm như vậy.

Vào lúc này, trên người nàng là y phục bệnh nhân trắng toát, trên đầu quấn đầy băng gạc, khiến người khác nhìn vào hết sức đau lòng. Nhưng nét mặt của nàng lại cực kỳ dịu dàng, như thể hấp dẫn toàn bộ ánh sáng mặt trời trên thế gian. Thanh âm của nàng lúc nói chuyện điện thoại cũng rất nhẹ nhàng, giống như dòng suối tinh khiết róc rách chảy qua khe núi.. Dáng vẻ nàng tỏa ra một sự quyến rũ cùng mê hoặc, khiến người khác cảm thấy mê mẩn giống như hương hoa anh túc vậy.

"Mẹ, con thật sự không sao. Mẹ đừng nghe báo chí nói linh tinh, con sao có thể tiếp xúc với xã hội đen chứ." Lạc Tranh kiên trì giải thích qua điện thoại, lại thấy Dennis đứng đó không xa nhìn nàng không chớp mắt, khẽ mỉm cười với anh ta.

Dennis cũng cười đáp lại. Đáng thương thay cho tấm lòng những người làm cha làm mẹ trên đời này, nhưng quả thực tin tức cũng truyền đi quá nhanh.

"Mẹ, yên tâm đi, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Con vẫn khỏe. Mẹ xem, giọng của con không phải so với trước đây vẫn giống nhau sao?" Lạc Tranh dịu dàng nói.

"Bất kể là công việc hay chuyện tình cảm, con cũng sẽ suy xét cẩn thận, mẹ không cần phải lo lắng."

Sau khi hàn huyên một hồi, Lạc Tranh mới ngắt điện thoại di động, ngại ngùng nhìn về phía Dennis, "Là mẹ tôi. Không biết bà nghe từ đâu thông tin tôi bị thương, đang vô cùng lo lắng."

Dennis cười nhẹ, đưa tay nhận lấy di động của nàng, muốn giúp nàng để lại điện thoại vào trong túi xách. Màn hình di động còn chưa tắt hẳn, Dennis vô tình đưa mắt nhìn qua màn hình, hơi ngẩn ra rồi do dự cất tiếng hỏi, "Mẹ cô rất thương cô phải không?"

"Đúng vậy, mẹ tôi đang ở tại một trại dưỡng lão bên Mỹ. Sau đợt bận rộn này, tôi muốn thu xếp công việc qua thăm bà một chuyến."

Dennis cũng không hỏi thêm câu nào nữa, mỉm cười nhẹ nhàng nói, "Sau này, đừng để cho mẹ cô phải lo lắng nữa."

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện