Đông Cung Chương 22

Phần 2: Đổi thayTôi không hề biết bơi, gã thích khách lại dồn sức vào cú ném, tôi chìm xuống tận đáy nước sâu hoắm, nước sông lạnh thấu xương bủa vây tứ phía, trên đỉnh đầu phủ một màu nước xanh lam buốt giá, tôi chỉ nhìn thấy nơi đỉnh đầu ấy có le lói tia ánh sáng…Nước ùa vào miệng òng ọc, nhớ lại cái lần nhảy xuống sông cứu người, lúc đó còn có A Độ vớt tôi lên, rồi kiện cáo tố tụng ở huyện Vạn Niên, Bùi Chiếu ngày hôm ấy mặc bộ thường phục gọn nhẹ, nom vậy mà gần gũi đáng yêu.

Lúc ấy nhớ Bùi Chiếu khiến tôi rất đỗi kinh ngạc, nhưng ngay lập tức tôi đã nghĩ tới Lí Thừa Ngân, chẳng ngờ cho đến tận cùng lúc này đây, giữa tôi và Lí Thừa Ngân vẫn không tồn tại duyên số, đương lúc tôi thích hắn mà hắn cũng thích tôi…..nếu tình cảm hắn dành cho tôi chẳng là gì sâu đậm, hẳn sẽ không bẻ tên thề trước mặt đông đảo mọi người đâu nhỉ? Suy cho cùng, chỉ là duyên phận của chúng tôi không thuộc về nhau, may sao vẫn còn Triệu lương đệ, trước kia tôi chưa từng thấy vui mừng là thế, vẫn còn có Triệu lương đệ cơ mà. Nếu như tôi có từ giã cõi đời này, Lí Thừa Ngân sẽ không mất nhiều thời gian cho buồn đau đâu, dần dà sẽ quên được tôi thôi, thế rồi hãy cứ yên vui mà sống tiếp.

Nước không ngừng xông vào mũi, xộc vào mồm miệng, tôi sặc xiết bao là nước, cảm giác nghẹt thở tăng dần trong lồng ngực…Đốm sáng trên đỉnh đầu mỗi lúc một xa vời, cơ thể cứ lắng xuống tận đáy nước sâu. Trước mắt nhạt nhòa tối sầm, thoảng bên tai tựa có làn gió dịu êm, người đó ôm tôi, chúng tôi rơi giữa lưng chừng con vực…Chàng cứu tôi, trong gió đêm xoáy xiết, tôi nép mình trong vòng tay chàng…theo gió vần xoay… xoay rồi cứ xoay… sao như giọt mưa rơi nghiêng kín trời… trên thế gian này, trong đôi mắt chàng tôi là tất cả..

Đôi mắt này chỉ đọng có riêng mình tôi…

Và rồi say, tôi sắp say đến lịm người, vùi sâu trong lồng ngực chàng, chính là chàng đây mà… tôi biết chàng yêu tôi đắm say, mà tình yêu tôi trao chàng cũng tha thiết, miễn là có chàng ở bên để lòng lại nguôi ngoai.

Cảnh tượng ấy nhiều lần trở về tìm tôi trong những cơn mơ, nào có từng nghĩ, lúc mình chết đuối…

Mà chẳng hề có ai đến cứu.

Người anh hùng trong cõi mơ ấy chẳng thể đến cứu tôi ngay lúc này.

Mà Lí Thừa Ngân, hắn cũng không thể tới cứu tôi.

Thân thể lúc lắc đong đưa tựa quả cân, cứ chìm nghỉm…chìm nghỉm…

Đành rằng chẳng rõ là bao lâu, cứ như thể đã trải dài đến vài năm, nhưng có khi chỉ là sực tỉnh sau một cơn mộng mị, sức ép nơi lồng ngực buộc tôi phải mấp mé mở miệng, nôn ọe một vũng nước.

Rốt cuộc mình đã nốc bao nhiêu nước rồi nhỉ…ho khạc mãi đến khi đứt hơi kiệt sức. Nước trong bụng hầu như đã vợi bớt, lúc ấy mới mê man nằm phịch xuống, nắng chói lòa tôi không sao mở được mắt, tôi ráng chếch đầu, thấy kề bên má là một đụn cỏ khô, lại gồng mình nghiêng về phía bên kia, sát bên gò má có một chồng đất đá.

Vạt áo gã thích khách lấp ló cách đó không xa, à, hóa ra chết đuối hụt một phen, vậy rằng vẫn chưa chết, có lẽ chính gã, chính gã muốn tôi chẳng thà bị chết còn hơn là sống lất lây.

Tôi bơ phờ không còn chút sức lực, toan mở lời thì trong miệng đã ồ ồ mửa toàn nước lã, tôi phờ phạc bảo: “Muốn giết muốn chém…”

Thích khách không đáp lời, gã lấy bao kiếm gẩy đầu tôi, cái đầu xiêu vẹo tiếp tục ói ra nước…triền miên không ngừng…đống nước ói ra đúng một dòng suối nhỏ…

Mắt nhắm nghiền, mê mệt thiếp đi.

Trong mơ dường như thấy mình ở Đông Cung, tôi và Lí Thừa Ngân lại đang hằm hè. Hắn bao che Triệu lương đệ của hắn, tôi hầm hầm sỉ vả hắn một trận. Hắn bảo: “Chớ vội tưởng bở ta mong nàng cứu phụ hoàng nhé? Đừng tưởng làm thế ta sẽ mắc nợ ân huệ của nàng!” Hắn khiến tôi tức sôi máu, tôi chửi tôi thèm vài cái nợ nần cái ân tình gì gì đấy của hắn, ừ thì một kiếm đền cho nhau, lần trước hắn cứu tôi thoát khỏi thích khách, lần này tôi đáp lại hắn thế là xong. Ngoài miệng tôi cứ chửi vậy, song trong lòng ấm ức lắm, có thế đã rớt cả nước mắt. Tôi khóc nhưng không muốn hắn thấy, thế nên tôi gục mặt bên lồng hương, cái lồng hương nóng thật, tôi chỉ nhoài người 1 lát mà đã thấy bỏng rát cả xương cốt lẫn da thịt, rát đến khó chịu.

Tôi nhấc mi mắt, có lẽ mắt đang sưng, thế nhưng mặt nóng rát như bị bỏng, trong khi thân mình lại lạnh toát, lạnh đến nỗi hai hàm răng đập vào nhau, người cũng run nẩy từng cơn. Phải chăng tuyết đang rơi? Tôi hỏi A Độ, A Độ dắt con ngựa con nhỏ màu đỏ của tôi lại, cha không có ở đây, được dịp chúng tôi lén đánh quả chuồn cưỡi ngựa ra ngoài chơi. Vó ngựa đạp trên nền tuyết mới thú vị làm sao, rét mướt khiến chiếc mũi đỏ ửng, tuyết không ngừng buông mình phủ trắng cồn cát, nom mấy cọng cỏ lác hệt như chòm râu xoăn tít điểm màu hoa râm của cha…Cha mà biết tôi cứng đầu lại chạy lên đồi tuyết chơi, thế nào cũng mắng cho xem…

Lí Thừa Ngân chưa được gặp con ngựa nhỏ của tôi, không được biết nó chạy khỏe thế nào… Chả hiểu sao cái tên Lí Thừa Ngân thường xuyên lởn vởn trong tâm trí mãi không thôi, mà hắn nào đã đối với tôi ra gì…tim bỗng đau như bị xoắn vặn, không, đó không hẳn là tệ bạc, là tự tôi mơ mộng toan chiếm hữu ánh nhìn ấy về làm của riêng…song bên hắn mãi luôn hiện hữu một Triệu lương đệ…Lí Thừa Ngân bẻ đôi mũi tên kia, tôi nhớ lần cuối cùng hắn thốt lên cái tên mình, hắn gọi: “Tiểu Phong…” Nếu mà tôi tận đường sống sót khó bề trở về, liệu chăng hắn sẽ đôi chút buồn đau… có điều không rõ nỗi buồn sẽ giữ chân được mấy chốc…

Tôi dồn sức hé mở đôi mắt, thấy mình không còn ở lùm cỏ ven sông nữa, mà đã nằm trong một căn phòng nhỏ, dải trăng mong manh ngoài kia lọt vào phòng, rớt xuống thứ ánh sáng lấp lóa, hẳn bữa nay đã là tết Nguyên Tiêu…Hoa đăng mười dặm, lầu cao chín tầng, pháo hoa tám phương, thất tinh bảo tháp, sáu phường rộn rã, năm chùa rền chuông, bốn cổng mở toang, ba non mừng rỡ, hai người cùng nhau, một đời yên ổn… Ắt cái tết Nguyên tiêu này phải tưng bừng phồn thịnh lắm lắm… vậy mà giờ đây sự náo nhiệt ấy chẳng còn liên quan gì đến tôi… Tôi ngóng lễ hoa đăng dịp Nguyên Tiêu đã cả năm ròng, kết quả vui vẻ chẳng thấy đâu… toàn thân buốt lạnh không ngớt rùng mình, bấy giờ mới nhận ra người đang quấn một tấm áo lông, tuy chỉ là lông cừu bình thường, nhưng sợi mềm mượt dày dặn, có điều lúc bấy đã rõ mình lên cơn sốt, bên ngoài áo lông còn phủ một lớp chăn bông, nhưng người vẫn run lên không thôi.

Anh mắt quen dần với bóng tối, trong căn phòng chất đầy hòm xiểng, có khi đây là một gian nhà kho. Gã thích khách ngồi chỗ cách đó không xa, thấy tôi lừ đừ tỉnh giấc, hắn lẳng lặng đặt cạnh tay tôi một chiếc bát. Da tay quệt vào thành bát nóng ran.

“Canh gừng.”

Vẫn chất giọng méo mó của gã, tôi kiệt quệ sức lực, thậm chí giọng lí nhí như muỗi kêu: “Ta…”

Tôi bưng không đặng chiếc bát.

Tôi từng ốm một trận, lần ốm ấy hành tôi một phen thập tử nhất sinh, ấy vậy mà giờ lại ngã bệnh thêm đợt nữa, bình thường khỏe mạnh thì không sao, cứ hễ bệnh cái là ra nông nỗi này.. Tôi gượng mình mấy lần, tay bủn rủn không sao nhấc nổi bát canh.

Tôi không mong ngóng gì, cũng lười nghĩ vì sao gã lại làm cho tôi bát canh gừng, mà nơi này là nơi nao. Thực sự ấm áp hơn ven sông, trong phòng tuy chất đống đồ đạc, song ở trong phòng kín so với chốn ven sông gió lạnh nước siết, được cái ấm hơn gấp bội lần.

Thích khách nâng bát canh lên, rồi khẽ dựng tôi dậy, cổ họng đau buốt kinh khủng, mà hơi đâu lo lắm thế, tôi ôm bát canh, nuốt ừng ực mấy ngụm to tướng. Nước gừng cay xè, hiển nhiên khó nuốt vô cùng, thế nhưng xuống bụng rồi máu huyết cả người dường như thông suốt như cũ, bỗng dưng vướng cơn sặc dữ dội, rồi ho khan liên tục đến nỗi đỏ lựng cả tai, đáng lẽ tay đang bê bát, giờ run lẩy bẩy cầm không đặng. Gã thích khách trông thế, liền giơ tay đỡ hộ chiếc bát, tay kia vỗ về lưng tôi, nhịp thở dần đều đặn trở lại, thế rồi đột nhiên với tốc độ nhanh như cắt, tôi giựt phắt khăn bịt mặt của gã.

Đáng lẽ ra, với thân thủ của gã, muốn tránh ắt tránh được ngay, thế nhưng khi hắn né người, tất phải buông tay, mà hắn vừa buông tay, gáy tôi thể nào cũng đập vào rương hòm. Tôi cứ tưởng hắn sẽ né tránh, thế rồi tôi sẵn dịp đập bể bát sứ, nói không chừng thừa cơ giấu đi một mảnh, cốt phòng ngừa bất trắc. Ngờ đâu hắn lại không hề lách mình buông tay, điều tôi chưa bao giờ ngờ tới, chính là khuôn mặt lẩn khuất sau tấm khăn kia.

Tôi thảng thốt nhìn hắn, ánh trăng trong vắt tuy chỉ hắt hiu qua song cửa sổ, có điều tôi vẫn cứ nhận ra.

Cố Kiếm!

Sao lại là hắn? Cứ như thể máu toàn thân đang dội ngược lên đỉnh đầu, tôi hỏi: “Sao lại thế?”

Hắn không cho tôi câu trả lời, mà từ từ đặt bát xuống.

Tôi hỏi lại lần nữa: “Sao lại thế?”

Sao lại là hắn? Sao hắn phải uy hiếp bệ hạ? Sao hắn giết người không gớm tay? Sao hắn phải bắt cóc tôi? Vì sao? Tất cả là sao đây?

Tôi ngu đần quá đỗi, thiên hạ này được mấy người võ công cao siêu là thế? Sao tôi không nhớ tới thân thủ kỳ dị như gã thích khách này, thiên hạ có chăng mấy người?

Tôi lại còn khờ khạo đi bắn tên, ngóng chờ Cố Kiếm đến cứu mình nữa cơ đấy.

A Độ sống chết thế nào, Cố Kiếm là tia hy vọng cuối cùng nơi tôi, tôi còn mong hắn sẽ đến cứu mình.

Tại sao?

Hắn hững hờ bảo: ‘Chẳng sao cả.”

“Ngươi giết nhiều ngươi thế kia mà!” Tôi không nén được cơn giận, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Sao phải tấn công bệ hạ?”

Cố Kiếm đứng dậy, ánh trăng len qua cửa sổ vương vãi trên bờ vai hắn, chất giọng vẫn đều đều vang lên: “Ta thích thì giết, nếu như nàng cảm thấy bất bình, ta chẳng còn gì để nói cả.”

“Ngươi làm gì A Độ rồi?” Tôi siết chặt tay áo hắn, “Nhược bằng ngươi dám làm hại A Độ, ta nhất định sẽ giết ngươi báo thù cho nàng ấy.”

Cố Kiếm bảo: “Ta không giết A Độ, tin hay không tùy nàng.”

Tôi tạm thời thở phào, dịu giọng bảo: “Vậy ngươi thả ta về đi, ta đảm bảo sẽ không kể với ai đâu, chỉ vờ như ta tự mình trốn thoát.

Hắn bỗng dưng bật cười: “Tiểu Phong, sao lại thế?”

Tôi lấy làm lạ hỏi: “Sao thế cái gì?”

“Sao nàng tốt với Lí Thừa Ngân đến thế? Rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt đẹp? Hắn…trước nay hắn chỉ lợi dụng nàng. Thêm vào đó, giờ đây hắn cưới hết ả đàn bà này đến ả đàn bà nọ, nàng thường xuyên bị bọn người đàn bà ấy bắt nạt, đến hắn cũng hà hiếp nàng, tương lai hắn lên làm Hoàng đế, ắt nạp thêm nhiều thê thiếp, sẽ chỉ càng có thêm nhiều kẻ chung tay bắt nạt nàng. Sao nàng vẫn đối tốt với hắn là thế? Lẽ nào vì Tây lương mà nàng đặng lòng vắt cạn hạnh phúc của bản thân rồi cả đời quẩn quanh trốn thâm cung cô quạnh sao?”

Tôi ngớ ra, đoạn bảo: “Tây Lương là việc của Tây Lương, dẫu sau ta đã lấy hắn rồi, vả lại hắn đối với ta cũng không tệ bạc …”

“Hắn đối xử không tệ bạc ra sao? Xưa nay hắn chỉ hòng lợi dụng nàng. Nàng biết hắn đang tính toán gì không? Nàng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì không? Tiểu Phong à, nàng đấu không đặng, nàng không thẳng nối lũ đàn bà kia đâu, chứ đừng nói đến việc so trí cùng Lí Thừa Ngân. Giờ đây bọn họ chừng như còn kiêng dè Tây Lương, nhưng tương lai sau này một khi Tây Lương đối với Trung Nguyên không còn giá trị lợi dụng, nàng tuyệt nhiên không thắng được đâu.”

Tôi thở dài bảo: “Ta chẳng nghĩ nhiều vậy, thế nhưng Lí Thừa Ngân là chồng ta, ta không thể ruồng bỏ chồng mình được.”

Cố Kiếm cười khảy: “Vậy như Lí Thừa Ngân phản bội nàng thì sao đây?”

Tôi rùng mình nói: “Không thể nào.”

Cái lần đầu tiên đụng độ thích khách, hắn đẩy tôi; đến bận thứ 2 ở phường Minh Ngọc, hắn chặn đầu tôi. Lần nào cũng vậy, lần nào hắn cũng dành hết nguy hiểm về phần mình, Lí Thừa Ngân sẽ không ra điều lừa tôi đâu.

Cố Kiếm cười gằn đoạn bảo: “Đứng trước thiên hạ, nàng tưởng người ta coi nàng là ai—một kẻ sắp lên ngôi hoàng đế, lòng dạ tất sẽ hóa thành sắt đá, lạnh lùng và tàn nhẫn. Chẳng nói đâu xa, ta bắt nàng đến đây, nàng mong ngóng Lí Thừa Ngân sẽ đến cứu nàng ư? Nàng tưởng hắn sẽ cuống đít lên đi tìm nàng ư? Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, toàn thành cấm ngựa, cho nhân dân trăm họ thưởng đèn. Chính vì cảnh thái bình giả tạo ấy, 9 cổng thành Thượng Kinh vẫn rộng mở, không cấm người ra vào. Nàng tính gì đây—Nàng không đáng để cha con Lí gia phải làm ngơ với cái tết này…Bọn họ vẫn lên cổng Thừa Thiên chia vui cùng dân, nào có bận tâm xem nàng sống chết thế nào. Nếu như ta là thích khách thật, ta đã giết quách nàng, thế rồi nhân lúc trời tối ra khỏi thành, cao chạy xa bay…Mười ngày sau, Thần vũ quân mò đến đây, thấy xác nàng, Lí Thừa Ngân cùng lắm thì ra điều vờ vĩnh khóc thương dăm câu, sau thì lập Triệu lương đệ lên làm Thái tử phi, ai sẽ nhớ đến nàng đây, nàng còn mong hắn sẽ nhớ nàng ư?”

Tôi rũ đầu, không lên tiếng.

Cố Kiếm nhấc tay tôi: “Đi thôi, Tiểu Phong, đi với ta nhé. Chúng ta cùng rời bỏ nơi này, tránh xa chốn đầy rẫy mưu mô đấu đá này, chúng ta đến quan ngoại, cùng nhau thả ngựa, nuôi dê…”

Tôi rảy tay hắn ra, nói: “Mặc xác Lí Thừa Ngân đối với ta ra sao, đây là con đường tự ta chọn lựa, cũng là con đường mà cha chọn cho Tây Lương, ta không thể bỏ chạy giữa chừng, Tây Lương cũng không thể…” Tôi nhìn hắn, “Ngươi để ta đi thôi.”

Cố Kiếm lặng thinh nhìn tôi, qua một hồi lâu mới quả quyết bảo: “Không được.”

Tôi thấy chán nản lắm rồi, cũng mệt mỏi lắm lắm rồi, vốn dĩ đang phát sốt, trong họng rát cháy như thể có đốm lửa. Nãy giờ nói qua nói lại, càng khiến tôi thấy khó chịu, cả người bải hoải mất sức, hít thở có chút khí mà còn kèm theo cơn bỏng rát.Taytôi xoa yết hầu, rồi lùi dần về phía hòm, buông mình tựa vào đó.

Hắn chực nói gì đó rồi lại thôi, thấy cơ sự tôi thế này, dường như có chiều không nỡ, câu chữ cũng gắng nén xuống, chỉ hỏi: “Nàng muốn ăn gì không?”

Tôi lắc đầu.

Hắn chẳng màng, lại bảo: “Vịt nướng ở Vấn Nguyệt lâu nhé, ta mua cho nàng ăn, được không?”

Tôi toan lắc đầu, song chợt gật lấy gật để.

Hắn tém mép chăn kín người tôi, rồi bảo: “Vậy nàng ngủ một chốc trước đi.”

Mi mắt tôi nặng chĩu nhắm nghiền và rồi chìm vào giấc ngủ.

Chừng đâu một tuần hương sau, tôi mới mở mắt.

Trong phòng vẫn tăm tối tĩnh mịch, chỉ ánh trăng vằng vặc hắt qua chấn song cửa sổ, màu nhạt phai phủ lên mặt đất. Tôi bò dậy ngắm trăng, trăng sáng trong như ánh bạc, hôm nay là ngày rằm tháng giêng, là tết Nguyên tiêu, trăng đẹp lắm thay, trên phố thể nào cũng nhộn nhịp.

Tôi cuộn chặt áo lông, thử ra đẩy cửa, cửa khóa trái từ bên ngoài, đẩy mãi không xong. Tôi ngó quanh quất 4 phía, hiển nhiên đây là một gian nhà kho, chỉ chỗ tường cao mới có cửa sổ, ô cửa sổ ấy đục để thông khí, thế nên ở tít cao, tôi giơ tay cũng không với tới.

Thế nhưng thiếu gì cách, tôi lôi một hòm rương qua, rồi chồng thêm một hòm nữa, xếp thêm mấy tầng, dồn chúng thành bậc thềm thật to. Chẳng hiểu trong đống hòm xiểng ấy có gì, may mà không nặng lắm. Thế nhưng toàn thân nhũn nhùn, tay oặt ra không chút sức lực, xích được mấy hòm sát chỗ vào tường, thành thử mệt lả, cả người sũng mồ hôi.

Tôi bò lên đống rương, chấn song cửa làm bằng gỗ chạm trổ, cạy bẻ một lúc phải tội mãi không nhúc nhích, tôi buộc lòng trèo xuống, ráo riết tìm thứ gì đó vừa tay, tôi mở từng hòm một, thì ra trong đựng đoạn đủ hàng tơ lụa. Chẳng hiểu nhà nào lắm tiền, vất đống lụa là đẹp đẽ khóa trái trong gian nhà kho này, biết đâu đây là kho trong thôn tơ lụa. Chẳng hơi đâu đi nghĩ nhiều thế làm gì, tôi ngán ngẩm đóng nắp hòm lại, sau cùng để ý thấy bát sứ vừa mới đựng canh gừng.

Tôi đập bể chiếc bát, chọn lấy mảnh vỡ sắc cạnh nhất, trèo lần nữa lên đống hòm toan cưa song cửa sổ.

Song gỗ thì rõ là mảnh, thế mà cưa mãi không xong, tôi cứ cưa liên tùng tục…thậm chí cưa đến rách đầu ngón tay…toét cả máu.

Bỗng đâu thấy tuyệt vọng, có lẽ vì Cố Kiếm sắp về, mà tôi vẫn chưa thoát được. Tuy hắn chưa chắc sẽ giết tôi, song biết đâu hắn sẽ nhốt tôi cả đời thì sao, hoặc khiến tôi vĩnh viễn đừng hòng mơ gặp lại A Độ, gặp lại Lí Thừa Ngân.

Tôi chỉ tuyệt vọng trong chốc lát, rồi vực tinh thần, tiếp tục công việc cưa thanh chấn cửa kia.

Một lúc trôi qua chẳng rõ là bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy 1 tiếng “rắc” vang lên, thanh chấn cửa sổ rốt cuộc đã bị tôi cưa đứt luôn. Tôi cả mừng, tiếp tục cưa thanh khác, giải quyết xong xuôi 2 thanh cửa, tôi gồng mình bẻ, chấn song cửa sổ rụng gẫy.

Mừng quá đỗi, thế mà chỗ này hơi cao, nhảy xuống chỉ sợ ngã gãy chân. Tôi rút một xấp lụa, 1 đầu đè chặt nó dưới đáy hòm, đầu kia ném vắt qua cửa sổ. Bám vào dải lụa, trèo ra ngoài, chậm rãi bò xuống.

Tay tôi yếu ớt, trong khi dải lụa trơn tuột, cổ tay đành phải vấn chặt lấy nó, trọng lượng cơ thể treo cả trên cổ tay, dải lụa thít rõ đau, thế nhưng tôi chẳng màng. Tôi chỉ lo bây giờ mình mà thả tay ra thể nào cũng ngã, thế nên rất cẩn thận nhả từng đoạn từng đoạn một, trườn xuống từ từ. Sau cùng khi mũi chân đã chạm đất, tôi chỉ cảm giác chân nhũn oặt, cả người ngã lăn ra.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện