Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc Chương 88: Ngạc nhiên mừng rỡ

Không phải là cô nương nào đều có dũng khí leo tường .

Đây là hắn đang khen bản thân mình sao? Hạ Lan Tuyết nhìn qua bóng lưng tiêu sái của nam nhân, tay nhẹ nhàng vuốt ve nơ bướm ngang hông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, ngọt ngào tựa hồ yếu dật xuất lai.

Nam nhân này chịu giúp nàng chải đầu, giúp nàng mặc quần áo, nếu ngay cả cơm cũng nấu giúp, vậy thì đầy đủ hết rồi, về sau việc của đám Thu Hương giao cho một mình hắn là được rồi.

Một mình còn đang sững sờ rạo rực đứng nguyên tại chỗ thì bóng dáng của Cơ Hoa Âm đã biến mất rồi, lúc này Hạ Lan Tuyết mới phục hồi lại tinh thần đang trong thỏa mãn của mình , nhìn thấy tường rào cao hơn thân người ở phía bên kia, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt có chút khinh miệt.

Mũi chân một chút, cả người nhẹ nhàng bay lên trên đầu tường, nhìn ngắm hoa cỏ bên trong đình viện, cảm giác thật vui sướng.

Xong, leo lên tường cảm giác cũng khá tốt!

Trở lại Tuyết Uyển, đã sau giờ ngọ, trong sân yên tĩnh, dưới mái hiên có hai tiểu nha đầu đang lơ mơ ngủ gật trên ghế dài.

Hạ Lan Tuyết cũng không có quấy nhiễu ai, trực tiếp trở về phòng, bò lên giường muốn ngủ một giấc, nhưng không nỡ bỏ nơ cơn bướm kia cho nên cứ để nguyên y phục như vậy lên giường ngủ.

Tỉnh dậy, đã là hoàng hôn, Hạ Lan Tuyết bị một trận mùi thơm mê người làm cho tỉnh dậy.

Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Thu Hương ngồi ở ghế nhỏ gần đầu giường đang nhắm mắt ngủ gật, nhưng mà, trong tay cầm quạt lông theo quán tính vẫn đang quạt cho nàng.

"Thu Hương nha đầu." Hạ Lan Tuyết ngồi dậy, hai ngón tay đùa dai vê vê lên đôi môi mịn màng của nàng.

Thu Hương giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt, "Tiểu thư?"

"Nước miếng đều chảy đến trong cần cổ rồi đấy." Hạ Lan Tuyết rút tay về, hì hì cười nói.

"A?" Thu Hương không đề phòng, theo thói quen dùng tay áo lau miệng.

Hạ Lan Tuyết bị hành động này của nàng chọc cười, "Ha, bị ta bắt được, hương hương mỹ nhân của chúng ta cũng có lúc không chú ý."

Thu Hương quẫn bách, sẵng giọng, "Ai nha, tiểu thư, người lại trêu chọc nô tỳ rồi."

Vừa nói vừa đưa quạt lông vỗ vào phía đầu giường, "Mất công nô tỳ quạt cho tiểu thư tay cũng đều mỏi nhừ rồi."

"Ta không nóng, ngươi quạt làm gì." Hạ Lan Tuyết cầm lấy cây quạt, nhìn rất xinh xắn, cũng không biết đây là lông chim gì ? Thu Hương đứng lên, liếc nhìn nàng, "Nô tỳ quạt nửa ngày nên ngài không nóng rồi, lúc nô tỳ mới vào người nóng ướt cả tóc."

"À." Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, nịnh nọt nói, "Khổ cực, hương hương mỹ nhân."

"Đừng ba hoa nữa, hôm nay tiểu thư đi uống rượu sao?" Thu Hương hỏi.

Hạ Lan Tuyết cũng không phủ nhận, "Đúng vậy, rượu Thiên hương lâu, cũng không tệ lắm."

"Không trách được, một thân mùi rượu." Thu Hương bất đắc dĩ nhìn nàng, "Đã cho tiểu nha đầu chuẩn bị nước tắm rồi tiểu thư ngài có muốn đi tắm không?"

"Ta tắm rồi." Hạ Lan Tuyết kỳ quái lại ngửi mình một cái, "Không có mùi rượu mà."
"
Tiểu thư, người tắm ở đâu thế ?" Thu Hương hồ nghi nhìn nàng, lại phát hiện xiêm y trên người nàng từ trước đến nay chưa thấy qua, càng thêm khó hiểu, "Xiêm y này làm lúc nào? Không giống với trong phủ chúng ta làm, mà giống như a... Mua ngoài tiệm."

Hạ Lan Tuyết hí mắt cười, "Ánh mắt không sai, chính là mua, đẹp không?"

"Không phải từ trước đến nay ngài không mặc đồ mua ở ngoài sao?" Thu Hương nghi hoặc nhìn nàng, "Hơn nữa, buổi sáng lúc đi ra ngoài, người không mặc bộ này."

"A." Sợ nàng truy cứu tiếp, chuyện về Cơ Hoa Âm sẽ bại lộ, Hạ Lan Tuyết vội vàng hàm hồ qua loa, "Buổi sáng ở Thiên hương lâu uống rượu, không cẩn thận làm dơ xiêm y, phải ra tiệm mua bộ này."

"À." Thu Hương gật đầu, lại nói, "Nước nóng chuẩn bị tốt rồi, tiểu thư có muốn tắm rửa thay xiêm y không?"

"Không được, ta trước hoạt động một chút." Hạ Lan Tuyết đứng dậy, đang định đi giày mới phát hiện đôi giày yêu quý vẫn để ở gầm giường của mình không thấy đâu, vội hỏi Thu Hương, "Giày ta đâu rồi?"

"Giày gì ạ?" Thu Hương sững sờ, chợt nghĩ đến, "Là đôi giày của nam nhân kia sao?"

"Đúng vậy, không phải là ngươi vất đi rồi chứ?" Hạ Lan Tuyết quan tâm nhìn nàng, ở trong nhận thức của nàng, Thu Hương đúng là có thể làm được, nha đầu này mặc dù lớn lên xinh đẹp nhưng lại có chút tâm tư hán tử, đặc biệt là bài xích nam nhân, thậm chí vật phẩm của nam nhân.

Thu Hương gật gật đầu, "Ném. Kỳ quái, tiểu thư, đó là cái ngài đi về sao?"

"Ai nha, đó là đôi giày quan trọng của ta mau tìm về đi ." Hạ Lan Tuyết tự nhiên không dám nói là Cơ Hoa Âm , chỉ nói hữu dụng.

Thu Hương nóng nảy, vội hỏi, "Tiểu thư, ngài đừng vội để ta đi xem xem có bị đốt đi rồi hay chưa."

Nói xong, nàng vội vã chạy ra ngoài.

Nghĩ tới là đồ của Cơ Hoa Âm, Hạ Lan Tuyết cũng không dám khinh suất vội chạy theo.

Thu Hương chạy tới phòng bếp, liền hỏi nhóm vú già nhóm lửa.

Vú già liền đưa ra một thứ giống như đôi giày nói: "Cô nương, thứ này nhóm lửa không tốt, nô tỳ nhìn giày là tốt, hơn nữa còn mới , nên không muốn vất đi, đang định mang về cho chồng ta dùng."

Hạ Lan Tuyết vội vàng đoạt lấy giày trong tay vú già, phân phó Thu Hương, "Đưa cho bà ta mấy lượng bạc để mai bà ta mua giày mới cho chồng ."

"Vâng ạ." Thu Hương tiện tay móc ra hai lượng bạ đưa cho vú già.

"Đa tạ tiểu thư." Vú già kia vội vàng dập đầu tạ lễ.

Hạ Lan Tuyết nâng giày, vui sướng hài lòng trở về phòng.

"Tiểu thư, giày này có gì quan trọng?" Thu Hương đi ở phía sau, rất khó hiểu.

Hạ Lan Tuyết nhìn nàng chớp mắt, chân thành nói, "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Thu Hương ngạc nhiên.

Cất giầy thật kỹ, Hạ Lan Tuyết đi đến trong viện tử, tìm chỗ trống vừa nhớ lại chiêu thức Cơ Hoa Âm dạy vừa luyện lại.

Thu Hương hồ nghi đứng ở bên cạnh nhìn, không lâu sau, đám Đàn Hương nghe được tin cũng chạy tới xem Hạ Lan Tuyết luyện võ.

Đợi Hạ Lan Tuyết luyện xong, Bích Văn đã đi tới, hỏi, "Tiểu thư, bộ chiêu thức này ai dạy người vậy?"

"Tại sao cần ai dạy? Tự ta nghĩ ra." Hạ Lan Tuyết đắc ý nhướng nhướng mày.

Bích Văn nói, "Người xem, có phải là như này không ?"

Vừa nói, nàng vừa lùi về phía sau vài bước, ở trước mặt Hạ Lan Tuyết, liền bắt chước lại chiêu thức nàng vừa luyện, mặc dù không xuất thần nhập hóa giống Cơ Hoa Âm nhưng nhìn cũng rất đẹp mắt.

Bên cạnh, Thu Hương vài cái nhìn, liên tục vỗ tay.

Hạ Lan Tuyết đầu đầy hắc tuyến, sao lúc nàng luyện không có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi ?

Đợi Bích Văn ngừng lại, Hạ Lan Tuyết nghi hoặc hỏi, "Ngươi cũng biết?"

"A, mới cùng tiểu thư học ." Bích Văn thành thật trả lời.

Hạ Lan Tuyết khóe mắt kéo ra, "Ngươi liền nhìn một lần, có thể đánh tốt như vậy?"

"A, không được tốt lắm." Bích Văn khiêm tốn nói, "Nhưng mà, tiểu thư, bộ chiêu thức này học được rất có lợi."

"A, ngươi cũng biết nhìn." Đối với chuyện nha đầu này luyện võ tốt hơn nàng, Hạ Lan Tuyết có chút ghen ghét.

Bích Văn mặt không đổi sắc nói, "Tiểu thư, nếu ngài muốn luyện võ, Bích Văn sẽ luyện với ngài."

"A?" Hạ Lan Tuyết ánh mắt sáng lên, Bích Văn nha đầu kia công phu không sai, có nàng theo bên cạnh chỉ đạo, sẽ tốt hơn nhiều, nàng lúc này sảng khoái đáp ứng, "Được rồi, vậy chúng ta hiện tại liền bắt đầu luyện đi."

"Tiểu thư, cơm tối chuẩn bị xong rồi." Thu Văn vội vàng nói.

"Không vội, các ngươi đói bụng đi trước ăn, Bích Văn, chúng ta hiện tại luyện võ." Hạ Lan Tuyết kéo Bích Văn đi tới một góc yên tĩnh trong sân nhỏ.

Bích Văn nói, "Tiểu thư, nô tỳ sẽ dùng chiêu thức để công kích người người dùng bộ chiêu thức vừa rồi hóa giải ."

"Như vậy a." Hạ Lan Tuyết gật đầu, "Được rồi, ngươi công kích ta đi."

Vừa nói xong, một tay Bích Văn liền đánh tới bả vai nàng, Hạ Lan Tuyết hậu tri hậu giác, ra tay chậm nửa nhịp, đầu vai bị Bích Văn bắt lấy, trong nháy mắt cả người bị nàng ép tới góc tường.

"Không phải đâu? Bích Văn, ta còn không có đánh trả." Hạ Lan Tuyết buồn bực nói.

Bích Văn buông nàng ra, "Tiểu thư, người có thể đánh trả."

"Được, xem chiêu." Hạ Lan Tuyết hai tay nắm quyền, ngay cả chiêu thức cũng không biết là chiêu gì, nhưng nàng lại nhìn ra, Bích Văn đang dùng Cơ Hoa Âm dạy chiêu thức để ứng phó nàng.

"Tiểu thư, đã nhìn ra chưa?" Một hồi hợp xong rồi, Bích Văn hỏi.

"Không có." Hạ Lan Tuyết thở hồng hộc.

Bích Văn nhân tiện nói, "Vậy lại đến một lần."

"Không phải chứ?" Hạ Lan Tuyết kêu rên, nói, Bích Văn chính là cái võ si, tại sao nàng lại tìm nha đầu này đến luyện chứ? Hiện tại rõ ràng là đổi vai, thành nàng bồi nàng ấy luyện võ rồi.

Nhưng là vì lần sau gặp được Cơ Hoa Âm để khoe khoang, Hạ Lan Tuyết cũng coi như bất cứ giá nào, sau vài hiệp đấu, nàng cũng nhìn ra được trọng điểm rồi.

"Bích Văn, có phải công phu này dùng để chạy trốn không?"

"Chuẩn xác mà nói là, tiểu thư nếu như gặp phải nguy hiểm, những chiêu thức này có thể giúp tiểu thư chạy trối chết." Bích Văn nghiêm túc trả lời, suy nghĩ một chút, nàng lại bổ sung một câu, "Chỉ là, đối phó nữ nhân hơi yếu một chút, nhưng dùng để đối phó nam nhân hiệu quả rất tốt."

"Có ý gì?" Hạ Lan Tuyết có chút mờ mịt.

Bích Văn liền kiên nhẫn giải thích cho nàng kết cấu sinh lý của nam nữ cùng ưu khuyết, từ đó tổng kết ra, bộ công phu kia của nàng dùng để đối phó với nam tử trong tình huống xấu.

Nói cách khác, nếu như gặp phải đăng đồ tử, có thể nói rằng bộ chiêu thức này tuyệt đối rất hữu dụng.

Hạ Lan Tuyết nghe xong, trộm vui vẻ, "Chẳng lẽ hắn dạy ta cái này, là để cho ta đối phó hắn ?"

"Hắn là ai?" Bích Văn tò mò hỏi.

Hạ Lan Tuyết nhìn thấy nàng cười, "Một cái... Người tốt."

"Người tốt?" Bích Văn càng phát ra khó hiểu.

Hạ Lan Tuyết kéo nàng, "Ta luyện thêm hiệp, lúc này ta nghiêm túc."

"Được." Bích Văn từ trước đến nay không yêu miệt mài theo đuổi vấn đề, nói đánh là đánh.

Lần này bắt đầu luyện, Hạ Lan Tuyết liền thuận buồm xuôi gió nhiều rồi.

Trời đã tối, Thu Hương đám người đã ăn cơm tối, đi đến nhìn vẫn thấy hai người kia đang luyện đấu, nên mang băng ghế ra tiện thể làm khán giả ngồi xem.

Một lần luyện này , liền luyện hơn hai canh giờ, Hạ Lan Tuyết về sau không chịu được đói, thực tại không còn khí lực rồi, lúc này mới thôi.

Nhưng nàng cảm giác rất vui sướng nghĩ sáng mai sau khi ăn điểm tâm xong phải đi tìm Cơ Hoa Âm khoe khoang một chút.

Chỉ là, ngày hôm sau, mới vừa nếm qua điểm tâm, trong cung đã có người đến thỉnh, nói là bệnh tình thái tử đột nhiên chuyển biến xấu yêu cầu nàng mau chóng tiến cung.

Hạ Lan Tuyết giật mình không thôi, phải nói, trải gần một thángnàng điều trị, thái tử mặc dù còn nửa chết nửa sống , nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều, ít nhất, có thể ngồi ở trên xe lăn đi ra ngoài phơi nắng, cũng có thể ăn một chút thức ăn lỏng rồi.

Đã thấy được phương hướng phát triển tốt lên sao giờ đã chuyển biến xấu rồi?

Trên đường tiến cung, trong đầu nàng bắn tán loạn ra vô số ý tưởng, nhiều nhất liền là, có người muốn đưa thái tử vào chỗ chết, một lần không thành, liền tới lần thứ hai.

Mà lần đầu tiên, xui xẻo Túy tiên lầu, còn lần này, hiển nhiên có người nghĩ kéo nàng làm người chịu tội thay.

Đáng chết, loại chuyện lặt vặt này liền không nên đón, đáng giận Thiếu Khâm, đáng giận ... .

Đúng rồi, còn có Cơ Hoa Âm, hắn cũng muốn nàng chữa lành cho thái tử .

Thôi rồi, coi như là thái tử có năm phần giống Cơ Hoa Âm nàng nể tình phải đem hết tài năng ra cứu sống hắn rồi.

Vào trong cung, Tiểu Lộ Tử thái giám hầu cận thái tử , cũng không có mang nàng trực tiếp đi Trường Nhạc Cung, ngược lại mang nàng hướng đi ngự hoa viên.

Hạ Lan Tuyết sinh lòng nghi hoặc, liền hỏi, "Tiểu Lộ Tử, thái tử điện hạ ở trong vườn?"

"Tuyết cô nương, ngài cứ đi theo tiểu sẽ biết ." Tiểu Lộ Tử cố ý nói không rõ ràng.

Hạ Lan Tuyết nhạy cảm phát hiện thần sắc của hắn có gì đó đáng nghi, nghiêm nghị hỏi, "Ngươi dám đùa giỡn ta? Nói cho ta biết, thái tử đến cùng như thế nào?"

Như thái tử thực sắp chết, này tiểu thái giám còn có thể một bộ không hợp tác thần sắc, sợ sớm đã sợ chết rồi.

Tiểu Lộ Tử vội hỏi, "Liền ở phía trước, Tuyết cô nương, ngài theo ta đi sẽ biết."

"Không đi." Hạ Lan Tuyết bỏ qua hắn, xoay người liền đi trở về, "Nếu thái tử bệnh nặng, bổn tiểu thư tự nhiên muốn đi trước nhìn thái tử một chút."

"Thái tử đang ở trong vườn." Tiểu Lộ Tử nhanh chóng gọi.

Hạ Lan Tuyết ngưng mi, "Có ý gì? Thái tử bệnh tình tăng thêm, còn có thể ở trong vườn?"

Tiểu Lộ Tử lộ ra thần sắc khó xử, ấp a ấp úng nói, "Thái tử hắn... Hôm nay tâm tình tốt, thấy trong vườn hoa đinh hương nở xinh đẹp, liền nghĩ muốn thưởng thức cùng Tuyết cô nương"

"..." Hạ Lan Tuyết không nói gì, tức giận nói, "Vậy vì sao phải nói thái tử bệnh nặng?" Làm cho nàng lo lắng một cách vô ích.

Tiểu Lộ Tử đáng thương giải thích, "Điện hạ phân phó , để cho Tuyết cô nương một kinh hỉ."

"Ngạc nhiên mừng rỡ? Kinh hãi thì có." Hạ Lan Tuyết tức giận, vừa nói, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe từ phía sau truyền đến, xoay người nhìn lên, chỉ thấy thái tử điện hạ tự mình lắc lắc xe lăn, cười dịu dàng đi về phía nàng.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện