Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc Chương 56: Đần độn

"Còn không mau đi viết đơn thuốc." Hiền Phi thấy Hạ Lan Tuyết đang nhìn lén Cơ Hoa Âm, mày liễu dựng lên, lại nhịn không được bộc phát quát.

Ôi, nhìn xem vị Hiền phi nương nương này đẹp như thiên tiên mà tính tình lại nóng nảy như vậy? Hạ Lan Tuyết âm thầm nhún nhún mi, xoay người đi ra ngoài.

Hiền Phi nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhìn một chút, chợt thấy có cái gì không đúng, gấp rút lớn tiếng quát, "Đứng lại."

"Ta sao?" Hạ Lan Tuyết theo bản năng xoay người, nghi hoặc dùng tay chỉ chóp mũi của mình.

Hiền Phi ngưng mi tinh tế đánh giá áo bào không phù hợp với thân thể nàng, rốt cục phát hiện không đúng, "Áo choàng trên người ngươi là ai đưa cho ngươi?"

"A?" Nhắc tới cái này, Hạ Lan Tuyết mặt mày khẽ cong, vui vẻ thản nhiên, ngón tay chỉ vào Cơ Hoa Âm đang tĩnh tọa ở bên cạnh, "Chính là hắn."

"Âm nhi, ngươi đưa cho nàng mặc ?" Hiền Phi khó có thể tin nhìn về phía Cơ Hoa Âm.

Hạ Lan Tuyết ngưng tại nguyên chỗ, cũng có chút hăng hái nhìn Cơ Hoa Âm, muốn nghe xem hắn trả lời thế nào.

Nhưng Cơ Hoa Âm đột nhiên đứng dậy, "Nương nương nếu đã không có gì đáng ngại, vi thần liền cáo lui trước."

"Âm nhi." Hiền Phi quýnh lên, thiếu chút nữa từ trên giường nhỏ ngã lăn xuống đất.

Cơ Hoa Âm bước chân khẽ dừng, Hạ Lan Tuyết nhạy cảm phát hiện, trước tiên hắn muốn xông lên đỡ , nhưng là, hắn đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng nhìn bộ dáng Hiền phi chật vật.

Này tình huống của hai người này thật quái lạ, Hạ Lan Tuyết nhìn nhưng cũng tiến lên đỡ Hiền phi ngồi dậy.

Thế nhưng nữ nhân này đúng là bạch nhãn lang , một khi ngồi lại tốt rồi, liền gạt tay Hạ Lan Tuyết ra, một bộ dáng thánh khiết cao quý, bễ nghễ nàng, "Tại sao ngươi còn ở đây? Bản cung bảo ngươi đi khai phương thuốc, ngươi coi lời nói của bản cung là gió thoảng bên tai sao?"

Ông nội ơi , không phải là nàng ta gọi mình đứng lại hỏi mình chuyện xiêm y sao? Hạ Lan Tuyết khóe miệng co quắp lại, trả lời, "Vâng, vậy dân nữ xin đi khai phương thuốc."

Viết phương thuốc hành hạ chết nàng ta, hừ.

"Đần độn." Hiền Phi nhìn nàng, khinh bỉ hừ lạnh.

Hạ Lan Tuyết lảo đảo một cái, đáy lòng có ngọn lửa đang muốn bùng lên, nàng cố gắng hít vào một hơi mới nhịn xuống được.

Xong, cái này là lão nữ nhân ghen ghét tướng mạo tươi trẻ thanh xuân của nàng đi.

Nàng đi ra ngoài, Hiền Phi lúc này mới hướng về Cơ Hoa Âm phát tác, "Âm nhi, đây là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại đưa áo choàng của mình cho nha đầu xấu xí kia mặc? Trước kia, ngay cả vạt áo ngươi cũng không cho nữ nhân đụng vào."

"Đây là chuyện của vi thần." Cơ Hoa Âm nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt đen tối nhìn qua ngoài cửa sổ.

Lúc này, trời đã sáng choang, mà hắn cũng biết, Hiền Phi vì chiếu cố thái tử, ở tại Trường Nhạc Cung đã nhiều đêm rồi không ngủ nghỉ.

"Là đồ xấu xí kia giở trò, có đúng hay không?" Hiền Phi đột nhiên cười lạnh, vẻ mặt hiểu rõ, " Nữ nhân Phượng Khinh La kia từ trước đến nay là đồ yêu quái , đồ xấu xí này là con gái của nàng, chỉ sợ cũng biết chút ít yêu pháp, Âm nhi, ngàn vạn lần ngươi không được để nàng mê hoặc."

"Nương nương ngài đưa mười mấy phong thư báo tin nguy cấp, chính là thúc giục vi thần đến nói chuyện này sao?" Trong giọng nói lạnh như băng của Cơ Hoa Âm lộ ra không kiênnhẫn.

Hiền Phi vẻ mặt cứng lại, lại có chút ít không cam lòng, "Chẳng lẽ ta bệnh sắp chết, không thể gọi ngươi sang đây xem một cái sao?"

Cơ Hoa Âm ánh mắt trầm trầm nhìn nàng, mím môi không nói.

Hiền Phi nhụt chí thở dài, "Thôi thôi thôi, bệnh của ta không đáng gì , nhưng là, bộ dáng của đệ đệ ngươi, ngươi cũng thấy đấy, ngươi nếu không giúp hắn, hắn thực xong rồi, ta cũng xong rồi, chẳng lẽ, ngươi thật sự nhẫn tâm?"
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện