Đạo Phi Thiên Hạ Chương 25: Hồng nhan nổi giận

Đột nhiên một bóng áo trắng phiêu dật bước ra đứng cạnh Y Doanh Hương. Nhìn kĩ đó là Tế Tư Lãnh Tuyết.

Sắt Sắt nheo mắt, hàn quang trong đôi mắt trong trẻo lóe lên.

“Y Tế Tư, cô muốn làm gì?” Sắt Sắt chau mày hỏi.

“Ta là Tế Tư trên thảo nguyên, ta sẽ không cho cô sát sinh trước mặt ta đâu! Nếu quả thực Tuyền Vương có mệnh hệ nào, ta xin dùng mạng mình để đền lại” Y Lãnh Tuyết lạnh nhạt nói từng lời từng chữ, thanh âm lạnh lẽo như bông tuyết nhẹ bay.

Dạ Vô Yên mở mắt, hờ hững nhìn về phía gương mặt yêu kiều lạnh lùng của Y Lãnh Tuyết, đôi mắt phượng thăm thẳm như vực sâu lạnh giá khiến người ta không thể nhìn thấu đáy.

Phong Noãn khoanh tay đứng đó, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt. Hắn cười Y Lãnh Tuyết, lẽ nào cô ta cho rằng mình là Tế Tư thì Sắt Sắt sẽ sợ ư? Trong trí nhớ của hắn, Tiêm Tiêm công tử một khi đã quyết làm chuyện gì thì rất ít người có thể ngăn cản được.

Quả nhiên, khóe môi Sắt Sắt chỉ nở nụ cười châm biếm, nói một cách thờ ơ: “Nợ của ai thì tính với người đó, cần gì Y Tế Tư phải đền mạng?”

Sau đó Sắt Sắt chầm chậm ngắm chuẩn, mũi tên nhắm thẳng vào giữa lông mày Y Doanh Hương, Y Lãnh Tuyết chau mày, khẽ bước lên một bước, đứng chặn trước mặt Y Doanh Hương.

“Được, cô bắn đi!”. Cô ta lạnh nhạt nói, giọng điệu lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Một nụ cười nở trên môi Sắt Sắt, nàng nhấc cung tên lên, khẽ rời cánh tay, lần này nhắm thẳng vào giữa lông mày Y Lãnh Tuyết. Cô ta cho rằng đứng chắn trước mặt thế này thì có thể ngăn được mũi tên của nàng sao? Không khí đột ngột trở nên nặng nề, tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chăm chú vào Sắt Sắt và Y Lãnh Tuyết.

Mười cánh cung ở bốn bên cũng nhắm chuẩn vào Sắt Sắt. Y Lãnh Tuyết dầu sao cũng là Tế Tư, họ không thể giương mắt nhìn Sắt Sắt nhắm vào Tế Tư của mình được.

Lần này Khả Hãn quả thực cảm thấy vô cùng khó xử, Tế Tư đứng chắn ở đó, phải làm sao đây?

Phong Noãn đột nhiên cao giọng nói: “Các ngươi có còn là con cái của thảo nguyên không? Lời đã nói ra, sống chết là do mệnh trời, các người không ai được làm khó nàng ấy cả!”

Mấy người nghe vậy liền từ từ bỏ cung xuống. Họ suýt nữa thì quên, cô gái này là ý trung nhân của nhị Hoàng tử. Lần này phải làm thế nào cho phải?

“Tuy ta làm Yên ca ca bị thương, nhưng nếu ngươi khiến tỷ tỷ ta bị thương, Yên ca ca và tất cả con dân Bắc Lỗ Quốc sẽ không tha cho ngươi đâu”. Thanh âm của Y Doanh Hương vang lên từ phía sau Y Lãnh Tuyết. Trong giọng nói thấp thoáng ra chiều đắc ý.

Lời nói của cô ta khiến bầu không khí phút chốc lại càng thêm căng thẳng. Sắt Sắt lạnh lùng nhếch môi, cho dù Dạ Vô Yên có không tha cho nàng đi nữa, hôm nay nhất định phải bắn mũi tên này. Y Doanh Hương quả thật đã quá ngông cuồng rồi!

Có người nghe thấy lời vừa rồi của Y Doanh Hương liền hướng ánh nhìn về phía Dạ Vô Yên, nhưng chỉ thấy hắn vẫn ung dung ngồi đó. Dường như hoàn toàn không hề nghe thấy những việc đang diễn ra xung quanh.

Sắt Sắt dùng sức kéo, cung đã căng như trăng tròn, ngón tay trên dây cung khẽ động, nhưng nàng vẫn chưa buông tên ra.

Trái tim những người đứng xem thấy vậy cũng dần thoải mái, buông lỏng. Y Lãnh Tuyết cao hơn Y Doanh Hương, lúc này cô ta đứng chắn trước mặt Y Doanh Hương, nếu tên bắn ra chỉ có thể làm cô ta bị thương, chứ không thể làm gì Y Doanh Hương được. Y Lãnh Tuyết dẫu sao cũng là Tế Tư trên thảo nguyên, huống hồ có vẻ Tuyền Vương cũng thích Tế Tư, vì thế cô gái này xem ra cũng có chiều phân vân.

Vì thế, họ đoán có lẽ nàng sẽ thấy khó mà rút lui rồi buông tay chăng?

Đúng như họ dự đoán, Sắt Sắt dần chầm chậm buông cung, mọi người đều cho rằng nàng từ bỏ, không bắn tên nữa, nhưng không ngờ nàng chỉ đặt tên xuống đất, lấy chân dẫm mạnh lên, đầu tên cong đi, thân mũi tên cong lại.

Nàng lại lắp cung lên dây, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, nhắm chuẩn rồi buông tay.

Dưới ánh trăng, mũi tên cong đó mang theo tiếng gió lướt trên đồng cỏ, nhắm thẳng vào Y Lãnh Tuyết. Tốc độ cực nhanh, giống như ánh chớp.

Y Lãnh Tuyết nheo đôi mắt đen láy, đứng đó mà không hề có ý định né tránh. Mặc dù bản thân cô ta không ngờ mũi tên lại có tốc độ nhanh như thế. Hơn nữa, ở khoảng cách gần như vậy, muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi.

Giây phút ấy, trái tim mọi người đều như vọt lên trên cổ.

Nhưng mũi tên đó lại chỉ sượt qua đỉnh đầu Y Lãnh Tuyết, mọi người còn chưa kịp thở phào thì mũi tên như có mắt lao tới trước mặt Y Doanh Hương.

Có người nhát gan thấy vậy liền bịt mắt, không dám nhìn nữa.

Không chỉ trong khoảnh khắc, khi mở mắt ra, không hề thấy máu tươi bắn ra, chỉ thấy mũi tên đó cắm ngay trên mái tóc rối của Y Doanh Hương, sát vào da đầu rồi cứ run lên bần bật.

“A! A!...” Y Doanh Hương hét lên thảm thiết, nằm đờ dưới đất như đám bùn lầy. Vào thời khắc đó, chỉ mình cô ta hiểu mình đã khiếp hãi thế nào.

Mọi người xung quanh đều mở to hai mắt, hoàn toàn không dám tin người con gái trước mặt có thể bắn tên theo đường cong như thế.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sắt Sắt buông cung lạnh lùng nói: “Hôm nay tạm tha cái mạng này cho cô. Nếu còn có lần sau, ta quyết không nương tay đâu.”

Mũi tên Sắt Sắt bắn ra đó quả thực đã làm con dân trên thảo nguyên kinh hãi chấn động. Người dân Bắc Lỗ Quốc vốn bắn cung thiện nghệ, nhưng không ai dám nói mình có thể làm được như thế. Nếu họ biết Giang Sắt Sắt là Tiêm Tiêm công tử ám khí thiên tiên, có lẽ họ sẽ không kinh ngạc nhường vậy. Những thứ ám khí như ngân châm, thậm chí một bông hoa, một phiến lá, Tiêm Tiêm công tử đều có thể ngắm chuẩn, huống gì là một mũi tên! Bắn tên với Sắt Sắt mà nói, chỉ là trò chơi vặt vãnh.

Đám người Bắc Lỗ Quốc đồng thời hiểu ra một điều tiễn thuật của Sắt Sắt cực kỳ cao siêu. Thế nên mũi tên đó chỉ cắm vào mái tóc Y Doanh Hương mà không găm vào đầu nàng ta. Đó là vì nàng đã hạ thủ lưu tình.

Y Doanh Hương ngồi tê dại dưới đất, cảm giác mũi tên trên đỉnh đầu chạm vào da đầu, toát ra lãnh ý vô cùng lạnh lẽo, nàng ta lúc này thực sự sợ hãi. Vừa rồi, nàng ta còn cho rằng mũi tên đã găm vào đầu mình rồi chứ? Khi cái chết tới gần, nàng ta cuối cùng cũng biết sợ, đồng thời cũng hiểu ra vì sao Ngạo Thiên ca ca lại yêu Sắt Sắt mà không yêu nàng ta.

“Đứng dậy đi!” Y Lãnh Tuyết lạnh lùng nói, cúi người đỡ Y Doanh Hương đang tê dại dưới đất lên. Có điều, nhìn bộ dạng cũng biết Y Lãnh Tuyết sợ hãi quá rồi, sắc mặt trắng như tuyết. Có lẽ ngay cả chính nàng ta cũng không phát hiện ra rằng người mình đang run lên vì sợ.

Một trận phong ba hóa thành vô hình, Tộc trưởng Y Cáp phái người đỡ Y Doanh Hương dậy, trước khi rời khỏi, ông ta sải những bước lớn tới trước mặt Sắt Sắt, cao giọng nói: “Tiểu nữ sinh ra tính tình đã kiêu ngạo, làm những việc ngông cuồng, đắc tội với cô nương, ta xin thay mặt nó nhận tội với cô nương. Đa tạ cô nương đã khoan dung tha mạng. Quả thực khiến ta phải kính phục bội phần. Ta nhất định sẽ quản thúc tiểu nữ, để sau này nó không bao giờ làm hại cô nương được nữa”. Nói rồi, ông ta thi lễ với Sắt Sắt, trong ánh mắt lóe lên tia nhìn thán phục.

Sắt Sắt không ngờ cha của Y Doanh Hương lại hiểu lý lẽ đến vậy, nghĩ cũng phải, thân là một Tộc trưởng sao lại có thể là người lòng dạ hẹp hòi. Có điều, dung túng cho con gái mình thành ra như vậy, cũng coi như là sự thất bại của ông ta rồi.

Sắt Sắt đáp lễ rồi cười nhạt nói: “Y Tộc trưởng khách khí rồi”. Sắt Sắt không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn Y Doanh Hương đừng cuồng vọng muốn làm hại nàng, vậy là nàng đã yên tâm rồi.

Y Tộc trưởng đó lại kéo Y Doanh Hương tới trước mặt Dạ Vô Yên hành lễ ba quỳ chín vái để tạ tội, có điều liền bị thị vệ của Dạ Vô Yên lấy cớ hắn thương thế rất nặng mà cự tuyệt đuổi về. Y Doanh Hương sớm đã khóc đến mức thê thảm, mỗi bước đi về cùng cha đều không ngừng ngoái đầu nhìn lại.

Sắt Sắt thấy không khỏi than thầm, tính tình Y Doanh Hương cũng coi như thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu nỗi hận và tình yêu, có điều cách làm quả thực khiến người khác không thể đồng tình được. Đêm nay nàng ta bắn mình một mũi tên như thế, không chỉ hoàn toàn mất hẳn Phong Noãn, mà ngay đến sự nuông chiều Dạ Vô Yên dành cho nàng ta e rằng cũng không còn nữa.

Khả Hãn thấy mọi việc đã xong liền vẩy tay để đám đông giải tán, rồi nhanh chóng phải người dựng mấy lều trướng để Dạ Vô Yên nghỉ. Vì thương thế của Dạ Vô Yên không thể chịu nổi xe ngựa chòng chành, nên đành miễn cưỡng ở lại đó điều trị. Vân Khinh Cuồng muốn chữa trị cho Dạ Vô Yên, đương nhiên cũng ở đó, Sắt Sắt, Tiểu Thoa và Trụy Tử đi cùng Vân Kinh Cuồng sao có thể rời đi. Phong Noãn vừa không yên tâm về Sắt Sắt, vừa là Nhị Hoàng tử của Bắc Lỗ Quốc, đương nhiên hắn phải để tâm tới thương thế của Tuyền Vương, vì thế cuối cùng ở lại đó luôn.

Hơn mười tấm lều trướng đỉnh tròn được căng lên bên bờ Vân Thủy Hà, phía trước Thiên Hựu Viện, trông như nơi tạm cư của một bộ tộc nhỏ.

Đợi khi mọi người đã đi hết, Sắt Sắt đột nhiên giơ tay ấn vào mạng sườn. Vừa rồi giương cung lớn quả thực rất khó khăn. Lúc kéo cung, vì dùng lực mạnh nên vết thương cũ lại nứt ra, cơn đau xé ruột đang dần kéo tới, khiến nàng cau chặt đôi mày.

Lúc nãy, nàng thấy rất đau, nhưng vì đông người nên đành cắn răng cố chịu, nhưng giờ thì bất luận thế nào cũng không thể nhẫn nhịn được thêm nữa.

Ánh mắt Phong Noãn vẫn luôn hướng về phía Sắt Sắt, thấy nàng tay ôm mạng sườn, khuôn mặt trắng bệch, trái tim hắn bỗng nhảy mạnh lên, bước thật nhanh lại phía Sắt Sắt, chau mày hỏi: “Nàng sao thế?”

“Không sao, có điều chắc phải nghỉ ngơi một thời gian rồi”. Sắt Sắt ôm lấy vết thương, cười như không có chuyện gì xảy ra.

Phong Noãn cố ý giật tay Sắt Sắt ra, dưới ánh trăng và ánh lửa bập bùng, chỉ thấy bàn tay ngọc ngà của nàng toàn là máu. Ánh mắt Phong Noãn chau lại, đáy mắt ngập tràn sự đau đớn.

Dạ Vô Yên ngước mắt nhìn về phía Sắt Sắt, ánh trăng phủ lên khuôn mặt tuấn tú khiến khuôn mặt hắn càng đẹp như mỹ ngọc. Rõ ràng bị thương nặng nhưng hắn không hề chau mày, dường như vết thương đó đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ như cơm bữa, chẳng đáng bận tâm. Nếu là người khác, bị một mũi tên cắm vào ngay hậu tâm, e rằng không ngất vì đau thì cũng ngất đi vì sợ.

Hắn nhìn Sắt Sắt một cách thờ ơ, khóe môi nhếch lên lạnh lùng, trên mặt không có chút biểu cảm.

Bất luận thế nào, Sắt Sắt cũng không thể hiểu nổi hành động vừa rồi của hắn, nếu hắn lạnh lùng với nàng, vì sao còn cứu nàng? Nếu như trước đây, khi nàng còn là Thứ phi của hắn, vì thể diện, hắn quyết không thể để nàng bị thương là lẽ rất thường tình. Nhưng bây giờ nàng không còn là Thứ phi của hắn nữa, giữa bọn họ chẳng còn chút quan hệ nào, vì cớ gì hắn phải cứu nàng chứ? Hơn nữa còn vì cứu nàng mà bất chấp cả tính mạng.

Điều này khiến Sắt Sắt cực kỳ khó hiểu! Tuy nàng vô cùng cảm động vì Dạ Vô Yên đã đỡ tên hộ mình, nhưng nàng không còn là cô gái nhỏ với mối tình đầu chân thật nữa, sẽ không vì thế mà ngốc nghếch cho rằng hắn yêu nàng đâu. Khi hắn vì Y Doanh Hương mà phế võ công của nàng, nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng về hắn.

Có điều, lúc này nàng rất muốn tới bên hỏi hắn cho ra nhẽ, nhưng thấy các cô gái ở Thiên Hựu Viện vẫn chưa đi hết, Y Lãnh Tuyết vẫn đứng trước mặt Dạ Vô Yên, nàng liền dừng bước.

Có lẽ đối với tình nhân cửu biệt trùng phùng, người ta còn có nhiều chuyện để nói. Vì thế nàng cũng biết điều mà lặng lẽ lui ra.

Vân Khinh Cuồng phải chăm sóc cho Tuyền Vương, liền hờ hững nói: “Tiểu Thoa, Trụy Tử đi đắp thuốc cho Giang cô nương đi”

Tiểu Thoa, Trụy Tử nghe vậy nhanh chóng lại bên Sắt Sắt. Đôi mắt chim ứng đen láy của Phong Noãn chăm chú nhìn vào gương mặt trắng bệch của Sắt Sắt, trầm giọng: “Nàng dưỡng thương cẩn thận!” rồi tuy không nỡ nhưng vẫn phải buông tay nàng ra.

Tiểu Thoa và Trụy Tử dìu Sắt Sắt vào trong trướng, tấm trướng này tuy không rộng nhưng lại rất tinh xảo, bên trong bày biện đủ món đồ đạc. Hiển nhiên Khả Hãn đối với nàng cũng không tệ. Khả Hãn và Yên Thị biết nàng là ý trung nhân của Phong Noãn nên không thể hiện sự bất mãn gì với nàng. Điều này khiến Sắt Sắt thấy đôi chút thoải mái, vì bất kể là bất mãn hay yêu thích đều sẽ khiến nàng rất bối rối. Bởi nàng và Phong Noãn thực sự không phải là mối quan hệ như họ vẫn tưởng.

Trong trướng dưới nền đất trải một tấm thảm dày, dù đi chân không cũng không hề cảm thấy lạnh. Sắt Sắt chầm chậm bước tới ngồi xuống bên giường, Trụy Tử cầm nến đi tới, Tiểu Thoa cẩn thận cởi áo, đắp thuốc lại cho nàng.

Tiểu Thoa vừa đắp thuốc vừa cau mày nói: “Cô nương, vết thương lại nứt ra rồi. E rằng cô lại phải dưỡng thương cả tháng mất”

Trụy Tử lúc nào cũng lạnh lùng liền cười nhạt nói: “Giang cô nương hôm nay thật oai phong, đầu tiên là đàn khúc Quốc phong, rồi lại bắn mũi tên đó, đúng là khiến Trụy Tử vô cùng khâm phục”

Sắt Sắt chau mày cười khổ, thực ra, nàng đâu cần người khác khâm phục mình. Nàng tài hoa, nhưng nàng lại không thích khoe khoang trước mặt người khác. Tình thế hôm nay quả thực nàng chưa từng lường tới.

Tiểu Thoa băng bó cho Sắt Sắt xong, cười khẽ nói: “Lần sau cô nương đừng dùng nội lực nữa, đây là lần thứ hai vết thương bị rách ra rồi. Nếu không có thuốc của Cuồng Y, vết thương của cô khó lành lại lắm”

Sắt Sắt cười nhẹ nói: “Ta biết rồi”. Tiểu Thoa và Trụy Tử thực lòng quan tâm đến nàng, thế nên trong lòng Sắt Sắt thực vô cùng cảm động.

“Tuyền Vương đối với cô nương quả thực rất chân tình, không ngờ vì đỡ tên cho Giang cô nương mà bất chấp cả tính mạnh. Đúng là khiến người khác cảm động!”. Khóe mắt Trụy Tử lướt qua Sắt Sắt hững hờ nói.

“Đúng thế! Muội cảm thấy Tuyền Vương rất thích Giang cô nương!” Tiểu Thoa thấy vậy cũng hùa theo.

“Các người đừng đoán mò, người mà Tuyền Vương thích là Y Lãnh Tuyết” Sắt Sắt thờ ơ nói, khuôn mặt đẹp như ngọc thoáng trầm xuống. Chỉ có điều trong lòng nàng bỗng cảm thấy xót xa, Tiểu Thoa và Trụy Tử là thị nữ của Minh Xuân Thủy, bây giờ lại nói đến những gì tốt đẹp mà Dạ Vô Yên đối xử với nàng, chẳng phải là đang muốn gán ghép họ hay sao? Như vậy chứng tỏ họ cũng biết rõ nàng và Lầu chủ của bọn họ vốn không thể nào ở bên nhau. Minh Xuân Thủy thực sự không thích nàng một chút hay sao?

Tiểu Thoa và Trụy Tử vốn muốn xem Sắt Sắt có phản ứng gì với Dạ Vô Yên, nhưng không ngờ lại thấy nàng trầm tư như vậy, dáng điệu lại có vẻ như có tâm sự gì đè nặng, họ liền không biết phải làm sao nữa. Vừa hay lúc đó, Vân Khinh Cuồng vén rèm bước vào.

“Thương thế của Tuyền Vương thế nào?” Trụy Tử và Tiểu Thoa thấy vậy cùng đồng thanh cất lời hỏi.

Sắt Sắt ngước mắt, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vì sao họ lại quan tâm tới Tuyền Vương như thế.

Vân Khinh Cuồng ngồi trên ghế, nhếch miệng cười đáp: “Bản Cuồng Y ra tay, còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa Tuyền Vương không phải là một công tử yếu đuối, cũng đâu phải là chưa bị thương bao giờ, vết thương nhỏ đó với ngài ấy mà nói chỉ như cơm bữa mà thôi, có đáng gì!”

Ánh mắt Sắt Sắt thoáng lặng đi, nàng biết, Dạ Vô Yên từ một thiếu niên yếu đuối trở thành một chiến thần dũng mãnh nhất định đã phải trải qua rất nhiều gian khổ, nhưng nghe Vân Khinh Cuồng nói hắn bị thương chỉ là cơm bữa, trong lòng nàng ngoài sự kinh ngạc còn có một cảm giác rất kỳ quái.

“Ngài ấy vì cô mà bị thương, bất luận thế nào, cô cũng nên đi cảm ơn người ta một câu chứ? Ngài ấy bất chấp cả tính mạng mà cứu cô, cô không thể nào không động lòng đúng không? Đến cả ta còn cảm động nữa là!” Vân Khinh Cuồng quay đầu nói với Sắt Sắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười quái dị.

“Cảm tạ thì đương nhiên rồi, nhưng bây giờ đêm đã khuya, hơn nữa, e rằng có người đang ở bên ngài ấy, tốt nhất mai ta đi thì hơn” Sắt Sắt cười nhạt nói, e rằng bay giờ Y Lãnh Tuyết đang ở bên Dạ Vô Yên rồi, sao nàng có thể đi phá đám vào lúc người ta đang chàng chàng thiếp thiếp chứ.

“Cô nói đến Y Lãnh Tuyết phải không? Cô ta đi lâu rồi. Nếu mai mới cảm tạ, chẳng phải không có thành ý gì ư?” Vân Khinh Cuồng ngồi tựa trên ghế, hờ hững nói.

Hắn nói rất có lý, dẫu sao bây giờ nàng cũng không ngủ được, vết thương ở mạng sườn vừa đắp thuốc, đã không còn đau lắm. Huống hồ trong lòng nàng thực ra rất lo cho thương thế của Dạ Vô Yên. Vì thế nàng liền đứng dậy, chầm chậm bước ra khỏi trướng.

Trời đêm trong trẻo không một gợn mây, cả bầu trời là một màu xanh sẫm u tịch, ánh trăng tinh khiết như bạch ngọc, ngẩng đầu nhìn, ngay cả cây quế và thỏ ngọc trên mặt trăng cũng có thể phân biệt được rất rõ ràng. Sắt Sắt nhấc váy, băng qua đám cỏ xanh cao tới đầu gối, đi về phía tấm lều trướng thứ hai bên phải.

Lều trướng của nàng và Dạ Vô Yên chỉ cách nhau có một tấm lều ở giữa, đó chính là lều của Vân Khinh Cuồng, sắp đặt như thế để tiện cho Vân Khinh Cuồng chữa bệnh cho cả nàng và Dạ Vô Yên.

Trong lều trướng của Dạ Vô Yên vẫn sáng đèn, xem ra hắn chưa ngủ. Bên ngoài cách lều trướng mươi bước có mấy thị vệ toàn thân mặc y phục đen, như hòa vào làm một với bóng đêm xung quanh họ vậy.

Sắt Sắt chầm chậm tới bên một thị vệ, khẽ hỏi: “Ta muốn gặp Tuyền Vương, phiền ngươi vào bẩm báo một tiếng”

Thị vệ đó ngước mắt nhìn Sắt Sắt, trầm giọng đáp: “Không cần bẩm báo, Vương gia biết cô sẽ tới, ngài đang chờ cô đó”

Sắt Sắt không ngờ Dạ Vô Yên lại đang chờ nàng, quả thực có chút bất ngờ, liền ngẩn người ra đó, một lát sau mới chậm chạp bước vào. Lúc còn làm Thứ phi của hắn, nàng chưa từng chủ động đến gặp hắn ở tẩm điện lúc đêm khuya, nghĩ ra hành động hôm nay của nàng cũng có điều không ổn. Nhưng vừa rồi hình như tên thị vệ đó có nói Dạ Vô Yên đang chờ nàng. Sắt Sắt dừng trước cửa trướng, cuối cùng lấy hết dũng cảm vén rèm bước vào. Dẫu sao cũng đã tới đây rồi, chẳng có gì phải sợ hãi.

Căn lều mà Dạ Vô Yên ở rõ ràng lớn hơn của Sắt Sắt, bên trong đồ đạc cũng lộng lẫy hơn. Nến trên bàn đang cháy dở, tỏa ra khắp trướng một màu vàng vỏ quýt ấm áp.

Trong trướng yên lặng như tờ, mùi thảo dược thơm dịu nhẹ, trong trướng lúc này không có bất cứ một thị nữ nào cả, Sắt Sắt đột nhiên linh cảm có điều gì kỳ quái. Nàng bước lên phía trước hai bước, bỗng đứng sững lại như bị sét đánh.

Trong trướng không có bình phong, vén cửa là thấy ngay chiếc giường lớn, được làm bằng gỗ lim điêu khắc công phu, một tấm màn màu thu vàng rủ xuống nhưng không khép lại, thế nên Sắt Sắt liền lập tức nhìn thấy màn quyến luyến trên giường.

Nếu có thể, nàng chẳng thà không nhìn thấy cảnh đó.

Nếu sớm biết trong trướng là cảnh này, nàng quyết không bao giờ bước vào.

Nếu, nếu có cái nếu đó thì tốt biết bao. Nhưng lúc này nàng đã đứng đây rồi, và đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rất rõ ràng.

Dạ Vô Yên nửa nằm nửa ngồi trên giường, Y Lãnh Tuyết cũng ngồi trên giường, hai người ngồi rất gần nhau, đôi môi anh đào của Y Lãnh Tuyết đang hôn trên đôi môi mỏng của Dạ Vô Yên. Từ góc nhìn của Sắt Sắt, chỉ có thể thấy được nửa khuôn mặt của Y Lãnh Tuyết và mái tóc đen nhánh đang buông xõa. Nàng ta ôm chặt lấy cổ Dạ Vô Yên, còn tay Dạ Vô Yên đang ôm nhẹ lấy tấm eo thon của nàng. Chiếc áo bào đỏ thẫm làm nổi bật tấm áo trắng của Y Lãnh Tuyết, dưới ánh nến thật rõ ràng và cũng thật hài hòa.

Chẳng phải nói Y Lãnh Tuyết đi rồi sao? Chẳng phải nói Dạ Vô Yên đang chờ nàng? Vì sao thứ chờ đợi nàng lại là cánh tay này cơ chứ?

Sắt Sắt tuy đã một lần trải qua chuyện chăn gối, nhưng thực tế, nàng vẫn chỉ là cô gái nhỏ, tình cảnh trước măt khiến Sắt Sắt đầu óc nóng bừng, trái tim không khỏi đập cuồng loạn. Nàng muốn quay người bỏ đi, nhưng gót chân như mọc rễ không thể di chuyển được. Hoặc giả đó là do bị chấn động và kinh ngạc quá mức.

Mới chỉ chần chừ giây lát mà Dạ Vô Yên đã nhanh chóng phát giác ra có người. Hắn chầm chậm đẩy Y Lãnh Tuyết đang tựa trong lòng mình ra, liền thấy Sắt Sắt đang đứng ở cửa trướng.

Lúc này hắn đang ngồi tựa nghiêm trên giường, nhìn rất lười nhác, nhưng thần sắc trong mắt lại cực kỳ tỉnh táo. Thấy Sắt Sắt, hắn dường như có chút kinh ngạc, đôi lông mày dài nhướng lên, mắt phượng nheo lại, trong đôi mắt đen láy lại sâu thêm mấy tầng, ánh mắt sáng rực của hắn chiếu lên khuôn mặt Sắt Sắt, dường như muốn thu lấy hết mọi nét biểu cảm của nàng vào tầm mắt.

Không biết vì sao, khi Sắt Sắt nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, trái tim nàng liền dần trầm tĩnh lại, trên khuôn mặt đẹp như ngọc là thần sắc lạnh nhạt, yên lặng như mặt nước hồ thu.

Nàng nhếch miệng khẽ cười, hờ hững nói: “Hôm nay Vương gia xả thân cứu Sắt Sắt, Sắt Sắt vô cùng cảm động, vốn định tới tạ ơn ngài, không ngờ lại làm phiền Vương gia và Tế Tư. Ta xin cáo lui, hai người đừng vì ta mà cụt hứng, xin mời…tiếp tục đi”. Nói rồi, Sắt Sắt quay người định bỏ đi.

“Giang cô nương, nếu đã tới đây rồi thì ngồi một lát đi!” Y Lãnh Tuyết mở miệng, lúc này cô ta đã đứng dậy khỏi giường.

Sắt Sắt quay đầu, thấy tuyệt thế giai nhân đó đang chầm chậm tiến về phía mình, vẫn là tấm áo trắng khi mua điệu tế thần, dưới ánh nến vàng, nhìn như khoác thêm một tầng màu vàng kiêu hãnh. Vẫn là khuôn mặt yêu kiều lạnh lùng, vì được tình yêu tưới nhuần mà càng thêm kiều diễm, lớp sương mỏng trong đôi mắt đẹp, những vệt ửng hồng trên gò má và đôi môi còn đỏ thắm hơn tấm lụa trên vai càng diễm lệ hơn bao giờ hết.

Hóa ra, một Tế Tư lạnh lùng cũng có lúc động tình đến thế. Xem ra tình ái quả nhiên có sức hấp dẫn hơn Thần Phật. Có điều Sắt Sắt không hiểu, nếu đã yêu sâu nặng như vậy, sao còn phải làm một Tế Tư thanh tâm quả dục [1] làm gì?

[1] Thanh tâm – nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ thất tình lục dục.

Qủa dục – nghĩa là phải tiết chế tất cả ham muốn, không riêng gì ham muốn tình dục.

“Không đâu, ta cũng chẳng còn có chuyện gì!”. Sắt Sắt cười nhạt nói, nàng không hiểu Y Lãnh Tuyết vì sao muốn giữ nàng lại, lẽ nào bị nàng thấy rồi, cô ta lại bối rối ư?

“Chẳng phải cô muốn tạ ơn cứu mạng của Bản vương sao? Không biết cô định tạ ơn thế nào?” Dạ Vô Yên ngồi tựa trên giường, hỏi một cách uể oải, đôi mắt phượng thần tình phức tạp khiến người ta không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

“Vương gia muốn Sắt Sắt tạ ơn thế nào?” Sắt Sắt ngước mắt hờ hững hỏi.

Dạ Vô Yên nhếch mày, ánh mắt sắc bén ngưng thần nhìn Sắt Sắt, lạnh giọng nói: “Bản vương không cần cô phải tạ ơn, là tự cô muốn tạ ơn Bản vương đó chứ, xin hỏi cô muốn tạ ơn thế nào?”

“Ơn ngài cho một giọt nước, đương nhiên ta sẽ phải báo đáp bằng cả dòng suối. Huống hồ là ơn cứu mạng, tính mạng này của Sắt Sắt là của Vương gia. Vương gia khi nào cần tới, đều có thể lấy đi” Sắt Sắt kiên định nói từng lời từng chữ.

Dạ Vô Yên nghe thế, ánh mắt đột nhiên thâm trầm, lạnh lùng nói: “Ta cần tính mạng cô làm gì?”. Dường như hắn hơi bực, đột nhiên khóe môi nhếch lên, cười lạnh. Có điều dường như động phải vết thương, nên hắn thoáng chau mày.

Y Lãnh Tuyết tới nhanh bên hắn, giơ tay đỡ hắn rồi dịu dàng nói: “Chàng đừng động đậy”. Quen nghe giọng điệu lạnh lùng cao ngạo của Y Lãnh Tuyết, lúc này nghe cô ta nói những lời dịu dàng trìu mến như thế, Sắt Sắt chỉ cảm thấy có chút không quen.

Sắt Sắt không hiểu vì sao Dạ Vô Yên lại tức giận, nhưng nàng cũng chẳng buồn suy nghĩ thêm. Nàng không thể ở trong trướng này thêm một khắc nào nữa. Nghĩ vậy Sắt Sắt liền thi lễ cáo lui, nói: “Làm phiền rồi, cáo từ”.

Nàng vén rèm cửa, bước rất nhanh ra ngoài. Bên ngoài bóng tối đen như mực, nàng nheo mắt, đi qua phía tên thị vệ vừa rồi.

“Xin hỏi, là ai nói Vương gia đang chờ ta?” Nàng lạnh lùng hỏi.

Tên thị vệ đó nhìn Sắt Sắt một cách kỳ quái rồi trầm giọng nói: “Vừa rồi Cuồng Y có dặn, lẽ nào không đúng ư?” Lời vừa mới dứt, Sắt Sắt liền quay đầu bước nhanh về trướng của nàng.

Sắt Sắt đi rất nhanh, không cẩn thận lại động phải vết thương, Sắt Sắt lúc này mới phát hiện ra mình có gì không ổn, liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

Vẫn là vầng trăng trong trẻo ban nãy, nhưng lúc này, dường như nó không còn tinh khiết như ngọc nữa, từng vần mây vây quanh mặt trăng tròn, như từng tầng vải sa mỏng trùng điệp cho đi sự sáng trong của vầng trăng. Trên khuôn mặt mỗi người, có phải cũng đều mang tầng tầng lớp lớp những chiếc mặt nạ vô hình không? Nếu không có những việc xảy ra, có những người đã gặp, dù làm cách nào nàng cũng không thể hiểu hết được?

Ở Đại hội Tế trời, Vân Khinh Cuồng đẩy nàng lên đài cao, bắt nàng tấu khúc Quốc phong. Vân Khinh Cuồng và Dạ Vô Yên quan hệ chắc chắn không tầm thường, điều này lúc ở phủ Tuyền Vương, nàng đã thấy rồi. Hắn muốn nàng giúp Dạ Vô Yên, nàng có thể giải thích được. Nhưng đêm nay, rõ ràng Y Lãnh Tuyết chưa đi, Vân Khinh Cuồng lại lừa nàng nói rằng cô ta đi rồi, còn dặn dò thị vệ nói rằng Dạ Vô Yên chờ nàng, để nàng đi thẳng vào, đến nỗi gặp phải cảnh tượng vừa rồi.

Vân Khinh Cuồng biết Dạ Vô Yên đã chờ Y Lãnh Tuyết bốn năm, biết tình ý mà Dạ Vô Yên dành cho Y Lãnh Tuyết, bây giờ họ trùng phùng, hắn lại lừa nàng tới đó. Hắn làm như vậy, không nghi ngờ gì nữa, là cố ý muốn nàng phá hoại sự quyến luyến giữa họ.

Vì sao hắn phải làm như vậy?

Rõ ràng hắn biết nàng đã từng là Thứ phi của Tuyền Vương, hắn làm vậy lẽ nào muốn nàng thấy rồi ghen tuông, muốn nàng quay về bên Dạ Vô Yên? Nếu đúng là như thế, xem ra Vân Khinh Cuồng đã tính sai nước cờ này rồi.

Hắn không chỉ không hiểu nàng, mà còn không hiểu cả Dạ Vô Yên nữa.

Dạ Vô Yên có thể si mê Y Lãnh Tuyết suốt bốn năm, có thể giữ vị trí Chính phi lại cho Y Lãnh Tuyết, đủ thấy hắn si tình thế nào. Trong Tuyền Vương Phủ có bao nhiêu thê thiếp, nhưng chưa từng nghe nói hắn sủng ái bất cứ ai, có thể thấy tình cảm của hắn rất chung thủy. Vì thế Dạ Vô Yên quyết không thể lại đưa nàng về phủ, hắn chỉ muốn một mình Y Lãnh Tuyết mà thôi. Còn nàng, nàng đã từng là một trong những thê thiếp đó, làm đồ trang trí khá lâu trong Vương phủ của hắn. Bây giờ, khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi chốn giam cầm, nàng sẽ không bao giờ làm thứ đồ trang trí cho hắn thêm một lần nữa đâu.

Thế nên, nếu thực Vân Khinh Cuồng có ý như vậy, e rằng hắn chỉ mất công tổn sức vô ích mà thôi, mọi chuyện sẽ không thể như ý hắn được.

Sắt Sắt đứng rất lâu trong màn đêm, dưới anh trăng sáng trong như ngọc, trên đồng cỏ mênh mông dập dờn trong gió. Trái tim nàng dần dần bình ổn lại. Ngẫu nhiên ngước mặt nhìn lên, nàng thấy một bóng áo trắng từ trong lều trướng của Dạ vô Yên đi ra, bước thẳng về phía Thiên Hựu Viện. Gió đêm thổi tung tấm áo trắng, trong đêm tối, tấm áo trắng đó bay phấp phới, giống như một đóa tuyết liên biết di chuyển vậy.

Một Tế Tư thuần khiết, thần thánh, cao quý hoàn toàn xứng đáng khi được so sánh với tuyết liên. Có điều nụ hôn vừa rồi giữa Dạ Vô Yên và Y Lãnh Tuyết nên dùng loài hoa gì để hình dung? Mẫu đơn? Hải đường? Sắt Sắt thực không nghĩ ra loài hoa nào thích hợp cả.

Nhưng không ngờ Y Lãnh Tuyết lại bỏ đi, cô ta nên ở lại chăm sóc vết thương cho Dạ Vô Yên mới phải? Có lẽ dầu sao nàng ta cũng là Tế Tư, rốt cuộc cũng có những điều cấm kỵ, cả đêm ở trong phòng đàn ông là điều không thể chấp nhận được.

Y Lãnh Tuyết đi về phía Thiên Hựu Viện, thấp thoáng thấy hai thị vệ của Dạ Vô Yên đi theo sau, bảo vệ cô ta. Không ngờ Dạ Vô Yên lại quan tâm tới Y Lãnh Tuyết tới mức ấy.

Sắt Sắt nhìn đóa tuyết liên đó đi càng lúc càng xa, nàng quay người đi về phía lều trướng của mình. Vừa tới trước trướng, liền thấp thoáng nghe tiếng Vân Khinh Cuồng nói vọng ra từ bên trong. Hắn vẫn chưa đi sao? Sắt Sắt vốn định đi tìm hắn chất vấn, nhưng sau khi nghĩ lại, nàng đột nhiên cảm thấy hoàn toàn không cần thiết nữa.

Nàng không muốn vào trướng lúc này, liền quay người đi về phía biển cỏ, giữa đám cỏ rậm, Sắt Sắt gối đầu lên tay nằm đó. Những lá cỏ mềm vuốt ve trên khuôn mặt nàng, cảm giác nhồn nhột nhưng vô cùng dễ chịu.

Ngước mắt nhìn lên bầu trời, Sắt Sắt có cảm giác như đang nằm dưới đáy hồ để gột sạch mọi nỗi buồn dồn nén trong lòng. Vầng trăng sáng phía xa như gần hơn trong gang tấc.

Mọi người đều nói muốn thưởng trăng cần phải có mặt hồ phẳng lặng, có rượu và có cả đàn ca. Nhưng Sắt Sắt cảm thấy đó chỉ là những thói quen tầm thường. Một người thực sự muốn thưởng trăng sẽ không cần có thơ, không cần có rượu, cũng không cần có đàn hát, chỉ cần một cánh tay làm gối, ngẩng đầu nhìn trời, để ánh trăng trong sáng xuyên qua lớp lớp bụi trần, chiếu rọi lên những nỗi niềm tâm sự trong trái tim mình mà thôi.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện