Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa Chương 23: Em không thể cho nhiều hơn

Anh muốn em trở lại trước kia với anh, chìm vào trạng thái yêu đương say đắm. Chúng ta đã từng yêu nhau, rất đẹp đẽ rất trong sáng, đáng để hoài niệm, nhưng không thể làm lại nữa.

Lúc Tân Thần có thể gọi điện lại, cô đã ra khỏi khe vực sâu Nepal, đến Vũ Băng.

Khe Nepal còn tráng lệ hơn bất cứ vực sâu nổi tiếng nào mà cô từng đi qua. Mức độ gian khổ đương nhiên cũng tương đương với cảnh sắc của nó. Đoạn đường này được nước ngoài đề cử trong “Cẩm nang du lịch Trung Quốc”, nổi như cồn, dọc đường có thể nhìn thấy rất nhiều người nước ngoài vác ba lô đi một mình. Còn một nhóm sáu người như họ thì lại hiếm gặp.

Lão Trương cứ chà xát tay, bảo sau này rảnh rỗi sẽ chuẩn bị đi theo những người nước ngoài ấy, đi hết Trã Mã Cổ Đạo, từ Vân Nam đi một mình đến La Tát. Quyết tâm ấy khiến mọi người đều rất ngưỡng mộ.

Vũ Băng dựa lưng vào núi Mai Lý Tuyết Sơn, trước kia là một thôn nhỏ chỉ có khoảng hơn hai mươi hộ gia đình, cách ly hẳn với thế giới bên ngoài, chỉ những người vượt núi mới dừng lại, mà hiện nay đã trở thành nơi tụ tập của những người thích đi du lịch, khách sạn khắp nơi. Không biết vì sao mà hôm đó sóng di động không tốt lắm. Tân Thần đang định gọi điện thoại cố định thì Đào Đào đã nói: “Ông chủ khách sạn nói với tớ, trèo lên tới miệng núi thì sẽ có sóng”.

Những anh chàng đi cùng đã ngồi trên ghế xoay ở hành lang trước cửa uống bia, không muốn leo núi vì lý do đó, chỉ cười cười bảo: “Phụ nữ đang yêu ấy mà, đúng là sợ thật”.

Đào Đào cười nhạt: “Có phụ nữ đang yêu nào mà lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này không?”.

Gần đây tính khí cô nàng rất nóng nảy, lúc di chuyển hoặc im lặng, hoặc nói ra thì đầy mùi thuốc súng, khi nghỉ ngơi sẽ ôm di động không có sóng mà thẫn thờ. Mọi người đều biết mà im miệng, không chọc giận cô nàng. Cô nàng cũng không nhìn ai, nghênh ngang bỏ đi.

Lão Trương nhìn theo bóng cô ta, thở dài, “Hợp Hoan, may mà tâm trạng cô ổn định, không thì sau này tôi không có tự tin đi du ngoạn cùng phụ nữ nữa”.

Tân Thần chỉ cười cười, biết Đào Đào không muốn gọi điện nơi có người qua kẻ lại. Dù sao cô cũng chẳng có chuyện gì, bèn uống một ngụm café nóng trong bình giữ nhiệt, chạy theo Đào Đào, hướng đến nơi mà người địa phương đã chỉ, leo hơn một tiếng đến miệng núi. Sóng di động tăng lên dần dần cho đến khi đầy ắp. Cô soạn một tin nhắn báo địa điểm rồi gửi lần lượt cho bác, bố và Lộ Phi, sau đó ngồi trên đó ngắm cảnh. Đào Đào lại bắt đầu gửi và nhận tin nhắn liên tục như thường lệ.

Một lúc sau, bác cô vốn là người không thích nhắn tin đã trả lời đầu tiên, chỉ có bốn chữ “Chú ý an toàn”. Sau đó Tân Khai Vũ gọi đến, “Thần Tử, con mau về đi. Bố sắp bị bác con ép phải vượt ngàn dặm tìm con gái rồi”.

“Con không thèm về. Con đang ngắm Bạch Mã Tuyết Sơn, phơi nắng và uống café, thoải mái quá”.

Tân Khai Vũ nằn nì: “Con gái ngoan, bác con đã nghi ngờ Tiểu Bạch không nhiệt tình với con nên con mới chạy biến đi, cho bố một trận nên thân đây này”.

Tân Thần buồn cười quá, “Con mà mỏng manh dễ vỡ thế á? Dì Tiểu Bạch đáng thương, bất hạnh quá. Mẹ kế đúng là khó làm. Thực ra thì, vì dì quá nhiệt tình mà con mới thấy có phần không chịu nổi đây”.

“Bố sẽ nhắc nhở cô ấy sau này đối xử với con tự nhiên hơn. Chắc con cũng chơi đủ rồi. Hơn nửa tháng rồi, chẳng lẽ không thấy mệt à?”.

“Một chút”. Tân Thần không đùa nữa, “Bố, con sẽ chú ý. Không gắng nổi nữa thì sẽ tìm nơi để nghỉ ngơi, hoặc quay về”.

“Mình muốn về rồi Hợp Hoan”, Đào Đào cũng buông di động xuống lí nhí, “Lều bạt để lại cho cậu, dùng xong cậu gửi đến Thượng Hải cho mình là được. Xin lỗi”.

Tân Thần không ngạc nhiên, trước đó đã có một anh chàng vì công việc mà phải rút lui. Kết bạn để đi cùng không phải loại quan hệ có tính chất trói buộc, ai cũng có thể kết thúc hành trình sớm vì một nguyên nhân nào đó hoặc không nguyên nhân gì cả, mà Đào Đào suốt đường đi tỏ ra tâm sự trùng trùng, rõ ràng là non xanh nước biếc cũng không thể giải thoát cho cô.

“Không sao. Đi du ngoạn là để tìm niềm vui, đừng thấy nặng nề vì phải rút lui”.

“Mình biết. Mình đi là vì muốn trốn chạy, nhưng phát hiện ra có trốn cũng không được, thôi cứ quay về đối diện vậy”. Đào Đào cũng giống cô, mang kính râm, gương mặt che một tấm khăn choàng để tránh tia tử ngoại, không nhìn rõ nét mặt.

Tân Thần tự nhận cô không thể an ủi vết thương lòng của người khác, đành im lặng tỏ vẻ thấu hiểu.

“Mình rất hâm mộ mọi người. Các bạn đều tìm thấy thú vui được đi. Không giống mình, đến vì mục đích này, lại phụ mọi cảnh đẹp đã đi qua”. Đào Đào dừng lại, nhìn núi tuyết phía xa xa.

Di động của Tân Thần lại reo vang, Lộ Phi gọi đến, “Hôm qua ăn cơm với Tân Địch, cô ấy nhờ anh hỏi em định đi bao lâu nữa?”.

“Anh có mong muốn em dừng lại không?”. Cô đã sớm khắc phục chút phản ứng vùng cao ban đầu, nhưng không khí loãng vẫn khiến người ta có cảm giác choáng váng. Lời vừa thốt ra, cô thấy gần như là đang đùa cợt.

Quả nhiên, Lộ Phi sững người, sau đó nói khẽ: “Anh mong em dừng lại bên anh”.

Gió rất to, gào thét thổi qua, giọng anh xuyên qua ống nghe vào tai cô, nhưng cũng như bị gió thổi bạt đi, luồn vào tim cô, ngưa ngứa, “Người anh cần chỉ là em trước kia. Nếu em thật sự ở bên anh, anh sẽ cảm thấy người này không còn nguyên vẹn, hoàn toàn khác với phong cảnh trong tưởng tượng của anh”.

“Chúng ta có cần tranh luận xem người anh yêu là em ở giai đoạn nào không?”. Tiếng Lộ Phi trầm thấp dịu dàng.

“Vì em biết, người em yêu là anh trước kia, Lộ Phi”. Tầhần buột miệng rồi cười, “Anh thấy đấy, em rất ấu trĩ. Rõ ràng em đã thay đổi, cũng chấp nhận mình hiện tại, nhưng lại không chấp nhận thay đổi của người khác. Em sợ một người lạ đến cạnh em, phá hoại kí ức còn lại trong em, em sợ em không chỉ vỡ mộng mà còn mất đi kí ức nữa”.

“Kí ức của em cũng là một phần trong kí ức của anh. Nếu chúng ta không ở bên nhau thì chỉ mỗi lúc một xa lạ. Rồi sẽ có ngày, dù anh xuất hiện trước mắt em thì cũng chỉ là người qua đường. Anh sợ nhất là cảnh đó”.

Tân Thần im lặng, cô cũng không biết mình đang nói gì. Liệu cô có tâm sự với một người xa lạ như thế không? Mỗi một cuộc điện thoại dọc đường đều như một sợi dây vô hình, nối kết cô và anh lại, cô đã không còn buồn bã như lúc đầu nữa.

“Tiếp sau đó sẽ đi Đại Lý, Lệ Thủy sao?”. Lộ Phi thông thuộc hành trình của họ không kém gì cô.

“Không, hai nơi đó em đi rồi. Em muốn từ Đức Khâm đến thẳng hồ Lô Cô ở vài ngày, đợi họ đến rồi gặp nhau. Sau đó cùng đi Á Đinh”.

Sáu người họ từ Vũ Băng đi đến chùa Phi Lai, rồi ngồi tàu hỏa đến Đức Khâm. Mọi người quyết định chia tay ở đây. Bốn người đàn ông nghỉ trọn một ngày rồi đi Đại Lý; Đào Đào lên tàu đi Côn Minh, sau đó đáp máy bay về Thượng Hải, Tân Thần lên xe khách đường dài, đi thẳng đến hồ Lô Cô.

Tân Thần ngủ gà ngủ gật suốt dọc đường, cho dù xe dừng lại ở nơi có thể nhìn thấy ngã rẽ đường núi, thuận tiện cho du khách chụp ảnh, cô cũng không xuống. Sau khi đến nơi, cô vào nhà nghỉ Lạc Thủy gần hồ, báo tên mình với cô tiếp tân, nhưng cô ta lại khoát tay, “Cô đến sớm hơn năm ngày. Xin lỗi, hôm nay khách đã đầy, không có phòng trống. Ngày mai mới có người trả phòng”.

Tân Thần không ngờ kì nghỉ Quốc khánh đã qua lâu rồi mà du khách vẫn chưa đi hết. Cô đành lấy lại chứng minh nhân dân của mình, chuẩn bị đến chỗ khác thử vận may.

Một bàn tay chìa ra, đặt lên tay cô để trên quầy tiếp tân. Đó là bàn tay đàn ông, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, ngón tay dài, lòng bàn tay ấm áp khô ráo. Cô quay sang nhìn, Lộ Phi đang mỉm cười nhìn cô.

Anh mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen của Ralph Lauren, dù là kiểu dáng cho ngày thường nhưng vẫn rất khác so với trang phục du lịch bụi hoặc quần áo thể thao thường thấy ở đây, cả người toát lên vẻ ấm áp ôn hòa, lấp lánh ánh sáng dưới ánh chiều tà.

Tân Thần hoàn toàn không ngờ rằng lại gặp anh ở đây nên rất sững sờ, một lúc sau mới nhướn môi nở nụ cười, “Chào anh”.

Lộ Phi cúi xuống xách ba lô nặng ba mươi lăm ký, bên ngoài treo lều bạt lên, kéo tay cô lên tầng hai nhà nghỉ rồi ôm chặt lấy cô.

Tân Thần cười khúc khích trong lòng anh, “Em cảnh báo anh, mấy ngày rồi em không tắm đấy. Đừng nói là mùi khó ngửi mà chưa biết chừng còn có bọ trên người nữa”.

Anh không buông cô ra mà ấn đầu cô vào ngực mình, tì cằm lên mái tóc rối bù của cô, cứ đứng bất động như thế. Cô yên lặng tựa vào người anh, một lúc sau mới khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”.

“Hôm trước anh đáp máy bay đến Lệ Giang, rồi chuyển xe đến đây, đã ở được hai ngày rồi”.

“Không đi làm sao?”.

“Hôm nay là thứ bảy”.

“Tức là ngày mai phải về rồi. Điên thật”.

Lộ Phi không nói gì. Hôm trướcđi công tác ở Thượng Hải, làm xong việc anh không về đi làm mà lại tính toán hành trình của cô rồi đến thẳng đây. Đối với người không thể bỏ công việc như anh mà nói, lần thứ hai đến Vân Nam trong một thời gian ngắn thực sự đã được xem là một hành động điên cuồng rồi.

Anh ở ngay tại nhà nghỉ mà cả nhóm họ đã đặt sẵn trên mạng, hoàn toàn không có cảm giác với cảnh sắc xung quanh, chỉ cầm một quyển sách, ngồi xem trước cửa sổ trong phòng. Mỗi một chuyến xe chở khách du lịch dừng lại trước cổng, anh đều quan sát rất chăm chú. Ngày hôm sau là thứ bảy, rất nhiều khách đến nhưng lại không thấy bóng dáng cô đâu. Anh biết rõ nếu sáng mai cô vẫn không xuất hiện thì anh đành trở lại Lệ Giang, rồi đáp máy bay về Côn Minh, tiếp tục xử lý công việc bộn bề.

Khi nhìn thấy Tân Thần mặc áo gió mỏng, quần bằng chất liệu vải nhanh khô, anh lập tức lao xuống dưới.

Buổi tối ở Lạc Thủy vẫn tiến hành buổi đốt lửa trại mang tính chất biểu diễn tập tục dân tộc như thường lệ. Phía diễn “Tẩu hôn (1)” thu hút những cặp mắt hiếu kỳ, toàn bộ du khách đều đi về phía đó. Tân Thần và Lộ Phi không mấy hứng thú, ăn cơm xong liền quay về phòng.

(1) Một hình thức hôn nhân của người Ma Thoa tộc Nạp Tây ở Vân Nam, “tẩu hôn” là trai chưa vợ, gái chưa chồng, nam nữ chung sống với nhau ở trong gia đình mẫu hệ của mình, là hôn nhân do sự “đi” của nam giới mà thực hiện. Đàng trai buổi tối đến đàng gái ở một đêm, sáng sớm hôm sau về lại nhà mình, hai bên đều không phải thành viên trong gia đình đối phương.

Tầng hai của nhà nghỉ nhìn thẳng ra hồ Cô Lô, dưới sắc đêm mơ màng, chỉ thấy mặt hồ xanh thẫm gợn những đợt sóng lăn tăn. Nhưng Tân Thần không ngắm cảnh mà buông mình lên chiếc giường lớn phủ drap hai màu xanh lam và xanh lục, thở ra một hơi dài thoải mái.

Lão Trương đội trưởng lần đi này có một công việc thu nhập rất khá ở Bắc Kinh, nhưng thích “tự ngược đãi” mình, thích nhất là nghiên cứu những cách trốn vé, ở chui…đế tiết kiệm từng xu, trên đường đi cơ bản không ở những khách sạn, nhà nghỉ có điều kiện tốt một chút. Cô đã hơn hai mươi ngày rồi không tắm nước nóng cho ra trò, càng không được nằm ngủ trên chiếc giường mềm mại như thế.

Phút trước cô còn nói “Lúc nãy người trong nhà hàng nói phong cảnh Lý Cách đẹp hơn, yên tĩnh hơn, hơn nữa không mang màu sắc làm ăn như ở đây, em định ngày mai sẽ dọn đến đó ở”. Thì phút sau cô đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào không mộng mị.

Nhà nghỉ kết cấu bằng gỗ nhìn rất đẹp và lãng mạn, nhưng không hề cách âm. Nửa đêm, buổi đốt lửa trại kết thúc. Những du khách ngà ngà say và hưng phấn tụ tập thành từng nhóm đi vào rất ầm ĩ, nện “cồm cộp” lên cầu thang gỗ, cười nói và mở cửa, vặn nước tắm ra. Khi những chuỗi âm thanh đó vang đến, Lộ Phi vốn dĩ đã chẳng ngủ, còn Tân Thần cũng bị giật mình thức giấc.

Mấy ngày trời hầu hết cô đều ngủ trong túi ngủ, không ở trong lều thì cũng là trải túi trên đất trong căn phòng tuềnh toàng. Thỉnh thoảng vào nhà nghỉ cũng ngủ trên những chiếc giường gỗ cứng ngắc, bên cạnh là những người bạn có tật ngáy và nói mơ, xoay người sẽ nghe tiếng rơm lạo xạo trong gối nằm. Chiếc giường bây giờ mềm mại gần như là một loại cạm bẫy, mang đến một cảm giác mập mờ huyền ảo.

Đột nhiên tỉnh lại, cô phát hiện tay mình đang nắm chặt tay người nằm cạnh. Tư thế dựa dẫm đó còn khiến cô thảng thốt hơn cả khi nhìn thấy mình đang nằm cạnh anh, cô rụt phắt tay lại. Còn Lộ Phi không đợi cô nói gì, đã vươn tay ra ôm lấy cô.

Một tay anh ôm cô, tay kia khẽ vỗ lên lưng cô, những ngón tay dài khẽ vuốt ve sống lưng cô theo một nhịp điệu nhất định, có một sức mạnh dịu dàng nhưng trầm tĩnh khiến cô thấy yên lòng.

Năm cô mười bốn tuổi, lần đầu anh ôm cô cũng vỗ về cô như thế, đưa cô ra khỏi cơn bóng đè quái ác.

Mày không còn mười bốn tuổi nữa, một tiếng nói trong lòng nhắc nhở cô, không thể để mặc mình yếu đuối tìm kiếm an ủi như vậy được. Cứ thế này thì mày sẽ khiến anh ấy hiểu lầm, khiến những hiểu biết của anh về mày mãi mãi chỉ dừng lại ở quá khứ.

Thế nhưng màn đêm ngoài kia quá dài, cô bé sợ hãi bất an bị cô giam giữ quá lâu, vừa được cởi bỏ xiềng xích, rơi vào vòng tay ấm áp như thế, bất giác trở nên tham lam, không còn chịu rút lui dễ dàng nữa. Cô vùi đầu vào lòng anh, hoàn toàn không có sức kháng cự.

Những âm thanh bên ngoài dần dần biến mất, xung quanh trở lại với bóng đêm nồng nàn. Cô lắng nghe nhịp tim anh, từng nhịp, từng nhịp, gần như cùng lúc với tiết tấu với ngón tay anh vỗ trên lưng mình. Sự tĩnh lặng ấy khiến lý trí cô bất an. Cô ngẩng lên, đụng phải cằm anh. Ở đó râu đã hơi lún phún, cọ vào da cô ram ráp. Đôi môi anh rơi trên tóc cô, rồi trượt xuống trán, khẽ khàng nhưng nóng bỏng.

Khi đôi môi anh bước xuống, chạm vào môi cô, cô bỗng thở ra một hơi. Tất nhiên Lộ Phi sẽ không hôn Tân Thần mười bốn tuổi như thế. Cô đã không còn là cô bé chẳng có cảm giác an toàn, chỉ muốn cuống cuồng chụp lấy chút tình cảm ấm áp đột ngột xuất hiện trong cuộc sống nữa.

Nụ hôn của anh sâu thêm, phản ứng của cô cũng dần dần cuồng nhiệt. Hồi ức trỗi dậy trong đêm, không rõ từ đâu đến. Trong mơ màng, cô không biết nụ hôn ấy đến từ quãng thời gian đã qua, hay là từ hiện tại; chìm đắm mạnh dạn như vậy, là vì chiếc giường quá êm ái này, hay là đôi tay ấy, vòng ôm của người ấy? Khi mọi cản trở đã bị dẹp bỏ, mồ hôi từ trán anh rơi xuống người cô, mỗi một nụ hôn, mỗi một cái vuốt ve đều sâu như vết bỏng. Cô không thể chịu đựng được, cũng không thể trốn tránh được. Đôi môi anh lướt đến mọi phía, khiến cơ thể cô như cháy lên một ngọn lửa nhỏ, mà ngọn lửa ấy trong chớp mắt đã cuốn lấy anh và cô. Anh lặp đi lặp lại tên cô da diết bên tai, cử động của anh dẫn dắt cô. Ngón tay cô bấu chặt vào lưng anh, một sự bám víu tuyệt vọng, vì quá gắng sức nênhịt nhói đau. Tiếng rên rỉ của cô bị anh nuốt vào chỉ còn nghe mơ hồ, hơi thở của anh trong bóng đêm nặng nề như thở dài.

Như thể ngày tận thế sắp đến, quạnh quẽ bao la, cả thế giới như đã trôi xa trong khoảnh khắc ấy, vũ trụ trời đất như thuở ban sơ, chỉ còn lại hai người kết hợp gắn bó nhất. Và điều đang ập đến kia, đã không phân biệt rõ là niềm vui hay nỗi đau tinh khiết.

Khi cửa sổ xuất hiện tia sáng ban mai, Tân Thần lại chìm vào giấc ngủ.

Sau cơn mệt mỏi cực độ, cô như trở về quãng đường du ngoạn, vai vác ba lô nặng, đi trên con đường bùn lầy nhớp nháp. Sương mù lãng đãng trong sơn cốc, mỗi một gốc cây đều có những hình dáng khác nhau, mỗi một lần nhìn là thấy cảnh trí một khác, sắc màu đậm đà đẹp đến mất tự nhiên, nhưng lại không nghe tiếng hót của những con chim nhỏ, chỉ có tiếng bước chân của cô, lặp lại đơn điệu. Không biết đã đi bao lâu, trong sự tĩnh lặng kỳ dị ấy cuối cùng đã len lỏi vào một âm thanh khác. Bước chân cô không còn gõ lên những tiếng lạ lẫm nữa.

Cô nghi hoặc nghĩ xem những âm thanh ấy đến từ đâu. Một chiếc khăn lông ấm nóng đặt trên trán cô, cô mở choàng mắt, chỉ thấy trời đã sáng. Lộ Phi đang lau mồ hôi cho cô. Và những âm thanh rõ ràng ấy, chính là tiếng du khách ra ra vào vào, cười nói vui vẻ.

Cô cầm lấy khăn, khàn giọng: “Em đi tắm”. Nhưng lại ngần ngừ bất động, cô không quen trần trụi đối diện với anh trong ánh sáng rực rỡ thế này.

Lộ Phi đưa cho cô chiếc áo pull, “Anh xuống dưới trước xem có gì ăn không”.

Nhà nghỉ cung cấp bữa sáng theo kiểu Tây đơn giản, giá cả không rẻ lắm nhưng mùi vị cũng được. Tân Thần ăn ngon lành, còn Lộ Phi nghe điện thoại liên tục, có thể nghe thấy anh bàn chuyện công việc. Giọng anh vẫn như vẻ mặt, có một cảm giác uy quyền không thể nghi ngờ, khiến Tân Thần thấy xa lạ và nghi ngại. Đó là người đàn ông tối qua đã quấn quýt với cô ư? Cuối cùng khi nghe điện thoại xong, anh nói với vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, mấy cuộc điện thoại này làm mất hứng quá”.

“Không sao, anh định khi nào thì đi?”.

“Anh định ở thêm ngày nữa, đi đến Lý Cách mà hôm qua em nói”.

Tân Thần lắc đầu, “Hôm nay anh đi thì mai vẫn kịp đi làm”.

“Tiểu Thần, anh mới tiếp nhận công việc mới, thực sự không thoát ra được, nếu không…”.

“Không cần. Mọi người vẫn đi làm chuyện mình nên làm chứ”.

Lộ Phi nắm tay cô, “Từ lúc tỉnh dậy, em không chịu nhìn thẳng anh, là vì chuyện đêm qua nên không vui sao?”.

“Em cũng không cần thiết phải hờn dỗi như thế, dù sao tối qua cả hai đều tình nguyện, hơn nữa…”. Tân Thần dừng lại, có vẻ bần thần, “Chắc cũng có thể gọi là vui vẻ”.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt cô. Mấy hôm đi liên tục đã khiến da cô sạm đi, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt gầy, vẻ điềm tĩnh, không phải là không vui, nhưng cũng chẳng thể gọi là vui được.

“Về với anh được không, Tiểu Thần? Anh đã nghiên cứu tư liệu trên mạng, từ hồ Cô Lô đến Á Đinh ít nhất cũng phải mất tám ngày nữa, hầu hết đường đi là trên cao nguyên, mà mùa thích hợp nhất để du ngoạn là từ tháng năm đến tháng sáu, nhiệt độ thích hợp, có thể nhìn thấy biển hoa; bây giờ đi sẽ không có phong cảnh gì đặc biệt, mà lúc nào cũng có thể gặp phải bão tuyết, vừa gian khổ lại nguy hiểm”.

“Em đã nói rồi, em sẽ không thay đổi kế hoạch vì anh. Cho dù đã trải qua đêm hôm qua, em vẫn làm thế?”.

Một sự cự tuyệt thẳng thừng khiến Lộ Phi im lặng. Anh cúi xuống nhìn bàn tay cô trong tay anh. Lòng bàn tay dài, phần giữa ngón cái và ngón trỏ bi gậy leo núi chà xát tạo thành vết chai. Ngón tay anh khẽ vuốt ve nơi đó. Cô hơi rụt lại, nhưng anh nắm càng chặt hơn, “Tiểu Thần, anh sẽ không cho rằng trải qua đêm hôm qua mà anh có thêm quyền lực gì đó với em, có thể yêu cầu em. Nhưng chắc anh không nghĩ anh đến chỉ vì muốn thỏa mãn thể xác chứ?”.

“Sao em lại nghĩ anh tầm thường dung tục như thế được? Chỉ cần không kén chọn thì thỏa mãn thể xác rất dề tìm thấy, căn bản không cần lặn lội ngàn dặm tới đây. Em đoán là anh định cho em bất ngờ. Em thừa nhận sự bất ngờ này rất lãng mạn, tin rằng em cũng đã báo đáp sự bất ngờ anh dành cho em”.

“Em vẫn nghĩ anh quá nực cười, lúc nào cũng cho rằng anh đang dùng những trò theo đuổi con gái để đối phó với em: Mỗi ngày một cuộc điện thoại, xuất hiện trước mặt em ở thời gian và địa điểm bất ngờ nhất, mong thấy em cười, muốn làm em cảm động”. Tay Lộ Phi bao bọc chặt tay cô, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén không giống bình thường, dường như muốn nhìn thấy tận đáy lòng cô, “Không phải thế, Tiểu Thần. Anh chỉ nhớ em, lo cho em, không kìm được ý muốn gặp em”.

“Anh như thế là đang yêu cầu em rồi đấy, Lộ Phi. Anh muốn em trở lại trước kia với anh, chìm vào trạng thái yêu đương say đắm. Chúng ta đã từng yêu nhau, rất đẹp đẽ rất trong sáng, đáng để hoài niệm, nhưng không thể làm lại nữa”. Tân Thần nói gọn lỏn, không nhìn vào nỗi đau trong mắt Lộ Phi, “Anh không phải là trai tân hai mươi tuổi, em không phải là thiếu nữ vô tri mười sáu tuổi. Anh biết làm cách nào để em tránh phải mang thai, em cũng hiểu rõ chu kỳ kinh nguyệt của mình. Tóm lại em không có gì để oán trách, nhưng những gì em có thể cho anh, chẳng qua chỉ là thể xác, không thể n nhiều hơn được”.

Thu dọn hành lý và thanh toán xong, hai người đứng trước cửa nhà nghỉ, từ xa đã thấy xe về Lệ Giang đang chạy tới. Lộ Phi quay lại nhìn Tân Thần, “Tiểu Thần, anh biết anh càng muốn thuyết phục em thì e rằng em càng kiên quyết lên đường. Nhưng anh nghĩ, mục đích em đi chắc không phải vì mưu cầu khiêu chiến với giới hạn sinh tồn. Cho dù là vì bố em hay bác em, cũng nên suy nghĩ kiến nghị của anh, đừng đi thêm đoạn đường đó nữa”.

Sắc mặt anh bình tĩnh, nhưng giữa hàng lông mày đã xuất hiện nếp nhăn, có vẻ mệt mỏi, ánh mắt sâu thẳm. Tân Thần trốn tránh ánh mắt anh , gật đầu, “Cám ơn. Em sẽ không đánh cược với an toàn của mình. Anh đừng lo”.

Nhìn anh lên xe ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn qua cửa kính đầy bụi, Tân Thần vẫy tay một lúc rồi lên xe khách đi Lý Cách.

Lúc Tân Địch gọi điện cho Tân Thần, cô vừa đăng kí được nhà nghỉ trên đảo Lý Cách nằm giữa hồ Lô Cô. Hòn đảo ấy bốn mặt đều là nước, nhỏ đến lạ lùng, và cũng yên tĩnh đến lạ lùng. Phòng cô có hai mặt kính nhìn ra mặt hồ. Vén rèm cửa màu đỏ tía ra sẽ thấy được loài tảo xanh lục bích sinh sống dưới nước hồ trong vắt, đang lay động theo từng đợt sóng lăn tăn. Phía xa là núi Sư Tử. Cô cho rằng cảnh sắc này rất xứng đáng với số tiền phòng mà cô phải trả.

“Thần Tử, giờ đang chơi đùa ở đường nào thế?”

Cô cười hì hì, “Em đang ở bên hồ Lô Cô, phơi nắng và lên mạng”. Đúng là cô đang ngồi trên chiếc ghế xoay ngoài hàng hiên, mượn máy tính của ông chủ nhà nghỉ để lên mạng. Tuy tốc độ mạng cực kì chậm, nhưng vào một buổi chiều ánh nắng lười biếng như thế này, nhìn trang web mở ra bằng tốc độ rùa bò thì cũng có thể chịu đựng được.

“Trùng hợp thật, chị cũng đang phơi nắng bên Hồ ở Hàng Châu”.

“Đi công tác à?”

“Không. Đến Hàng Châu dự hôn lễ của Thu Thu, làm phù dâu, sau đó ra ngoài chơi. Buổi tối đáp máy bay về”.

Tân Thần biết hứng thú dạo trung tâm mua sắm của Tân Địch xưa nay luôn cao hơn đi du lịch nhiều, nên cười gian: “Chị không đi một mình chứ gì”.

Tân Địch cũng cười, liếc nhìn Đới Duy Phàm đang xé bánh mì cho cá ăn ở gần đó. Anh đã lấy hết can đảm đòi theo cô dự hôn lễ của Diệp Tri Thu cho bằng được, lý do còn rất ư là đường hoàng, “Thu Thu vừa là đàn em của anh, cũng là bạn anh”. Càng khiến cô sửng sốt hơn là, mẹ cô lại nhiệt tình tán thành anh đi theo.

“Ở đâu cũng thấy du khách, chẳng ý nghĩa gì”.

“Nếu chị muốn yên tĩnh thì nên đến đây. Nhà nghỉ em ở bốn mặt đều là nước, chỉ có hồ và nước, nhìn mãi cũng chỉ có thể thấy bóng chim thôi”.

Tân Địch làm ra vẻ đang rùng mình, “Vậy thì thôi, chị cứ ở trong đám người này còn thoải mái hơn. Này, em định chơi đến bao giờ thì về nhà thế?”.

“Sao toàn hỏi em câu này vậy? Lúc em vào đây ở, có người nói anh ta định ở lại đây đến khi hải âu mỏ đỏ mùa đông bay đến rồi tính sau”.

“Ôi, chị sắp run cầm cập rồi đây này. Không chán à? Trừ phi có người bạn trai “tẩu hôn” với

Tân Thần sững người rồi cười đến run bần bật, “Địch Tử, tư tưởng của chị bây giờ chẳng trong sáng tí nào”.

“Hê, không là “tẩu hôn” thì ai lại đến cái nơi hẻo lánh đó chứ”.

“Phục chị thật, những tên đàn ông tầm thường mới đến đây với suy nghĩ đó. Nghe nói trong buổi lửa trại, những cô nàng đến làm quen để “tẩu hôn” với du khách đều là những cô em ở nơi khác đến, ra giá chắc nịch là hai trăm tệ một đêm. Làm gì như chị nghĩ”.

Tân Địch bị đánh gục, Vậy em định ở đó làm gì?”.

“Ngắm cảnh. Phong cảnh vô địch”.

“Thần Tử, nói thật cho chị biết, em có cô đơn không?”

“Có một chút thật”. Tân Thần thừa nhận. Đối diện với khung cảnh hoang vắng của hồ và núi, thực sự là cô không hề tận hưởng yên tĩnh đó như trong tưởng tượng. Là vì người đàn ông đã đến rồi đi đó sao? Nhưng anh lại bỏ đi vì những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của mày. Vẻ mặt bị tổn thương nhưng lập tức nhẫn nhịn của anh lại hiện ra rõ ràng trước mắt, cô lắc đầu thẫn thờ, thoát khỏi ý nghĩ đó.

“Haizz, sao không nói gì? Đang nghĩ gì đó?”.

“Hôn lễ trang trọng chứ?”. Tân Thần cũng quen biết với Diệp Tri Thu, bạn thân

“Ừ, đơn giản trang trọng, khiến người ta vừa vui vừa cảm động. Đến nỗi chị sợ hôn nhân như thế mà cũng có ý nghĩ muốn cưới rồi”. Tân Địch thật thà, “Suy nghĩ đó có được xem là điềm báo cho nguy cơ tâm lý cho gái già không?”.

“Địch Tử, chị mới không có nguy cơ gì đấy. Em cảm thấy chị có khả năng tận hưởng bất kỳ hạnh phúc nào”.

“Nói kiểu gì thế, tận hưởng hạnh phúc mà cũng cần có khả năng à?”.

“Tất nhiên là cần. Chỉ có người khỏe mạnh về tâm lý mới có khả năng đó”.

Tân Địch nhớ tới những lời mà mẹ cô thuật lại từ mẹ Phùng Dĩ An, có cảm giác buồn bã lạ lùng: “Lại nói chuyện khờ khạo. Em cũng có khả năng đó vậy”.

Tân Thần cười khẽ. Ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu lên người cô, gió nhẹ hiền hòa như một bàn tay dịu dàng ve vuốt. “Bây giờ em đang ngồi đây, ánh nắng rất dễ chịu, có cảm giác như đang tan chảy. Nếu có thê không cần nghĩ ngợi gì, cứ tan chảy ra hết, cũng là một chuyện hạnh phúc nhỉ”.

Đới Duy Phàm ném mẩu bánh mì cuối cùng vào nước, để đàn cá chép tranh nhau miếng ăn. Anh tiến đến ôm lấy Tân Địch, đôi tay mạnh mẽ. Tân Địch thừa nhận, cô cũng có chút cảm giác tan chảy rồi.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện