Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai Chương 94

Không để cho Hạ Lam chìm trong thế giới ảo tưởng quá lâu, điện thoại bị ném trên mặt bàn vốn im lìm đột nhiên vang vọng âm báo tin nhắn tới!

Cô nhấc nó lên, trên màn hình hiển thị một dòng tin nhắn nho nhỏ: "Nếu không phiền cho phép tôigọicô!"

Hạ Lam nghi hoặc nhìn dãy số có phần quen thuộc trên màn hình, trong lòng không nhịn được có chút vui vẻ xa lạ. Lẽ nào là Văn Minh?

Cậu ta mở máy thấy số điện thoại của cô rồi nên sốt ruột nhắn tin gọi điện lại cho cô đúng không? Nhưng sao không dùng số kia mà phải lấy sim khác thế này? Hay một cái để phục vụ công việc còn một cái dành cho đời sống riêng tư?

Thôi kệ đi, miễn cậu ta còn biết đường liên lạc lại cho cô là được rồi! Hừ, sau khi nói chuyện với Văn Minh xong, Hạ Lam nhất định sẽ ghi âm lại rồi đập thẳng vào mặt Trần Duy..

Anh nói tôi là con cờ? Nói tôi không còn giá trị? Nói cậu ta không cần tôi? Xin lỗi!

Nhầm to rồi đồ nam phụ ạ!

Hạ Lam âm thầm nở hoa trong lòng, mở khóa máy vào phần tin nhắn muốn nhắn lại. Đúng lúc này dãy số kia nhấp nháy trên màn hình, ý đồ muốn thông báo cho cô rằng: "ai đó" không kịp chờ cô đồng ý đã vội vã gọi điện tới!

"Xin chào!" Hạ Lam lạnh giọng, giả bộ cao ngạo "Tôi Hạ Lam đây, cho hỏi ai đấy ạ?"

"Hạ Lam.." Bên kia vang vọng một giọng nam xa lạ, Hạ Lam hơi thất thần, cố gắng lắng tai nghe lại một lần nữa "..Tôi là Ngọc Thái, bác sĩ ở TL!"

"Bác sĩ Thái?" Mất một lúc lâu sau cảm giác trống rỗng trong lòng mới đi khuất. Hạ Lam gượng cười, nén xuống sự mất mát khó tả "Chào anh! Không biết anh gọi tôi có chuyện gì hay không?"

"Cứ có chuyện gì mới có thể gọi cho Hạ Lam tiểu thư hay sao?" Ngọc Thái cười nhẹ, dường như nghe thấy cả sự sững sờ và ngạc nhiên của cô "Chẳng lẽ chúng ta không phải là.. bạn?"

"Tôi không nghĩ chúng ta thân thiết đến thế!" Hạ Lam hơi khó chịu, cảm thấy sự đùa cợt này chẳng vui vẻ gì. Nói thật, lúc này trong lòng cô còn dâng trào cảm giác xúc động muốn cúp máy luôn đi cho xong!

Quái lạ thật đấy. Thời gian trước đây khi mới gặp người này chẳng phải Hạ Lam cảm thấy ưa thích, muốn gần gũi lắm hay sao. Tự dưng theo thời gian, khi mà cô quyết định bắt đầu một cuộc sống mới và cả việc phát hiện Ngọc Thái kia không phải người cô muốn tìm.. cảm giác đó chìm hẳn đi. Bà giờ đây, khi mà cô đang không vui, nghe thấy giọng nói của người ấy, tưởng tượng ra khuôn mặt của người ấy lại khiến cô khó chịu.

Thì ra đúng là thời gian và sự xa cách có thể làm cho tình cảm của con người phai nhạt. Những tưởng tình yêu năm năm thanh xuân dài dằng dặc của cô với Đăng Khoa sẽ khiến Hạ Lam day dứt cả đời. Nào ngờ xoay người một cái, lúc mà cô chuyển linh hồn đến một ngôi "nhà mới", tiếp xúc với những con người mới, cuộc sống mới.. mọi thứ đều thay đổi cả.

Không còn những ngày chạy theo bước chân dài lạnh lùng của Đăng Khoa.

Không còn những tối lùng sục tìm anh ta khắp các quán bar trong thành phố, cố gắng khuyên nhủ anh ta trở về nhà.

Không còn những đêm cô thầm rơi nước mắt vì người đó vô tình buông lời nói đầy đắng cay với cô...

Quá khứ mới cách đây vài ba tháng mà giống như đã trải qua phong hóa trăm ngàn năm. Hạ Lam lâu nay không để tâm, lúc này mới giật mình nhận ra những điều ấy cô đã có thể đối mặt một cách thật bình thản.

Đúng vậy.

Lúc này nếu có ai, có chuyện gì có thể khiến cô mất bình tĩnh, nhất định chỉ là Văn Minh hoặc liên quan đến cậu ta!

Nhưng.. Vì sao?..

"Anh nói đi, vì sao bác sĩ Thái lại quyết định bớt chút thời giờ vàng ngọc gọi điện hỏi thăm tôi thế này?"

"Tôi đã hi vọng nhiều hơn vào câu trả lời của cô đấy!" Bên kia dường như vang ra tiếng thở dài nửa có nửa không, Ngọc Thái rất nhanh lấy lại tinh thần, đưa ra ý kiến "Hạ Lam, tôi đã liên hệ với ML chuyển ông Trịnh qua bệnh viện, không biết.. Cô có muốn qua xem thử hay không?"

"Nếu tôi không nhầm thì ông nội đã đến TL khá lâu rồi!" Hạ Lam đưa tay nghịch mấy sợi tóc ngắn ngủn của mình, đáp lời. Sau khi nói xong cô mới sực nhận ra một vấn đề thế này: ông Trịnh đã tới đó từ lâu vậy mà Ngọc Thái này không động tĩnh cũng không liên lạc gì với cô. Hôm nay tự nhiên gọi điện thông báo, chắc chắn không phải do hai người là bạn bègì đó, hoặc anh ta rảnh quá nên gọi.. Khả năng cao nhất chính là ông Trịnh có vấn đề! "Hôm nay bác sĩ Thái mới gọi cho tôi hình như hơi muộn quá!"

"Nếu là mấy ngày trước tôi nghĩ cô Lam cũng không đủ khả năng tới đây đâu!" Hàm ý ám chỉ rất rõ ràng, cũng sắc bén đánh gãy lời chất vấn của Hạ Lam. Cô hơi nhíu mày, Ngọc Thái này dường như không phải bác sĩ bình thường đâu, anh ta có quan tâm đến vấn đề của Trịnh gia, và còn quan tâm sâu nữa là khác!

Cả chuyện cô và gia đình Văn Hóa có vấn đề lục đục cũng nắm rõ như thế. Có khi nào chuyện Văn Minh bị ghét bỏ anh ta cũng biết hay không? Xa hơn một chút, chuyện lần đó Văn Minh làm giải phẫu cũng chỉ có người này có ý muốn công bố danh tính cậu ta cho ông Trịnh. Chẳng lẽ anh ta lại đúng là kẻ gián tiếp hại cô chịu một phát đạn?

Ha ha, lại nghĩ xa quá rồi!

Ngô Ngọc Thái liên quan gì đến nhà họ Trịnh chứ? Anh ta còn có quan hệ không tệ với ông nội Trịnh kìa, hết lòng vì ông ấy dốc sức nữa.. Làm sao có chuyện thương ông mà ghét cháu được, nhất là khi đứa cháu ấy lại là kẻ ngốc đáng yêu như Văn Minh?

"Hiện tại có lẽ là thời điểm thích hợp, tôi đã sắp xếp cho cô một tiếng, nếu cô không muốn hoàn toàn có thể từ chối!"

"Vậy sao?" Hạ Lam dịu xuống không ít, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý "Mấy giờ? Tôi nhất định sẽ tới!"

"Là.."

*

Gọi điện thoại xong xuôi, Ngọc Thái ném nó trở lại bàn, tiếp tục quan sát màn hình camera.

Tất cả những dụng cụ này anh đều lén lắp đặt trong các ngõ ngách nơi phòng ở cụ Trịnh. Mục đích là gì dĩ nhiên không cần hỏi nữa, cái mà Ngọc Thái muốn, chính là bẫy con cáo già ra khỏi hang. Và có vẻ kế hoạch của anh sắp sửa thành công đến nơi rồi. Cả hai kẻ lòng lang dạ sói đó đều chờ không nổi, nóng lòng mong ngóng ngày ông nội Trịnh trở về chầu trời.

Mạng của ông ta Ngọc Thái không tiếc, bởi chung quy lại lỗi lầm của ông Trịnh không phải nhỏ. Mặc cho ông ta có cố công chuộc lỗi thế nào, anh cũng không thể tha thứ được!

Mạng, phải trả bằng mạng!

Kẻ nào hại người đó, đều sẽ phải chịu những tổn thương tương tự, thậm chí còn thê thảm hơn!

Có như vậy thì trái tim vốn đang gào thét trong lồng ngực anh mới có thể yên tâm bình ổn lại được.

Nguyễn Hạ Lam, xin lỗi vì đã kéo cô vào mớ rắc rối này. Có điều muốn trách tôi trước hết cô cũng nên tự xem lại mình, vì sao lấy ai không lấy, lại nhất định đi kết hôn với đại thiếu gia ngốc nghếch nhà họ Trịnh? Một khi đã có tên trong gia phả nhà đó, nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng liên đới!

Nghĩ tới gia đình nhà ấy, Ngọc Thái không tự chủ mà nhíu mày hối hận. Nếu như ngày đó anh nhanh chóng từ nước ngoài trở về, chị gái anh nhất định sẽ được cứu, và cả đứa bé trong bụng chị ấy cũng sẽ không vấn đề gì. Đáng tiếc anh đến chậm một bước, Mai Lan hương tiêu ngọc vẫn, cháu anh cũng theo chân chị xuống hoàng tuyền...

Bàn tay căm phẫn nhanh chóng xiết lại, bố Trịnh đúng là tên cầm thú! Đáng lẽ vợ con mất đi phải đau buồn khổ sở, đằng này hắn lại lập tức kết hôn với Đào Nương - bạn thân cũ của chị gái anh. Bọn chúng còn ngay lập tức có với nhau một cặp song sinh hai nam chính là Văn Minh và Văn Hóa nữa chứ!

Khốn khiếp!

Hắn ta không chờ nổi lúc Mai Lan mất đã vội vã ngoại tình, xem đi, nếu con chị ấy còn sống thì lúc này cũng vừa tầm bằng tuổi hai anh em nhà kia. Điều ấy chứng tỏ ngay từ khi Mai Lan mang bầu hắn ta đã tằng tịu với Đào Nương, khiến cô ta cũng ễnh bụng ra rồi!

Rẻ mạt.. Đây là thứ tình yêu đích thực mà chị thật sự ao ước đấy sao?

*

Xe Hạ Lam vừa rời khỏi cửa hàng lập tức có một chiếc xe khác xịch tới. Siêu xe bắt mắt vô cùng đậu giữa con phố đông đúc đã đủ khiến người chú ý, thế nhưng dù chiếc xe ấy có quyến rũ thế nào cũng không bằng tài xế vừa bước ra khỏi cửa.

Người ấy thân cao mét chín, dáng người chuẩn như siêu mẫu với những đường cung mạnh mẽ hoàn mỹ. Anh ta khoác lên mình một bộ âu phục đen cực kì vừa người, nhìn qua liền biết nó là đồ cao cấp hoặc đặt may từ những chỗ nổi danh và uy tín. Mái tóc đen ngắn được vuốt dựng đứng trông vô cùng hợp với khuôn mặt nam tính góc cạnh..

Anh ta mở cửa bước vào cửa hàng thời trang nhỏ lập tức thu hút ánh mắt sói xám của vô số cô gái còn trẻ. Mở miệng nói một tiếng liền trở thành tâm điểm. Có điều người này đến thật vội, đi cũng nhanh làm cô nhân viên nào cũng tiếc nuối khi soái car vừa mở cửa đã rời khỏi.

Soái car nhanh chân đi về phía siêu xe bắt mắt của mình, không hiểu là thất vọng hay hào hứng đưa tay mở cửa, ngồi lên ghế lái. Đóng cửa ngăn mình với thế giới bên ngoài, anh ta đem kính đen trên mặt tháo xuống sau đó lịch sự quay người về ghế sau: "Thưa cậu Minh, cô Lam không có trong cửa hàng!"

"Vệ Sĩ A, anh có biết cô ấy đi đâu không?" Người ngồi ghế sau dĩ nhiên chính là nam chính gây thương nhớ của chúng ta - Trịnh Văn Minh. Lúc này cậu vẫn chưa tiện xuất đầu, thế nên mọi hành động đều phải nhờvảnhững vệ sĩ chuyên nghiệp bên cạnh.

Và cái ngườiấymà chúng ta vừa nhắc tới trên kia chắc chắn là vị Vệ Sĩ A này rồi!

Người đẹp đi chung với người đẹp, không lí gì Văn Minh tựa thiên tiên thế này mà vệ sĩ của cậu lại xấu xí dữ tợn được! Ha! Ha! Ha!

Ây, đi quá xa rồi!

Sau vài ngày ra nước ngoài xử lí công việc gấp, cuối cùng mọi thứ cũng đã xong xuôi. Thời gian này Văn Minh muốn dành cho Hạ Lam sự yên tĩnh cần có để suy nghĩ thêm về "mối quan hệ thực sự" của hai người nên cậu không hề liên lạc với cô. Hoặc giả có thể nói là không liên lạc với bất kì ai cũng đúng, bởi từ lúc ra nước ngoài đến giờ, Văn Minh đều luôn trong trạng thái tắt máy!

Cậu nhớ Hạ Lam, và nỗi nhớ ấy không hiểu vì sao nhân lên nhanh như thế. Nhưng tất cả những tình cảm nhỏ ấy đều bị đè xuống tận sâu dưới đáy lòng. Hơn ai hết, Văn Minh hiểu rằng kinh doanh cần chiến lược và tình yêu cũng vậy. Nếu lúc này cậu hấp tấp hối thúc, chèn ép Hạ Lam, kiểu gì cô cũng sẽ sợ quá mà chạy trốn. Thôi thì tự gò mình chơi trò "lạt mềm buộc chặt", hẳn rằng thời gian nước sôi lửa bỏng thế này cậu biến mất sẽ khiến cô ấy suy nghĩ nhiều lắm.

Suy nghĩ mới tốt!

Lúc nào cũng nghĩ đến cậu!

Nghĩ đến yêu luôn đi cho rồi!

"Xin cậu chủ đợi một chút!" Vệ Sĩ A nhanh chóng đáp lời, vừa nói vừa đưa tay bấm điện thoại, chỉ một phút sau, lịch trình của Hạ Lam đã được đưa tới trước mặt Văn Minh "Xe của tiểu thư đang trên đường tới bệnh viện TL!"

"Đến TL?" Thăm ông nội Trịnh sao?

Bình thường không đi, hôm nay tự dưng nổi hứng kiểu này chắc chắn có vấn đề! Lẽ nào ông nội cậu xảy ra chuyện? Nhưng chính tay Văn Minh đã sắp xếp đội ngũ bác sĩ y tá túc trực rồi cơ mà.. Làm sao có thể?

Hừm, nếu như Hạ Lam đã qua đó, có vẻ hai người không thể gặp mặt ngay được rồi. Cậu hơi trầm xuống, sau đó tiếp tục gõ lệnh trên máy tính xách tay đặt trên đùi "Thôi được, qua Trần gia trước, chút nữa sẽ tới đó sau!"

"Dạ!"

*Minhcartrởlại, vàmịcũngvậy!!

Ha! Ha! Ha! Cóaimongchờmịkhôngnè? Mauvàođâyyêuthươngđộng viên ngườibệnhlàmị điiiiii

KLQ, hivọngtừgiờđếnlúcendtruyệntuikhôngbịlàm sao nữa. Tuicháncảnhnằmdàikhôngđượcsờ điện thoại lắm rồi, uhuhu
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện